Khi bạn có độ hot, thì kịch bản tốt tài nguyên tốt sẽ tự tìm đến bạn.
Trong tuần này, Trương Cập đã đồng ý tham gia một vài chương trình tống nghệ cho Lộ Chỉ, còn có mấy quyển kịch bản đề tài thanh xuân vườn trường, cũng không phải là tác phẩm nổi tiếng gì, nhưng mà người ta là mời Lộ Chỉ đóng vai chính. Đối với một người mới như Lộ Chỉ, thì cơ hội được đóng nam chính là rất hiếm.
Khương Thời Ngạn đã sớm xin công ty, thay đổi người đại diện.
Nghệ sĩ trong tay Trương Cập bây giờ cũng chỉ còn lại một mình Lộ Chỉ. Hắn một lòng một dạ mong muốn Lộ Chỉ có thể hot, đồng thời cũng rất tôn trọng ý kiến của Lộ Chỉ.
Sáng thứ bảy, Trương Cập cầm kịch bản tống nghệ với phim vườn trường, đến biệt thự tìm Lộ Chỉ.
Thời gian còn sớm, nắng sớm vẫn còn mang theo vị khô nóng của mùa hạ.
Lộ Chỉ đang ăn sáng, Trương Cập đem mấy kịch bản đó ném lên bàn, khí phách nói: “Chọn một cái.”
Lộ Chỉ uống một ngụm sữa bò, cầm lấy một cái xem, “Sinh tồn nơi hoang dã?”
Trương Cập liền chộp lấy quyển kịch bản, chọc bìa mặt nói: “Tống nghệ này rất hot trong hai năm gần đây, cậu đi tham gia chắc chắn thu hút được cả đóng fans.”
Người đại diện nói như vậy, Lộ Chỉ tự nhiên là sẽ duy trì, cậu cầm lấy một cái kịch bản, nhìn: “Đây không phải cũng là một kịch bản vườn trường sao?”
“Đúng! Cậu không thấy trên Weibo mọi người nói như thế này sao? Nam thần mối tình đầu nha! Mối tình đầu, cậu là mối tình đầu đương nhiên phải diễn kịch bản vườn trường rồi! Mấy cái kịch bản này toàn là nam chính!” Trương Cập lấy một cái bánh bao trên bàn cắn một cái, nói: “Nhân lúc bây giờ còn trẻ diễn nhiều một chút mấy kịch bản vườn trường, mở rộng độ hot, cậu biết chưa?”
Lộ Chỉ liếc mắt nhìn tay mình, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Cập, cười: “Anh Cập, amh lần trước nói em đi chụp quảng cáo kem dưỡng da tay, cũng nói như vậy.”
Kết quả kem dưỡng da tay người ta không biết bán được bao nhiêu, Tần Tứ phá của, của nhà cậu đã mua một đống để ở nhà. Nếu cậu mà đóng thêm một bộ phim vườn trường nào nữa, với em gái nào đơ, Tần Tư Hoán coi chừng có thể xé luôn xác cậu!
Trương Cập ngượng ngùng cười.
*
Lộ Chỉ rất nhanh đã trả lời Trương Cập, cậu đối với mấy bộ phim trong tương lai cũng không có kỳ vọng nhiều lắm. Lúc không có phim để quay, cậu có thể đóng vai quần chúng, diễn xác chết, nhưng hiện tại mấy kịch bản đều tự tìm đến cậu, Lộ Chỉ lại bắt đầu do dự.
Thật sự không biết nên chọn cái nào.
Cậu không muốn đóng phim vườn trường nữa, cậu hy vọng có thể đóng được một cái kịch bản khác, vào vai nhân vật khác.
Nhưng Trương Cập nói cũng không sai, dù gì người ta cũng là mời cậu đi đóng vai nam chính.
Đối với một người mới như cậu, cơ hội này rất hiếm gặp.
Giữa trưa thứ hai, học xong, ba người trong ký túc xá của bọn họ hẹn nhau đến nhà ăn ăn cơm.
Lộ Chỉ lúc nghỉ cũng thường xuyên liên lạc với Đào Đông, lúc đóng phim Đào Thanh Ứng cũng rất chiếu cố cậu, quan hệ cira hai người, vô tình được kéo gần hơn.
Mà Khương Thời Ngạn, từ lúc cậu ra nháo với Trương Cập, thái độ đối với cậu cũng bình thường.
