Nàng ngần ngại, kẻ làm tôi tớ, trừ bỏ một bước cuối cùng có lý do thủ vững, cái khác quá cố chấp ngược lại khiến người ta oán hận. Vạn Tuế Gia nghẹn đến nước này là đã có thể nhịn được cái người thường không thể nhịn rồi, nàng càng đoan chính sẽ có lỗi với hắn, sẽ làm hắn thương tâm. Dù sao hắn không phải chưa từng thấy nàng lộ ngực hở bụng, nhìn cũng nhìn qua, sờ cũng sờ qua, có gì mà ngượng.
Nàng cởi vạt áo hoa văn lá trúc, lưỡng lự nói, “Nô tỳ chỉ hồ lễ*, chỉ cởi mặt trên, được không?”
* Chỉ hồ lễ: tức là bị lễ tiết ràng buộc
Cổ áo mở rộng ra, bên dưới cái yếm sen tịnh đế nguyệt sắc, kia đôi bầu ngực cao cao liền càng sinh động hẳn lên. Hoàng đế nhìn chăm chú, miệng thì thào, “Thật tốt… thật tốt…” (tốt: còn có nghĩa là đẹp)
Không biết hắn khen là chỗ nào, trước mắt không so đo nhiều như vậy, cho dù để hắn “qua tay” một chút, cũng coi như một chút an ủi đối với hắn. Nàng khẽ cắn môi, cởi áo trong chỉ còn lại cái yếm, ngồi đối diện cùng hắn, hai người nhìn nhau, thấy có phần lúng túng. Định cởi tiếp dây yếm sau lưng, Hoàng đế bỗng đè tay nàng lại. Nàng khó hiểu nói, “Chủ tử không muốn nhìn sao?”
Cái hắn muốn cũng không chỉ là nhìn thôi đâu, nói ra sợ dọa nàng sợ, vẫn là bất động thanh sắc thì hơn. Đầu ngón tay lướt qua cánh tay nõn nà của nàng, từ từ lần lên đầu vai tròn đầy kia. Không tự chủ được hôn môi, một đường hôn về phía trước, tại cần cổ mềm mại của nàng trằn trọc lưu luyến. Nàng khẽ ngẩng đầu, hai mắt nhắm lại, dáng vẻ nhìn ra rất là hưởng thụ. Hoàng đế mừng thầm trong lòng, cô nương chừng hai mươi không giống những nha đầu ngây ngô khác, vừa đúng thành thục, cũng có thể điều động ra nồng tình vừa đúng.
Cách lớp vải lụa, hắn vân vê đôi ngực tròn đầy kia, cảm xúc no đủ trừ tiêu hồn cũng khiến hắn quyến luyến. Nha đầu này là một bảo vật, trông dáng người mảnh khảnh thế mà sau khi cởi đồ liền “sóng lớn tràn bờ” thế này. Hắn rời khỏi cánh môi của nàng, chôn mặt trước ngực nàng. Xông vào mũi một mùi thơm, dường như đã từng nghe qua, ngẫm nghĩ, thì ra cực kỳ giống mùi trên người ngạch niết hắn. Trong lòng hắn khẽ run, kề tới nâng tấm lưng bóng loáng của nàng lên, tìm được sợi dây yếm kia kéo nhẹ một cái, nửa bên cái yếm rũ trên đỉnh núi, nửa chận nửa che đôi tuyết lê càng khiến người ta huyết mạch phun trào.
Hắn hít vào một hơi, quả nhiên là muốn ngừng mà không được. Sợi dây sau lưng nàng cũng lười cởi, kéo một cái liền rơi xuống ngang eo. Nàng muốn tránh, hắn không cho. Nàng nói hôn ước vẫn còn không cho hắn đụng chạm, quả thật là cô nương lừa mình dối người thôi. Đã như vậy rồi, nàng còn có thể yên tâm thoải mái đi lấy người khác sao? Cơ mà hắn có kiên nhẫn, nếu bài xích thì tôn trọng nàng, đợi đến lúc nàng cam tâm tình nguyện, có ảnh hưởng lẫn nhau mới có ý nghĩa.
