Trời đẹp, Hoàng hậu hiếm khi thấy hứng trí, mượn cảnh xuân tản bộ trong hoa viên Từ Ninh cung. Trong cung bố cục quá chú ý quy tắc, trái phải đối xứng, khó tránh khỏi giảm đi vẻ đẹp mộc mạc thú vị. Vào vườn chẳng qua là dạo bộ dưới bóng râm, nghe rừng cây lay trong gió, tiếng thông reo từng trận thôi.
Phía nam hoa viên có một cái ao, nơi đó ngược lại thường hay đi. Nơi có nước mới có linh khí, vắt ngang ao là một cái cầu đá cẩm thạch, giữa cầu có một cái đình Lâm Khê, tựa cửa sổ ngắm cá, mùa hè thì ngắm sen, là loại tiêu khiển tốt tiện giết thời gian. Cuộc sống quá mệt mỏi, luôn phải tìm cho mình chút chuyện vui, nếu không thì thế nào? Không có người thương, không có con cái, dung nhan tiều tụy chờ chết sao?
Nhắc đến người thương.. Hoàng hậu có chút thất thần. Phảng phất như chuyện từ kiếp trước vậy, nhưng mơ hồ còn nhớ được, trước khi xuất giá từng có một người khiến tim nàng đập mạnh. Chuyện này không ai biết, cũng không đáng phải tuyên dương. Nhà họ Côn gia phong nghiêm cẩn, a mã đối với việc giáo dục con cái tốn một phen tâm tư. Tuy rằng phần tâm tư ấy trên người Ân Hựu không có biểu hiện ra giá trị, nhưng đối với nàng, đúng là ảnh hưởng sâu xa.
Người kia là Tây tịch (gia sư) trong phủ, vốn được mời đến dạy Ân Hựu. Cô nương người Kỳ ở nhà rất được coi trọng, cũng không tránh người, a mã đặc biệt cho phép nàng đọc sách cùng, cho nên có một đoạn thời gian khá dài tiếp xúc với y. Y là một người rất tài hoa, ở phương diện nghiên cứu học tập đến cả a mã còn khen ngợi, chỉ là thời vận không đủ lại có chút cậy tài khinh người, sau khi rớt bảng nhị bèn bỏ qua khoa cử, xa xứ đến kinh thành lang bạc. Nàng khi đó mới mười bốn mười lăm tuổi, đương độ thanh xuân ngây ngô, cùng một nam tử trẻ tuổi sớm chiều gần bên, bất tri bất giác liền yêu mến. Chỉ là không dám nói với ai, lại càng không dám cho y biết, vụng trộm cất giấu bí mật nhỏ này, nghe y giảng bài, nhìn ngón tay y lật theo trang sách, như vậy cũng cảm thấy thỏa mãn. Nàng từng nghĩ tới việc nói cho y biết, nhưng lại sợ biến khéo thành vụng, che giấu mãi đến kỳ tuyển tú. Kỳ thật dù nói cho y biết cũng không có đường ra, những tiểu thư nhà quan lớn như các nàng, hôn nhân không tới phiên chính mình thậm chí cha mẹ làm chủ. Quả nhiên nàng được giữ lại thẻ bài, chỉ hôn cho Lễ thân vương lúc bấy giờ. Nàng không biết người ấy đối với tâm tư của nàng rốt cuộc thấu được mấy phần, ngày nàng được thả về chờ gả, y liền ra đi, ngay cả lời cáo biệt cuối cùng cũng không có.
Hoàng hậu khẽ thở dài, một đoạn tình cảm thuở thiếu thời là một vết sẹo nơi đáy tim nàng, dù không còn chảy máu nữa, nhưng chạm vào cũng sẽ đau đớn. Từ đầu đến cuối không thể yêu Hoàng đế, không phải là do tính cách cứng nhắc bẩm sinh của Hoàng đế, thật sự là vì gặp được người kia trước. Y cùng nàng ngâm thơ tác phú, cùng nhịp huyền gảy tranh, đã dựng nên hết thảy khao khát tốt đẹp của nàng đối với tình yêu. Tiếc thay không có kết quả, y đến cùng có hiểu chăng lòng của nàng? Ai biết được, có lẽ đi! Nàng không tiếc nuối vì kết thúc, mà tiếc nuối bởi chưa từng bắt đầu.
