Quyển 2 –
Lửa đốt hồn bay tình dâng trào
Phi Tâm giật mình, suýt thì đánh rơi chén. Vân Hi ép sát qua, thân người cô trơn bóng như con cá, làn da hơi nhột khi bàn tay lành lạnh của y lướt qua. Y bất chợt hỏi: “Đắng không?” nói xong y chẳng thèm nhìn mà đưa tay tìm lấy chén trong tay cô rồi ném ra ngoài. Chóp mũi nhanh chóng áp vào cô, y ngước xuống nhìn đôi môi của cô, hơi thở có chút nóng bỏng.
“Không, không đắng. ” Phi Tâm đờ người ra, ngón tay quấn lấy mái tóc của mình, “Thần thiếp….”
“Nếu nàng nôn nóng lĩnh tội, lúc nào cũng nghĩ đến cái chết thì trẫm cho nàng toại nguyện.” Tay y lướt trên tấm lưng cô, bất ngờ cắn nhẹ lên cổ cô, “Nàng tự nói xem nàng muốn chịu đòn hay muốn chịu tội? ”
Cơ thể cô cứng lại, trong đầu rối loạn lên, cảm giác như bị mèo cào. Sự đa mưu túc trí hằng ngày của cô đã biến đâu mất, cô lại lần nữa rơi vào trạng thái ngu ngơ.
“Không phải lòng trung thành trời đất chứng giám hay sao? Bảo nàng lĩnh tội thì đã lung lay bất định rồi à? ” Giọng nói của y mập mờ không rõ, hai tay kẹp chặt như muốn xiết chết cô.
“Chịu đòn chịu đòn, thần thiếp chịu đòn. ” Phi Tâm đã thờ cả người ra, buột miệng nói. Y nghe thế, ngước mắt xuống, ngồi thẳng lưng rồi kéo chăn ra. Mặt Phi Tâm ngượng chín lên, chưa chờ cô phản ứng, y đột nhiên đỡ cô lên khỏi nửa giường, chẳng chút khách sáo đét vào cặp mông trần trụi của cô. Không nhẹ không mạnh, nhưng âm thanh rất giòn giã!
Phi Tâm xấu hổ đến muốn độn thổ, cô dằn co: “Nhận tội, nhận tội, thần thiếp vẫn là nhận tội thì hơn. ” Cô vốn dĩ nhìn thấy hoàng thượng sẽ trở nên thất thường, nay âm thanh này một truyền hai dặm rưỡi, càng khiến tâm trí cô hoảng loạn.
“Nàng chọn xong rồi chứ? ” Y bế cô nằm nghiêng, nhưng bất cẩn đụng phải chân đang bị thương của cô, cô đau đớn la lên, y nhận ra và cho cô nằm xuống, đặt chân phải của cô lên treo eo mình, “Giữ cho chắc đừng rớt xuống, đè trúng thì ta mặc kệ. ”
Động tác này khiến Phi Tâm không quen, chân cô không đủ sức, áo bào của y lại trơn. Y đá đôi hài rồi chen lên giường, kéo đùi cô choàng qua eo y, giơ chân cô lên: “Hay là trẫm treo chân này của nàng lên? ” Mắt y như rực lửa, giọng nói cũng trở nên kỳ lạ.
Lời này khiến Phi Tâm xấu hổ, cô bất giác khẽ gọi: “Đừng, đừng. ” m thanh cô nhẹ tênh, mang chút khàn khàn, nghe như một lời cám dỗ.
Vân Hi áp nửa người lên, đôi tay chống hai bên: “Thay xiêm y.”
Cô nằm ngửa trên giường, đành đưa tay tháo xiêm y cho y. Y tuy không động đậy, nhưng ánh mắt vô cùng suồng sã, đôi mắt như có thể khiến Phi Tâm nóng rực lên. Vẫn chưa lên đèn, trong màn vẫn còn sáng, làn da Phi Tâm bắt đầu rợn lên, ngón tay run run, rất lâu vẫn chưa thể tháo được gút áo.
Vân Hi bực bội, chỉ chốc lát đã cởi bỏ xiêm áo, làn da y nóng ran và săn chắn, khẽ ánh một màu nâu óng, bởi trời vẫn chưa tối hẳn, lúc này như có tia sáng khiến tim Phi Tâm bắt đầu loạn nhịp. Không biết vì sao cô lại nhớ đến tình cảnh hôm ấy.
