Tần Tư Hoán không biết đã bị bảo bối nhỏ mắng bao nhiêu lần, có đôi khi Tần Tư Hoán cũng hoài nghi, trong lòng bảo bối nhỏ hắn rốt cuộc có hình tượng gì?
Lộ Chỉ hở một chút là mắng hắn là lão chó già, một hồi lại gọi là lão già, lúc này lại thút tha thút thít mắng hắn là đồ vương bát đản.
Nhưng tâm tư của hắn không mẫn cảm được như nhóc con, hắn thật sự không biết được nhóc con vì sao lại khóc.
Bởi vì chuyện lúc nhỏ, Lộ Chỉ luôn luôn rất quý trọng những ai đối tốt với cậu, trừ bỏ ông bố già của cậu thì Tần Tư Hoán là người thứ hai đối xử tốt với cậu.
Lộ Chỉ trong lòng cảm kích hắn, cũng rất muốn báo đáp lại hắn. Nhưng mà cậu không có sức, không có tiền cũng khôbg có thế, không thể giúp được công việc của Tần Tư Hoán. Nhiều lúc cậu cảm thấy rất áp lực còn cần Tần Tư Hoán an ủi ngược lại.
Cậu không còn con đường khác để trả ơn cho Tần Tư Hoán, vì thế nên cậu rất quý trọng đồ vật của hắn.
Chiếc nhẫn kia cũng vậy, sợ bị người ta thấy; còn có kẹo mà hắn mua, cậu cũng không nỡ ăn, cả một hộp đầy đặt dưới bàn, mỗi lần nhìn thấy tâm trạng cũng vui hơn.
Cậu không chấp nhận được chuyện Tần Tư Hoán ăn nói nhẹ bân như vậy, "mua một xe có đủ không"?
Đó không chỉ là một hộp kẹo nổ bình thường.
Lộ Chỉ đỏ mặt, đó là bằng chứng Tần Tư Hoán thích cậu, đó cũng là để thỏa mãn tâm tư thích ăn kẹo của cậu đó được không.
Cậu càng nghĩ càng tức, Tần Tư Hoán không để ý đến hộp kẹo này cũng được đi, hiện tại người đàn ông này cũng không để ý đến tâm tư của cậu luôn.
Cậu cắn môi, không muốn nói chuyện cùng với Tần Tư Hoán.
Cậu biểu hiện rõ ràng như vậy, Tần Tư Hoán chẳng lẽ là đồ ngốc sao? Hắn không thể tự mình đoán ra à? Chẳng lẽ cậu mỗi câu đều phải giải thích rõ với hắn.
“Cuối cùng cũng ngừng khóc.” Thấy Lộ Chỉ nức nở, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như trút được gánh nặng, ôn hòa nói: “Đợi buổi tối, chú liền đi mua cho em một hộp kẹo mới được không? Để ở nhà chúng ta, ai cũng không được ăn, được không?”
Lộ Chỉ ngẩng đầu, đẩy hắn ra, cậu phùng má, quả thực phải bị Tần Tư Hoán chọc tức chết!
Cậu cũng không để ý đến lời an ủi của Tần Tư Hoán, trong lòng cậu càng ngày càng khó chịu.
Lộ Chỉ biết lão chó già Tần Tư Hoán rất có tiền, tiện tay liền cho cậu một tấm thẻ vàng, càng miễn bàn là đi mua một hộp kẹo nổ.
Chuyện này đối với Tần Tư Hoán là chuyện rất nhỏ. Hắn búng tay một cái, liền có người khom lưng làm.
Nhưng là buổi tối hôm đó Lộ Chỉ vẫn bị hắn làm cho cảm động.
Động tâm không phải chuyện Tần Tư Hoán đi mua kẹo nổ cho cậu, mà là Tần Tư Hoán bận việc cả một ngày, chỉ vì một câu thuận miệng của cậu, mà bay từ thành phói L đến Bắc Kinh, cuối cùng lại chạy từ sân bay đến ký túc xá đưa kẹo cho cậu.
Đây là một phần tâm ý, một phần để ý, chuyện này chứng minh Tần Tư Hoán xem cậu là bảo bối. Cho nên Lộ Chỉ mới có thể mở rộng cửa lòng để tiếp nhận hắn.
Người đứng đầu quả tim đang trừng đôi mắt đầy nước nhìn mình, Tần Tư Hoán có chút nhịn không được, hắn giơ tay ngoéo vành tai Lộ Chỉ, nhỏ giọng dỗ dành: “Bảo bảo nói cho chú biết, vừa rồi tại sao lại khóc? Ai chọc em không vui?” Hắn dừbg một chút, lại nghiêm túc nói: “Em yên tâm, chuyện Diệp Chu Ngạo chú sẽ xử lý tốt, sẽ không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt ở trường của em.”
