Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 1 - Chương 11




Quyển 1 –

Vân say đắm, Phi sợ sệt, thấu Tương Liên


Hôm nay hạ triều y lại đến, cứ thế đã sang ngày thứ 7 rồi. Hậu cung đã tin đồn lan khắp, đề tài Quý Phi chuyên sủng đã nóng bỏng vô cùng. Thái hậu vì thế cũng nói cô vài lời, chẳng phải lời nặng gì. Nhưng cũng khiến lòng cô hoang mang. Đương nhiên , từ góc độ của thái hậu, cô đắc sủng cũng còn tốt hơn là để những người mà bà ta không khống chế được đắc sủng. Nhưng nay Ninh Hoa Phu Nhân có thai, y đã bạc tình như vậy thật khiến thái hận bất mãn.

Đây cũng chỉ là điều thứ yếu, có mệt cô cũng gắng gượng nổi. Có phiền phức nữa thì cô cũng có cách xua tan, nhưng có một điều khiến cô thật sự không gắng gượng nổi. Những ngày này, y và cô mây mưa, khiến cô đau khổ muôn phần.

Y quả thật là nắm bắt tất cả thời gian có thể để dày vò cô, khi cô vốn đã tâm trí mệt nhoài vì hầu hạ y. Giờ lại thêm thân thể bị tổn hại, càng thêm nhợt nhạt. Cô thật là không chịu nổi, bèn tìm hai cung nữ kiều diễm, Tú m và Tú Cẩm.

Mấy hôm nay, chỉ dựa vào thái độ người trong cung đã có thể nhận ra, kẻ nào không an phận, trong lòng muốn trèo cao. Người không mang ý nghĩ này hầu như không có, nhưng cần phải có điều kiện. Và hai người này chính là được sàng lọc ra từ trong số đó.

Mấy hôm nay hoàng thượng liên tục sang đây, bọn họ đã tận hết sức thể hiện, cố gắng ngoi lên trên. Tâm tư đó Phi Tâm làm sao có thể không nhìn ra. Nên cố ý đưa họ đặt ngay trước mặt. Lần này cô không đưa họ lên giường y, không thể nào trách được cô. Nhưng cô đã đề bạt họ, sau này cho dù có thăng tiến thì cũng vẫn sẽ dựa dẫm vào nhau.

Quả nhiên, Tú m tuy chưa lọt vào mắt y, nhưng Tú Cẩm đã thành công, trưa hôm qua, nhân lúc y nghỉ ngơi, cô tìm cớ thoát thân, để lại Tú m và Tú Cẩm. Khi trở về nghe bảo hoàng thượng thức giấc muốn dùng trà, kết quả là sủng hạnh Tú Cẩm. Cô mừng thầm trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn không lộ thanh sắc. Vẫn cứ đặt Tú Cẩm bên cạnh, như thể chẳng biết điều gì. Chỉ ngầm quan sát y và Tú Cẩm liếc mắc đưa tình.

Hôm nay y bận rộn chính sự, mãi khi hoàng hôn mới đến. Mấy hôm nay để tiện cho y xử lý công vụ, cô đã thu dọn Thể Phương Điện của Cúc Tuệ Cung thành thư phòng. Mọi thứ chuẩn bị đầy đủ, để y có thể yên tĩnh làm việc ở đây. Sau khi y đến, chẳng nói lời nào bèn đến Thể Phương Điện, Phi Tâm sai Tú Cẩm sang hầu hạ, giành không gian trống cho họ. Như thế thì không chỉ cô có thể thảnh thơi, cũng có thể lấy lòng y, Phi Tâm thư thái cực kỳ. Cô thong thả ngâm nước nóng, thay thường phục thoải mái, chải búi tóc giản dị, ngồi ở phòng bên Thể Phương Điện chờ truyền gọi.

Ở đây và Thể Phương Điện tương thông, hồi lâu cô cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào. Đoán là trong đó đang hồng tụ thiêm hương, hai người say đắm tình nồng. Cô thừa lúc y lên triều đã thưởng cho Tú Cẩm, quét dọn một gian phòng riêng cho cô ta, chờ khi sắc phong chính thức. Thực ra tất cả điều cô mong mỏi, chính là quản lý hậu cung cho y, dẹp hết tất cả mọi tranh chấp thị phi. Để hậu cung trăm hoa đua nở, có thể ganh đua nhưng không quá lố, y cũng có thể an định triều đường. Như thế thì trong ngoài yên ấm, cô cũng được một chữ Hiền. Từ đó gia thanh hưng thịnh, cha mẹ hãnh diện vì cô. Một đời như vậy, chính là kết cục tuyệt vời mỹ miều nhất của cô.

Cô đang lim dim buồn ngủ, chợt nghe tiếng gọi khẽ: “Nương nương”

Cô lười nhác mở mắt ra, nhìn thấy Tú Cẩm đang đứng bên cạnh, tóc tai rất gọn gàng, áo quần cũng chỉnh tề. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng hỏi nhạt: “Chuyện gì? “

“Hoàng thượng mời nương nương vào.” Tú Cẩm khẽ nói, giọng hơi nghẹn ngào. Nhưng nhìn mắt cô ta lại không giống như vừa khóc.

