Là một cô gái rất xinh đẹp, trình độ ngây thơ đáng yêu có thể sánh ngang với Lý Sương.
Ngay cả Lộ Chỉ cũng cảm thấy cô gái này quá xinh đẹp.
Lúc Lộ Chỉ đang đánh giá Mạnh Thanh Giai, Mạnh Thanh Giai cũng đang nhìn Lộ Chỉ.
Mạnh Thanh Giai lúc trước cảm thấy, Tần Tư Hoán giống như là có bệnh, tính tình không tốt tính cách cũng kém, đối với con gái cũng hoàn toàn lạnh nhạt. Lúc biết được Tần Tư Hoán đã kết hôn, Mạnh Thanh Giai cũng bắt đầu suy nghĩ, Tần Tư giống như bệnh tâm thần này sẽ coi trọng người như thế nào.
Ngay bây giờ Mạnh Thanh Giai đã có đáp án.
Cmn cũng quá đáng yêu rồi!!!!
Cô muốn ôm ấp xoa nắn một trận nha!!!!
Cậu làn da rất trắng, đoii mắt đào hoa xinh đẹp, đuôi mắt hơi cong, con ngươi trong trẻo, lông mi rất dài, khi chớp mắt giống như hai cây quạt nhỏ, đường cong sườn mặt thon gọn, cằm tiêm nho nhỏ.
Bộ dáng tinh xảo giống như búp bê.
Mà cậu còn mặc một cái áo bông màu đỏ!!!!
Trên áo bông còn thêu hình con heo!!!
Áo màu đỏ mặc trên làn da trắng, dưới ánh đèn làn da cậu như muốn trong suốt.
Mạnh Thanh Giai quả thật muốn hét lên!
Ôi tình thương của người mẹ trổi dậy!!!! Đây là một cô vợ nhỏ rất xinh đẹp nha!!!!
Hiện tại thật sự còn có người mặc áo bông!!! Còn mẹ nó còn mặc đẹp như vậy!!!
Mạnh Thanh Giai tổng kết, Lộ Chỉ là một cây cải trắng bị Tần Tư Hoán là heo ủn đi rồi.
Này quả thật là rất uổn nha!!!
Quá tội cho em nó nha!!!
Chó Tần mà xứng với nhóc con tiểu khả ái này sao?!
Đáp áp đương nhiên là không xứng!
Chó Tần không xứng ở bên tiểu khả ái!
Mạnh Thanh Giai khẽ cười, Tần Minh còn chưa lên tiếng, liền vỗ vỗ vị trí bên cạnh chính mình, tựa như rất quen nói: “Em trai nhỏ đến ngồi kế bên chị này.”
Lộ Chỉ bị ánh mắt của cô nhìn đến không được tự nhiên, thậm chí cảm thấy da đầu muốn tê dại. Cậu lần đầu tiên đến nhà một người làm khách, hơn nữa đến cũng chưa báo trước một tiếng, vốn dĩ cũng không biết nói chuyện với người lớn như thế nào, giờ phút này bị Mạnh Thanh Giai cắt ngang, cậu càng cảm thấy khẩn trương.
“Hả?” Mạnh Vĩ đi tới, khom lưng cầm lấy thực phẩm dinh dưỡng trên đất, nhìn nhãn hiệu nói: “Đây là cậu đưa cho ông Tần sao?”
“Đúng vậy.” Lộ Chỉ gật gật đầu, nói xong liền liếc mắt nhìn Tần Minh một cái, nói: “Ừm…… Cháu đến là muốn chúc tết ông Tần.”
Tần Minh sắc mặt không quá đẹp, đen mặt giống như Lộ Chỉ thiếu mấy trăm triệu vậy. Ông thái độ không tốt, không khí trong phòng khách cũng nháy mắt đông lạnh.
“Bảo bối nhỏ nhà chúng ta rất hiếu thuận nha.” Tần Tư Hoán vẻ mặt vui mừng vỗ vỗ vai Lộ Chỉ, vẻ mặt giống như nhóc con mà mình nuôi lớn cuối cùng cũng biết hiếu thảo với cha mẹ, cảm khái nói: “Bảo bối nhỏ nhà chúng ta cũng biết chúc tết người lớn rồi.”
