Tần Tư Hoán từ nhỏ nghe Tần Minh nói huyện như vậy, cho dù hắn có làm bất cứ việc gì, ở trong mắt Tần Minh là đều có mục đích riêng.
Theo quan điểm của Tần Minh, Tần Tư Hoán chịu chi một số tiền lớn như vậy để trả nợ giùm cho Lộ gia, còn kết hôn cùng với một đứa nhóc bằng tuổi cháu trai mình, mục đích duy nhất của Tần Tư Hoán là muốn chọc giận Tần Minh.
Hai năm trước Tần Tư Hoán Comeout với người trong nhà, Tần Minh bị chọc giận không nhẹ, còn lớn tiếng thông báo nesu Tần Tư Hoán dám ở cùng với con trai, hai người liền cắt đứt quan hệ cha con.
Kết quả Tần Tư Hoán bị ông đánh cho một trận liền bỏ đi xuất ngoại, không có tin tức, vài mấy ngày lễ tết cũng không thèm điện thoại về nhà.
Tần Minh lúc trẻ chỉ lo phát triển sự nghiệp, ở tuổi trung niên ông mới có được một đứa con là Tần Tư Hoán, cho nên yêu cậu đối với con trai luôn nghiêm khắc, làm bất cứ điều gì cũng phải nghe theo sự sắp đặt của ông.
Tần Tư Hoán từ nhỏ tính cách đã lạnh nhạt, tính tình cũng kém, thậm chí còn độc tài, lúc học cấp 2 thậm chí ở trong trường đánh nhau.
Sau này còn không đem một người ba như ông để vào mắt, lời ông nói cũng không thèm quan tâm.
Tần Minh thấy Tần Tư Hoán về nước, liền đem công việc của Tuấn Thành toàn bọi đều giao cho hắn, có nhiều chuyện ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Con trai ít khi về nhà ông cũng không quan tâm, dù sao ông đối với con trai mình cũng đã hoàn toàn thất vọng, thôi thì mắt không thấy tâm không phiền.
Hôm nay Tần Tư Hoán trở về, Tần Minh nhất định phải hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Ông không quan tâm con trai có comeout hay không, có kết hôn cùng với một đứa con nít hay không, nhưng ôbg không thể mặc kệ Tuấn Thành, đó là cả tâm huyết của ông.
Ông không cho phép Tần Tư Hoán chỉ vì một đứa con nít, mà hủy hoại cả Tuấn Thành.
Tần Minh nói: “Tần Tư, con hiện tại rất có tiền đồ a? Trịnh Nguyên chỉ là nói đụng chạm Lộ Chỉ vài câu, con chỉ vì như vậy mà cùng Trịnh gia đối chọi? Càng ngày càng có tiền đồ? Chuyện này có thể xử lý theo cảm tình như vậy sao? Ba từ nhỏ đã dạy con như thế nào!”
Vinh Tuệ Linh luên tục đá chân ông, ngăn oing đừng có cùng con trai cải nhau.
Tần Tư Hoán ăn xong cơm, đem đũa để trên bàn, mắt nhìn về phía Tần Minh, giọng khoing cảm xúc: “Con cũng không biết ba đã dạy con như thế nào.”
“Từ nhỏ, ba đã dạy con không được làm việc theo cảm tính, càng không vì người khác mà vứt bỏ lợi ích của chính mình, con xem lại hiện tại mình đang làm cái gì?! Kiều Định nói con thường xuyên vì Lộ Chỉ mà không đi làm, còn trong buổi tối chạy đesn trường học, con cùng mấy đứa 17-18 tuổi chưa hiểu chuyện có gì khác nhau?!” Tần Minh tức giận đến hít thở không thông, ngoài miệng vẫn nói: “Ba cũng lười quan tâm chuyện con bất hiếu, con muốn làm gì thì làm, con dù có chết, ba đây cũng coi như người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không oán không hờn..”
