Quyển 6 –
Mọi việc lên xuống đều có nguyên nhân
“Vẫn là nương nương cao minh, cho tới bây giờ đều dùng người như thế nào. Còn Lai Nhân Cung kia thì sao?” Thường Phúc vuốt mông ngựa, nhưng không lỡ chính sự, “Vừa rồi nô tài đã chỉ điểm hắn, không cho hắn chạy chọt khắp nơi nữa. Thọ Xuân Cung thấy thì mặc kệ, đến lúc đó xảy ra chuyện trên tiệc, đuổi tới lên trên thì ai dám chạy?”
Phi Tâm từ từ nhắm hai mắt lại không nói gì nữa, gần đây nàng lười xen vào những thứ này. Sống mấy ngày thanh nhàn như vầy cũng tốt, Lâm Tuyết Thanh ầm ĩ như vậy, chuyện càng ngày càng nhiều.
Một lát sau, nàng nhẹ giọng nói: “Hậu cung như vậy cũng không tốt, dù sao nghi trượng các phủ đều phải có quy củ! Lúc Tĩnh Hoa Phu Nhân tới đây vấn an, ngươi nhắc nhở nàng ta một chút. Nàng ta đã tán thành thì tất nhiên sẽ biết nên làm như thế nào.”
“Nương nương yên tâm, nô tài hiểu rồi.” Thường Phúc chắp tay cúi người nói, “Nương nương có dùng mấy thứ kia không, cái tiểu lư kia còn tốt lắm.”
“Cũng ăn không vô món gì cả, thưởng cho ngươi đấy.” Phi Tâm nói xong, xoay người đổi sang tư thế thoải mái, sau đó hưởng thụ tiết thu quang đãng của nàng. Nàng tựa vào cái đệm êm ái, gió dịu ấm áp, vô cùng tươi mát trong lành. Cuộc sống trong cung kỳ thật chính là như thế, lên lên xuống xuống, tới tới đi đi, sinh sinh tử tử! Trong rộn ràng có tịch mịch, chỉ có người trong cung mới có thể hiểu được. Mỗi khi làm chuyện gì đều phải trù tính, mỗi một quyết định đều phải tính toán. Có người cảm thấy như vậy vô cùng mệt mỏi, có người lại thích thú. Giải quyết xong chuyện Hòa Tần rồi, Phi Tâm cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Phụ thân Hòa Tần vẫn là người Vân Hi cần, Hòa Tần lúc này “bỏ mình”, vừa vặn cho Vân Hi một cái lý do triệu Tạ Đông Hải, đồng thời cũng cho Tạ Đông Hải một cơ hội tự tiến cử. Thời cơ nhất định phải không sớm cũng không muộn, chính sách mới vừa tiến hành hồi tháng bảy, quan viên bắt đầu từng bước điều chỉnh, lúc này là thích hợp nhất. Cho nên mấy tháng này, Phi Tâm ngoài mặt thì nhàn hạ, thật ra cũng không hẳn thoải mái như vậy. Nhưng so với trước kia mà nói, cuộc sống bây giờ của Phi Tâm chính là rất nhẹ nhàng thoải mái!
Về phần mục tiêu kế tiếp, nàng sẽ tuỳ ý! Đương nhiên, tùy ý cũng không phải là làm càn. Nàng giống Vân Hi, mỗi lần hành động đương nhiên là tốt nhất!
×××××××××××××××××××××
Sau khi Hòa Tần chết, không quá một tháng sau là sinh nhật của thái hậu, lại có một Trương Mỹ Nhân qua đời. Trương Mỹ Nhân này nhập cung cùng năm với Phi Tâm, phụ thân là thái thú. Sau khi vào cung cũng được sủng ái, bắt đầu ở tại Phúc Khánh Cung. Kết quả đến năm Tuyên Bình thứ mười lăm, sau khi một đám phi tần mới được thụ phong, nội phủ chuyển nàng đến Linh Ca Điện, nơi đó trên cơ bản quanh năm không có ai tới, không khác gì lãnh cung, rất là cô quạnh.
