Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 1 - Chương 19




Quyển 1 –

Tâm ý vòng vèo, tránh mũi nhọn


Phi Tâm cảm giác mình đã nằm một giấc mơ, cô bị hoàng thượng lột sạch quần áo trước điện, sau đó cô uống một bình rượu to. Y còn không ngừng chuốc rượu cho cô, rượu chảy đầy người cô, sau cùng chịu hết nổi, cô dằn co, và cuối cùng cắn vào vai y một cái!

Cô bị giấc mơ kỳ lạ khiến cho sợ toát mồ hôi lạnh, trừng mắt ra, nhìn thấy màn lụa màu xanh quen thuộc, bốn gốc giường trang trí bốn hoa văn, tua xõa xuống cũng không lay động.

Cô tỉnh dậy thì thấy đầu đau nhức, bèn gọi người lấy trà. Tú Linh nghe động tĩnh, khẽ vén màn lên, Tú Thể dâng cốc trà cho cô.

“Hôm qua….” Phi Tâm cứ cảm giác giấc mơ đó chân thật lắm, cô chợt sợ hãi, tự dưng co rúm lên, chẳng còn dám mở miệng hỏi.

“Hôm qua nương nương uống say ở Liễm Diễm Điện, khi rời khỏi thì té một cú, là nô tì và Tiểu Phúc Tử đỡ nương nương về. ” Tú Linh vừa lấy áo bào cho cô, vừa nói.

“Vậy hoàng thượng…” Phi Tâm nghe xong, thở phào.

“Tối qua hoàng thượng thấy nương nương như vậy, lại nổi giận rồi, đuổi mọi người về hết, bãi giá hồi cung. ” Tú Linh nói tiếp, ” Nương nương, chuyện này nương nương nên thỉnh tội với hoàng thượng thì tốt hơn. “

“Ừ, bổn cung biết rồi. ” Phi Tâm đã yên tâm hoàn toàn rồi. Y giận là chuyện thường tình, Quý Phi thất lễ trước điện, đừng nói là y, ngay cả cô cũng khó chấp nhận, nhưng dù sao cũng không đáng sợ bằng giấc mơ đó. Nếu cô dám cắn hoàng thượng, truy cứu tội này, cả nhà Lạc Chính của cô cũng gánh không xuể.

Từ tháng 11 đến nay, họ chỉ gặp nhau một lần trong tiệc 30 tết. Nhưng lần này, Phi Tâm thật sự cảm thấy chán chường rồi. Trước nay cô vẫn chú trọng đoan trang tĩnh nhã, dù y có đối xử cô thế nào, chí ít bề ngoài cô vẫn là Quý Phi cao quý, tao nhã trước mặt các phi tần. Còn nay, mọi người đã thấy vẻ luống cuống của cô, lời đồn giết người, Phi Tâm cảm thấy không chết cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!

Theo lệ Cẩm Thái, ngày tết năm mới. Hoàng thượng phong bút từ 25 tháng chạp, phong ấn, mùng một tháng giêng sẽ khai bút vào đại điển khánh niên của hoàng gia. Nông dân lúc ấy đều rất nhàn hạ, tháng giêng là tháng ăn chơi, quan lại được nghỉ phép nửa tháng, nửa tháng sau chiếu lệ trực ca; triều thần thì nghỉ phép 5 ngày, sau đó cũng luân phiên trực ca; trọng thần thì nghỉ phép 3 ngày, ngày thứ 4 bắt đầu lệnh hành làm việc. Cũng có nghĩa là từ mùng 1 đến mùng 3 tháng giêng tuy thiên tử đã khai bút, nhưng cũng không cần thượng triều thính chính, nhưng thiên tử không có ngày nhàn hạ, ngày ngày vẫn phải xử lý chính sự. Nhưng sau khi cử hành đại lễ toàn quốc, cơ bản cũng không có nhiều tấu chương gì, có thể xem là thời gian nhàn nhất trong một năm.

Phi Tâm biết phải thỉnh tội với hoàng thượng về việc đêm 30, cô tự chấp cung, hiểu rõ nguyên tắc trong cung nhất, lúc đó cũng chẳng nghĩ ngợi van nài gì, chỉ cần làm đúng luật là được.

