*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên chiếc hương kỷ* bằng gỗ Hoàng hoa lê đặt một chậu mai vàng đương kỳ nở rộ, vén rèm cửa lên, trong phòng một làn hơi ấm mang theo mùi thơm liền phả vào mặt. Tố Dĩ nghiêng người vào cửa, ngạch niết nàng chỉ vào tấm nệm đầu giường bảo ngồi xuống, sai người mang sữa hạnh nhân lên cho nàng bưng, bấy giờ mới chậm rãi hỏi, “Lâm hạnh rồi hả con?”
* hương kỷ: chiếc bàn nhỏ dùng để đặt lư hương
Tố phu nhân rũ mắt vuốt vuốt đầu gối, “Cũng tốt, sớm muộn gì cũng phải qua ải này.”
Tố Dĩ mặt đỏ lựng, ấp úng nói, “Ngạch niết… là đêm hôm qua.”
Tố phu nhân nghe vậy trong lòng càng thêm khó chịu, một đứa con gái bảo bối, cứ thế trở thành người của người khác, dù bà có luyến tiếc cỡ nào cũng không giữ được, đến cùng vẫn phải buông tay. Lặng lẽ lau nước mắt, lại tinh tế quan sát nàng, “Trên người vẫn khỏe chứ? Sao không nghỉ một ngày, gấp gáp trở về ngay hôm nay làm gì!” sực nhớ ra, vội sai người đi chưng A giao*, miệng nói thao thao, “Đừng để mắc bệnh thiếu máu, bồi bổ cho kỹ vào. Nếu đã lâm hạnh rồi, sau này liền ngóng trông sớm hoài long chủng đi. Tình cảm của nam nhân không nói không thể tin hoàn toàn, dầu gì cũng phải đề phòng chút. Người khác không đáng tin cậy, chỉ có con cái của mình mới liên hợp huyết mạch với mình. Có đứa con rồi, tương lai cho dù mất quân ân, con cũng không phải sống quá khó khăn. Làm người phải nhìn rộng nghĩ thoáng, lòng đã rộng mở rồi, có đến đâu cũng không bạc đãi chính mình.”
* A giao: là chất keo chế biến từ da lừa, có công dụng bổ huyết, đa phần các thang thuốc bồi bổ đều không thể thiếu A giao. thuốc cao bổ còn dùng a giao với liều lớn làm cơ sở.
Tố Dĩ cười nói, “Con biết ngay ngạch niết sẽ nói vậy mà, mắt con cũng đủ lớn rồi, lại mở to nữa á, không phải trông như cái miệng chén sao! Con đây không để ý tật xấu nếu nói không phải tùy ngài, tự con cũng không tin đâu.”
Tố phu nhân ban đầu còn phiền muộn, bị nàng chọc cười một phát ngược lại quên mất thương cảm, cười đẩy nàng một cái nói, “Cái con bé này! Tận tình dạy con con không nghe, chỉ biết cãi lại! Nhưng mà con có thể suy nghĩ thông suốt thì tốt, phàm làm việc gì nên lưu lại ba phần, cũng là một loại thủ đoạn tự bảo vệ mình.” Dứt lời thở dài, “Nữ nhân ấy à, trong cung ăn tươi nuốt sống, ngày nay phong quang, ngày mai ai biết là tình cảnh gì. Con làm việc đã bảy tám năm, so với mẹ càng tỏ tường lợi hại trong đó hơn. Chủ tử đã nâng đỡ, con cũng không được kiêu căng, ngàn vạn lần phải bình hạ tâm khí mà cư xử. Nhãn quang phóng xa một chút, Hoàng đế là người đã đi qua vạn bụi hoa. Có câu nói “sắc suy thì yêu nhạt”*, thời kỳ đẹp đẽ nhất của nữ nhân cũng chỉ ngắn ngủn vài năm. Đợi đến khi hắn không thích con nữa, mọi chuyện sau đó đều phải dựa vào chính mình, mới cần dùng đến thanh danh tốt mà con để giành trước đó, nhớ kỹ chưa?”