Nếu như người nàng gả là y, lúc này không biết đang trải qua cuộc sống như thế nào. Bất quá cũng vô dụng, phế nhân như nàng, đến cả con cũng không sinh được, có ân ái cách mấy chỉ e cũng không trụ được khảo nghiệm của thế tục. Không con là đã phạm vào thất xuất*, lại nói Vạn Tuế Gia thật sự là nhân từ, không hề động vào nàng mảy may, còn có thể cùng nàng tương kính như tân. Nàng cảm kích hắn, nhưng hoàn cảnh của vị trí này lại không cho nàng không lo lắng thay mình. Trượng phu quá mức sủng ái thiếp, đối vợ mà nói chung quy là một loại uy hiếp. Tố Dĩ trước mắt an phận thủ thường khiến người ưa thích, tương lai thì sao? Thánh quyến ngày càng long trọng, đến thời điểm khó có thể khống chế, hết thảy thì cũng không kịp rồi.
* thất xuất: 7 điều được bỏ vợ
Trong đầu muôn vàn ý nghĩ, thoáng dời mắt, thấy Vinh Thọ từ phương hướng Hàm Nhược Quán hớt hải đến. Hoàng hậu xoay người ngồi lại ngay ngắn, người rất nhanh đã tới trước cửa, tiến vào khom lưng hành lễ, “Nô tài cung thỉnh Hoàng hậu chủ tử kim an.”
Hoàng hậu ừ một tiếng, “Vạn Tuế Gia ở Quyện Cần Trai à?”
Vinh Thọ thưa phải, “Buổi trưa qua đó, ở trong viên dùng cơm trưa, ăn xong liền nghỉ lại trong viên luôn ạ.”
“Lễ quý nhân cũng ở đó?”
Vinh Thọ trục trịch mới đáp, “Quyện Cần Trai chúng nô tài không tiện tùy ý ra vào, bên trong chỉ có Lễ quý nhân hầu hạ bên cạnh.”
Hoàng hậu nhíu nhíu mày, “Ta trước kia đã nói với cô ta, mang thai bảo cô ta lưu ý, như vậy mà… Vạn Tuế Gia cũng thật là!” Hoàng hậu đỏ mặt lên, khựng một chút mới nói, “Càng về sau bụng càng to, Lễ quý nhân quá vất vả cũng không ra gì. Ngươi là thái giám tổng quản ngự tiền, nghe lời chủ tử là bổn phận ngươi nên làm, nhưng cũng không thể ngây ngốc tùy tính chủ tử được. Vạn Tuế Gia công vụ bề bộn, sau này Lễ quý nhân cầu kiến, không có việc gì quan trọng thì cứ ngăn đi, miễn cho chủ tử gia hao tâm tốn sức vì những chuyện lông gà vỏ tỏi kia của hậu cung. Về phần thẻ bài của Kính Sự Phòng, đừng phá hủy quy củ. Chủ nhân có thai thì cứ thu hết, Lễ quý nhân cũng không thể ngoại lệ. Ngươi truyền ý chỉ của ta, bảo Mã Lục Nhi thu thẻ bài lại, Vạn Tuế Gia nếu hỏi tới thì báo ta, ta sẽ tới nói với ngài ấy.”
Hoàng hậu dầu gì cũng là người chưởng quản hậu cung, nếu đã lên tiếng, không nghe ấy chính là đại bất kính. Vinh Thọ lĩnh chỉ thưa dạ, “Có phân phó của nương nương, nô tài làm việc cũng vững dạ. Chiếu theo quy củ cũng đúng, tiểu chủ nhân mang thai hầu hạ xác thực thiếu sót, mấy chủ nhân của cung khác đều đang nhìn chằm chằm, cây to đón gió không tốt. Nương nương là quan tâm tiểu chủ nhân, đoán là Vạn Tuế Gia cũng sẽ không nói gì đâu ạ.”