Mùng một tháng giêng khánh niên đại điển, Phi Tâm không tham dự, cô tịnh cung một ngày. Sang mùng hai, cô thu xếp một lúc, dò la được hoàng thượng đến Khải Nguyên Điện, bèn cùng Tú Linh sang đó. Cô không đi kiệu, cũng không ăn diện trang điểm hoa huề, người có tội lại còn làm dáng thì càng khó tha.

Đến Khải Nguyên Điện, thái giám bên ngoài thấy cô, vội chạy vào báo. Tục ngữ có câu, có tật giật mình, Phi Tâm biết mình đã luống cuống, thấy người khác cứ như đang bụm miệng cười, càng thêm hớt hãi, càng không muốn chờ bên ngoài, chỉ muốn nhanh nhanh vào trong cho xong. Nhưng ông trời không chiều lòng người, chờ khá lâu vẫn chưa thấy ra, hệt như muốn bắt cô đứng nửa ngày trời, người qua kẻ lại không ngớt, cô thật không chịu nổi dày vò.

Nửa ngày sau, Uông Thành Hải cũng đi ra, vẫy phất trần cúi chào rồi để cô vào, nhưng ngăn không cho Tú Linh vào. Khiến cô cũng cảm giác Uông Thành Hải đang cười mỉa mai cô, cũng chẳng dám ngẩng đầu, vội vàng vào thẳng bên trong.

Uông Thành Hải dẫn cô vào Khải Nguyên Điện, đưa đến ngự thư phòng bên cạnh. Chưa bước vào, cô đã nghe thấy một tiếng cười giòn, khiến mặt mũi cô tối sầm.

Lúc ấy Vân Hi đang nằm trên ghế tự bằng gỗ Tử Đàn trong thư phòng, Linh Tần đứng bên cạnh, vừa xoa bóp vai cho y vừa liếc mắt tình tứ. Y vừa thấy Phi Tâm, gương mặt tươi cười dịu dàng bỗng quay phắt như chuyển mùa, từ mùa xuân thành mùa đông, lạnh lùng hỏi: “Nàng đến làm gì? “

“Thân thiếp cung thỉnh thánh an.” Hôm nay Phi Tâm mặc bộ váy bào màu lông ngỗng, búi mái tóc đơn giản, chỉ dùng trâm cài hai bên, ảm đạm rất nhiều so với màu hồng diễm lệ của Linh Tần.

“Trẫm không cần lời thỉnh an của Quý Phi.” Y dùng lời lẽ lạnh nhạt, khiến Phi Tâm đơ người. Y không kêu đứng lên, cô đành quỳ xuống, Linh Tần cũng chẳng cần cúi chào. Khóe môi Linh Tần hơi mỉm cười, nhưng chẳng lộ thanh sắc.

“Thần thiếp luống cuống trước điện, nên đến thỉnh tội hoàng thượng. ” Phi Tâm thật không còn cách, đành mặt dày nói cho xong.

“Quý Phi nay đã chấp trưởng hậu cung, phi tần thất lễ tất nhiên phải xử theo cung quy. Cần gì đến thỉnh tội với trẫm cho rắc rối? ” Câu nào của y cũng như có gai, nhưng vừa hay khiến Phi Tâm có thể tiếp lời mình muốn nói.

“Thần thiếp uống say vào đêm 30, khiến buổi tiệc khó tiếp tục. Làm mất thể diện thánh thượng, là nỗi nhục hậu cung, theo nguyên tắc hậu cung, nếu cung tần thất lễ sẽ chép phạt giáo huấn Phi Đức, phạt lương bổng 3 tháng, lui về cung kiểm điểm 3 tháng. Thần thiếp thân là Quý Phi, là tấm gương trong cung phi, không biết giữ khẽ, phải phạt gấp đôi. Thần thiếp nguyện giao trả quyền chấp trưởng, không còn mặt mũi hỏi chuyện hậu cung. ” Phi Tâm chậm rãi nói.