* Trích câu nói của Bạch Cư Dị trong tác phẩm Tỳ Bà Hành, nguyên văn như sau: “Đại phàm dĩ sắc sự nhân giả, sắc suy nhi ái thỉ, ái thỉ tắc ân tuyệt”: phàm những kẻ mọi việc đều dựa vào sắc, khi sắc nhạt thì tình cũng nhạt, hết yêu thì ân cũng đoạn tuyệt.
Tố Dĩ thưa vâng, “Ngạch niết xin mẹ yên tâm, trong lòng con đã có tính toán rồi, sẽ không để chính mình đi đến cái bước sơn cùng thủy tận đâu. Hiện tại điều con lo lắng là nhị nữu, cửa hôn sự này muội ấy không ưng ý, vậy phải làm sao đây? Lúc trước chẳng nghĩ Thái hoàng thái hậu sẽ dùng cái chiêu này, bây giờ ý chỉ đã hạ, không thể đổi lại một lần nữa, con thấy muội ấy sẽ hận con đến chết mất thôi.”
“Chuyện này con đừng để trong lòng, nó cũng là nhất thời tức giận mà thôi. Em gái con con biết rồi đó, miệng lưỡi sắc bén nhưng tấm lòng như đậu hũ. Khó ở chỗ chân cẳng nó không tốt, bản thân thì ưa kiên cường, lại sợ người khác xem thường nó, hai bên giáp công mới thành ra thế này.” Tố phu nhân vừa nói vừa mở cánh tủ nhỏ nơi đầu giường, đem hộp trang sức lần trước cho nàng xem qua bưng ra giao cho nàng, “Vốn chuẩn bị ngày đại hôn cho con làm của hồi môn đấy, hiện tại cũng đã tiến cung rồi, thì mang về phòng thân đi! Trong cung tiêu phí cũng nhiều, thưởng người rồi đền đáp, trên tay không có chút căn cơ, ở trong đó nửa bước cũng khó đi. Hơn nữa a mã con quan hàm không cao, chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo, cũng không thể để người ta nói sau lưng keo kiệt không nên!”
Tố Dĩ toan từ chối nói để giành cho Tố Tịnh, cách cánh cửa truyền đến giọng Vinh Thọ, rướn cổ họng gọi, “Tiểu chủ nhân, ý chỉ của Hoàng hậu chủ tử đến rồi ạ.”
Tố phu nhân nghe vậy vội xuống giường xỏ giày, gọi người bày cao án trong sân thắp hương. Đám nam nhân đi theo tiếp đón Vạn Tuế Gia, không đến tiếp chỉ được, lúc chưởng sự thái giám của Tông Nhân phủ tuyên đọc, trong sân đã quỳ đầy đám phụ nữ. Ý chỉ nội dung dài dòng, đơn giản là khen ngợi Tố thị dung mạo phẩm cách tốt đẹp, khiêm cung cẩn thận. Phần đầu một đoạn dài có thể sơ lược, một câu cuối cùng “Tấn phong quý nhân, ban thưởng hào Lễ” khiến chấn động tinh thần nàng. Người xuất thân cung nữ, mới đầu được phong quý nhân đã ít lại càng ít. Hoàng hậu ra tay hào phóng như vậy, có thể thấy được trong đó còn có gợi ý của Hoàng đế. Hơn nữa phong hào này ngụ ý sâu, trước khi Hoàng đế đăng cơ tước vị chính là Lễ thân vương còn gì, Tố Dĩ kế thừa danh hào của hắn, nghĩ đến quả thật là đặc biệt nâng đỡ rồi.
Cao hứng thì cao hứng, mọi người hồi thần dập đầu tạ ơn. Tố Dĩ tiến lên tiếp chỉ, cuộn vải lụa màu vàng sáng nắm trong tay, phảng phất có loại cảm giác không thực.
Tố phu nhân vui mừng khấp khởi sai người thưởng cho thái giám ban chỉ, phân phát hồng bao cho hạ nhân trong nhà cùng chia vui, lu bu đến chân không chạm đất. Vinh Thọ cuốn tay áo đi qua cúi chào, vẫy đuôi lấy lòng, “Xin chúc mừng Lễ chủ nhân.”