Lộ Chỉ: “……”
Tần Tư Hoán ở trước mặt Tần Minh nói mấy lời không đứng đắn như vậy thật sự không có sao chứ?
Tần Minh hôm nay là có ý muốn tác hợp cho Tần Tư Hoán với Mạnh Thanh Giai, nhưng con của ông rất không biết cố gắng, nói chuyện nữa ngày rốt cuộc cũng có đề tài chung, làm sao nghĩ đến lúc này Lộ Chỉ lại đến, con ông liền hiện nguyên hình!
Có chút cốt khí có được hay không?! Có thể đối xử với một người con trai như vậy sao?! Vừa mở dây giày, không biết còn tưởng rằng Lộ Chỉ là tổ tông của nó!
Tần Minh rốt cuộc vẫn để ý đến mặt mũi, gật đầu: “Vào đi.”
Mạnh Thanh Giai ánh mắt cổ quái liếc nhìn Tần Minh. Ông không nói đi vào, Lộ Chỉ cũng vào được nha!
Lộ Chỉ vẻ mặt ngoan ngoãn cầm theo thực phẩm dinh dưỡng, lịch sự đi đến bên bàn trà, đặt thực phẩm dinh dưỡng lên trên, cậu nổ lực nặn ra một nụ cười, ngọt ngào nói: “Ông Tần trừ tịch vui sướng!”
Cậu giống như một mặt trời nhỏ, lúc cười rộ lên làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp, giọng cậu cũng thanh thúy dễ nghe.
Tần Minh ngẩn người, nhìn cậu cười, tâm trạng không thể hiểu được tốt lên một ít, cũng không nói nên lời với Lộ Chỉ. Ông mặt không biểu cảm điểm điểm cằm dưới nói: “Ừ.”
“Em trai nhỏ em đến đây ngồi nè!” Mạnh Thanh Giai vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, hiển nhiên cô rất thích Lộ Chỉ.
Tần Tư Hoán cánh tay đặt trên vai Lộ Chỉ, nửa ôm nhóc con dẫn cậu đến sofa, mình thì ngồi vào chỗ trống nhỏ bên cạnh.
Hắn cúi người cầm lấy quả cam ở trên bàn trà, đưa cho Lộ Chỉ: “Ăn không?”
Lộ Chỉ nhận quả cam, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chú.” Cậu dừng một chút, hỏi: “Chuyện là, cháu có quấy rầy đến mọi người không?”
Tần Minh hừ lạnh một tiếng coi như trả lời.
Một cái Tần Tư Hoán ông liền cảm thấy ấm áp, hiện tại lại có Lộ Chỉ. Giống như là không có lúc nào không nhắc nhở ông: Con của ông là đồng tính luyến ái, con của ông sẽ mãi mãi không có con của mình, ông cũng vĩnh viễn không ôm được cháu trai!
Tần Tư Hoán tính cách quá cứng rắn, Tần Minh nói không được, chỉ có thể lựa chọn chậm rãi thay đổi hắn. Nhưng mà Lộ Chỉ ——
Tần Minh liếc mắt nhìn Lộ Chỉ yên tĩnh lột quả cam.
Nhìn Lộ Chỉ không thể nào giống như loại người đó, ông cũng rất đắn đo.
Ông nghe Kiều Định nói Lộ Chỉ vì tiền mới theo con của ông, chờ thêm một thời gian nữa ông sẽ đưa cho cậu thêm một số tiền, mua được cậu, làm cậu rời bỏ Tần Tư Hoán không phải không được?
Mạnh Thanh Giai bị làm lơ hai lần cô rất không vui, cô tự động ngồi kế bên Lộ Chỉ, vươn tay bẻ một nữa quả cam Lộ Chỉ mới vừa lột xong, lại đem một nữa kia bẻ làm một phần tư, quơ quơ trước người Mạnh Vĩ: “Anh, anh ăn không?”
