*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái hoàng thái hậu nhìn hắn trông mong, theo như bà suy tính, đây là thời điểm khảo nghiệm Hoàng đế đã đến. Đến cùng là ngựa chết hay là lừa chết, nghe lời hắn đáp là sẽ rõ. Hoàng đế là nhân quân (vị vua nhân từ) đúng không, đối với huynh đệ thủ túc phải luôn khoan hậu. Nếu hiện tại vì một con tiểu cung nữ, mà khiến cho lời thề “huynh nhường đệ kính” kia thành lời nói suông, vậy bà càng phải dồn hết sức lực mà diệt trừ ả hồ ly tinh làm muội lòng hắn kia.
“Tâm tư Hoàng tổ mẫu trẫm biết, đại ca ca chịu khổ, nếu chỉ là vấn đề này thì có thể bù đắp, trẫm cũng nguyện ý tận hết tâm ý. Nhưng hiện giờ Tôn nhi cảm thấy chủ ý này cũng không ổn.” Hoàng đế thản nhiên cười nói, “Cái ngôi cửu ngũ chí tôn này của trẫm cũng là nhặt được từ trong tay đại ca ca rơi ra, Hoàng tổ mẫu nhìn trúng thứ gì muốn đem đi trợ cấp đại ca ca, trẫm nào có quyền xen vào chứ! Có điều, trẫm cảm thấy cửa Phật là nơi tôn nghiêm, tùy tiện đưa một cô nương vào, thật sự là có phần ngại đến thể diện bên ngoài. Hoàng tổ mẫu ngàn vạn lần đừng nghĩ là Tôn nhi luyến tiếc người hầu hạ bên người, tuy nói ngự tiền của trẫm cũng có chút quy củ nhỏ nhặt râu ria, nhưng nếu Hoàng tổ mẫu đã lên tiếng, Tôn nhi bất kể thế nào cũng phải suy xét.”
Hoàng đế trước giờ chưa từng làm trái lời bà, đáp lại hai câu này là đã rất nặng rồi. Đã nói đến thế rồi, mà còn phải “xem xét tình hình cụ thể”. Sắc mặt Thái hoàng thái hậu thật sự không dễ nhìn, bà siết tràng hạt nói, “Bà già ta đây đã lớn tuổi rồi, cả ngày không có chuyện gì làm, mới nảy ra ý tưởng vô dụng này. Nếu cháu niệm tình nghĩa huynh đệ ban một người cho thằng bé, cứu nó thoát khỏi bể khổ, cũng giúp cháu hoàn thành một việc công đức. Cháu có bằng lòng tự nguyện hay không, phải xem xem tâm ý của cháu kìa. Quy củ của Ngự tiền là do người định ra, thiếu đi một người, phủ Nội Vụ dĩ nhiên sẽ bổ khuyết vào.”
Hoàng đế đánh thái cực, “Hoàng tổ mẫu nói nửa ngày, trẫm không rõ là nói tới ai. Bên người trẫm chỉ có ba người, đứa dâng trà đã được chỉ hôn, Tư trướng là đứa chẳng hiểu rõ nhân tình chỉ biết cặm cụi làm việc. Chẳng lẽ Hoàng tổ mẫu nhìn trúng biểu muội của quý phi? Nhắc đến cô ta, đúng thật là một người cơ trí, lanh lợi đến mức đem hành tung của trẫm rêu rao tứ phía. Hai ngày nay trẫm đang định xử trí cô ta đây, Hoàng tổ mẫu nếu muốn chỉ định công việc này, vậy thì nhân dịp này đưa cô ta qua đó! Cái khác thì không sao, chỉ sợ là không lọt vào được mắt đại ca ca, lại làm nản lòng huynh ấy.”