Tố Dĩ hấp háy mắt, “Công công mau đứng lên, ngài như vậy thực khiến ta không quen.”
Vinh Thọ tận đáy lòng ca thán, quả này thực là để tên Trường Mãn Thọ kia chiếm được rồi, sau này tám phần sẽ cậy vào có công tiến cử mà ngồi ngang hàng với hắn đây. Một đầu thẫn thờ một đầu nhanh như bay hồi tưởng, trước kia không có chỗ nào đắc tội với vị tiểu chủ này đâu nhỉ? Tuy từng giở chút trò ngáng chân, ít nhất ngoài mặt chưa từng gây lộn. Tố Dĩ không phải người tính toán chi li, hẳn sẽ không dùng tâm nhãn buộc gã mang giày chặt đâu.
Mới nghĩ cho mình ít biện pháp thân cận, không ngờ Chân Hữu Tín bên người Vạn Tuế Gia đến đây, giết gà cắt cổ tiếp đón, “Công công, ngài mau đi nhìn xem! Tố đại nhân đào nữ nhi hồng của tiểu chủ ra chiêu đãi Vạn Tuế Gia, Vạn Tuế Gia uống chưa được vài hớp, tiểu Công gia ngược lại nốc căng ních bụng rồi. Bây giờ mượn rượu làm càn, ôm Vạn Tuế Gia khóc….!”
“Chết chửa!” Vinh Thọ nện một phát vào lòng bàn tay, “Vị gia này cũng thật là giỏi gây chuyện!”
Tố phu nhân và Tố Dĩ hai mặt nhìn nhau, chôn rượu nữ nhi hồng là tập tục phía nam, thời trẻ a mã Tố Dĩ đến khu vực Chiết Giang nhậm chức hơn mười năm, sau khi sinh ra hai khuê nữ bèn chôn cho mỗi người một vò Hoa Điêu* ở dưới tàng cây hoa quế. Hai mươi mốt năm rồi, rượu này bây giờ đào ra phải đến bao nhiêu công sức a, kết quả đem cho tiểu Công gia uống sạch bách rồi.
* rượu hoa điêu: còn gọi là Nữ nhi hồng, đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Tố Dĩ cũng quýnh lên, Vinh Thọ cười ngăn cản, “Tiểu chủ nhân dừng bước, ngài giờ đã tấn vị, lại lộ mặt không thích hợp. Nô tài bây giờ qua đó xem ngay, một lát sẽ sai người đến báo ngài biết sau.” Nói xong nhún gối một cái, lui ra sau hai bước vội vã rời đi.
Vào phòng khách quả nhiên bắt gặp cảnh tượng kia, tiểu Công gia ôm vai Vạn Tuế Gia nước mắt nước mũi giàn giụa, miệng liên miên lầm bầm, “Tỷ phu, trong lòng đệ khổ lắm a…” khiến cho cả nhà họ Tố sợ tới mức ngây ra như phỗng.
Vinh Thọ trong lòng cũng co giật, tiểu Công gia này ấy mà đem cái cổ mình đặt dưới trảm đao a! Gã muốn làm gì? Vợ không còn định mượn rượu làm càn với Vạn Tuế Gia sao? Hắn gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, giơ tay lên lau một cái, ống tay áo hình móng ngựa màu thạch thanh đã ướt đẫm một mảng lớn. Chật vật nuốt ực một ngụm nước bọt dò xét sắc mặt Vạn Tuế Gia, Vạn Tuế Gia không hổ là bá chủ hiệu lệnh tứ phương, gặp loại sự tình này trên mặt vẫn tường hòa như cũ. Tách cánh tay tiểu Công gia ra một chút, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, còn hỏi hắn còn muốn uống nữa hay không.
