Nhóc con thoạt nhìn rất không vui, miệng chu lên, giống như một anh bạn nhỏ đi tìm người lớn để mách vì bị giành kẹo, vừa đáng yêu vừa có vài nét trẻ con.
Đặc biệt là cậu còn mặc một cái áo bông màu đỏ, mắt đào hoa mờ mịt một tầng hơi nước, cánh môi bị cậu cắn đến hồng hồng, xinh đẹp giống như em bé trong tranh tết, còn có vài phần mê người.
Trên trán còn thiếu viết thêm mấy chữ to “Mau tới ăn lộ lộ”.
Tần Tư Hoán nuốt một ngụm nước miếng, kiềm nén lại suy nghĩ của mình, ngón tay gõ gõ trên tay lái, đem chìa khóa xe rút ra, nghiêng nghiêng đầu, cong môi, từng câu từng chữ hỏi: “Bảo bảo, đan khăn quàng cổ cho chú?”
Lộ Chỉ không biết xuất phát từ một loại tâm lý gì, bị Tần Tư Hoán hỏi như vậy, tự nhiên cũng có vài phần kiêu ngạo.
Xem đi xem đi, trợ lý hắn là tốn tiền mua khăn quàng cổ, nhưng mà bảo bối nhỏ của hắn đan khăn quàng cổ cho hắn là tự mình đan! Rất có giá trị kỉ niệm!
Cậu khẽ nâng hàm dưới, mắt nhìn Tần Tư Hoán, hừ lạnh một tiếng, có chút kiêu căng: “Không thèm cho anh.”
“Hả? Không cho anh?” Người đàn ông chậm rì rì nói với Lộ Chỉ, chìa khóa xoay vòng vòng trên ngón trỏ, xoay một vòng, chìa khóa lại phát ra tiếng vang, Tần Tư Hoán từ kính chiếu hậu liếc nhìn khăn quàng cổ ở ghế sau.
Sau một lúc lâu hắn cười một tiếng, gật gật đầu, bộ dáng rất dễ nói chuyện: “Được, không cho thì không cho.”
Lộ Chỉ kinh ngạc mở to mắt: “???”
Tại sao lại không dỗ cậu?! Tại sao không lấy lòng cậu?! Tại sao không đem cậu hôn hít quăng cao cao?! Cậu vui liền sẽ cho mà! Tần Tư Hoán cái lão già chết tiệt này một chút kiên nhẫn cũng không có?!
Nhưng mà Tần Tư Hoán hình như không nhận ra được suy nghĩ trong lòng cậu, người đàn ông đem chìa khóa bỏ vào trong túi, mở cửa xe, chân dài xuống xe, đem ghế điều khiển đóng lại, hắn vòng qua đi đến cửa ghế phụ, vươn tay mở cửa xe giúp Lộ Chỉ.
Cửa vừa mở ra, khí lạnh ngoài xe liền ập vào mặt, Lộ Chỉ lạnh rụt rụt cổ, đem áo bông kéo chặt hơn, ôm balo đi xuống xe.
Tần Tư Hoán ở phía sau cậu đóng cửa lại, dùng chìa khóa khóa cửa xe sau, hắn xoay người lại, bình tĩnh đứng ở chỗ đó, không nhúc nhích một bước.
“Anh đứng ở đây để làm gì?” Lộ Chỉ kỳ quái nhìn hắn một cái, hỏi: “Không phải anh nói dẫn em đi công viên trò chơi hả?”
Bởi vì mới vừa bị Tần Tư Hoán làm giận rồi, cậu nói chuyện giọng điệu cũng không khách khí, gióng như một quả bom sắp nổ.
Người đàn ông dáng người cao dài, mang giày vào cao cỡ 1m9, giờ phút này hắn đứng bên cạnh chiếc Bentley màu đen, thẳng tắp giống như cột cờ. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu cậu, có chút dọa người.
Xung quanh đều bị tuyết trắng bao phủ, trắng tinh một mảnh, trên trời còn lất phất vài bông tuyết rơi, trận tuyết nhỏ đã ngừng rơi.
Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen thường hay đi công tác, âu phục cắt may ôm sát dáng người, phác họa ra đường cong, vai rộng eo thon của hắn.
Xung quanh một mãnh trắng tinh, chỉ có hắn cùng xe là màu đen, vô cớ sinh ra một tia âm trầm.
Lộ Chỉ cho rằng hắn không lấy được khăn quàng cổ liền nổi giận, cậu bĩu môi, nghĩ thầm Tần Tư Hoán tính tình thật kém! Là đại gia mà keo kiệt thấy sợ!
Nhưng cậu vẫn vươn tay, hai ngón tay thon dài trắng tinh kéo cổ áo tay áo hắn, ngẩng cổ nói: “Tần Tư, đi thôi.”
Cậu vươn một cánh tay ra, tay còn lại thì nắm lấy quai balo màu đen đeo trên vai, cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Quỷ hẹp hòi.”
Tần Tư Hoán rũ lông mi, nhìn tay Lộ Chỉ đang nắm lấy cổ tay hắn, cong cong môi, hắn thuận thế đem cánh tay duỗi ra, vòng qua ôm vai Lộ Chỉ, một tay khác đi xuống, ôm lấy chân của bảo bối nhỏ, Lộ Chỉ còn chưa kịp phản ứng, liền dùng sức bế cậu lên.
Nhóc con cũng không nặng, ôm vào trong ngực rất nhẹ.
Lộ Chỉ hô nhỏ một tiếng, balo đang ôm trong ngực thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, cậu nhăn mặt: “Tần Tư Hoán!”
“Hả?” Người đàn ông rũ mắt, mắt thản nhiên đối diện cùng cậu, thậm chí còn rất vô tội hỏi: “Sao vậy?”
Lộ Chỉ bị hắn ôm trong lòng ngực như một đứa con nít, cánh tay cũng không biết từ khi nào đã ôm lấy cổ Tần Tư Hoán, tay cậu vòng từ vai ôm lấy cổ hắn, cuối cùng rũ mắt nhìn vị trí trái tim của Tần Tư Hoán.
Hắn ngước mắt nhìn mặt Tần Tư Hoán, nhẹ chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Anh đang làm gì?”
Tần Tư Hoán nhướng mày, cũng không nói lời nào, ôm Lộ Chỉ một đường vào cửa công viên trò chơi.
Công viên trò chơi còn chưa có mở cửa, nhưng Tần Tư Hoán là sếp, công viên trò chơi này chính là của hắn, hắn muốn vào lúc nào thì vào.
Lộ Chỉ cả một đường đều giẫy giụa nhẹ, nhưng mà Tần Tư Hoán lại ôm thật sự rất ổn, Lộ Chỉ bị hắn ôm ôm, bỗng nhiên không còn tức giận nữa.
Tần Tư Hoán tính cách vốn dĩ đã kém, mấu chốt là còn cường thế cùng bá đạo. Lộ Chỉ nếu đối nghịch với hắn, cuối cùng chỉ có thể tự mình giận dỗi.
Lộ Chỉ ôm chặt balo trong ngực, do dự nửa ngày, duỗi cổ, môi hôn cằm Tần Tư Hoán một cái, không tình nguyện nói: “Rồi rồi, chú, đưa khăn quàng cổ cho anh có được chưa.”
Người đàn ông cúi đầu, mắt đen chứa ý cười, “Ngoan như vậy?” Hắn còn chưa bắt đầu lăn lộn bảo bối nhỏ mà, liền nghe bảo bối nhỏ tự mình nói đưa khăn quàng cổ cho hắn.
Lộ Chỉ hầm hừ đẩy ngực hắn, đáng tiếc người đàn ông ngực quá cứng, cho dù cách âu phục, cũng có thể chạm đến cơ ngực, Lộ Chỉ càng giận! Chó hìa này dáng người còn tốt hơn cậu!