Hoàng hậu gật gật đầu, “Cung nữ dâng trà, cái người tên Tuệ Tú gì đấy, bên cạnh hầu hạ chủ tử thế nào?”
Vinh Thọ ton hót cười cười, “Nương nương chọn người dĩ nhiên không có gì phải nói rồi, cẩn thận, tay chân chịu khó, đầu óc cũng linh lợi.”
Có kiềm chế mới có thể cân bằng, để một người độc quyền, há chẳng phải là tự hủy căn cơ sao! Hoàng hậu cũng thâm hiểu đạo lý này, đương nhiên Tuệ Tú kia chưa chắc có thể lọt vào mắt Hoàng đế, bất quá đặt ở trước mắt, thời gian dài thì có ưu thế hơn so với mấy tần phi vùi trong tẩm cung chờ truyền triệu kia.
“Ngươi tậm tâm một chút, Vạn Tuế Gia buồn chán thì để cô ta giải sầu.” Không tấn vị cũng có điểm tốt, làm việc mọi chuyện cũng chu đáo hơn, nói không chừng ngày nào đó liền nước chảy thành sông. Nàng cũng coi như hao tổn tâm huyết, trong hậu cung không có bằng hữu vĩnh viễn, hiện thời chỉ đợi đứa bé của Tố Dĩ sinh ra, là một a ca thì tất cả đều vui vẻ rồi. Nàng đối tốt với đứa bé, Tố Dĩ cũng nên cảm kích nàng. Nàng cũng chưa bao giờ muốn bỏ mẹ giữ con, thứ nhất là làm như vậy quá ác, thứ hai cũng sợ ảnh hưởng đến phần tình cảm giữa nàng và Hoàng đế. Chỉ cần Tố Dĩ an phận thủ thường, im lặng sống cuộc sống của mình, nàng sẽ không làm khó cô ta.
Mấy ngày sau trời mưa dầm kéo dài, khó thấy mặt trời. Trong Khánh Thọ đường ánh sáng vốn không tốt, ban ngày cũng u ám, bèn dứt khoát thắp đèn cả ngày.
Tố Dĩ thích ngày mưa, đặc biệt là trong ánh sáng ấm áp của ngọn nến trên bàn, khiến người ta cảm thấy ấm áp an toàn. Nghiêng người trên giường phía nam nhìn ra ngoài, dưới mái hiên tấm che mưa bị thổi làm ngã trái ngã phải, hạt mưa len vào, xào xạc đánh lên song cửa sổ. Trên cửa sổ Bộ bộ cẩm cách tâm (hoa văn) dán lụa thô sa, gặp nước trở nên thành từng điểm quang mờ mờ, dần dần mở rộng, lấp kín cả bề mặt cửa sổ.
Nàng thật sự rỗi đến lợi hại, cứ vậy cũng có thể phí hết nửa ngày. Nàng trong cung không có tri kỷ, cũng không có ý định tìm người tâm sự. Ngoại trừ Phẩm Xuân cùng Nữu Tử lúc trước ở chung phòng là có đến thăm nàng ra, người khác bên cạnh nàng cũng không muốn nói chuyện.
Bất quá làm Mao hầu nhi là lạc thú nàng vừa tìm được gần đây, Vạn Tuế Gia chưa thấy qua, nàng bèn muốn làm ra một bộ “Đón Tết” cho hắn xem thử. Phẩm Xuân hôm nay không trực ban, băng qua nửa cái Tử Cấm thành đến thỉnh an nàng, lúc vào cửa nàng đang ngoẹo cổ dán chân cho Mao hầu nhi.
Nàng lấy một cái hộp thanh ngọc đựng bình trà làm phòng ở, vì để điểm xuyết cho Mao hầu nhi, phải cực chú ý bố trí đủ loại gia cụ trang trí tinh xảo, giường gạch nè, nôi em bé nè, câu đối xuân nè… Thậm chí còn có lồng hấp và bánh bao. Phẩm Xuân nhìn thấy ngạc nhiên, “Tiểu chủ của ta, ngài có thể đến Phan Gia Viên bày sạp bán rồi đấy.”