Lộ Chỉ mấy năm nay bởi vì nguyên nhân là Sầm Tề Viễn, cũng rất không thích có bạn mới. Học kỳ lúc trước, cậu cùng Đào Đông có thể xem là bạn cùng phòng, nhưng mà học kỳ này có thể coi là anh em rồi.
Cậu với Khương Thời Ngạn tuy rằng từng cùng nhau đóng vai quần chúng, cùng nhau đưa cơm, Khương Thời Ngạn còn vì cậu mà đối đầu với Diệp Chu Ngạo, nhưng khi bọn họ tiến vào giới giải trí, quan hệ cũng phai nhạt dần.wattpad:tien161099
Đào Đông cùng Phạm Thiên Nhụy đã ở bên nhau. Lúc ăn cơm, cũng thường xuyên nhắn tin cho Phạm Thiên Nhụy.
Lộ Chỉ thường xuyên cố ý phá cậu ta khi gửi tin nhắn thoại, ở một bên trêu ghẹo nói: “Tiểu Đông có bạn gái một cái liền quên luôn người ba ba này.”
“Chậc!” Đào Đông cũng không ngẩng đầu lên, không gửi tin nhắn thoại được thì mình gõ chữ, một bên trả lời: “Ai biểu lúc trước Nhụy Nhụy theo đuổi cậu, cậu lại không muốn.”
Lộ Chỉ: “Cô ấy theo đuổi tôi lúc nào?”
Đào Đông dùng ngón tay chỉ vào cậu, chua ngoa nói: “Cậu xem, lời cậu nói là tiếng người hả? Lýc trước Nhụy Nhụy đối với xậu không tốt sao? Em ấy từ cao trung đã yêu thầm cậu, đuổi theo xậu cho đến đại học, ai mà biết cậu y như cái đầu gỗ, không hề suy nghĩ gì. Khụ, hiện tại Nhụy Nhụy là bạn gái của tôi, cũng chính là chị dâu của cậu, biết chưa?”
Hai người bọn họ sôi nổi nói, kỹ thuật diễn hai người rất tốt, sôi nổi nói như vậy mà giống như là đang tập thoại, giống như là đang tập luyện, không hề coi ai ra gì.
Bàn là kiểu hình tròn, Khương Thời Ngạn ngồi giữa hai người nghe không nổi nữa, hắn cầm chén thịt bỏ lên bàn, cúi đầu, sắc mặt không tốt lắm.
Người đại diện hiện tại của hắn nói hắn quá béo, phải tập luyện nhiều.
Khương Thời Ngạn tiếc tiền đến phòng tập, vì thế mỗi ngày đều nhịn không ăn thịt.
Bộ phim lúc trước cậu ta diễn cũng không có gì đặc sắc, fans trên Weibo bây giờ cũng chỉ có một triệu.
Hắn liếc mắt nhìn Lộ Chỉ, cười lạnh trong lòng.
Hiện tại hắn cảm thấy lời nói lúc trước của Diệp Chu Ngạo cũng không có sai, Lộ Chỉ thật sự có được gương mặt, nói không chừng là nhờ bán 'mông' mình mới có tài nguyên.
Hắn đã xem vai diễn của Lộ Chỉ rất nhiều lần, thật sự kỹ thuật diễn cũng chỉ có như vậy, miễn cưỡng có thể diễn tròn vai, tuy nhiên sự trẻ trung mà dân mạng nói, Khương Thời Ngạn một chút cũng không tìm ra trên người Lộ Chỉ.
Bọn họ học cao trung ở một thị trấn nhỏ, căn bản không ai có lá gan lớn như vậy, dám đối đầu với thầy giáo, còn tự phong mình là giáo bá cao trung.
Lộ Chỉ có thể lên hot search, còn không phải là cậu ta nhờ có gương mặt sao?
Lộ Chỉ không cảm nhận được ánh mắt của hắn, vẫn như cũ nói chuyện vui vẻ với Đào Đông.
Khương Thời Ngạn hỏi: “Tiểu Chỉ, tiếp theo cậu muốn đóng bộ phim gì?”
“Hả?” Lộ Chỉ không nghe rõ.
Đào Đông nói: “Cậu ta hỏi cậu, bộ phim thứ hai là đóng bộ nào.”
Lộ Chỉ cầm đôi đũa lùa cơm, suy nghĩ nói: “Còn chưa nghĩ ra.” Dừng một lát, cậu nói: “Tôi thật sự muốn đóng một bộ phim có đề tài khác.”