Phi Tâm hơi sửng sốt, nhưng vẫn chỉnh lý lại y phục trang sức. Từ từ tiến về Thể Phương Điện, Vân Hi đang ngồi ngay bàn làm việc, thấy cô vào, chẳng thèm ngước mắt, chỉ hỏi: “Đây là hương gì?”

Phi Tâm sững người, nhìn vào lò hương vàng đặt một góc bàn, trong đó đang bốc hương khói nhàn nhạt.

“Bẩm hoàng thượng, là Tương Liên Tử.” Phi Tâm quỳ xuống khẽ trả lời.

“Nàng tự làm? ” Y nhìn phớt, thấy cô vẫn còn quỳ, “Đứng dậy trả lời.”

“Tạ hoàng thượng.” Phi Tâm từ từ đứng dậy, cúi đầu nói, “Là thần thiếp làm. Tương Liên có thể tỉnh não thanh tâm, hương thơm nhạt và không đoạt hồn. Khi hoàng thượng duyệt tấu chương có thể thanh tĩnh tâm tư. Nếu hoàng thượng không thích, thần thiếp…” “Cứ đặt đó.” Y khẽ nói, bất chợt đưa tay về phía cô, “Qua đây.”

Cô đờ người một lát, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước qua. Y kéo tay cô, cô đứng không vững, ngã nhào vào lòng y. Cô giật mình, vùng vẫy đứng dậy theo bản năng. Y túm cô lại, hạ mắt nhìn vẻ hoảng hốt của cô:”Thế nào? Chê trẫm ở đây phá rối sự thanh tĩnh của nàng? “

“Thần thiếp không dám.” m thanh cô nhỏ như tiếng muỗi rên, trong đầu ngày càng xuất hiện linh tính không lành

“Không dám? ” Tay y đã lần vào trong cổ áo cô, linh tính của cô trước giờ rất chuẩn, khiến cơ thể cô phản xạ co cứng lại, “Nàng còn điều gì không dám làm? Ngoài miệng thì bảo không dám, trong lòng thì mong muốn rời trẫm thật xa. Nàng còn làm chức Quý Phi này để làm gì?? “

Lòng cô sợ hãi, đôi mắt hơi thu lại, nhưng vẫn chẳng dám nhìn mắt y. Cô lại nghe thấy âm thanh xé vải, trước ngực thoáng lạnh, tiếp đó là một cơn đau. Khiến gương mặt cô hơi nhăn lại: “Thần thiếp nguyện vì hoàng thượng…..”

“Lời của nàng trẫm đã nghe chán rồi.” Y nắm lấy bầu ngực cô, khiến cho nhụy hoa hồng phấn trở nên đỏ tươi như máu, Quý Phi mượn tiền Lâm trung lang, không ngờ Quý Phi của Tuyên Bình triều ta lại phải tiêu tiền của ngoại thần. Là trẫm đã để nàng chịu thiệt thòi à? Hay nàng vốn dĩ tham lam không đáy? “”

Đồng tử cô co chặt, y biết rồi! Việc này cô rất cẩn trọng, y cũng biết được. Cô câu kết bên ngoài, mượn địa vị để mưu cầu tiền tài. Trong mắt y, cô không chỉ xuất thân đê hèn, mà còn là người đàn bà tham lam! Chẳng trách y lại nói cô còn làm Quý Phi làm gì? Sự sủng ái bên ngoài nhìn thấy, thì ra chính là dấu hiện ban đầu cho thế thái sắp vuột mất của cô.

Cô cũng không thốt ra lời nào, vì động tác của y càng lúc càng thô lỗ. Thân dưới của cô vừa đang co chặt và khô rát, thật sự không thể dung nạp y, y bắt cô ngồi trên người y, mở rộng đôi chân cô ra. Tư thế này khiến cô nhục nhã vô cùng, cô cắn chặt môi không hé lời. Y đè xuống, khiến lưng cô kề lên mặt bàn, đôi tay cô không biết đặt ở đâu, đành nắm chặt cạnh bàn. Y vẹo má cô, khiến cô không thể cắn chặt môi nữa. Đồng thời, mạnh bạo xâm tiến tới.

Cơn đau trong cuống họng không còn cách nào che giấu, trước kia cô chỉ còn cách cắn chặt răng mới chịu đựng nổi. Nhưng giờ đây, y vẹo má cô, khiến miệng cô không thể khép lại. Phía sau lưng cà vào bàn, phần hông trống rỗng, hoàn toàn không điểm tựa. Y vừa đụng vào cô, cô đã cảm thấy có vô số cơn đau dấy lên, khiến âm thanh đau đớn từ cuống họng bật ra.

Trước giờ cô chưa bao giờ rên đau, nhưng lần này, không phải vì cô không thể chịu đựng, mà là cô đã không còn cách khống chế âm thanh đó. m thanh vừa bật ra, giọt lệ trong mắt cô rưng rưng. m thanh như tiếng sập cửa, khi âm thanh vừa bật ra, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nước mắt đang đầm đìa, thì bỗng chợt có cảm giác như mặt y đang ép sát.