Tố Dĩ thấy cô ta tiến vào mới phủi tay, cười nói, “Ta chẳng tìm được việc gì làm, làm nô tài lâu rồi, cho ba ngày đẹp trời liền thiếu kiên nhẫn.”
“Đúng cái số vất vả không biết hưởng phúc.” Phẩm Xuân ngồi xuống sát nàng, “Trước kia trời sáng làm việc, trời vừa tối là vội về giường, thế mà lại hay à? Aizz, làm việc dưới đèn, coi chừng hại mắt.”
Tố Dĩ bảo Lan Thảo dâng trà bánh lên, Lan Thảo cười thi lễ với Phẩm Xuân, “Cô cô cát tường, sư phụ của con không tới ạ?”
Phẩm Xuân tiếp trà nói, “Chỗ cô ta đang bận việc, mới nhận thêm một nhóm cung nữ mới. Không phải sắp tuyển tú sao, gấp gáp huấn luyện, đặng cho nhóm chủ nhân được lưu thẻ bài sai sử.”
Trong cung đều đang chuẩn bị cho tuyển tú, Hoàng đế mặc dù nói mình không giữ ai, chỗ Hoàng hậu lại không nhàn rỗi, kêu phủ Nội Vụ kiểm tra phòng ốc tẩm cung, thúc giục nàng và Thục phi bận rộn một phen. Nàng ngoài miệng không nói, trong lòng lại sợ hãi. Đến lúc đó hậu cung bổ sung tú nữ chẳng phải một mình Hoàng đế có thể định đoạt, Hoàng hậu thích ai, muốn giữ ai, Hoàng đế ngại thân phận cũng không tiện tranh cãi cùng cô ta. Đế hậu phu thê từ thuở thiếu niên, tình cảm không giống như bình thường. Hoàng đế yêu nàng, nhưng cũng kính trọng Hoàng hậu, ít nhất ở trước mặt nàng chưa từng biểu hiện bất mãn đối với Hoàng hậu. Nàng còn nhớ rõ câu nói trong lúc vô tình của Hoàng đế “Hoàng hậu chi tôn, cùng trẫm đồng thể”, nói đến rõ ràng rành mạch thế kia. Là điều vốn nên đấy, phu thê bọn họ nhất thể, nói cấm có sai, chỉ là nàng nghe thấy, càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ. Nàng cũng có tính ghen, dĩ nhiên, ghen một chút là thôi. Nàng ở trước mặt Hoàng hậu tự thẹn mình kém, người ta trời sanh là trân châu, nàng thì sao? Có lấy cái vỏ ngoài xinh đẹp, cũng vẫn là viên mắt cá thôi.
Phẩm Xuân lại nói, “Dạo trước nói cô gặp hỉ, ta còn nghĩ Vạn Tuế Gia đúng là yêu thương, thẻ bài vẫn giữ không bỏ. Hai ngày trước so ghi chép của Kính Sự Phòng, thẻ bài của cô không có?”
Phẩm Xuân là thủ hạ của Đồng Sử, nhiệm vụ na ná như Kính Sự Phòng. Trong cung lâm hạnh đều ghi chép hai đầu, ai sinh nở ai tới kinh nguyệt, chỗ cô ta đều biết. Tố Dĩ lại chưa nghe nói thẻ tên của mình bị loại, cô ta vừa nói còn sững người, “Ta không biết nha.” ngẫm lại thấy cũng đúng, đây là thường lệ của hậu cung, cũng không thể vì mình mà bỏ quy củ.
“Chả trách Vạn Tuế Gia hai ngày này không kêu tẩu cung.” Lan Thảo lẩm nhẩm, “Cũng không đúng, thẻ bài của cô không có, ngài ấy không phải không biết.”
Tố Dĩ ừm một tiếng, “Hôm mùng tám nói dạo này rất bận, Mân Chiết xảy ra chút chuyện, ngài ấy ở đó không nhín được chút thời gian rãnh.”