Thái hoàng thái hậu bị hắn hù cho ngây người, “Ta chỉ định em gái quý phi hồi nào! Tư trướng ta nói chính là Tố Dĩ kia, cô ta trông giống Thái hậu, biết đâu chính là vị thuốc dẫn chữa được căn bệnh của Đông Ly không chừng.”
“Cô ta?” Hoàng đế có vẻ kinh ngạc, “Tôn nhi lại không biết cô ta và Hoàng thái hậu giống nhau đấy, năm ngoái Hoàng phụ đem bức họa của Đôn Túc Hoàng quý phi nghênh đến điện Phụng Tiên thờ cúng, lúc Tôn nhi đến tế bái có nhìn qua vài lần. Nếu nhất định nói cô ta giống ai, bây giờ ngẫm lại, hồ như giống Hoàng quý phi hơn đó!”
Lời này đã đâm tổn thương thần kinh Thái hoàng thái hậu, bà kiêng kị người khác nhắc tới Đôn Túc Hoàng quý phi, đó là cái gai đâm trong xương sườn bà không cách nào nhổ được tận gốc, thường xuyên còn ẩn ẩn gây nhức nhối. Hoàng đế cố ý vạch trần vết sẹo của bà, là cố tình nhắc nhở bà đây mà!
Thằng cháu này rất không tệ! Hắn học theo Hoàng phụ hắn học đến là tốt, vì đàn bà mà có thể mạo phạm tổ mẫu. Thái hoàng thái hậu rũ khóe miệng, “Bất luận cô ta giống ai, ta vẫn giữ ý định đưa cô ta đến Phổ Ninh Tự.”
Hoàng đế vẫn cười như trước, “Hoàng tổ mẫu cân nhắc cẩn thận, chí hướng quy y của đại ca ca chưa từng bị dao động qua. Hoặc là những chuyện thương tâm ấy cũng đã quên kha khá rồi, bây giờ vô duyên vô cớ đưa một người sống đến, sợ sẽ gợi lên hồi ức của huynh ấy, lại một lần nữa tổn thương huynh ấy.”
Thái hoàng thái hậu đanh mặt nói, “Chưa từng thử, sao biết việc này không thể thành? Ta đau lòng thằng bé, nó xưa nay hiếu thuận, tất nhiên có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của ta.”
“Hoàng tổ mẫu chỉ đau lòng đại ca ca, lại không đau lòng Tôn nhi sao? Tôn nhi dùng người kén chọn, thời gian này người ngự tiền di dời rồi khai trừ tới lui, lại thêm chuyện này, Hoàng đế như trẫm đây thật phải rơi vào tình cảnh xấu hổ không có người nào để dùng rồi.” Dứt lời dời tầm mắt qua nhìn tấm bình phong gỗ sơn đen bên cạnh, hoa văn “vạn tự bất đáo đầu”* khiến đầu óc người ta càng trở nên sáng tỏ, hắn nhíu mày nói, “Hoàng tổ mẫu có tuổi rồi, bảo dưỡng cho tốt mới là việc đúng đắn. Trong cung đã có Hoàng hậu chủ sự, chuyện vặt vãnh bé như hạt vừng hạt đỗ này không nhọc đến Hoàng tổ mẫu. Lúc Hoàng phụ mới nhường ngôi đã từng răn đe Tôn nhi, Hoàng tổ mẫu vất vả cả đời, muốn Tôn nhi phải phụng dưỡng chu đáo. Với Tôn nhi mà nói những chuyện khác không quan trọng, ngài thọ nguyên vô lượng, mới là vận phúc lớn nhất của chúng con cháu con. Đại ca ca xuất gia mười lăm năm là sơ xuất của trẫm, khiến Hoàng tổ mẫu lo lắng đến hôm nay, Tôn nhi thật bất hiếu. Trẫm tháng trước đến Phổ Ninh Tự thăm dò ý tứ đại ca ca, không dối gạt Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi mang Tố Dĩ đi cùng, cũng cố ý thử dò xét ý tứ huynh ấy. Đáng tiếc, đại ca ca huynh ấy sừng sững bất động, cho nên tấm lòng thương cháu thành khẩn của Hoàng tổ mẫu, chỉ e là bị ném vào vại nước lạnh mất rồi.”