Ở trong phạm vi nàng cho phép có thể tùy ý hưởng thụ, đàn ông đối với ngực của phụ nữ đều có sự yêu thích không nói nên lời, hơn nữa trông cao ngất tròn đầy như vầy, ứng với một câu “lưỡng lưỡng vu phong tối đoạn tràng” là cực kỳ chuẩn xác.
Cẩn thận nâng lấy, ấm áp, liên đới tim của nàng đập thình thịch, ghim cả đầu vào có thể khiến người ta mê đắm. Thân thể nàng thực mẫn cảm, hơi trêu đùa đã dựng đứng, hai điểm đỏ tươi tựa như đóa mai nở rộ. Hắn miệng đắng lưỡi khô, cúi người toan kề tới, nàng lại kinh hoàng khẽ gọi, “Chủ tử, ngài muốn làm gì?”
Hắn che lại miệng nàng, “Đừng nói chuyện, lên tiếng nữa trẫm liền lâm hạnh nàng.”
Đe dọa có lực uy hiếp cỡ nào a, nàng quả nhiên sợ tới mức cắn môi. Hắn lãng đãng cười, một tay gộp lại, đầu lưỡi liền men theo đỉnh núi kia phiêu phiêu lướt qua.
Tố Dĩ tê dại cả người, nàng ở trong miệng hắn, không dám tránh không dám kêu, trong lòng khó chịu như mèo cào. Cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu mất, đành phải nắm chặt trung y lụa vàng của hắn. Muôn vàn suy nghĩ như sấm cuồn cuộn xoay chuyển trong đầu, cũng không hiểu sao đám đàn ông thích như vậy. Lúc nhỏ thấy đứa em trai họ con của dì thường ủn đầu vào trước ngực bà vú, ai biết đàn ông lớn rồi còn chưa quên cái này. Nàng lại chưa từng sinh con, không có chỗ lớn như vậy, bên trong thật không có sữa, hắn có mút nửa ngày cũng mút không ra, cứ thế khiến nàng ngứa răng muốn đánh người.
“Đừng nghĩ gì khác,” hắn phát hiện nàng thất thần, ở giữa bầu ngực nàng lầm bầm, “Hãy nghĩ nàng yêu ta.”
Cũng đúng, người ta cố gắng như vậy, mình thì lạc vào cõi thần tiên rất không nên. Nàng đem tâm tư chạy lạc của mình gom trở về, lực chú ý một khi tập trung lại, liền mơ mơ màng màng như rơi vào mây mù. Đầu óc mịt mùng, cơ thể nóng lên, nàng thở dốc đem “đầu rồng” ôm vào trong ngực. Một chút động tác nhỏ của hắn cũng khiến nàng phát cuồng, nàng không kiềm được than nhẹ, miệng rầm rì kêu chủ tử, mới phát giác hắn đã cởi quần áo, trần truồng ôm nàng, thân thể mướt mồ hôi quấn quýt, lao đầu vào trong lò lửa.
“Thế nào?” Hắn kề tai nàng hỏi, “Thích như vậy không?”
Nàng xấu hổ chết được, nói không rõ có thích hay không, cảm giác như nước sôi lửa bỏng vậy. Hắn dừng, cảm thấy trong lòng trống rỗng có chút thất vọng. Hắn tiếp tục, nàng lại giống như bị đâm trên mũi đao, mỗi một ngụm hô hấp đều ngứa ngáy nhận đủ khó chịu.