Cứ cái đà này không được, xem ra sắp phá hư bữa ăn đến nơi rồi. Vạn Tuế Gia sẽ không làm gì tiểu Công gia, nhưng ngoại thần nhìn vào chung quy cũng bẽ mặt. Vinh Thọ cười chắp tay bồi theo chúng nam nhân nhà họ Tố, “Cữu gia nhà chúng ta thất thố, chủ tử không tiện xử trí, thỉnh các vị tạm thời tránh đi. Vừa rồi ý chỉ của Hoàng hậu chủ tử đã đến rồi, tiểu chủ nhân được tấn quý nhân, ta nơi này xin báo tin vui cho các vị.”
Người nhà họ Tố hiểu ý, vội quét tay áo thối lui ra khỏi phòng khách. Vinh Thọ chạy nhanh đến, cố gắng lôi tiểu Công gia từ trên người Hoàng đế xuống, “Ngài say rồi, coi chừng thất nghi trước ngự tiền, nô tài đỡ ngài đến cách vách cho tỉnh rượu nhé.”
Tiểu Công gia hất tay ra, “Ta có lời muốn nói cùng tỷ phu ta!”
Sự kiên nhẫn của Hoàng đế trước nay rất tốt, lại ngại vì đạo thánh chỉ kia quả thật đã gài bẫy gã, gã muốn tố khổ một chút, bản thân mình bồi thường cũng nên làm. Bèn vỗ vỗ lưng gã, khuyên nhủ nói, “Trẫm biết ngươi muốn nói gì, chuyện đã đến nước này cũng không cần nghĩ nữa. Tố Dĩ đã sắc phong quý nhân, nàng ấy đã là người của trẫm rồi, về sau cũng không còn liên quan đến ngươi nữa, ngươi náo loạn như vậy, có ý nghĩa gì sao?”
“Thế mới nói ngài không có phúc hậu, rõ ràng đã chỉ cho đệ, đệ còn chưa vui được hai ngày, ý chỉ này lại phế đi… đệ không cam lòng, a mã lâm chung giao phó đệ cho ngài, ngài chính là chiếu cố cậu em vợ như vậy hay sao? Chúng ta trước kia tình cảm rất tốt, đâu ngờ hiện tại ngài đối với đệ như vậy… a mã đệ, ông ấy đi quá sớm…”
Tiểu Công gia khóc lóc kể lể, Hoàng đế cảm thấy có chút đau đầu. Tốn sức giải thích, “Ngươi hãy nghe cho kỹ, trong lòng Tố Dĩ vẫn luôn chỉ có trẫm, nàng cho tới bây giờ đều chưa từng yêu ngươi. Ngươi hãm ở trong đó trẫm cũng có thể hiểu được, dù sao nàng ấy rất được người khác ưa thích. Nhưng đại trượng phu nói được thì thả xuống được, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, bò xin quỳ cầu như vậy rất khó coi, để ý chút thể diện đi!”
Tiểu Công gia lớn miệng phản bác, “Đệ lớn chừng này chỉ yêu có mỗi mình nàng, đệ có thể đối với nàng ấy toàn tâm toàn ý, ngài thì sao? Ngài lại giống như Đổng… Đức Mậu ở phố Lưu Ly Hán, sưu tầm bình hít đến nghiện rồi sao! Có được một cái bảo bối chơi hai ngày… Qua tay bỏ vào ngăn kéo lại tìm thứ mới mẻ hơn. Trong cung nhiều nữ nhân như vậy… Đều là vật cho ngài lấy ra… khoe khoang, ngài rốt cuộc yêu ai? Tố Dĩ của đệ… xui xẻo thật khiến đệ… sốt ruột….!”
Hoàng đế lửa giận nổi lên, càng nói càng kỳ cục, dung túng gã gã còn làm xằng! Đẩy gã ra đứng lên quát to, “Ngươi làm càn! Xem lại bản thân đi, say mèm như con mèo, tính tình xấu xí! Còn dám nói bậy, phạt ngươi đến Ninh Cổ Tháp trấn thủ biên cương!”
Vinh Thọ sợ tới mức bắp chân chuột rút, ngắt đầu gối cầu tiểu Công gia, “Gia tốt của ta ơi, ngài đừng nói nữa, như vậy phạm thượng đấy.”