Lộ Chỉ mắt đào hoa trừng đến tròn xoe, mới vừa khóc, giọng hơi nghèn nghẹn, mềm mại lên án nói: “Còn không phải tại lão chó già nhà anh.”
“Anh?” Tần Tư Hoán nhướng mi, rất tò mò. Hắn khi dễ bảo bối nhỏ khi nào? Hắn còn chưa chạm vào quần áo cậu! Lại nói Lộ Chỉ lúc bị hắn khi dễ, cũng đâu có khóc. So với lúc này, Lộ Chỉ còn kiên cường hơn.
Lúc này nhóm người Hoàng Khang dẫn đến cũng đã đem đồ xuống, Hoàng Khang trong tay còn cầm theo máy tính của Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ vừa nhìn thấy máy tính của mình, lập tức liền đem hộp kẹo để trên đùi Tần Tư Hoán, chạy chậm đến bên người Hoàng Khang, tươi cười ngoan ngoãn: “Chú Hoàng, chú đưa cái này cho cháu là được.”
“Hả, ừ.” Hoàng Khang nhìn nhìn gương mặt của Boss nhà mình, lại nhìn thiếu niên dinh đẹp trước mắt, đem máy tính trong tay đưa qua, cười ha hả lôi kéo làm quen, nói: “Lộ thiếu cậu chưa biết số của tôi đi? Tôi là người phụ trách của chi nhánh Tuấn Thành, tôi tên Hoàng Khang —— cái này cậu cũng đã biết, cậu về sau có chuyện gì đều có thể tìm tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định làm vì cậu. Tôi không thể làm được, Boss nhà chúng tôi cũng sẽ làm vì cậu.”
Hắn nói xong liền lấy danh thiếp từ túi ra, khom lưng đưa cho Lộ Chỉ.
Tốt, tốt có lễ phép a……
Lộ Chỉ bị dọa một chút, cậu sợ hãi tiếp nhận danh thiếp, nuốt nuốt nước miếng, điều chỉnh một chút tâm trạng của mình khom lưng nói, nói: “Chú, tôi đã biết! Chú…… Chú, chú đứng lên đi!”
Có người búng tay một cái lên tráng cậu, có chút đau, Lộ Chỉ nâng mắt, nhìn về phía Tần Tư Hoán, hoang mang nói: “Anh đánh em làm gì?”
“Lần trước chú đã nói với em thế nào.” Tần Tư Hoán đem hộp kẹo cất vào cốp xe, liếc mắt nhìn Hoàng Khang, cười nhạt một tiếng, thong thả ung dung nói: “Đã nói em đừng gặp người khác là gọi chú?”
Lộ Chỉ nhíu nhíu mày.
Nhưng Hoàng Khang chính là chú mà! Cậu không gọi chú chẳng lẽ gọi anh?
Lộ Chỉ không thể hiểu được suy nghĩ của Tần Tư Hoán, rất không biết xấu hổ xưng hô anh trước mặt cậu.
…… Quá thẹn rồi đó biết không.
Tần Tư Hoán nhướng mày hỏi Hoàng Khang: “Cậu không có tên? Thế nào cũng phải muốn em ấy gọi chú?”
Hoàng Khang kinh sợ, nào gánh nỗi cái nồi này: “Boss, tôi…… Này không phải, này không phải bản thân Lộ thiếu muốn gọi……”
Người đàn ông lại cười nhẹ một tiếng, tay đặt trên vai Lộ Chỉ, chậm rì rì nói: “Thấy không, cháu trai nhỏ, người ta không thích em gọi là chú.”
Hắn bộ dáng không đứng đắng, nói chuyện đều mang theo ba phần chua.
Lộ Chỉ vẫn là lần đầu bị hắn gọi“Cháu trai nhỏ”.
Mặt cậy trong nháy mắt phiếm hồng, cậu ôm máy tính, có chút thẹn thùng, giọng nhẹ nhàn, âm cuối hơi cao, nói: “Chú, anh đứng đắng chút có được không!” Đừng cả ngày ở trước mặt cậu gây sự nữa!
Cậu là một thiếu niên ba tốt như ánh mặt trời, không chịu nổi có được không!
Tần Tư Hoán ngón tay xoa xoa cổ Lộ Chỉ cứng đờ, một trận nhiệt nóng đi thẳng xuống bụng dưới, hắn bị Lộ Chỉ “A” một tiếng làm cho cả xương cốt đều tê dại.
Hắn cứng đờ thu hồi tay, thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm Lộ Chỉ, lãnh đạm kéo ra cửa xe: “Ừ.”