* hoa văn “vạn tự bất đáo đầu”: hoa văn hình chữ vạn 万 giao nhau không có điểm cuối
Bên cạnh, Hoàng hậu nghe nửa ngày có phần giật mình khiếp vía, nhắm chuẩn thời cơ vội lái sang hướng khác, “Vạn Tuế Gia hồi cung thiếp chưa từng đến Càn Thanh Cung, bên ngoài gặp chuyện thiếp cũng một mực không biết, đây là thiếp không phải. Thiếp biết Lão Phật Gia thiện tâm nhất, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, bỏ đầu nào cũng không được. Người ngự tiền quả thật là cũng không thiếu được, nếu một lúc đi mất 3 người, đến cả một người hướng dẫn dạy quy củ đều không có, chỉ sợ sẽ ủy khuất chủ tử chúng ta.”
Thái hoàng thái hậu bị Hoàng đế nói cho một lèo, dầu gì trong lòng không được vui lắm. Hoàng đế khôn ngoan sắc sảo, trong lời nói hữu ý vô tình mang theo đôi câu nhắc nhở, nghe xong quả thực là đâm xuyên quả tim. Thôi được rồi, tết nhất quậy cho không vui, cả tháng giêng cũng khiến người ta không cao hứng nổi. Thật ra cũng không cần kiên quyết đưa Tố Dĩ đến chỗ Đông Ly, dù sao chỉ có gương mặt còn chưa đủ. Người không đúng, Đông Ly chưa chắc sẽ đem tình cảm chuyển đến trên người cô ta. Đằng nào trong lòng Thái hoàng thái hậu đã tính toán cả rồi, mặc dù bên phía Đông Ly không làm căng được, hoàng cung đại nội này cũng tuyệt đối không có chỗ cho con tiểu yêu tinh kia an sinh lập mệnh. Chỉ cần cô ả sống một ngày, thì gương mặt kia không thể xuất hiện trong hậu cung. Có lẽ là chấp niệm, bà luôn luôn có loại cảm giác bị người nhìn trộm. Ai bảo Tố Dĩ cùng con gái nhà họ Mộ Dung giống nhau như vậy! Bà tin luân hồi, thậm chí còn cho rằng cô ta là được Hợp Đức Đế Cơ gửi hồn vào. Vừa hận nhưng phần nhiều là sợ, xử lý cô ả xong trong lòng cũng kiên định hơn.
Hoàng đế nhìn chiếc đồng hồ tây dương trên bàn, phủi đầu gối đứng lên nói, “Hoàng tổ mẫu dậy sớm, nghỉ ngơi dưỡng thần một chút nữa đi! Hôm nay hưu mộc (ngày nghỉ), Tôn nhi muốn đến Nam thư phòng xem nhật giảng, bây giờ phải cáo lui rồi.”
Thái hoàng thái hậu khép mắt lại gật gật đầu, không nói gì.