Lộ Chỉ đã biết, cô gái này là em gái của Mạnh Vĩ.
“Không ăn.” Mạnh Vĩ ghét bỏ nhìn một phần tư quả cam, “Giành ăn với một đứa con nít mà em cũng có thể làm được?”
“Lộ bảo bối không có ngại đâu.” Mạnh Thanh Giai quay đầu nhìn Lộ Chỉ, mắt cong cong: “Đúng không bảo bối nhỏ?”
“Ừ.” Lộ Chỉ ôm lấy cái gối gần nhất trên sofa, sắc mặt lãnh đạm “Ừ” một tiếng, đầu oai oai, đồng dạng cười tủm tỉm: “Không ngại. Chị.”
Mạnh thanh giai: “!!!”
Đm! Đm! Đm???
Lộ Chỉ quyến rũ cô sao? Phải không? Đúng không? Đúng vậy!
Mạnh Thanh Giai vẻ mặt rối rắm cầm nữa quả cam ăn, ăn xong quả cam cô vỗ vỗ tay, đề nghị nói: “Chị nghe nói anh Tần Tư gần đây mới mua một cái công viên giải trí, mới vừa hoàn thành còn chưa có khai trương, nếu không chúng ta đi chỗ đó chơi đi?”
Không chờ Tần Tư Hoán trả lời, Mạnh Vĩ liền nói: “Thiết bị chuẩn bị chưa tốt, chơi cái gì chơi?” Hắn nói nhìn về phía Tần Minh, nói: “Chú, cháu cùng Thanh Giai quấy rầy chú cũng lâu rồi, cũng nên đi trở về.”
Mạnh Vĩ nói xong, liền cầm lấy cổ áo màu lông dê của Mạnh Thanh Giai, thúc giục: “Đi đi.”
Bọn họ mới nói phải đi, Tần Tư Hoán cũng đi theo nói: “Con đây cũng không quấy rầy ba, con đưa Lộ Chỉ về đây.”
Lộ Chỉ giống như một đứa con nít được người lớn an bài tất cả, Tần Tư Hoán nắm tay phải của cậu, cậu liền đi theo hắn ra cửa.
Trước khi ra cửa Tần Tư Hoán đến chỗ huyền quan cầm lấy một cái khăn quàng cổ, hắn vốn thuận tay muốn mang lên cho chính mình, nhưng mà bây giờ lại thay đổi phương hướng, mang lên cổ của Lộ Chỉ: “Bên ngoài rất lạnh, mang khăn quàng cổ vào cũng cảm thấy ấm áp hơn.”
Hắn mang khăn quàng cổ vào cho Lộ Chỉ như một con thiên nga xinh đẹp, bao cậu kính mít hắn mới cừa lòng, rất dính người hôn hôn trán Lộ Cjir, “Đi thôi.”
Lộ Chỉ nhìn khăn quàng cổ màu xám, khăn quàng cổ chắc là mới mua, đan rất đẹp, nhìn không ra sợi len, còn có vài bông hoa.
Nhìn cái này, Lộ Chỉ liền cảm thấy chính mình đan khăn quàng cổ quả thật……
Giống phân chó QAQ
Tần Tư Hoán mang lên cho cậu một cái khăn quàng cổ xinh đẹp như vậy, muốn cho cậu không biết xấu hổ lấy khăn quàng cổ ra đưa cho hắn!
Lão già chết tiệt này đừng nói là đã quên chuyện lúc trước, nói mùa đông cậu đan cho hắn một cái khăn quàng cổ rồi nha?!
Lộ Chỉ nội tâm nhất thời cảm thấy rất phức tạp, nói không ra lời, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Tần Tư, khăn quàng ciir của anh rất đẹp.”
“Ừ.” Tần Tư Hoán giống như không nhận ra ẩn ý trong lời nói của cậu, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, nói: “Mấy ngày hôm trước Kiều Định mua. Nhân viên đưa Boss quà tân niên, anh cảm thấy cũng được, nên mang.”
Lộ Chỉ: “……”
Kiều Định cũng tặng khăn quàng cổ cho hắn?!