Tần Minh thấy Tần Tư Hoán mặt vẫn bình tĩnh không thèm để ý đến ông, bị thái độ không coi ai ra gì của hắn kích thích: “Nhưng con ngàn vạn lần không nên lấy Tuấn Thành ra làm trò đùa! Đó là cơ nghiệp ba đời của Tần gia, con muốn tự mình phá hủy nó sao?”
Tần Tư Hoán rũ mắt, nghe những lời này, tâm trạng cùng ba mẹ ăn bữa cơm cũng lạnh đi.
Thật sự thì hắn nên biết rõ ràng, cái Tần Minh quan tâm chỉ là người thừa kế.
Lúc còn rất nhỏ Tần Minh liền đã ở bên tai hắn lặp đi lặp lại, làm người phải có bản lĩnh, không thể yếu thế.
Tần Minh thường nói nếu hắn học không tốt còn không bằng đem tất cả sản nghiệp điều giao lại cho Vinh gia. Mỗi lần nói đến lời này Vinh Tuệ Linh cũng đều không lên tiếng.
Tần Tư Hoán cũng dần dần lạnh lòng với ba mẹ, đối với cái gọi là tình thân này cũ g không còn mong đợi.
Hắn tuy rằng thông minh, nhưng không phải là thiên tài, từ nhỏ sở dĩ ưu tú hơn mấy đứa con nít bằng tuổi, cũng chỉ là đơn giản muốn chứng minh cho Tần Minh xem.
Đứa con trai mà ông không quan tâm, cũng có thể trở nên ưu tú như vậy.
Nhưng Tần Minh từ trước đến nay đều không để vào mắt.
Ông chỉ ở trên cao đưa ra từ yêu cầu đến yêu cầu khác đối với Tần tư Hoán, làm được là tốt, làm không được là đồ ngu, chứ không phải không thể trở nên tài giỏi.
Tần Tư Hoán tâm như chết lặng, dần dần trở thành loại người, máu lạnh, vô tình, độc tài trong mắt Tần Minh.
Người khác gọi hắn một tiếng Tần thiếu, trong miệng tuy có kính nể, nhưng trong mắt toàn là xa cách.
Cho tới bây giờ.
Hắn bên ngoài hai năm, ở bên Anh cũng có sự nghiệp của riêng mình, liền nghĩ cả đời mình có thể tiêu diêu tự tại*, nhưng lại bởi vì Vinh Kỳ ở trong điện thoại nói thân thể Tần Minh càng ngày càng kém, giượng cùng dì cũng muốn hắn trở về, làm cho hắn sinh ra suy nghĩ không thực tế, một gia đình ấm áp.
Vì thế hắn trở về, tiếp nhận Tuấn Thành, dùng tất cả hiểu biết của mình mở rộng Tuấn Thành, làm Tuấn Thành cadng ngày càng phát triển.
Cho đến lúc này, Tần Minh lại giông như mấy năm trước, những lời nói đó lại nói ra mọit lần nữa, Tần Tư Hoán mới ý thức được, thật sự thì Tần Minh với Vinh Tuệ Linh không hề giống như những gì Vinh Kỳ từng nói trong điện thoại.
“Ba.” Tần Tư Hoán nói: “Con đi.”
Đứng dậy, ra cửa thay giày, cầm theo áo khoát ở cửa, bước đi không hề quay đầu lại.
——
Kiều Định buổi tối bị Boss gọi điện thoại đánh thức, vẻ mặt ngơ ngác: “Dạ, Boss có chuyện gì vậy?”
“Đến công ty tăng ca.” Tần Tư Hoán giọng lạnh lùng, cách môht cái điện thoại cũng nghe ra sự rét lạnh trong đó: “Kiều Định, người trả lương cho cậu là Tần đổng.?”
Kiều Định từ trên giường ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Không phải! Người trảuowng cho tôi là Boss đẹp trai tiêu sái, bá đạo tổng tài, ngài.!”