Y cong cánh tay lại, một tay nắm lấy tay cô đặt nó vào trong cổ áo mình, mượn tay cô giở những lớp áo của mình ra. Tay Phi Tâm lướt qua bờ vai y, chợt cảm giác chỗ đó hơi lõm, cô chợt giật mình, cũng không hiểu sao tự dưng nhớ đến hồi tết, cô từng nằm mơ thấy mình cắn y!
Tay cô muốn dịch chuyển về đó, nhưng tay y đã kéo tay cô về phía sau cổ: “Nàng muốn sờ chỗ nào? ” Y chợt cất tiếng trêu, khiến cô cảm thấy e thẹn.
Y đưa tay véo mũi cô, cô như bị nghẹt thở, mở miệng to theo bản năng, đầu lưỡi y dễ dàng xâm nhập vào. Miệng cô vẫn còn vị đăng đắng, y đã hoàn toàn vét sạch vị đắng còn tồn đọng lại. Y đã xâm đoạt không khí của cô, khiến tim cô đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Làn da của cô bị y là đến nóng bỏng hẳn lên, tay cô không tự chủ xiết lấy cổ y, trước mắt xuất hiện vòng sáng, làn da trở nên nhạy cảm, khi y khẽ khẽ hoặc đột nhiên vuốt mạnh thì thần kinh nhạy cảm của cô chợt cảm thấy tê dại.
Bất chợt cô cảm thấy đau đớn, da thịt như bị y dùng răng cắn xé. Đã 4 tháng cô chưa thị tẩm, sự đau đớn của cơ thể khiến cô rất khó chịu, cả người cô căng lên, nước mắt suýt nữa tuôn trào. Cô vốn luôn nhẫn nhịn, nhưng có thể là sức chịu đựng của cơ thể đang kém, cô đau đến nhăn nhó, bỗng rên nhẹ : “Không, không! Thần thiếp muốn chịu đòn! ”
Y cắn vào môi cô, phà luồng khí nóng bỏng: “Nàng muốn tạo phản rồi.” Y đã cảm thấy không còn sức chống đỡ, cảm giác kiềm nén khiến y muốn bùng nổ cho thoải mái, cơ thể đang điên cuồng muốn chen vào bên trong. Nhưng nhìn gương mặt nhăn nhó của cô, cơ thể bị đau nên phản xạ tự nhiên tránh sự va chạm của y, muốn đẩy y ra.
“Thả lỏng một tí. ” Y khàn giọng. Rõ ràng cô ấy đã mềm mại như bông, cơ thể nóng rực lên, nhưng cơ thể vẫn cự tuyệt tiếp nạp y. Y vừa dùng lực thì cả người cô bắt đầu rụt lại, cô thà rằng y vẫn như ngày xưa, cô chỉ cần cắn răng chịu đựng thì sẽ qua nhanh, còn bây giờ, cô không kiềm nổi muốn thốt ra tiếng.
Y bỗng lùi ra, đưa tay ôm chặt cô. Nước mắt cô chực trào: “Hoàng thượng, hay bảo nương nương khác đến? Thần thiếp thực sự không thể!” Cô vừa thốt ra câu đó thì đã châm ngòi cho lửa giận của y, y cắn vào cổ cô, hệt như muốn xé toạc cuống họng để uống máu cô: “Nàng ngậm miệng lại cho ta, từ bây giờ trở đi nàng không được phép nói chuyện nữa.” Y bắt đầu nói năng lộn xộn, cũng chẳng xưng trẫm nữa. Y đột nhiên bế cô định đi ra ngoài, cô hốt hoảng, ngay khoảnh khắc bước ra thì cô víu chặt chiếc màng không buông tay, cô chưa hề bất chấp như vậy, lúc ấy chỉ hận đến độ muốn dùng răng cắn chặt lại. Y dùng sức lôi cô ra, chẳng thèm nể nang, suýt thì xé rách tấm màng.
Thực ra bên ngoài không còn ai cả, Uông THành Hải thấy hoàng thượng giận dỗi bèn tống cổ mọi người lui ra hết rồi.