Lộ Chỉ nghiến răng: “Anh bỏ em xuống!”
Tần Tư Hoán biết nghe lời đem cậu bỏ xuống, hắn hơi cong eo, để Lộ Chỉ đứng vững trên mặt đất.
“Em đã nói trước rồi.” Lộ Chỉ chân vừa mới đứng trên mặt đất, liền lập tức lùi về sau vài bước, cách hắn rất xa, nói: “Khăn quàng cổ rất xấu.”
Tần Tư Hoán duỗi tay muốn nắm tay cậu, ôn nhu nói: “Chú sẽ không ghét bỏ.”
Thái độ hắn bây giờ, cùng cái người vừa rồi đen mặt nhìn Lộ Chỉ như hai người khác nhau.
Lộ Chỉ mím môi, không trốn, cậu cúi đầu, nghĩ đến bộ dáng của khăn quàng cổ, vành tai lặng lẽ đỏ lên. Thật sự là quá xấu, đặc biệt là khi so sánh chung với cái khăn quàng cổ của Kiều Định.
Nhưng nếu cậu không chấp nhận, Tần Tư Hoán khẳng định liền đổi biện pháp lăn lộn cậu.
Lộ Chỉ tùy ý Tần Tư Hoán nắm tay, đem tay cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến ngực của Lộ Chỉ, tim cậu chợt đập nhanh hơn.
Lộ Chỉ đưa balo cho Tần Tư Hoán, mắt nhìn về phía khác, không dám nhìn phản ứng của Tần Tư Hoán: “Chính là cái này. Ừm……”
Tần Tư Hoán buông tay cậu, tay cẩn thận cầm lấy balo, sau đó mở khóa.
Trong balo màu đen có một cái hộp màu lam, còn dùng dải lụa buộc thêm cái nơ con bướm, đóng gói rất dụng tâm.
Tần Tư Hoán lúc còn đi học cũng được rất nhiều con gái tặng quà, thậm chí sau này khi bước vào thương trường rồi, muốn leo lên người hắn đếm không hết.
Mấy người đó nam có nữ có, đổi không biết bao nhiêu phương pháp để lấy lòng của hắn, bọn họ tặng siêu xe cho hắn, tặng rượu tặng gái đẹp.
Thời gian lâu rồi hắn cũng cảm thấy phiền, mọi chuyện diễn ra quá thường xuyên hắn cũng lười động não. Tặng quà cho Tần thiếu cũng tặng cho Trương thiếu, Lý thiếu, Mạnh thiếu, không ai giống ai. Nói ngắn gọn, chính là không có tâm, tặng quà đắt tiền, nhưng lại giống như dây truyền sản xuất, tùy tiện đưa cho ai cũng đều giống nhau.
Nhưng mà từ trước đến nay không có ai tặbg cho hắn món quà đơn giản mộc mạc như khăn quàng cổ.
Ngoài cậu trợ lý có gia cảnh không được tốt cho lắm, vì tiết kiệm tiền nên mới mau cho hắn một cái khăn quàng cổ coi như quà tặng.
Hiện tại bảo bối nhỏ của hắn tự tay đan khăn quàng cổ cho hắn.
Bảo bối nhỏ còn chú ý hắn cô đơn, muốn đan cho hắn một cái khăn quàng cổ.
Tần Tư Hoán giật giật hầu kết, cầm hộp quà màu lam từ trong balo ra, trong cổ họng nghẹn ngào. Hắt hít sâu, giọng cũng nghẹn ngào: “Bảo bảo đưa, sau sẽ xấu được.”
Khóe môi hắn không nhịn được cong lên, giống như đứa nhỏ đi nhà trẻ được khen, rất kiêu ngạo nói: “Bảo bối nhỏ của anh đan khăn quàng cổ, là đẹp nhất trên đời.”
Lộ Chỉ bỗng nhiên liền có một chút ngượng ngùng.