Linh Tần nghe xong, mừng thầm trong bụng, ẩn cư Cúc Tuệ Cung nửa năm, khác nào tự cầu xin vào lãnh cung. Sau nữa năm, người trỗi dậy thì đã trỗi dậy, kẻ mang thai thì mang thai, tới lúc đó cô muốn vực dậy cũng không dễ dàng gì. Vì thế phụ nữ hậu cung, không sợ phạt tiền, chỉ sợ tự kiểm điểm. Đánh thì không thể, đàn bà của hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng mới có thể đánh. Mắc phải tội, có thể khiến cô ta chết, chứ chưa bao giờ có chuyện phi tử phải chịu đòn roi, trừ phi cắt bỏ chức vị, đày làm tiện nô, thì mới có chuyện đó. Nhưng kiểm điểm lại là chuyện lớn, kiểm điểm nửa năm, hoàng thượng chẳng nhớ nỗi người này, chẳng khác gì vào lãnh cung cả.

Ngọn núi này sụp ngã, Đức Phi đó sẽ không cầm cự nổi. Xinh thì xinh đấy, nhưng nổi trội quá thì cũng không tốt.

Lời của Phi Tâm, thật ra có hai ý. Nhượng quyền, lui về kiểm điểm, bề mặt là phạt, thực chất cô đang tự tìm đường lui cho mình. Không có quyền không thể quản bất kỳ việc gì, kiểm điểm không rời cung phòng, ít ra trong vòng nửa năm nay sẽ không cần gánh thêm tội danh gì nữa. Sau lần này, muốn lấy lòng hoàng thượng là không thể, vinh sủng trước kia chỉ là tấm bia, cô chưa bao giờ đắc sủng. Xin danh tiếng sau khi chết lại càng là ân điển không thể nào có, nhưng Phi Tâm vẫn vùng vẫy. Chỉ cần cô cứ kiểm điểm, lui ẩn trong cung, không làm gì cả thì chẳng có gì sai. Tất nhiên, tháng ngày trong lãnh cung chẳng dễ sống. Trước kia người ta nâng niu cô, là vì hoàng thượng, mất cái cây to như hoàng thượng, sau này cô sẽ rất khốn đốn. Tất cả những điều này cô đều nghĩ cả rồi, cô có thể nhịn, chỉ cần không đoạt chức phi của cô, trong mắt gia đình ngoài cung điện, cô vẫn là Quý Phi cao sang, thế là đủ rồi.

“Quý Phi không biết à, sổ sách tới cuối năm đều phải kiểm kê lại toàn bộ. Để xem thử trước đó có gì sai sót không, như vậy thì mới không uổng công bận rộn cả năm trời. ” Vân Hi im lặng một lúc, chợt thong thả nói.

Phi Tâm rùng mình, lời này Linh Tần không hiểu, nhưng cô thì hiểu. Y muốn nói với cô rằng, vội vã lui trận, cũng phải nhìn lại địa điểm. Nhường trả quyền lực, lui về ẩn cư, sau này sẽ không phạm sai lầm, nhưng còn trước đó thì sao? Lấy tiền của họ Lâm, cấu kết bên ngoài, chỉ cần nắm lấy một tội, cũng là tội lớn rồi!

Cô run cầm cập, thật muốn chết quách cho xong. Không chờ cô mở miệng, y khoan thai nói: “Đứng dậy đi, chẳng qua là ái phi uống quá chén trong đêm 30. Đây cũng là chuyện bình thường trong tiệc, đã là tiệc nhà, không cần nhiều quy cũ thế này, chuyện này từ nay về sau đừng nhắc nữa.”

Uông Thành Hải bên cạnh là kẻ lanh lợi, vừa thấy hoàng thượng nói thế, vội vàng bước đến vịn cô dậy: “Sàn nhà lạnh, nương nương mau đứng lên nào.”

Xương cốt Phi Tâm rụng rời, hoàn toàn chẳng biết y muốn gì, càng không dám nhìn y, chỉ cúi gầm mặt: “Hoàng thượng, thần thiếp thân là Quý Phi….”

Uông Thành Hải thấy vị này không những không biết ý, nhanh nhanh men theo chiếc bậc thang này leo xuống, mà còn lải nhải hậu cung quy tắc gì đó, trong lòng cũng hốt hoảng. Quý Phi ngày thường tinh minh, nhưng cứ hễ thấy hoàng thượng thì cuống cuồng lên, thật chưa bao giờ thấy cảnh này.