Đối với người trong hậu cung, một số là vì gia thế hiển hách mà được chú ý, một số là vì phong hoa tuyệt đại mà được sủng ái, nhưng còn có rất nhiều người vốn không dựa vào hai phương diện này, lại bởi vì quy chế tuyển chọn mà không thể không vào cung. Từng có thi nhân than thở: Điện son tiêu phòng, bậc thềm đều là xương khô. Xa quê lên đường, vách tường là hương hồn mỏi mệt. Nữ nhân trong cung mấy ai có thể đạt được điều mình mong muốn. Lại có bao nhiêu người chết trong tường đỏ, không ai rơi lệ!
Sau khi Trương Mỹ Nhân qua đời, mọi người cảm thấy có chút cổ quái. Phi Tâm nay giống như câu hồn vậy, lần trước nàng đến Ngưng Hương Các mấy lần, kết quả Hòa Tần chết. Sau nàng lại luôn dạo hậu viên, kết quả Trương Mỹ Nhân ở hậu viên lại chết! Hòa Tần chết không bất ngờ, Hòa Tần sớm ốm đau bệnh tật không còn hữu dụng, có thể chống chọi được đến tháng mười coi như là không tệ. Chỉ là Tuyết Thanh vẫn bực bội lúc trước muốn dựa theo quy củ muốn đem Hòa Tần chuyển cung mà bắt đầu ngầm bắn tên về phía thái hậu, khiến cho Tuyết Thanh hai đầu không còn ai! Bệnh lao của Hòa Tần rõ ràng như vậy, thái y mỗi lần tới xem đều phải rửa sạch y phục để tránh lây lan sang cung khác. Phi Tâm lúc này đang ra vẻ tỷ muội thương xót trước mặt thái hậu, làm cho Tuyết Thanh tức tối không thôi!
Nhưng Trương Mỹ Nhân không bệnh tật gì. Tuy rằng không có giao tình với Phi Tâm tiến cung cùng năm, ở trong cung căn bản giống như đồ vứt đi vậy, nhưng lần trước đột nhiên đến Cúc Tuệ Cung thỉnh an ân cần thăm hỏi. Nay cũng đã chết!
Khi Trương Mỹ Nhân chết, vừa vặn là sinh nhật của thái hậu. Lúc ấy xảy ra rất nhiều chuyện, loại chuyện như vậy cũng không nên làm phiền thái hậu khiến bà ngột ngạt. Hơn nữa tiệc sinh nhật thái hậu không làm hợp ý bà lắm. Tuyết Thanh cũng có chút ân hận, không nên bãi chức Thôi Thành Quảng hồi tháng mười. Kết quả thái hậu không thích rượu, thậm chí không thèm nhìn mà trực tiếp bỏ xuống! Như thế lại khiến Tuyết Thanh không thoải mái. Trương Mỹ Nhân đã chết. Nàng bất quá chỉ là một Mỹ Nhân nho nhỏ, nào dám mang lại xúi quẩy cho thái hậu. Tuyết Thanh đành phải để cho nội phủ theo quy củ đem quan tài sang lăng viên của phi tần. Người Tuyết Thanh nay có thể dùng cũng không tính là nhiều. Hơn nữa sau khi mẫu thân không thể vào cung thì cũng không có tin tức gì đưa sang. Nhưng cũng may nàng còn chấp chưởng hậu cung. Việc này nội phủ muốn xin chỉ nàng, sau đó theo lệ thông báo cho Trương gia đến lĩnh trợ cấp.
Nhưng tóm lại Tuyết Thanh cảm thấy cái chết của Trương Mỹ Nhân rất bình thường. Kỳ thật người này Tuyết Thanh căn bản cũng không hề ấn tượng.