Hoàng đế hơi khom người rồi lui ra ngoài, trong lòng giống như bị đè nén khó chịu cực kỳ. Tình hình vừa rồi, hắn đã dùng hết khí lực mới nhịn xuống không phát hỏa. Thái hoàng thái hậu đã có tuổi, người càng trở nên bá đạo. Nhiều yêu cầu theo bà thấy là hợp lý, mở miệng gần như thể ra lệnh đấy, không thuận theo bà thì chính là bất hiếu, nói gần nói xa giáp thương đái bổng (hàm ý châm chọc mỉa mai), quậy cho hắn thực không xuống đài được. Dầu gì cũng là người một nhà, bà lại là Lão Tổ Tông trong cung này, Hoàng đế có tôn quý cách mấy, cũng không thể làm gì được bà nội mình. Hắn lấy nhân hiếu trị thiên hạ (nhân từ, hiếu thuận), bao nhiêu con mắt đều đang nhìn chằm chằm. Hoàng phụ mạnh mẽ vang dội đến thế, muốn đưa bà đến hành cung bảo dưỡng, cuối cùng cũng không làm được. Hoàng đế thống ngự bốn bể, nhưng vẫn sống trong luân thường. Bãi quyền miễn chức, giam cầm lưu đày, đó là đối với kẻ dưới không đối với người trên được. Thái hoàng thái hậu không can chính (tham gia vào chính sự) là chỗ thông minh của bà, Lã Vọng buông cần, chút chuyện lẻ tẻ của hậu cung, có làm quá hoang đàng hơn nữa, ai dám lên cương lý luận với bà chứ?
Hắn phóng mắt nhìn khung trời phía xa xa, mây đen hỗn độn. Trời tuy lạnh, từ trong noãn các mờ trầm trầm đi ra, có thể kích thích khiến đầu óc lung lay. Phủ thêm áo choàng đi về hướng cửa cung, đi được mấy bước nghe thấy tiếng Hoàng hậu gọi, hắn dừng chân nhìn lại, nàng che dù đang từ trên nguyệt đài bước xuống, cổ áo lông chồn cao cao xẹt qua hai má, càng tôn gương mặt linh lung sinh động hẳn lên.
Hoàng hậu không phải nữ nhân thu hút dễ lọt vào mắt, nàng là mẫu nghi thiên hạ, hậu cung này đoan trang ổn trọng nhất thì phải kể đến nàng, đến cả đi từng bước cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ bước sai đi nhầm, lọt khuyết điểm để người thấy. Hoàng đế kiên nhẫn đứng dưới cửa hiên chờ nàng, cuối cùng nàng tới trước mắt, hắn đi tới đón nàng bước lên bậc thềm, tại khuỷu tay nàng nâng một cái, đổi lại một nụ cười xấu hổ của nàng.
“Sao lại xung đột với Lão Phật Gia chứ!” Nàng nói, “Một đứa cung nữ thì có đáng gì, bà muốn đuổi thì cứ đuổi đi! Vì chuyện này mà gây hiềm khích, suy cho cùng sẽ thể hiện là ngài không đủ độ lượng.”
Hoàng đế đuổi lui trái phải, chắp tay sau lưng xoay người sang chỗ khác, “Lúc đầu trẫm đã nói, chủ sự hậu cung là nàng, Thái hoàng thái hậu đã đến lúc an hưởng tuổi thọ, phí sức quá nhiều tước quyền lực của nàng, trẫm cũng không muốn thấy.” Hắn xoay người lại, “Lần trước muốn điều Tố Dĩ đến cung nàng, cũng là chủ ý của lão nhân gia bà?”
Xem ngôn hành của hắn Hoàng hậu liền biết hắn đối với Tố Dĩ có lưu tâm, bọn họ làm vợ chồng nhiều năm cũng có ăn ý ngầm. Đoán không ra bước tiếp theo hắn sẽ làm gì, nhưng tâm tư của hắn nàng vẫn liếc mắt là hiểu ngay. Nàng mấp máy môi, thay hắn đem hồ lô hoạt kế đeo trên hông lật sang mặt phải, chậm rãi nói, “Ngài hẳn đã biết, nên thuận ý của bà. Tố Dĩ đến trong cung thiếp cũng sẽ không chịu thiệt, còn hơn là đưa cho người khác.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, “Người trong ngự tiền của trẫm không được bà chào đón đến thế à? Chớ quên thiên uy lẫm liệt, tưởng trẫm là trái hồng mềm dễ nắn bóp, vậy thì tính lầm rồi.”