Khương Thời Ngạn “A” một tiếng, nói: “Người đại diện hiện tại của cậu còn có thể tìm cho cậu được một bộ phim mới sao? Người đại diện kim bài anh Trương?” Câu nói thứ hai là câu nói lúc trước Lộ Chỉ đã nói với Trương Cập.
Khương Thời Ngạn nghĩ, Trương Cập cũng xứng?
Lộ Chỉ ngơ ngác, cũng chưa nghe ra lời nói châm chọc của cậu ta.
Đào Đông dành trước nói với cậu: “Tiểu Chỉ người đại diện lúc trước cũng không phải là người đại diện của cậu sao? Khương Thời Ngạn, cậu nói chuyện cũng quá không phân tốt xấu rồi.”
Khương Thời Ngạn bị cậu ta nói đến sợ, không biết tức giận từ đâu, muốn cùng Lộ Chỉ tranh cao thấp: “Người đại diện hiện tại tìm cho tôi một kịch bản, là tác phẩm lớn, nghe nói có thể tranh giải thưởng. Tôi diễn nam số 7.”
Lộ Chỉ mắt đào hoa chớp chớp.
Đôi mắt cậu rất đẹp, lúc nhìn người khác còn rất ôn nhu, làm người khác cảm giác cậu rất ngây thơ.
“Đạo diễn là Phong Miễn.” Khương Thời Ngạn ngẩng cổ, căng da đầu nói: “Nghe nói nam chính là Vinh Kỳ, nữ chính cũng là tiểu hoa đán.”
“Phong đạo?” Lộ Chỉ còn nhớ Phong Miễn, lúc trước chính Phong Miễn đã đề cử cậu đến Tinh Vũ. Mấy ngày lễ tết cậu cũng có gọi điện thoại chúc tết, quan hệ cá nhân cũng không tệ.
Đào Đông cất điện thoại, cau mày nhìn Khương Thời Ngạn: “Ồ, vật chúc mừng cậu nha.” Tiểu Chỉ bọn họ đứng đầu hot search, Weibo trong một đêm tăng lên sáu triệu, còn chưa tới lượt Khương Thời Ngạn nói đâu?
Khương Thời Ngạn ăn không vô nữa, cầm mâm cơm liền đi: “Các cậu từ từ ăn.”
Đào Đông thở ra một hơi, có chút khinh thường: “Không phải chỉ là một vai diễn nam số 7 thôi sao nói cái gig? Cậu ta cũng không hot nổi, trong mắt cậu ta bây giờ cũng không chứa nổi ai?”
“Kệ cậu ta đi.” Lộ Chỉ cũng không hiểu Khương Thời Ngạn muốn nghĩ gì.
“Aizzz, tiểu Chỉ, cậu bây giờ cũng xem như đang nổi tiếng rồi, thật sự chưa biết đóng bộ phim nào nữa?” Đào Đông cười cười, “Anh tôi hiện tại chuẩn bị đóng một bộ phim thời dân quốc, anh ấy nói nam số 3 còn chưa quyết định.”
Đào Thanh Ứng cho người khác cảm giác rất ôn hòa, Lộ Chỉ cũng có ấn tượng rất tốt với anh ta, hơi hơi mở to mắt: “Anh trai cậu vẫn là vai nam chính sao?”
“Ừ.” Đào Đông chớp mắt vài cái, “Anh tôi cũng đề cử tôi với đạo diễn, nếu không hai chúng ta cùng nhau đi thử xem? Phim này rất đơn giản, tôi thậm chí cũng không nghĩ đến, nhưng mà kịch bản cũng rất tốt, đạo diễn cũng rất khó, coi chừng bộ phim sẽ có danh tiếng rất tốt rồi sao.”
“Được, tôi sẽ nói lại với anh Cập.” Lộ Chỉ đồng ý.
*
Giữa trưa mới vừa cùng bạn cùng phòng nói về Phong Miễn, lúc chạng vạng Lộ Chỉ liền nhận được điện thoại của Phong đạo.
Phong Miễn cười ha hả: “Tiểu Lộ a, trong khoảng thời gian này cậu vẫn tốt chứ?”
“Ừm, tất cả đều rất tốt, cảm ơn Phong đạo quan tâm.” Lộ Chỉ hỏi: “Chú gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì sao?”