Phẩm Xuân nghe vậy cười, “Ta khi đó ở trong phòng chung đã nói mà, nói Hoàng thái hậu xuất thân là cung nữ, bảo cô và Nữu Tử để ý chút, không chừng ngày nào đó phất lên, xem đi nói đúng là quá chuẩn nhé! Đến ngự tiền đúng là tốt, hầu hạ chủ tử, không nói tấn vị, cất nhắc một chức nữ quan cũng cả đời hưởng thụ bất tận rồi. Nghe nói Dưỡng Tâm điện giờ chỉ có một cung nữ? Sư phụ của nha đầu kia ta có biết, hôm kia tán gẫu nói vốn là Tư khâm, sau thăng lên thành dâng trà rồi.”
Tuệ Tú nàng có biết, năm trước Quỳnh Châu đuổi ra ngoài, cô ta là được bù vào chỗ khuyết. Nha đầu kia rất hiểu chuyện, tuổi không lớn lắm, nhưng biết làm người, bộ dạng cũng tốt… Tố Dĩ trong lòng chùng xuống, không được gặp hắn cũng cảm thấy không yên, quyến luyến đến như vậy, hoàn toàn đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của nàng, có vẻ như là có con thì càng yêu càng sâu. Nàng cũng ẩn ẩn lo lắng, nàng chính là tấn vị từ ngự tiền, giờ đổi thành người khác, ngày dài tháng rộng, có thể hay không cũng khiến Hoàng đế sinh ra tình cảm tương tự?
“Ngươi cho ta xem bụng nào.” Phẩm Xuân không phát giác chính mình nói lái sang chuyện khác, thò tay đẩy nàng, “Đứng lên ta xem xem, ta có bí quyết, có thể đoán nam nữ.”
Tố Dĩ đối với cái này cảm thấy hứng thú, nàng cũng muốn biết là nam hay nữ, bèn đứng dậy đứng trên bàn đạp, theo lời xoay người để cô ta quan sát. Phẩm Xuân vỗ tay, “Thân hình không biến dạng chút nào, bụng toàn bộ dồn ra trước, tám phần là một vị a ca gia rồi! Cô đúng là có phúc khí, thai đầu đã là con trai, tương lai càng phúc trạch vô biên rồi nha.”
Trong cung dĩ nhiên đều nói sinh con trai tốt, thánh quyến chẳng thể dựa vào, chỉ có sinh con trai ngày sau mới có chỗ dựa. Nhưng con trai phải đưa cho người khác nuôi, mẹ nuôi mà nhỏ nhen chút, dạy đứa bé không được thân cận cùng mẹ ruột, đó mới là dày vò lớn nhất. Nàng nín một bụng lời không có người dốc bầu tâm sự, Phẩm Xuân là người quen cũ, ở cùng nhau năm sáu năm, rất đáng tin. Nàng giương mắt nhìn cô ta, quay đầu nói với Lan Thảo, “Ta và cô cô nói chuyện riêng một chút, em cho bọn họ rời đi.”
Lan Thảo thưa vâng, xua người hầu trong ngoài phòng lui ra.
Phẩm Xuân không hiểu gì, đoán là nàng nhất định có tâm sự, nhích người im lặng chờ nàng mở miệng. Nàng cúi đầu sờ mó hương bài trước ngực, có phần do dự, “Trong cung có quy củ dịch tử, cô biết không?”