Là trùng hợp hay là……
Mỗi người đều tặng cho hắn một cái khăn quàng cổ đây?!
Lộ Chỉ chua lè, nhìn khăn quàng cổ như nhìn rác: “Đẹp chỗ nào, xấu muốn chết!” Cậu bình đạm nói: “Anh sao cso thể tùy tiện nhận quà của người ta.”
Tần Minh đen mặt ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.
Quả thật Lộ Chỉ bề ngoài rất không tồi, nhưng mà cậu rốt cuộc vẫn là một người con trai. Một người con trai còn cần người khác che chở sao? Quá mảnh mai đi, không mang khăn quàng cổ chẳng lẽ sẽ chết hả?
Tần Minh càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm, ánh mắt lại dừng thực phẩm dinh dưỡng trên bàn trà.
Đồ vật rác rưởi này mà cũng đưa đến.
Nguyên cái đống này chắc được mấy trăm tệ đi?
Quả nhiên nghèo hèn đã khắc sâu vào xương, Lộ Chỉ vì tiền có thể bán thân cũng như linh hồn của mình, đồng dạng cũng luyến tiếc dùng nhiều tiền mua quà takwng cho ông.
*
Đã 20:00 giờ, bên ngoài có tuyết rơi, bông tuyết rơi trên lòng bàn tay rất nhanh liền hào tan thành bọt nước. Lộ Chỉ mang khăn quàng cổ đứng chờ Tần Tư Hoán chay xe ra, trong lúc chờ, cậu trộm kéo khóa của balo, sờ sờ hộp quà của cậu.
Cậu lúc trước nghĩ Tần Tư Hoán chắc chắn sẽ thích cái khăn quàng cổ này, nhưng mà lúc mang lên cái khăn quàng cổ, Lộ Chỉ lại không dám xác định.
Có lẽ Tần Tư Hoán sẽ chú ý đến cảm nhận của cậu, làm bộ rất thích, nhưng thật sự là hắn không thích. Cậu chính là miễn cưỡng Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ nhíu mày, một lát sau kéo khóa balo lại.
Không tiễn.
Tần Tư Hoán lại không thiếu một cái khăn quàng cổ, hơn nữa khăn quàng cổ lại xấu như vậy, đưa ra rất mất mặt nha.
Chiếc Bentley màu đen dừng lại trước mặt, Lộ Chỉ vừa vặn mang balo lên.
Tần Tư Hoán đem xe ngừng bên cạnh cậu, Lộ Chỉ đang muốn vươn tay mở cửa xe, cửa xe lại được người đàn ông mở ra từ bên trong, cậu rũ mắt liền thấy được khuôn mặt tươi cười của Tần Tư Hoán: "Dẫn em đi công viên trò chơi?”
Lộ Chỉ ngồi trên xe, cài kỹ dây an toàn, tâm trạng cũng xìu xuống. Cậu cúi đầu, duỗi tay đem khăn quàng cổ trên người mở ra, sau đó ném tới ghế sau: “Chú, em muốn đi về, không muốn đến công viên trò chơi chơi.” Cậu dừng một lát, nói: “Quá mệt, muốn ngủ.”
Cậu đan cái khăn quàbg cổ đó thật sự rất nghiêm túc, cậu chân tay vụn về đan vài tháng mới xong, còn học theo video để đan.
Nhưng mà cậu tay tàn, học rất lâu cũng không học được.
Thật vất vả mới đan xong khăn quàng cổ, muốn cho Tần Tư Hoán một phần quà, nhưng người đàn oing đã có một cái khăn quàng cổ rất xinh đẹp rồi. Cậu thua kém chị em, không có mặt mũi lấy ra, cũng không muốn Tần Tư Hoán chê cười cậu.
Nhưng cậu đã rất nổ lực rồi.
Lộ Chỉ ngay bây giờ trái tim rất chua xót, cái cảm giác này rất quen thuộc, nỗ lực lại không được đáp lại rất đau, cậu nhìn Tần Tư Hoán thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Rõ ràng là Tần Tư Hoán nói muốn cậu đan khăn quàng cổ, nhưng hiện tại Tần Tư Hoán cũng đã quên chuyện này.