Hoàng hậu đâu ngờ hắn lại có oán hận thâm sâu như vậy, chỉ vì một nha đầu không đáng kể? Nàng hơi ngừng một chút nói, “Diện mạo của Tố Dĩ cũng là phiền toái lớn, theo thiếp thấy, dứt khoát lâm hạnh, Lão Phật Gia cũng không thể tính kế cô ta nữa.” (vấn tóc lên: chỉ việc gạo nấu thành cơm)
Lâm hạnh? Nếu hắn vội vã xử lý việc này, nàng còn có cái gì khác biệt với Tần phi của hậu cung này? Hắn lắc đầu, “Đã nói nàng ở ngự tiền, trong cung có Lão Phật Gia, đặt nàng ở nơi nào cũng không thể khiến trẫm yên tâm. Hơn nữa…” trong mắt hắn dần nổi sương mờ, nhíu mày nói, “Nàng không mở miệng muốn đi theo trẫm, nếu khăng khăng ép buộc nàng, khiến nàng sinh hận thì không còn ý nghĩa gì cả.”
Hoàng hậu có chút kinh ngạc, Hoàng đế sủng hạnh một cung nữ còn muốn “có ý nghĩa”? Nàng là quốc mẫu, ôn lương cung kiệm nhượng*, một tia cũng không thể loạn. Nói ghen tị thì chưa tới, trong lòng khó tránh khỏi có chút phiền muộn mà thôi. Nàng thở dài thườn thượt, sương mù mờ mịt ở trước mắt đan vào nhau thành một mảnh, “Như vậy thì khó rồi, ngài là người làm đại sự, không thể cả ngày lưu luyến hậu cung được. Nếu ngày nào đó Lão Phật Gia cướp Hoàng cương**, việc này biết ứng đối thế nào?”
* ôn lương cung kiệm nhượng: là ôn hòa, thiện lương, cung kính, tiết kiệm, nhẫn nhượng
** Hoàng cương: chỉ kỷ cương của Tam Hoàng (ba ông vua trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc: Toại Nhân; Phục Hi; Thần Nông hoặc Thiên Hoàng, ĐịaHoàng và Nhân Hoàng) và Ngũ Đế (năm ông vua trong truyền thuyết Trung Quốc: Hoàng Đế, Chuyên Húc, Đế Cốc, Đế Nghiêu, Đế Thuấn) >>> đại để ý là lấy kỷ cương ra ép vua.
Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng, cười nói, “Trẫm quý vì thiên tử, chút biến cố này không xử lý được, thì còn làm Hoàng đế làm gì? Thái hoàng thái hậu thủ đoạn thông thiên, đã thế, để bà chọn một người hiền năng khác cũng được. Đại Anh chúng ta còn chưa có nữ nhân dám tham chính, không muốn phụ thuộc vào hoàng quyền hả, vậy cái ngôi hoàng đế này của trẫm nhường cho bà làm cũng được.”
Hoàng hậu trợn mắt há hốc mồm, Hoàng đế thận trọng từ lời nói đến việc làm là điều nàng bao nhiêu năm qua nhìn thấy. Hôm nay một xe nói lẫy này, rơi vào trong lỗ tai Thái hoàng thái hậu, phỏng chừng có thể khiến bà ta nghẹn chết mất. Nàng há miệng, phát hiện không biết nói sao cho phải. Chút tâm tư nhỏ kia của Ân Hựu xem ra là ngâm nước nóng rồi, Hoàng đế vì Tố Dĩ ngay cả Lão Phật Gia cũng dám chống đối, kẻ nào dám xen vào, đến cả mẩu xương vụn cũng không còn thừa.
Hoàng đế lẳng lặng ngắm tuyết, tính toán có thể mượn cơ hội này đem thiệt hơn nói với cô nàng ngốc Tố Dĩ kia. Nếu để nàng lựa chọn giữa Lạt Ma (thầy tu) và hắn, không biết nàng sẽ phản ứng thế nào?