“Tên hoạn này, tránh ra cho gia!” Tiểu Công gia đẩy hắn ra, lảo đảo đỡ cạnh bàn, khiến cho bát chén trên bàn rung lên lách cách. Vừa đung đưa vừa khóc kể, “Ta chỉ thích Tố Dĩ, anh rể cướp phúc tấn của em vợ, đồ thiếu đạo đức!”
Hoàng đế phẫn nộ, nhặt lên một bình trà bên cạnh, cả nước lẫn lá trà đều giội tới, “Đồ bị mỡ heo làm mụ tâm, trước cho ngươi tỉnh táo lại, một lát trẫm sẽ tính sổ với ngươi!”
Tiểu Công gia bị nước giội một cái giật mình, mặt treo đầy lá trà đứng đực ra đó, như một cái tượng đất đã nhập định. Hoàng đế chẳng thèm nhìn gã, nhìn lâu thêm chút nữa kiểu gì cũng khiến hắn nôn mất, giận dữ phất áo bào liền ra cửa. Bên ngoài trời đông giá rét, hít mạnh vào một hơi đầy gió lạnh, đầu óc thoáng chốc tỉnh táo. Lễ nên đưa cũng đã đưa rồi, xem thời giờ không còn sớm, sai người đi tìm Tố Dĩ, nhân lúc trời còn sáng chuẩn bị hồi cung thôi.
Tố Dĩ chẳng phải người ưa thương xuân bi thu, lúc cùng người nhà bái biệt nhìn không ra khổ sở, lên xe rồi lại có phần rầu rĩ. Cúi đầu cũng không nhìn hắn, lẳng lặng mà ôm lấy chân, nghiễm nhiên coi hắn là vật trang trí.
Hoàng đế bị thờ ơ có phần sốt ruột, dò tay ra lay nàng, “Sao vậy? Có chỗ nào không hài lòng hả?”
Trong ánh hoàng hôn mờ mịt, nàng ngẩng đầu lên, gượng cười nói, “Không có gì, chỉ là trong lòng có chút quạnh quẽ.”
Nàng xem như là cô nương đã gả cho người ta, tháng mười xuất cung chẳng còn hy vọng nữa, cả đời phải cùng hắn kẹt trong Tử Cấm thành rồi. Hoàng đế trong lòng khe khẽ cao hứng, kỳ thật nàng vẫn là mềm lòng, nếu cứng rắn đến cùng, cuối cùng người thỏa hiệp sẽ phải là hắn. Những lời nói trước mặt Hoàng phụ chẳng phải vô ích, rốt cuộc đã làm nàng rung động, làm nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn. Nhưng hiện tại trông dáng vẻ rầu rĩ không vui của nàng, hắn lại cảm thấy phải chăng là có chỗ nào thiếu sót, làm phật lòng nàng.
Hắn kề tới, chậm rãi kéo nàng ôm vào lòng, “Buồn hả? Vì cái gì vậy? Có chuyện thì nói với ta, đừng cứ giấu trong lòng.”
Trán nàng tỳ lên cằm hắn, cô đơn nói, “Nô tỳ cũng không nói ra được, chỉ là cảm thấy bỗng chốc sa sút.”
Hoàng đế thở dài, “Nàng cả nghĩ quá rồi, thả lỏng một chút, không có trở ngại nào mà không vượt qua được. Ít nhất chúng ta đã ở bên nhau rồi, có đúng không?”
Nàng dửng dưng ừm một tiếng, “Tiểu Công gia bị sao vậy ạ?”
“Hắn?” Hoàng đế hừ nói, “Mượn rượu làm càn, đến cố tình khóc lóc kì kèo với ta chứ sao! Nếu không nể tình Hoàng hậu, cái dạng như hắn đã sớm bị phái đi xa rồi.”
Tiểu Công gia là tức giận trong lòng, điểm ấy hoàn toàn có thể thông cảm. Tố Dĩ nói, “Ngài đừng tức giận với cậu ta, cậu ấy vốn là người thích tiêu dao, lúc này bỗng dưng chịu khổ rồi.”