Chỉ là nàng vẫn chú ý động tĩnh của Phi Tâm. Như thế mới biết, trong cung còn có một nhân vật mang tên như vậy. Nội phủ lo liệu việc tang lễ của Trương Mỹ Nhân, cũng thu xếp vật phẩm của nàng ta. Bên này Tuyết Thanh nhìn một số ghi chép kết luận mạch chứng của Trương Mỹ Nhân trước khi chết, cũng không nhìn ra cái gì, vì thế mượn chuyện nội phủ xử lý tang sự của Trương Mỹ Nhân mà tiện thể cho thái giám chưởng sự trong cung mình cùng đi ra ngoài đến lăng viên phi tần bên kia nhìn một cái. Lăng viên phi tần ở Vạn Thọ Sơn, xung quanh lăng đế. Theo quy chế cũng giữ lại hảo vị. Kết quả trở về báo, người nhà Trương Mỹ Nhân bên kia đi cúng tế, khi trở về thì không có vẻ bi thương gì.
Lần này Tuyết Thanh có phần hiểu được. Lạc Chính Phi Tâm kia nay ở trong cung tính tình đại biến, không kiêng nể gì mà lấy lòng, độc sủng không ngừng, lại còn muốn đuổi một hai nữ nhân của hậu cung đi!
Nhưng việc này thật sự không có cách nào báo với thái hậu, Trương Mỹ Nhân ở trong cung bé nhỏ không đáng kể, sống hay chết thái hậu căn bản không thèm để ý. Huống hồ hiện giờ lại không có chứng cớ, nàng hoàn toàn không có cách nào!
Tuyết Thanh càng nghĩ càng tức giận, ngực đau thắt không thôi. Ngẫm lại tình cảnh trước kia, mẫu thân thường xuyên vào đây còn có thể mang chút món ăn vặt đến cho nàng. Nay ở đây đơn độc không người hỏi tới, cả ngày vất vả không công cũng không có lợi ích gì.
Hoàng thượng trước sau không thấy bóng người, chỉ do nữ nhân kia gây sóng gió ở hậu cung! Trước kia đều nói nàng không biết khoan dung, nhưng không giống Quý Phi này, đuổi người ra bên ngoài!
Lúc này Tuyết Thanh dù có tức giận cũng không có thời gian suy nghĩ, nay nàng chấp chưởng hậu cung, cuối năm rất nhiều chuyện phiền toái. Tiệc sinh nhật làm không thỏa đáng, sắc mặt thái hậu khó coi, liên lụy hoàng thượng cũng không mấy hào hứng. Thấy tiệc sinh nhật vừa qua thì lại là vạn thọ, tiếp theo là qua năm mới. Đều là muốn thể diện, thế nào cũng không thể thiếu. Lúc trước bãi chức Thôi Thành Quảng, nay nếu lại dùng hắn chẳng phải là làm cho Tuyết Thanh không còn mặt mũi? Nhưng nếu không, tiệc sinh nhật của thái hậu đã làm không ổn thỏa, nếu tiệc vạn thọ lại có sơ xuất, nàng ta cực khổ hơn nửa năm chẳng phải là uổng phí?
Như thế, nàng ta đành phải ra sức lo liệu thật kỹ. Nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến cái chết của hai cung phi, ngay cả Hòa Tần có phải chết thật hay không cũng muốn đào lên. Trước kia nàng ta là một người không thể nén chuyện trong lòng, nay trong đầu bao nhiêu chuyện phiền não, lại càng tức giận, bệnh nhưng không thể nghỉ.
Đảo mắt đã bước vào tháng mười hai, thời tiết càng rét lạnh, cuối tháng mười một kinh thành có một trận tuyết lớn, Cấm cung Hằng Vĩnh lại thêm một tầng trắng xóa! Tháng bảy chính thức thi hành chính sách mới, diễn ra được năm tháng, giai đoạn thứ nhất Vân Hi coi như là yên bình. Tiết vạn thọ vừa tới, đến lúc đó cả nước đại thọ, kinh thành đại giá đi dạo, khắp nơi bái sơn xin phúc cho hoàng thượng, bởi vì năm Tuyên Bình thứ mười bảy bính ngọ, một năm này kỳ thật cũng là năm tuổi của Vân Hi, Vân Hi sinh vào tháng chạp, lúc trước có đạo tôn nói thập nhất hoàng tử tháng chạp bị thương ở chân, cuộc sống nhiều gập ghềnh.