Lộ Chỉ bị phản ứng của hắn làm cho ngơ ngác. Tần Tư Hoán này lại làm sao vậy? Một chút cấm dục, một chút lãnh đạm giống y như hòa thượng.
Cậu ngồi ở ghế phụ, chớp mắt, “Chú, có phải em nói anh như vậy, anh không vui nha?”
Tâm tư Tần Tư Hoán bị cậu câu đến không biết ở đâu.
Bảo bối nhỏ không thể nói chuyện đàn hoàng à?!
Thế nào cũng phải thêm cái từ “Nha”?
Không biết làm vậy là muốn mạng hắn sau?
Hắn nghiêm mặt, bỏ qua phản ứng phía dưới của mình, tận lực để giọng đứng đắn, nhưng lại không tự giác trở nên khàn khàn: “Không.”
Lộ Chỉ cảm thấy chính mình bị bơ.
Cậu cúi đầu, chơi ngón tay, có chút ủy khuất, có phải hay không bởi vì cậu vừa rồi mắng Tần Tư Hoán, cho nên chú mới không vui?
Khả năng…… Không ai thích một người luôn mắng mình đi.
Cậu mắng lão già, chú nghe môht hai lần còn có thể nhịn, nhưng nghe nhiều, chú cũng sẽ giận cậu đi?
Cậu chọc chọc liếc liếc Tần Tư Hoán căng chặt mặt.
Người dadn ông mắt nhìn thẳng phía trước, môi mỏng mín chặt, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt sắc bén. Tóc cắt ngắn, nhìn rát nghiêm túc dọa người, giờ phút này căng mặt, càng thêm lạnh lẽo.
Lộ Chỉ ảo não chơi ngón tay.
Xong rồi, cậu bị chú ghét rồi.
Tần Tư Hoán bởi vì tính cách cậu, chán cậu.
Lộ Chỉ cắn cắn môi, sau một lúc lâu lại buông ra, không đến chốc lát lại cắn lên.
Qua một hồi lại nhìn Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán tập trung lái xe, cũng không thèm nhìn lấy cậu một cái.
Lộ Chỉ mím môi, ngực phập phồng, chóp mũi lại nhịn không được phiếm hồng, hốc mắt phiếm nước.
Cậu không phải cố ý a!
Mỗi lần nóng giận cậu liền nói không lựa lời, cậu thật sự không có muốn mắng chú mà QAQ
Lộ Chỉ nắm quần, đầu cúi thấp, cảm giác quen thuộc lại ập đến, cảm giác bị người mình thích ghét bỏ rất không thoải mái nha.
Chú hiện tại ghét cậu nói chuyện khó nghe, có chút phiền chán cậu, chán ghét cậu, chờ thêm một thời gian chú phát hiện tính cách cậu, vừa keo kiệt, còn đặc biệt thích làm nũng, hẹp hòi, có thể hay không liền……
Liền lấy lại tình cảm giành cho cậu nha?
*
Chạy xe thẳng đến biệt thự, cỗ khí nóng nơi bụng nhỏ của Tần Tư Hoán có chút kiềm nén được.
Biệt thự này là tài sản cá nhân của hắn, cách Đại học Điện Ảnh không xa, 20 phút đi xe.
“Xuống xe đi.”
Tần Tư Hoán từ cốp xe cầm lấy đồ vật của Lộ Chỉ, phía sau Hoàng Khang cũng lái xe tới, mấy người cùng đem đồ của Lộ Chỉ vào.
Tần Tư Hoán mới cầm lấy valy của cậu, nhóc con đã chạy đến trước mặt hắn, cậu cúi đầu, thấy không rõ mặt, ồm ồm nói: “Chú, anh nghỉ ngơi đi, em tự mình lấy là được.”
Lộ Chỉ nói xong câu đó, cục đá trong lòng cũng hạ xuống.
Ừm!, cậu biểu hiện tốt môt chút, nói không chừng chú quên vừa rồi đã bị mình mắng!
Tần Tư Hoán ánh mắt chứa ý cười, kéo dài giọng hỏi cậu: “Sợ chú mệt a?”
Lộ Chỉ lúc đầu còn cúi thấp đầu, có xu thế càng ngày càng thấp.
“Anh, anh…… Anh nhìn em lấy là được.” Cậu hốc mắt đều có chút đỏ, cậu rõ ràng cũng không phải cố ý muốn mắng hắn……
Tần Tư Hoán sờ sờ cằm, nghe nhóc con nói, nheo lại mắt. Này không bình thường, rất không bình thường.
Bảo bối nhỏ nói với hắn như vậy, không phải là loại sợ sệt đi lấy lòng, sợ bộ dáng hắn tức giận.
Phía sau Hoàng Khang hỏi: “Boss, chúng tôi đem đồ để ở đâu?”