Quả nhiên Vân Hi chau mày : “Đủ rồi đủ rồi, chuyện này bỏ qua. Từ nay hậu cung không được nhắc đến, ai có dị nghị gì, sẽ nghiêm khắc trừng trị! ” Lời này là nói với Uông Thành Hải. Uông Thành Hải vội gập người đáp : “Nô tài đi ngay đến Lệnh Cư An, Hành Chấp nhị phủ, sau này sẽ trừng trị nghiêm khắc kẻ nào dị nghị. “

Lời của một chủ một tớ này, tất nhiên Linh Tần bên cạnh hiểu ra. Cô ta tự có điểm tinh tường của mình, sao lại không hiểu. Ngay lúc Uông Thành Hải đi truyền tin bèn đến đỡ Phi Tâm: “Nếu hoàng thượng đã nói thế, nương nương đừng cả nghĩ nữa. Huống hồ chỉ là tiệc nhà, hôm đó thần thiếp cũng say đến mất phương hướng, nếu không phải Xảo Nhi vịn chắc, e cũng té ngã đau điếng rồi. Nói đến mới nói, Tú Linh đó thật vô dụng, chẳng biết đỡ lại! ” Cô cười yểu điệu, “Hai hôm nay nương nương khỏe chứ? Tết nhất, theo lệ nhân gian, còn phải chúc tết kìa. ” Nói rồi, nhẹ nhàng lạy một lạy, vừa hay cho qua chuyện lúc nãy không hành lễ với Phi Tâm.

Trong hậu cung, thông thường đều xưng hô tỷ muội, nhưng đó là khi thân thiết. Nếu không thân, thì phân theo vai vế, người thấp thì phải tự xưng thần thiếp, cùng vai vế thì xưng hô tỷ muội theo chênh lệch tuổi tác. Nếu vai vế quá thấp, như Sung Viện, Sung Thị thì còn phải tự xưng nô tì. Tất nhiên nếu là người được sủng thì lại khác. Linh Tần này và Phi Tâm không thân, nên phải gọi Phi Tâm là nương nương, tự xưng là thần thiếp.

“Hoàng thượng, dù sao cũng nhàn nhã. Hay là sang bên thần thiếp ngắm hoa? Noãn Uyển của thần thiếp hôm qua vừa có mẫu đơn nở rộ! ” Nói xong, Linh Tần vừa đi đến bên hoàng thượng, nửa sát vào người y vừa nũng nịu nói.

Ai ai cũng bảo Linh Tần là Hoa Thần tái thế, có bản lĩnh khiến trăm hoa đua nở. Nay quả là tin đồn không sai, mùa rét đậm này mà cô ta có thể nuôi trồng mẫu đơn nở rộ. Chẳng trách người ta hay nói, hậu cung này, nhân tài hằng hà. Không có tí thủ đoạn, chỉ cậy tí nhan sắc thì khó mà giữ vững.

Đây là tác phong của Linh Tần, Phi Tâm thật sự không thích. Trước mặt người khác, dính nhau như sam. Nhưng hoàng thượng thích như thế, chiều theo sở thích cũng là chuyện bình thường.

“Ừ, vậy trẫm phải sang đó xem mới được.” Y nhìn phớt về phía Phi Tâm tựa có như không, “Quý Phi chẳng phải thích hoa mẫu đơn sao? “

Phi Tâm thẫn thờ, nghe y nói thế, bèn ngẩng đầu lên, chạm ngay vào đôi mắt như đang cười của y. Lúc ấy đành lí nhí đáp: “Thần thiếp thích.”

Linh Tần vốn không định mời Phi Tâm đi cùng, nhưng nay người ta đã nói thẳng là thích. Cô ta đành cười và nói tiếp: “Nếu như thế thì mời nương nương đi cùng, đến Trú Phương Các của thần thiếp thưởng hoa nhé.”

Phi Tâm cũng không muốn đi, việc hôm nay cô vẫn chưa làm rõ. Còn tâm tư nào mà ngắm hoa nữa? Nhưng trước mắt thì không đi không xong, đành phải bẽn lẽn đi theo, cùng đến Trú Phương Các của Linh Tần.