Tiên đế năm đó nghe xong thì không được vui, kết quả đứa bé chưa được hai tuổi này, tiên đế lại càng không vui với nó. Con đường phía trước của nó quả thật gập ghềnh, từng bước đều gian nan. Chẳng qua, hồi tháng chạp bị thương chân đông cốt, giống như như tuấn mã có thể đạp tuyết phi nhanh! Tháng ba Phi Tâm gặp chuyện không may, Vân Hi thật sự phải tin lời đạo sĩ kia nói. Khi hắn cho là đến lúc mình có thể phá mây khai ngày, nữ nhân hắn yêu sẽ bỏ mạng vì hắn! Cũng may hắn cuối cùng vẫn không tin mấy lời số mệnh kia, hắn muốn đem vận mệnh của mình, nắm chặt trong tay mình. Muốn cái gì hắn sẽ đi tranh, không từ thủ đoạn, lừa gạt, cưỡng bức dụ dỗ! Làm gì cũng được, tóm lại là phải ra sức thực hiện! Nếu hắn không tranh, làm sao có hắn hôm nay? Nếu hắn không tranh, làm sao cận kề Phi Tâm ở trong cung?
Lúc Phi Tâm bắt đầu tự tay khâu một đôi giày ủng cho hắn vào mùa đông, so với lúc trước Nam tuần thì tinh xảo hơn rất nhiều. Không phải hoa văn rồng, mà là cầm tinh của hắn. Cưỡi ngựa phi mãnh liệt, ánh đỏ vọt cao. Từng đường may, tất cả đều là chính nàng làm. Gần đây thời gian nàng nhàn rỗi có vẻ nhiều, thỉnh thoảng còn may rất nhiều tiểu khố, không chỉ cho đứa trẻ chưa sinh của nàng, còn có đại công chúa cùng với hoàng trưởng tử.
Bụng nàng đã hơi nhô lên, y phục mùa đông rất dày, cũng không lộ rõ. Nhưng Phi Tâm có thể cảm giác được sinh mạng trong bụng đang lớn dần, mang đến sức mạnh cho nàng! Bởi vì nàng đã hơn một năm điều hoà thân thể đuổi hư hàn, cuối cùng cái thai này ổn định hơn rất nhiều. Phản ứng thai nghén của nàng cũng không quá mãnh liệt, cuối tháng mười có giày vò mấy ngày, nhưng tóm lại không giống năm trước. Gần đây khẩu vị nàng cũng tốt lên, sắc mặt hồng hào trong sáng, lại không mắc mấy bệnh hồi đầu năm.
Nay Phi Tâm chung sống với thái hậu vô cùng tốt, từ sau khi nàng không quản chuyện ti phủ nữa, phụng dưỡng thái hậu như là một thê tử hiền đức ở nhà chăm sóc bà bà. Nàng không tìm hoa thơm cỏ lạ nữa, thỉnh thoảng cũng khuyên thái hậu bớt hoạt động tránh cho thị lực kém đi. Mấy lời khuyên này, so với cái loại cố ý lấy lòng trước kia càng dễ thấu lòng người.
Nàng có khi sẽ ra ngoài đi dạo một lúc, thật ra thì nàng xem giống như nhàn nhã đi dạo có mục đích, bất quá không phải vì khống chế hậu cung, mà là dùng cách khác để thanh tịnh hậu cung! Kỳ thật mục đích chủ yếu lần này cũng không phải là dọn dẹp, mà là nàng hiểu được, đã đến lúc nàng nên nghiệm thu thành quả!