Hoàng đế đặt tay lên đùi nàng, từ từ dời đến nơi hắn tưởng nhớ bấy lâu. Trên tay không ngừng, trên miệng càng nhấm mút đến phát tiếng chụt chụt. Nàng hít hơi mà gọi hắn, “Chủ tử… Chủ tử…”
Cuối cùng phủ lên đùi nàng, chậm rãi ma sát một cách rất có kiên nhẫn, cảm giác ẩm ướt nhầy nhụa xuyên thấu quần lót bám lên đầu ngón tay hắn. Hắn mở cờ trong bụng, Tố Dĩ có cảm giác với hắn, cố gắng hơn nữa, một ngày nào đó sẽ khiến nàng không rời khỏi hắn được. Hắn vọt lên miệng qua lại, tựa như niệm chú mê hoặc nàng, “Đừng gọi chủ tử, gọi ta Đông Tề.”
Nàng mở mắt ra, ủy khuất liếc hắn một cái, “Nô tỳ không dám.”
“Đồ ngốc!” Hoàng đế tan chảy cả tim, “Trên giường nào có chủ tử nô tài cái gì chứ.”
Hắn đầu đầy mồ hôi, bận rộn đến thích thú, Tố Dĩ đột nhiên định thần, mãnh liệt uốn éo người, mông thoáng cái nhích ra thật xa. Hắn đây là sờ chỗ nào đó! Nàng nóng rát cả mặt, sẵng giọng, “Chúng ta đã nói trước rồi.”
“Hôm nay đổi lại trẫm lấy lòng nàng nha, trẫm muốn làm nàng vui vẻ.” Hoàng đế có chút nhụt chí, kéo tay nàng bao lấy ‘tiểu Hoàng đế’, “Thực nghẹn đến phát đau mà, vậy nàng nghĩ cách giúp ta đi.”
Nàng nghĩ không ra được cách gì, trên tay giật giật, “Nô tỳ làm vậy cho ngài.”
Hoàng đế chưa giải hết cơn, ở trên hai ngực nàng bóp mấy cái, bàn tay men theo eo nàng trượt xuống, đường cong uyển chuyển lướt đến chiếc quần lót xinh xắn. Hắn lần lữa một hồi, định bụng tiếp tục hướng xuống, nhưng nàng ngay lập tức kéo dây lưng quần, cảnh cáo hắn, “Đừng chọc nô tỳ trở mặt.”
“Nàng xem nàng đã như vậy rồi… chúng ta liền…” Hắn liếm môi nói, thấy nàng ‘xoa dịu’ cho hắn, biểu hiện thập phần thất vọng, “Như vậy không đủ.”
Tố Dĩ dừng lại, khốn đốn lắc đầu, “Ngài khẩu vị lớn như vậy, bảo nô tỳ làm sao đây! Đau lắm hả? Vậy nô tỳ thổi cho ngài nhé?”
Đề nghị này quá tốt ấy chứ, Hoàng đế tựa như đi đêm ngàn dặm đột nhiên nhìn thấy ánh rạng đông, kéo nàng ngồi dậy, mình thì nửa quỳ trên giường. Đầu giường có một cái kệ bài trí đặt đủ loại bình hoa, vừa vặn lấy ra mượn lực. Hơi ngửa người ra sau, đem bản thân không giữ lại chút nào mà bày ra trước mặt nàng.
Phải nói đàn ông thật không biết xấu hổ, không thấy chút nào bẽ mặt sao, cái thứ lớn như vậy định cho ánh nến chiếu vào à! Nàng không còn cách nào, làm như dỗ dành con nít, cầm lên nhẹ nhàng thổi, miệng rầm rì, “Tốt rồi, tốt rồi, không đau nữa rồi.”
Hắn rướn ra trước một cái, cư nhiên chạm đến môi nàng. Nàng a một tiếng, kinh hoàng không thôi, “Ngài làm gì thế?”
“Ban nãy ta có rửa rồi.” Hắn nói xong, mặt hồng hồng, “Nàng có thể hôn nó.”
Tố Dĩ hãi mất, nơi này sao có thể hôn chứ, đây chẳng phải là xỉ nhục người ta sao! Nàng lắc đầu như đánh trống chầu, ngay cả lời cũng không nói ra được. Hoàng đế thở dài, nàng còn chưa hiểu được lạc thú khuê phòng, càng chưa rành rõi sự kỳ diệu của vật kia. Đợi nàng yêu sâu rồi, dĩ nhiên là sẽ không chê.