“Cái này biết.” Phẩm Xuân gật đầu, cũng đoán được nàng muốn nói gì kế tiếp, sâu kín thở dài nói, “Thì ra là cô không vui vì chuyện này! Chẳng còn cách nào, đây là quy củ cũ đã mấy trăm năm, từ thời Nam Uyển không phải là như vậy sao. Cũng đúng, làm gì có người mẹ nào nguyện ý đem con giao cho người khác nuôi chứ! Nghe nói chúng a ca kể từ lúc sinh ra đến thành hôn, cùng mẹ đẻ gặp mặt không quá trăm lần, mà cái quy củ này, ngẫm lại cũng thấy thật tàn nhẫn.” Cô ta vỗ lên tay Tố Dĩ, “Nghĩ thoáng chút đi, nữ nhân trong cung đều phải sống như vậy. Hoàng tử nhỏ thì không có cách nào, nhũ mẫu bảo mẫu chăm rất kỹ, lớn chút thì tốt rồi. Dù sao cũng là con của cô, thịt của mình chẳng dán lên thân người khác được đâu, chờ thằng bé hiểu chuyện rồi, mẹ ruột mẹ nuôi còn không phân rõ sao! Mẹ con tương thân là bản tính trời sinh, nói lời chẳng nên chứ… Vạn Tuế Gia tính tình như vậy còn nhớ thương Tuệ Hiền Hoàng quý phi thì sao! Tôi từng nghe Kim công công nói, Hoàng quý phi mất khi Vạn Tuế Gia còn nhỏ, ở bên giường Hoàng quý phi quỳ một ngày một đêm không dời, sau đó chân đều chẳng duỗi thẳng ra được, kêu thái giám kéo nửa ngày mới bình thường trở lại được đấy. Dầu gì mẹ nuôi nuôi cũng đã năm sáu năm, đợi đến lúc học vỡ lòng thì đến A ca sở, cô lén dùng vài đồng tiền mua chuộc quản giáo công công, muốn gặp một lần cũng là có thể đấy.”
Tố Dĩ chậm rãi gật đầu, “Lời này ta cũng biết. Thai này nếu là con trai, ta đoán sẽ đưa đến Trường Xuân Cung, Hoàng hậu chủ tử lời trong lời ngoài đều đề cập qua hai lần.”
“Đó không phải là quá tốt sao!” Phẩm Xuân liếm liếm môi muốn nói lời an ủi nàng, “Nếu đã phải cho người khác nuôi, dứt khoát giao cho Hoàng hậu là tốt nhất. Hoàng hậu không con, a ca ghi dưới danh nghĩa Hoàng hậu, giá trị tất cao hơn so với a ca khác, tương lai tiền đồ dĩ nhiên cũng rộng lớn hơn người khác. Cô nghĩ thử coi, có đúng thế không?”
Điều này nàng đã sớm nghĩ tới, nhưng nghe Phẩm Xuân lấy lý do như vậy khuyên nàng, khiến nàng càng có cảm giác tán đồng. Vì thế cười cười nói, “Đúng vậy, bụng dạ ta hẹp, chui vào hẻm tối chẳng mò ra được.” Lái đề tài hỏi cô ta, “Cô chừng nào xuất cung?”
Phẩm Xuân trả lời, “Còn hai tháng, e là không chờ cô sinh được rồi, tiếc thật.”
Tố Dĩ cười nhạt nói, “Đi ra ngoài tốt rồi, nhốt trong cung bảy tám năm, kẻo mà có chết dí ra giòi không chừng. Ta cũng muốn đi ra ngoài, giờ thành thế này, đổ bỏ hết rồi.”
“Cô còn muốn ra? Nhìn lại nương nương cô đi, muốn cái gì có cái đó, Vạn Tuế Gia lại thương phải biết, đừng có mà không biết đủ.”
Hai chị em nhìn nhau toét miệng cười, bên ngoài Cổ Nhi ló đầu vào gọi, “Chủ tử, sủi cảo nhân cua ngài dặn dò đã làm xong rồi, đặt trong chén vẫn còn nóng đấy ạ.”
Tố Dĩ đáp lại, quay sang nói với Phẩm Xuân, “Không giữ cô nữa, phòng bếp nhỏ chưng đồ ăn xong rồi, ta đem qua cho chủ tử.”
Phẩm Xuân đứng lên nói, “Không sao, ta ở đây quấy rầy cô cũng không tiện, đang định đi Hoán y cục một chuyến đây, nên cáo từ rồi.”
Tiễn Phẩm Xuân đi, Tố Dĩ gọi người xách hộp đồ ăn vào, tự mình cắm ngân châm thử đồ ăn, rồi mới cùng Lan Thảo bung dù ra cửa.