Cậu chán ghét hắn.
Tần Tư Hoán ngẩn người, xe vừa mới ra khỏi Tần gia, hắn liền nhìn Lộ Chỉ đem khăn quàng cổ cởi ra, sau đó chán nản cúi đầu, bộ dáng có chút khổ sở.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi, “Ai khi dễ em?”
Lộ Chỉ liều mạng chớp mắt, muốn đem cái cảm giác muốn khóc này lui xuống, cậu ngẩng đầu, giả vờ ngáp một cái, cười nói: “Không sao, thật sự rất muốn ngủ.”
Nhưng mà giọng điệu của nhóc con rất lạnh nhạt.
Tần Tư Hoán nhíu mày bắt đầu tự hỏi là từ khi nào cảm xúc của bảo bối nhỏ không đúng.
Rõ ràng lúc vừa đến cậu rất ngoan, tâm trạng cũng rất tốt, giống như mặt trời nhỏ, hiện tại lại là bộ dáng miễng cưỡng tươi cười.
Kính chiếu hậu nhìn đến khăn quàng cỏi phía sau xe.
Hình như là từ lũ nhìn thấy khăn quàng cổ, cảm xúc Lộ Chỉ liền cứng đờ, cảm thấy mất tự nhiên.
Hắn lập tức nhớ đến lúc còn ở thành phố C hắn có đòi bảo bối nhỏ một món quà, khi mùa đông đan cho hắn một cái khăn quàng cổ.
Bảo bối nhỏ đang áy náy sao?
Bởi vì không có đan được khăn quàng cổ, không đưa quà cho hắn được, nên không vui?
Tần Tư Hoán nhẹ nhàng chậm chạp cong cong khóe môi, mặt mày giãn ra, hắn đem xe chạy về phía công viên trò chơi.
Công viên trò chơi đã sửa chữa xong, chỉ là còn chưa có mở cửa, Mạnh Vĩ cũng không nắm rõ tiến độ, cho nên cho rằng còn chưa có làm xong.
Lộ Chỉ vẫn luôn cúi đầu, ngón tay cầm lấy quai balo mà chơi, Tần Tư Hoán khụ một tiếng, thanh giọng nói, nói: “Không có đan khăn quàng cổ cũng không sao, chú không để ý mấy cái đó.”
Lộ Chỉ đầu nâng lên: “?”
Tần Tư Hoán nói: "Em ở bên chú chính là món quà tốt nhất, đừng vì những việc nhỏ mà không vui.”
Lộ Chỉ tuy rằng rất thích nghe mấy lời này, nhưng cậu vẫn là không nhịn được nói: "Em có đan khăn quàng cổ!”
“Hả?” Tần Tư Hoán có chút kinh ngạc, bảo bối nhỏ có đan khăn quàng cỏi cho hắn tại sao còn không vui?
Lộ Chỉ mím môi, bỗng nhiên vươn tay, ở trên đùi hắn đánh một cái, giải thích nói: “Chú, em đan lâu rồi.”
Tần Tư Hoán mắt nhìn đường phía trước, nhưng mà giọng điệu lại rất chậm: “Đan bao lâu?”
“Mỗi ngày đều có đan.” Lộ Chỉ chu lên miệng, nói: “Buổi tối trước khi ngủ liền đan, đan một cái khăn quàng cổ thật dài!” Cậu lại nói: “Anh là người cỏi hủ, muốn mang một cái khăn quàng cổ dài một chút.”
Nhưng mà sự thật là Lộ Chỉ cũng không biết khăn quàng cổ của mình dài bao nhiêu, vì thế chính cậu tùy tiện khoa tay múa chân.
Xe ngừng lại trước cổng công viên trò chơi, Tần Tư Hoán tắt xe, nghiêng mắt nhìn về phía bên cạnh, vẻ mặt phẫn uất oán giận nhóc con.
Tác giả có lời muốn nói: Chó Tần: Bảo bóii nhỏ miệng còn rất cứng.