[Hãy đọc truyện tại trang nguồn để đọc bản được beta và có chú thích đầy đủ hơn]
Đành chọn cái sau vậy! Hắn nâng cặp “thỏ ngọc” kia, dễ dàng nặn ra một đường rãnh thật sâu. Đem tiểu Hoàng đế nhét vào, trông chặt chẽ kín kẽ, thật tốt! Cao thấp đưa đẩy, cảm giác mãnh liệt quả thực khoan khoái. Hắn khoan khoái đến thở dốc liên tục, “Vậy thế này, được chứ?”
Tố Dĩ thiếu điều tìm lỗ nẻ để chui vào, sao lại có nhiều kiểu vậy chứ! Nhưng khi thấy hắn khoái hoạt, hết thảy cũng đều đáng giá. Nàng có tài vặt, đầu óc cũng không ngốc, hắn trái tay không thuận tiện lắm, nàng cũng sợ hắn mệt, bèn xấu hổ đỏ mặt tiếp lấy tay. Cố sức kẹp chặt hơn chút, nhấp nhấp, lại nhấp, Vạn Tuế Gia liền thoải mái đến không nói thành lời rồi.
“Thật là một cô nương thông minh.” Hắn vén tóc nàng, phối hợp với động tác của nàng xê dịch lên trên. Từ trong kẽ đồi chặt chẽ lao ra, trên đỉnh cũng có chút trống rỗng. Hắn chần chừ, dỗ dành nói, “Nặng bên này nhẹ bên kia cũng không tốt, nàng nhìn bên trên đi… cứ như bỏ trống một đoạn vậy.”
“Ngài…” Nàng mặt đỏ tới mang tai buông lỏng tay ra, “Đừng dụ nô tỳ, nô tỳ không làm đâu.”
“Vậy đến lượt ta hầu hạ nàng.” Hắn trúng tim đen, phốc một cái bổ nhào lên áp đảo nàng, trong trong ngoài ngoài vuốt ve một lèo, “Dáng người tuyệt như này, trong cung chẳng có ai bằng nàng. Sau này ta chỉ trông cậy vào một mình nàng rồi, nếu nàng không để ý đến ta, bảo ta làm sao sống đây!”
Tố Dĩ bị hắn nắn bóp đến xương cốt như nhũn ra, mê man đáp lời, “Nô tỳ sẽ không bỏ mặc ngài, nô tỳ sẽ hầu hạ chủ tử cả đời.”
Hắn ở trên người nàng nâng người dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng, “Nói lời giữ lời?”
Nàng như thể say rượu, sớm đã quên đông tây nam bắc. Cũng không nhớ nổi mình nói cái gì, chỉ biết mình từ trước đến nay nói là làm, bèn thưa dạ gật đầu, “Giữ lời.”
“Ta biết nàng chính trực mà, cũng không chiếm lợi người khác, đúng không?” Hắn ôm nàng vào lòng, dịu dàng nhỏ nhẹ rót thuốc mê, “Nàng xem ta cũng đã bị nàng thấy hết rồi, nàng còn ăn mặc kín đáo như vậy, nàng không biết xấu hổ sao?”
Nàng nên cảm thấy xấu hổ sao? Lại nói chỗ nào kín đáo chứ hả? Nàng cũng đã bị hắn khinh bạc hết rồi, trừ nửa thân dưới còn đang kiên thủ ra, chỗ khác đều đã vung ra sạch hết rồi a!