Lúc cậu đan khăn quàng cổ cũng có chút giống như vậy, càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng thích quà tặng của mình, tóm lại Lộ Chỉ cảm thấy ngay giờ phút này…… Khăn quàng cổ của cậu đan cũng không đến nỗi nào.
Vẫn là có một chút đẹp…… Đi???
Tần Tư Hoán đi đến trước người Lộ Chỉ, chuẩn bị đem hộp quà của Lộ Chỉ mở ra. Trước khi mở, hắn cúi đầu hôn hôn môi Lộ Chỉ, cười giống như một đóa hoa hướng dương: “Thơm một cái.”
Lộ Chỉ che dấu ho nhẹ hai tiếng.
Hôn xong, Tần Tư Hoán cuối người mở hộp quà.
Hộp bên trong hộp là một cục đen thui…… Sợi lên???
Tần Tư Hoán sắc mặt có chút cứng đờ, hắn hơi có chút nghi hoặc mà nhíu mày. Một đống đen như mực này là sao?
…… Là tặng cho hắn, khăn quàng cổ sao?
Lộ Chỉ quả thực muốn chọc mù hai mắt của mình!
Cậu ngàn lần không nghĩ đến! Khăn quàng cổ cậu đan bằng sợi len sẽ có hình dạng như thế này! Khoảng cách mỗi móc có thể nhét luôn cả nắm tay vào! Cố tình là màu đen, vì thế có vẻ càng thêm khó coi.
Lộ Chỉ khóc không ra nước mắt hô một tiếng: “…… Chú.”
Tần Tư Hoán nhướng mày, nâng mắt nhìn cậu.
Lộ Chỉ rõ ràng mà từ trong mắt hắn thấy được hoang mang.
“Là…… Là khăn quàng cổ.” Lộ Chỉ cổ họng khô khốc, nói chuyện giống như bị tra tấn: “Là bảo bối nhỏ của anh tự tay đan khăn quàng cổ.”
Tần Tư Hoán ngón tay run rẩy, run rẩy sờ sờ khăn quàng cổ đen thui.
Hắn giống một chiến sĩ ra chiến trường chưa chuẩn bị tốt tâm lý đã anh dũng hy sinh, sắc mặt mờ mịt nhưng kiên quyết.
“Chú.” Lộ Chỉ cúi đầu, khô khốc nói: “Anh nói bảo bối nhỏ của anh đan khăn quàng cổ là đẹp nhất trên đời.” Cậu dừng môht chút, ngữ khí mang theo vài phần khóc nức nở: “Anh hiện tại muốn tự đánh mặt mình hả?”
Khăn quàng cổ cậu đan rốt cuộc là khó coi đến mức nào……
Tần Tư Hoán tại sao lại có vẻ mặt này!!!
Trong không khí tựa hồ dừng lại mất ba giây.
Rốt cuộc, Tần Tư Hoán khống chế tốt biểu tình đang khiếp sợ của mình, trở về bộ dáng ôn nhu như ngày thường, hắn gượng cười: “Rất đẹp, chú, rất thích.”
Hắn châm chước nói, sợ đả kích đến lòng tự trọng của bảo bối nhỏ, giơ tay sờ sờ đầu Lộ Chỉ, khen ngợi nói: “Chú chưa từng thấy khăn quàng cổ nào đẹp như vậy, đây là món quà tốt nhất mà anh được nhận.”
Lộ Chỉ: “……”
Dối trá! Quá dối trá!
Lão già chết tiệt này thật sự ghét bỏ khăn quàng cổ của cậu T^T!
“Ừ.” Lộ Chỉ rầu rĩ lên tiếng, một lát sau cậu lại cười ngẩng đầu, tươi cười, giọng điệu vui sướng: “Em tự tay mang khăn quàng cổ cho chú? Khăn quàng cổ đẹp như vậy, chú mang lên nhất định rất có phomg cách!”
Tần Tư Hoán cảm thấy không xong, nhưng mà hắn vẫn cười nói: “Được nha.”