Phong Miễn vỗ đầu một cái, “Có có có, có chút chuyện. Hiện tại tôi đang quay một bộ phim mới, thiếu một nam số 2, tôi có xem tác phẩm của cậu, thấy kỹ thuật diễn không có vấn đề gì, chính là, trong khoảng thời gian này cậu cũng rất nổi tiếng, chú liền nghĩ, hay là cháu đến thử xem?”
Lộ Chỉ: “……???”
Lộ Chỉ do dự: “Ừm…… Chuyện là, nam chímh là Vinh Kỳ sao?”
Phong Miễn: “Gìi? Sao cậu lại biết? Chúng tôi còn chưa có công bố mà!”
Lộ Chỉ thở dài, nhớ đến bộ dáng lúc trưa của Khương Thời Ngạn, theo bản năng từ chối. Nếu như bị Khương Thời Ngạn biết Phong Miễn chủ động mời cậu đi thử vai nam số 2, cậu ta chắc là bị tức chết, bọn họ cũng không cần làm bạn bè nữa.
Phong Miễn không chờ cậu từ chối: “Tôi cũng đã nói chuyện với người đại diện của cậu, hắn nói cậu muốn diễn một nhân vật khác, vậy thì tốt, kịch bản của chúng tôi tên là 《 Thải Thải Cuốn Nhĩ* 》, cậu đóng vai nam 2 là một người hầu nhỏ, đấu tranh giành lại sự sống của lịch sử thời Chiến Quốc, rất sâu sắc, rất có ý nghĩa giáo dục, rất thích hợp với cậu!”
Người hầu nhỏ?
Lộ Chỉ: “Chú Phong, tôi……”
Phong Miễn lớn giọng: “Không nói cái gì nữa! Cậu giành thời gian đi thử vai cho tôi, không nói nhiều, cơ hội tốt đang ở trước mặt cậu đó! Chú Phong này cho cậu, có thể so với người đại diện cái gì mà dã ngoại sinh tồn sao, kịch bản vườn trường, nó có chiều sâu hơn rất nhiều! Quyết định như vậy đi!”
Nói xong, Phong Miễn cúp điện thoại.
Lộ Chỉ: “……”
…… Cậu có chút mệt mỏi.
*
Thử vai được quyết định vào thứ tư, Lộ Chỉ lúc trước ở đoàn phim của Phong Miễn diễn rất nhiều vai xác chết, diễn quá nhiều, sau này còn được đóng mấy vai không quá quan trọng.
Phong Miễn rất xem trọng kỹ thuật diễn của Lộ Chỉ, cũng muốn cho đứa nhỏ này một cơ hội, lần này 《 Thải Thải Cuốn Nhĩ 》 nam số 2, thật sự là rất thích hợp với Lộ Chỉ.
Đạo diễn tốt gặp diễn viên tốt, giống như Bá Nhạc với thiên lý mã**. Phong Miễn rốt cuộc nghĩ không ra, còn có ai tốt hơn so với Lộ Chỉ đóng vai người hầu nhỏ này.
Chỉ là Lộ Chỉ dù gì chỉ mới học năm nhất, Phong Miễn vẫn có chút không chắc chắn trong buổi thử vai. Diễn viên học năm nhất, có thể đóng vai quần chúng trong tác phẩm lớn, cũng xem như rất tốt rồi. Hắn lần này cho Lộ Chỉ đóng vai nam số 2, cis chút sợ Lộ Chỉ sẽ căng thẳng.
Đứa nhỏ kỹ thuật diễn rất tốt, nền tảng vững chắc, nhìn ra được ngày được rất chịu khó tập luyện, chỉ là thiếu một chút đóng vai thực tế thôi
Thử vai là diễn hai đoạn ngắn.
Cảnh đầu là người hầu giặt áo bên bờ sông, về đến nhà phát hiện cha mẹ mình bị giết, người hầu nhỏ năm nay 13 tuổi, mờ mịt không biết phải làm sao, hốt hoảng rất lâu mới bắt đầu khóc. Nhưng trong thời thế loạn lạc, không có người nhà, nhà cũng bin đoạt mất, người hầu nhỏ sống không nổi nữa, khẽ cắn môi. Vào cung làm thái giám.
Cảnh thứ hai là nước mắt nhà tan, nô lệ nhỏ đứng ra, mặc áo giáp nhảy lên lưng ngựa, chiến đấu với mười vạn binh lính của kẻ thù.