“Để phòng ngủ chính đi.” Tần Tư Hoán nói, hắn vươn tay, nắm cằm cậu, hai ngón tay nhéo, hơi dùng một chút sức nâng mặt cậu lên, hỏi: “Cùng chú ngủ một phòng, có thể không?”
Lộ Chỉ rầu rĩ “Dạ!” một tiếng.
Tần Tư Hoán cúi đầu, hôn một cái lên môi cậu, hôn xong còn liếm liếm môi mình, nếm được một chút vị ngọt, ngoắc ngoắc môi, hỏi: “Sao ở trước mặt chú lại sợ người lạ như vậy? Là cô vợ nhỏ thẹn thùng sao? Phải để chú nâng mặt lên mới dám nhìn người khác?”
Lộ Chỉ có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Chú không phải tức giận sao? Không phải phiền chán cậu sao? Không phải đều không muốn cùng cậu nói chuyện sao?
Tại sao hắn còn nói như vậy với cậu!
Cậu chớp chớp mắt, ủy khuất bị cố tình xem nhẹ bao phủ cả trái tim.
Cậu lại muốn cúi đầu, Tần Tư Hoán lại hôn lên. Hắn hôn rất nhẹ, giống trấn an, cảm xúc Lộ Chỉ nháy mắt bình tĩnh lại.
Cánh môi tách ra, không biết là khi nào, người đàn ông đã ôm lấy cậu, cánh tay đem cậu ôm trước ngực, dựa xát lại gần nhau.
Lộ Chỉ nghe được giọng hắn vừa sủng nịch vừa dỗ dành nói: “Đừng không vui, còn không phải là một hộp kẹo thôi sao. Kẹo mất, chú còn ở đây.”
Lộ Chỉ đôi mắt trợn tròn, nâng mắt nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Chú……”
Cậu cũng chưa nghĩ đến Tần Tư Hoán thật sự biết cậu suy nghĩ cái gì……
Cậu mím môi, bị dỗ dến vui vẻ, khóe môi đều cong lên. Cậu mềm mụp nói: “…… Anh như thế nào biết a?”
Tần Tư Hoán nhìn khóe miệng cậu nhếch lên, tâm tình cũng sung sướng lên, hắn giơ tay vỗ vỗ đầu nhóc con, có chút buồn cười: “Anh sao không biết em cái đầu này, cả ngày muốn cái gì?”
“Vậy anh còn nói như vậy?” Lộ Chỉ mắt đào hoa hoang mang.
“Anh nói không đúng sau?” Tần Tư Hoán hỏi ngược lại: “Ném một hộp kẹo cũng làm em buồn như vậy.” Hắn sủng nịch chọc chọc trán Lộ Chỉ, nói: “Thật đúng là bảo bối nhỏ.”
Lộ Chỉ nhíu nhíu mi, không thích cái xưng hô này, nhưng còm có chuyện cậu quan tâm hơn: “Anh không chán ghét em sao?”
Tần Tư Hoán có chút há hốc miệng: “Chán ghét em?” Hắn khi nào chán ghét bảo bối nhỏ?
Cậu là bảo bối nhỏ, mà hắn thương nhớ đã nhiều năm, cầm trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, nơi nào sẽ chán ghét?
Lộ Chỉ giọng không chút tự tin, cũng biết có thể là chính mình suy nghĩ nhiều, nhưng cậu vẫn đem chuyện nói cho rõ ràng: “Chính là, em mắng anh, anh vừa rồi…… Rất không vui, cũng không muốn nói chuyện với em.”
Tần Tư Hoán theo lời cậu nói suy nghĩ lại “Vừa rồi”.
Sau một lúc lâu, hắn đem nhóc con ôm chặt hơn, cơ thể hai người dựa sát vào nhau.
Chỗ kia vừa vặn dựa sát vào bụng nhỏ Lộ Chỉ.
Hắn giọng khàn khàn, một chút cũng không ngại nói: “Vừa rồi có chút kích động, sợ dọa đến em.”
Tác giả có lời muốn nói: Lộ lộ tính cách rất là ngây thơ, chính là một bảo bối nhỏ ~
Lần đầu tiên yêu đương liền gặp một lão già không biết xấu hổ.
Chó già: Bởi vì kẹo bị ném nên không vui? Chú mua cho em nguyên xưởng.
Chó già: Bạn học khi dễ em? Chú đánh cậu ta đến gẫy răng cho em.
Chó già: Còn không phải là có phản ứng.
Chó già: Sợ dọa đến em nha.
Chó già: Bảo bảo? Sao em không nói lời nào?
Lộ lộ:……
# là tôi quá đơn thuần.#
# là tôi không nên nghĩ lão chó già này thuần khiết như vậy. #
- ----------------*------------------