Lộ Chỉ lấy khăn quàng cổ từ trong hộp ra, khăn quàng cổ rối thành một nùi, cậu tìm một hồi mở gỡ rối được khăn quàng cổ, rồi sau đó, cậu bắt đầu đem khăn quàng cổ siêu dài mang lên cổ cho Tần Tư Hoán.
Khăn quàng cổ màu đen mang lên cổ người đàn ông, quấn mấy vòng liên tiếp có vài sợi lên cũng đã rơi ra, rậm rạp, đầu sợi len cũng không chắc chắn..
Lộ Chỉ đan khăn quàng cổ thật sự quá dài, vòng bốn vòng rồi, mà khăn quàng cổ cũng còn vẫn rũ bên chân Tần Tư Hoán.
Cậu căng da đầu tiếp tục quấn quanh cổ người đàn ông, không biết rốt cuộc mang bao nhiêu vòng, khăn quàng cổ cuối cùng cũng được mang tốt.
Người đàn ông, nữa gương mặt đều vùi vào bên trong khăn quàng cổ, chóp mũi vừa lúc chạm đến khăn quàng cổ. Giờ phút này. Hắn mang trên cổ một đóng đen thui..... Còn quấn quá nhiều vòng.
Cũng hơi khó coi
Lộ Chỉ nuốt nuốt nước miếng, thật sự không có biện pháp thuyết phục chính mình là cái khăn quàng cổ này thật sự đẹp.
Cậu rốt cuộc là đan cái gì vậy!!! Tại sao nó lại xấu như thế!!!
Tần Tư Hoán cúi đầu, cái trán liền đến gần bên môi Lộ Chỉ, bởi vì khăn quàng cổ che miệng, giọng nói như là bị cái gì cản lại không giống như lúc trước, rất trầm thấp: “Muốn hôn hôn.”
Lộ Chỉ vẻ mặt đau khổ hôn một cái lên trán hắn.
Tần Tư Hoán sờ sờ khăn quàng cổ đang mang, đôi mắt nhàn nhạt ôn nhu: “Rất ấm áp.”
Lộ Chỉ: “……”
Khăn quàng cổ xấu xí này cũng chỉ có chút tiền đồ là có thể giữ ấm!
*
Lộ Chỉ cũng ít đến công viên trò chơi để chơi, khi cậu còn nhỏ cũng không ai dẫn cậu đi, lớn một chút thì Sầm Tề Viễn có bạn gái, cũng không nghĩ là dẫn cậu đi.
Này ước chừng là hắn số lượng không nhiều lắm vài lần tới công viên trò chơi.
Mà Tần Tư Hoán là chưa từng đến bao giờ.
Hai người đối với công viên trò chơi cũng không có hiểu biết gì, xung quanh cũng chỉ có công nhân đang tăng ca, muốn ngồi thử đu quay một lần.
Đu quay có 24 chỗ, Lộ Chỉ chọn cái màu đỏ ngồi vào.
Đu quay chậm rãi thong thả quay, Lộ Chỉ thấy được cảnh về đêm của thành phố.
Mấy cảnh này cậu đã nhìn thấy được rất nhiều lần, nhưng mà lần đầu tiên có cảm giác ngọt ngào như vậy.
Ánh đèn sáng như ban ngày, hàng ngàng gia đình ai cũng bật đèn, còn có tòa tháp xa xa đang phát sáng. Tuyết rơi trong công viên trò chơi cũng thu vào trong mắt cậu, trên quảng trường xa xa còn có mấy cặp đôi yêu nhau, trên đường còn treo lồng đèn màu đỏ, nơi nơi đều tràng ngập không khí ăn tết.
Mà trên trơi cũng có vầng trăng cong cong, giống như một chiếc thuyền nhỏ.
Cậu tự nhiên cảm thấy mấy cảnh bình thường như thế này, cũng ngoài ý muốn hấp dẫn người khác.
Tần Tư Hoán đứng ở phía sau cậu, vòng tay ôm eo cậu, bởi vì mang khăn quàng cổ, nên đành dựa vào cái ót của cậu..