Phong Miễn sở dĩ cảm thấy Lộ Chỉ thích hơp với nhân vật này, là bởi vì nhân vật này, từ đầu đến cuối đều chạm vào trái tim của hắn. Người hầu nhỏ đem lòng yêu Cửu công chúa điện hạ, thậm chí sau này còn dùng thân phận thái giám tranh trành Cửu công chúa với nam chính là hoàng tử nước láng giềng.
Bộ phim này rất mới mẻ độc đáo, vượt qua thử thách cũng không dễ dàng, nam 2 là thái giám cũng rất mới lạ.
Ngoài điểm này ra thì cốt truyện cũng rất chặt chẽ, cũng rất được mọi người dôdng cảm.
Lộ Chỉ cho người khác cảm giác đầu tiên là rất ôn nhu, ngày thường tuy là bộ dáng kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại rất ấm áp.
Cậu vượt qua buổi thử vai mà không hồi hộp một chút nào.
Lúc đi, Phong Miễn lại nói với cậu về nhân vật này: “Chính là, lúc cậu ôn nhu thì ôn nhu, lúc nên tàn nhẫn tjif phải tàn nhẫn.”
Trương Cập không đợi Lộ Chỉ lên tiếng, liền thay cậu trả lời: “Phong đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ nói rõ với Lộ Chỉ!”
Phong Miễn lại nói: “Chuyện là, trong kịch bản còn có mỹ nhân kế gì đó, thì…… Người hầu nhỏ muốn mặc nữ trang quyến rũ hoàng tử.” Ngừng một lát, Phong Miễn gãi gãi đầu: “Vương đạo nói cậu rất muốn một lần mặc nữ trang khi đóng phim.”
Phong Miễn nghĩ đến Lộ Chỉ cũng là vì nguyên nhân này.
Lộ Chỉ: “……?”
Mẹ nó???
Lúc trước mặc đồ bơi, bây giờ mặc đồ con gái?
Trương Cập: “Tốt tốt! Phong đạo, tiểu Lộ của chúng tôi diễn cái gì cũng tốt!”
Phong Miễn có chút mất tự nhiên: “Vương đạo nói cậu ngượng ngùng nói với ông ấy, còn nhờ em gái nói giùm!”
Lộ Chỉ: “……”
Rất tốt, Lộ Dao, cậu nhớ kỹ.
*
Đoàn phim còn trong giai đoạn tuyển chọn diễn viên, hai tháng sau chính thức khởi quay, Lộ Chỉ còn có thời gian chuẩn bị.
Ngày 18 tháng 5 là sinh nhật Tần Tư Hoán, ngày 17 Lộ Chỉ liền gọi điện thoại cho Tần Tư Hoán.
Nhưng mà tin nhắn cũng đã gửi, điện thoại cũng gọi, mà Tần Tư Hoán cả ngày cũng không có bắt máy.
Lộ Chỉ hơi hoảng.
Trong lòng cậu cũng rất mẫn cảm, đối với chuyện mình có thể sinh con cũng không phải không để ý, lúc Tần Tư Hoán không nhận điện thoại của cậu, cậu nhịn không được nghĩ, Tần Tư Hoán lúc trước có phải toàn gạt cậu hay không?
Hắn sợ cậu sẽ dây dưa không dứt với hắn.
Cho nên mới muốn dùng cách im lặng này để kết thúc với cậu.
Siy ngũi vừa hiện ra, đã bị cậu cắt dứt.
Cậu hiện tại ở nhà Tần Tư Hoán mua cho, dùng tài xế của Tần Tư Hoán, đeo nhẫn Tần Tư Hoán đưa, trong tay cậu còn đang cầm thẻ vàng của Tần Tư Hoán.
Không thể nào chia tay.
Buổi chiều đúng 18 giờ, Lộ Chỉ kiềm nén tâm trạng của mình gọi điện thoại cho Kiều Định.
Kiều Định nhận máy rất nhanh, giọng điệu lại không tốt lắm: “Có chuyện gì sao?”
Lộ Chỉ sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: “Chú Kiều Định, chú của tôi đâu?”
Kiều Định vừa nghe Lộ Chỉ hỏi liền giận: “Boss chúng tôi ở bệnh viện.”
Lộ Chỉ: “Hả?! Hắn bị làm sao? Chỗ nào không khỏe?! Không có chuyện gì chứ?”
Lộ Chỉ rất lo lắng, đứng dậy từ trên sofa, chạy lên lầu tìm giấy tờ của mình, muốn về thành phố L gặp Tần Tư Hoán.