Hoàng đế là người thắng sau cùng, kẻ thắng lợi bình thời đều rất khoan hồng độ lượng, lúc ấy cơn tức có lớn cách mấy, xoay người một cái đã tiêu hơn phân nửa. Hắn vuốt mặt nàng, hôn lên khóe miệng nàng một cái, “Ta biết, ta cũng không phải loại người đuổi tận giết tuyệt.”
Tố Dĩ liếc xéo, hắn mà không phải, trên đời này chắc chẳng có kẻ nào dám thò đầu ra rồi. Thủ đoạn chấn động mạnh mẽ mà hắn đối phó với ngoại gia, kể cả Thái Thượng Hoàng năm đó cũng chưa làm được, lúc này giả bộ làm người tốt hả!
Hoàng đế cũng ý thức được nói không vang miệng, ho khan hai tiếng nhằm bưng bít đoạn nói, “Phân vị đã tấn rồi, ở cung nào phải cân nhắc một chút. Vốn muốn cho nàng ở Vĩnh Hòa cung, cách Dưỡng Tâm điện gần đó. Nhưng Vĩnh Hòa cung có Thành phi làm chủ vị, nàng qua đó sẽ phải phụ thuộc còn phải sống chung với người ta…” Nói xong đè thanh âm, liếm lên vành tai nàng một cách ái muội, “Ta cũng sợ nàng bị người khác chèn ép, ta mà biết sẽ đau lòng đấy.”
Tố Dĩ nhẫn rồi nhịn, kéo khóe miệng nói, “Người bị chèn ép thì bản lãnh cao thôi! Nô tỳ cũng đã bị chèn ép bảy tám năm rồi còn gì, còn để ý cái này ư?”
“Trước kia chẳng phải là chưa gặp ta sao!” Hắn rất không vừa lòng, “Hiện tại để nàng bị khi dễ nữa, chẳng phải là ta vô năng sao? Ta nghĩ kỹ rồi, Khánh Thọ Đường bỏ không, nơi đó có phòng sách có giếng nước, là một chỗ thanh tĩnh đáng để ở đó. Nàng đến đó chiếm núi làm vua, muốn đi ngang đi dọc cũng chẳng có người dám ngăn cản nàng, có được không?”
Vậy cũng không tệ, Tố Dĩ vuốt cằm đăm chiêu, một mình một viện, người khác có muốn còn chẳng được ấy chứ! Lại nói chiếm núi làm vua, còn có từ nào tuyệt hơn từ này sao? Nàng sảng khoái gật đầu, “Được ạ, ngài nói chỗ nào thì chỗ ấy, nô tỳ không kén chọn đâu.”
Hoàng đế cười nói, “Đúng là cô gái ngoan! Ta còn có chuyện muốn nói cho nàng, hai ngày nữa ta phải đi ra ngoài xuân tuần, đây là tổ chế, đến thời gian quy định là phải làm. Xử lý chính vụ không được mang theo cung quyến, trước kia nàng là tiểu cung nữ, theo bên người âu cũng danh chính ngôn thuận. Giờ đã tấn vị rồi, nhiều con mắt nhìn vào, phá vỡ quy củ không tốt. Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Trong lòng ta có nàng, càng phải canh chừng không khiến nàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Ta trên triều đình bận rộn, có đôi khi không để ý tới, nàng cũng đừng buồn bực. Ngày mai ta qua Trường Xuân Cung dặn Hoàng hậu để mắt đến nàng, nghĩ đến cũng không có người dám làm khó dễ nàng đâu.”
Hắn là người làm việc lớn, có thể để ý đến những việc lông gà vỏ tỏi này thật đáng cảm động. Tố Dĩ khụt khịt mũi, “Ngài cứ làm việc của ngài đi, nô tỳ không thể kéo chân ngài. Ngài đã có phần tâm này, nô tỳ nên mang ơn mới phải.”
“Đừng nói lời này.” Tay Hoàng đế không biết lúc nào đã chui vào trong vạt áo của nàng, đầu ngón tay mò mẫm, mặt dày mày dạn nói, “Ngày mười hai lên đường rồi, chúng ta còn có sáu đêm. Cố gắng chút, trở về tám phần có thể nghe thấy tin tức tốt rồi.