Người đàn ông hỏi: “Sao hôm nay bỗng nhiên đến Tần gia?”
Lộ Chỉ không có phòng bị, liền nói ra suy nghĩ của mình, “Bởi vì ông Tần không thích em, em hy vọng em vó thể làm cho ông thích em hơn, như vậy chú cũng không phải khó xử nữa. Lúc trước chú cùng ông Tần cãi nhau, em cảm thấy như vậy không tốt lắm.”
Khi đó bên bờ sông lạnh lẽo, người đàn ông đứng ở đó, bên chân là tàn thuốc đầy trên đất còn có một đống chai nhựa, bóng dáng của hắn lúc đó rất là cô đợn.
Lộ Chỉ nghĩ vậy chút, liền cảm thấy đau lòng.
Cậu hy vọng người cậu yêu mỗi ngày đều được vui vẻ, vĩnh viễn không có chuyện buồn.
Tần Tư Hoán cứng người, không hề biết Lộ Chỉ sẽ suy nghĩ như vậy.
Cũng buồn cười, ba hắn cho đến nay cũng toàn làm theo ý muốn của chính mình.
Tần Minh không chấp nhận được đồng tính luyến ái, liền chắc chắn Tần Tư Hoán có bệnh. Mặc dù hắn đã rời nhà hai năm rồi mới trở về, Tần Minh không dám đối đầu trực tiếp với hắn, nhưng mà vẫn không chấp nhận được Lộ Chỉ.
Tần Tư Hoán biết Tần Minh không chấp nhận được bảo bối nhỏ của hắn. Hắn cũng chưa từng nghĩ tới muốn làm gì Tần Minh, hắn đối Tần Minh đã sớm đã không còn mong đợi gì.
Hắn cùng ba của mình, ước chừng cả đời đều sống trong trạng thái như vậy.
Nhưng mà Lộ Chỉ lại sẽ bởi vì hắn không vui, mà chủ động mà muốn Tần Minh sẽ thích mình.
Hắn biết Lộ Chỉ là cái cái dạng người gì.
Cậu bên ngoài tuy tính tình lười biến, còn có vài phần kiệt ngạo bất cần đời, nhưng mà trên thực tế lại rất có khí chất, rất tjisch khóc, chịu không nổi chút ủy khuất, la môht nhóc con rất ngây thơ a.
Nhưng mà chính nhóc con mày, chủ động chạy tới nhà hắn, chấp nhận người ba mặt lạnh của hắn, chỉ là hy vọng Tần Minh có thể thích cậu một chút.
Chỉ hy vọng mình không bị khó xử.
Nhưng mà cậu có khó xử cái gì đâu?
Ba mươi năm, gần qua 31, hắn đã sớm quen.
Ngược lại là bảo bối nhỏ trên đầu quả tim của hắn, không nên đối diện với ánh mắt lạnh băng này.
Tần Tư Hoán mắt nhìn bên ngoài của đu quay, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Lúc trước không phải Kiều Định từng nói với em cái gì mà ‘ trưởng thành trải qua ’ sao?”
Chuyện này vẫn là Kiều Định nói với hắn, nói Lộ Chỉ cố ý hỏi hắn lúc trưởng thành đã trải quá những gì, còn nhất định phải kỹ càng tỉ mỉ.
“Ừ.” Lộ Chỉ khuỷu tay đặt trên cửa sổ, đôi mắt chớp chớp: “Chú Kiều Định nói với em.”
Đu quay quay đến chỗ cao nhất, cảnh sắc xung quanh đều thu vào trong mắt.
Tần Tư Hoán hỏi: “Vậy em có muốn chú nói với em không?”
Tác giả có lời muốn nói: Nội tâm chó Tần: A a a a a a a a a a a a a a là khăn quàng cổ a!!!! Bảo bối nhỏ của tôi đan khăn quàng cổ cho tôi a!!!! Khăn quàng cổ a!!!!! Khăn quàng cổ đẹp nhất trên đời aaaaaa!!!
Dối trá:)