Kiều Định lau nước mắt: “Boss phát sốt, hiện tại anh ấy đang mê man.”
Lộ Chỉ: “Hiện tại hạ sốt chưa? Bác sĩ nói như thế nào?”
Kiều Định ngồi trên ghế dài ngoài bệnh viện, nghĩ đến sắc mặt của Boss nhà mình, lắc đầu: “…… Không tốt lắm.”
Lộ Chỉ cầm giấy tờ chạy ra bên ngoài, dì giúp việc đang rửa chén, nhô đầu ra hỏi: “Tiểu Lộ, cậu đi đâu?”
Lộ Chỉ không trả lời, đầu cũng không thèm quay lại.
*
Lúc cậu đến thành phố L đã là 21 giờ, đèn đường rực rỡ, tài xe taxi chạy đến bệnh viện trung tâm thành phố, Lộ Chỉ trả tiền, liền chạy nhanh đến phòng bệnh.
Kiều Định ở dưới lầu chờ cậu, thấy cậu tới, khó chịu trong lòng cũng vơi đi một ít, xụ mặt nói: “Lộ Chỉ, cậu đến rồi thì nói với Boss nhà chúng tôi cho tốt, nói anh ấy đừng làm như vậy nữa.”
Hai người đi thang máy lên phòng.
Lộ Chỉ nói: “Hắn bị sao vậy?”
“Không phải lúc trước cậu nổi giận sao?” Kiều Định thở ngắn than dài: “Boss ghen cũng không được, cắm đầu làm việc, không bệnh mới là lạ.”
Lộ Chỉ: “???”
Tần Tư có bệnh sao? Sao lại hành hạ mình như vậy?
Kiều Định nói: “Boss cũng không dễ dàng, nếu không phải vì cậu, Boss cũng không nằm viện!”
Kiều Định trong lòng chỉ có Boss của mình, ai đối xử không tốt với Tần Tư Hoán, Kiều Định tuyệt đối không cho sắc mặt tốt.
Lúc trước Tần Minh làm Tần Tư Hoán buồn phải ra bờ sông uống rượu, Kiều Định còn dám đối đầu với Tần đổng, không cần nói đến Lộ Chỉ.
Kiều Định: Nếu không phải Lộ Chỉ là hồ ly nhỏ quá câu người! Boss của hắn đâu phải mỗi ngày đều muốn phong giết cậu ta, nhưng lần nào cũng chỉ đành thở dài, nói một câu —— thì, nhóc con rất thích đóng phim.
Kiều Định không thể hiểu được tình yêu sao mà đau khổ như vậy, quá ngược.
Boss của hắn bá đạo như thế nào, hiện tại chỉ vì Lộ Chỉ mà tự hành hạ bản thân! Bá đạo tổng tài một chút cũng không bá đạo!
Hai người đến trước cửa phòng bệnh.
Kiều Định mở cửa, nhường Lộ Chỉ vào.
Phòng bệnh VIP, mọi thứ đều đầy đủ, bên cạnh giường có một ngọn đèn rất ấm áp, Tần Tư Hoán tay trái còn đang truyền nước, đôi mắt hẹp dài nhắm chặt, lông mi rũ xuống, mí mắt còn có hai bọng đen, sắc mặt tái nhợt, nhìn rất yếu ớt.
Lúc Lộ Chỉ đi đến, lông mi người đàn ông hơi run rẩy, giống như là nhận ra cậu đến, muốn mở mắt ra.
Tác giả có lời muốn nói: Ân…… Chương sau phát đường.
- -------****-----------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Chuyện là dạo này tui mê phim quá hehehehe nên ra chương trễ, m.n thông cảm nha ~
*raw là 《《采采卷耳》》Cai Cai Juan Er
Tui không tìm được từ thích hợp đành để nguyên QT.
**raw là 《好的导演遇上好的演员,便如千里马之于伯乐。封勉再也想不出,还有谁比路止更适合小奴隶的角色了。》
Bá Nhạc với thiên lý mã: Năm (770 – 500 TCN), thời Xuân thu chiến quốc, ở Trung Hoa có một người họ Tôn tên Dương là bậc thầy am hiểu về ngựa, qua vóc dáng, ngoại hình có thể tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm, nhưng nhẹ như lông hồng, chân không in dấu, nên người đời nể phục gọi là Bá Nhạc.