Hắn không đợi nàng phản bác, lại vùi đầu trước ngực nàng. Kích thích nàng đến run rẩy cả người, lần này rốt cuộc biết được sự lợi hại của hắn rồi! Chăm sóc bên trên không nên bỏ mặc bên dưới nha, qua vài phen nỗ lực hắn rốt cuộc kéo được lưng quần trên hông nàng, một trận hân hoan nhảy nhót. Ngón tay dò tiến vào, kích động đến tim cũng phát run. Nơi cuối đồng bằng là “bãi Châu Anh Vũ xanh dày cỏ non”, là đã mở ra thiên địa mới, nơi đó chưa từng được người nào cẩn thận tỉ mỉ tìm tòi nghiên cứu. Du ngoạn qua lại giữa đồi núi và đáy cốc, mỗi một phần lay động cũng có thể khiến nàng thở gấp. Hắn thực sự có chút không nhịn được, đều đã như vậy còn chống chế làm chi? Dẫu có cho hắn đi nữa cũng không cần lo ngày sau bị lạnh nhạt, hắn đối đãi với nàng đã tràn ngập chân thành, cũng đâu phải là nhất thời ham mới mẻ a! Nhưng nàng vẫn không tin hắn, có yêu hắn hơn nữa cũng không muốn ở lại vì hắn. Nàng quá minh mẫn, gần như tàn khốc.
Thôi, đừng nghĩ gì cả, chỉ cần nàng vui vẻ. Hắn càng tận tâm hơn, nàng căng thẳng đến cứng ngắc cả người, trên mặt rịn ra mồ hôi. Một tầng hơi nước rất mỏng, tỏa sắc dưới ánh đèn sáng. Hắn dò vào trong đầm nước kia, không dám xâm nhập, lướt qua rồi dừng. Cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt nàng, chưa từng thấy qua tư thái quyến rũ mê hoặc như vậy. Nàng bất chợt cau chặt đầu mày khẽ khàng rên rỉ, mãnh liệt rùng mình một cái… Hắn kiêu ngạo nở nụ cười, dòng xuân thủy lả lướt khiến người xúc động kia, nàng có thể coi như hiểu được chỗ tốt của nơi đó rồi nhỉ!
Tố Dĩ từ trong dư âm tỉnh lại, trong lòng chột dạ muốn khóc. Ôm lấy cổ hắn hôn môi hắn, nhỏ giọng nghẹn ngào, “Chủ tử…”
“Đông Tề.” Hắn sửa lại một lần, đem hai bắp đùi nàng khép chặt lại, nương vùng trơn trượt kia đưa mình vào. Nàng hoảng sợ nhìn hắn, hắn bất đắc dĩ cười cười, “Chúng ta mặt đối mặt, không xảy ra chuyện đâu. Cục cưng à, nàng cũng thông cảm cho ta chút chứ!”
Tiểu Hoàng đế nóng bỏng, dán sát lấy bắp đùi nàng chầm chậm ma sát. Tố Dĩ trong lòng thả lỏng, vuốt vuốt mặt hắn, đúng là mặt tựa hoa đào, thật xinh đẹp! Nhưng dần dần động tác của hắn mỗi lúc một nhanh, bàn tay giữ mông nàng cũng càng thêm dùng sức. Hắn mê loạn rên rỉ, mơ hồ gọi tên nàng, từng đợt tấn công nặng nề liên tiếp, tiểu Hoàng đế co giật nảy lên, tại giữa hai chân nàng xuất ra một dòng nước ấm. Hai người thở ra một hơi dài, cuối cùng kết thúc.
Tỉnh táo lại, im lặng nhìn nhau cũng có chút lúng túng. Hoàng đế ậm ừ, “Đây là cầm sắt cùng vang, nếu để ta… tiến vào, chúng ta có thể sinh một tiểu hoàng tử rồi.”
Nàng hiển nhiên biểu hiện ra bộ dạng “cô gái nhỏ” rồi, bụm mặt quay thân đi, “Ngài nói bậy!”
Hắn không kiềm được phá lên cười, dán tai nàng nói nhỏ, “Đây là long tinh, là thứ tốt người ta cầu còn không được đâu, toàn bộ bị nàng lãng phí lên khăn tay hết rồi.”
Nàng không chịu đáp lại hắn, chậm chạp đứng dậy mặc quần áo, nhanh chóng thu thập rồi thi lễ, không nói lời nào, thong dong thối lui ra khỏi Yến Hi đường.