Y ôm choàng ra sau lưng cô, khiến cô ngã vào lòng mình, ngay tức thì cô càng đau đớn vì cơ thể bị xâm phạm sâu hơn. Tay cô không còn chỗ đặt, trước kia còn có thể vớ lấy tấm chăn, hoặc túm lấy bùn đất cũng đỡ. Ít ra còn có cái để vơ lấy, đặt trên đất cũng được, ở đâu cũng được. Không cần phải lơ lửng như thế này, dù có dùng sức kéo, cũng không có cảm giác đang nắm lấy. Lúc này y lại đụng mạnh, khiến cô thêm đau đớn. Tay cô không kìm nỗi, đành vịn vào vai y, nắm chặt lấy áo ý.

Động tác này của cô khiến cơ thể y hơi cứng lại, cô thật sự đau không chịu thấu, lần này đau hơn bất kỳ lần nào. Và cô cũng vì tiếng rên vừa nãy mới nhận ra thì ra giờ đây y đã không vẹo má cô, cô cũng khó lòng chịu đựng sự dày vò này. Như cánh cửa sập mở ra, không sao kéo nó khép kín được. Nước mắt thì càng tuôn trào không ngớt, cô nắm chặt y phục trên vai y, hít một hơi thật sau: “Hoàng thượng.”

Y không ngờ cô lại mở miệng, trước giờ cô chỉ biết chịu đựng. Tay y trượt xuống giữa hông cô, nhưng động tác vẫn không ngừng: “Thế nào? Quý Phi muốn gọi cung nữ vào để chủ tớ các người cùng hầu hạ mới sảng khoái à? “

Lời châm biếm của y khiến tim cô trơ lại, càng làm cho cô không còn đất dung thân. Cô đầm đìa nước mắt, đang định nghĩ phải trả lời thế nào, y lại chẳng cho cô thời gian suy nghĩ. Hông y đột nhiên giật mạnh, cảm giác đau toác khiến cô thở hổn hển, không còn kìm nổi khóc ra tiếng: “Hoàng thượng, đau, đau quá! “

m thanh hơi khan khan, nhưng pha lẫn với tiếng khóc càng tăng thêm vẻ tình tứ. Thân y càng lúc càng cương lên, một tay kẹp lấy eo cô, từ từ nhấc lên một tí, động tác ma sát chầm chậm này khiến cô vừa đau nhưng cũng vừa tăng cảm giác tê dại lạ lùng. Cô run lên vô thức, chợt tay cô vòng sang choàng vào cổ y, muốn tìm một điểm tựa.

Đột nhiên, cô rùng mình dữ dội hơn, vì ngón tay y đã chạm đến vùng đau nhất của cô. Nơi đó rất nóng bỏng, còn tay y thì hơi mát. Sự va chạm này khiến cơ thể cô tự dưng co giật một cách vô thức, cái đau dường như đã giảm, nhưng cảm giác đáng sợ hơn thì vẫn âm thầm len lỏi, như có thứ gì đang tuôn chảy. Khiến lưng cô bất đầu có cảm giác tê, thứ cảm giác này trước giờ cô chưa từng gặp, nên suy nghĩ của cô bắt đầu muốn sụp đổ.

“Thả lỏng một tí.” Y đưa tay vỗ mông cô, âm thanh bốp bốp trong điện lúc này lan tỏa thành bầu không gian mùi mẫn. Hiện giờ y không còn xiết lấy vòng eo của cô, mà khiến cô hết chỗ tựa, chỉ còn cách ôm chầm lấy y. Trưởng kích của y khiến cô xấu hổ muốn né tránh, bèn tự cử động. Và chính cái nhích động này, khiến điểm nhạy cảm nhất đang chìm sâu trong giấc ngủ ở cơ thể cô bắt đầu thức tỉnh. Vì sự ma sát của y vô tình chạm phải nơi mềm mại đó, như sợi râu của ốc sên hay là chiếc lá của hoa mắc cỡ. Vừa động đậy để né tránh thì lại dẫn đến sự run rẩy kịch liệt hơn trong cơ thể.

“Xem ra chính là chỗ này rồi.” Y khẽ hứ, giọng nói dường như mang một ánh cười. Y chưa từng cười nói trong lúc mây mưa với cô, và lúc này, cô lại cảm thấy ít nhiều có chút điên đảo vì nụ cười của y. Có thể chính là sự điên đảo này, khiến cô phát huy can đảm vượt mức bình thường, cô dằn co nép sát bờ môi vào vành tai y, những giọt lệ ươn ướt trên mặt dính vào mặt y: “Đừng ở nơi này, đừng ở nơi này.”

Hơi thở hơi dốc của cô trở thành một sự mê hoặc cuồng nhiệt đối với y, âm thanh khan khan khiến động tác của tay y càng kịch liệt, nhưng y đã nghe theo ý kiến của cô, cô không hề nhận ra, đây là lần đầu tiên cô phát biểu ý kiến. Y bế cô vào phòng nghỉ sau điện.