Tần Tư Hoán cười mỉa mai: “Cậu thường xuyên đem chuyện của bá đạo tổng tài báo cáo lại với Tần đổng.?”
Kiều Định vẫn còn ngơ ngác: “Cái gì?”
Tần Tư Hoán nhẹ giọng nói: “Tần đổng hình như rất biết rõ chuyện của tôi. Tôi cũng rất muốn biết, Kiều Định, cậu đem việc của Boss mình nói cho người khác biệt, rốt cuộc bọn họ cho cậu lợi ích gì?”
Kiều Định da đầu tê dại.
Mỗi lần Boss mà nói như vậy, chính là muốn chỉnh người khác a……
“Tôi bắt đầu hoài nghi năng lực của trợ lý riêng của mình.” Tần Tư Hoán bình tĩnh nói: “Như vậy đi, tôi đưa cho cậu gấp ba tiền lương tháng này, cậu nghĩ việc đi.”
“Tần, Boss, ngài nghe tôi nói, Tần đổng hỏi tôi, tôi cho rằng quan hệ của ngài cùng Tần đổng đã bình thường, cho nên mới tùy tiện nói vài câu, Boss…… Alo! Boss! Ngài đừng cúp điện thoại của tôi mà!”
Kiều Định gãi đầu, mặt nhăn nhó, sủa sang lại đến công ty tăng ca.
Cậu cũng không phải rất sợ Tần Tư Hoán sẽ đuổi mình đi.
Kiều Định đi theo bên cạnh Tần Tư Hoán bảy năm, đối với tính tình Tần Tư Hoán cũng có chút hiểu biết, thật ra là người trong nóng ngoài lạnh.
Trước kia mẹ hắn bị ung thư, lần đầu tiên đã đều trị hết, nhưng chữa được lúc đầu, không bao lâu đã tái phát lại.
Mẹ nói không trị nữa, ở nhà chờ chết thôi. Bệnh ung thư mà tái phát thì chỉ còn cách chờ chết, nhà bọn họ làm gì có nhiều tiền để trị bệnh, nhà Kiều Định rất nghèo, cậu cho dù có bán chính mình cũng khoing có được nhiều tiền như vậy.
Sau này Tần Tư Hoán biết chuyện, cái gì cũng không nói, Kiều Định còn cho rằng hắn không để ý đến.
Nhưng ngày hôm sau bệnh viện nhân đựpc một số tiền lớn, mẹ cậu cũng không biết như thế nào lại thai đổi thái độ, bỗng nhiên đồng ý tiếp nhận trị bệnh.
Rất lâu sau mẹ cậu mới nói, ông chủ của cậu đã đến, thanh toán tiền, còn khuyên bà tốt xấu gì cũng phải sông đến khi Kiều Định lấy vợ.
Hiện tại Tần Tư Hoán đồng ý về nước, còn ở đây kết hôn, cũng đã dẫn Lộ Chỉ về nhà ăn cơm, Kiều Định liền nghĩ rằng Tần Minh với Tần Tư Hoán sẽ không giống như trước kia nữa.
Nhưng lời vừa rồi Tần Tư Hoán nói, xem ra là ——
Tần Minh vẫn là Tần Minh, tuy Tần đổng là ba người ta, nhưng không hề xứng là một người ba.
Rạng sáng 2 giờ, bốn phía văn phòng đều tối đen, chỉ còn văn phòng Tổng tài Tuấn Thành còn sáng đèn.
Lúc Kiều Định đến, nhìn thấy Boss mình ngồi trên ghế, chóng cằm, quay mặt nhìn cảnh đêm.
Cậu gõ cửa: “Boss, tôi đến rồi.”
Tần Tư Hoán không lên tiếng.
Kiều Định thở dài, đại khái cũng đoán được là Tần Minh lại vì mấy việc nhỏ nhặt mà cãi nhau.
Cậu mở máy tính ở phòng trợ lý kế bên phòng tổng tài, kê ghế lại với nhau bắt đầu ngủ.
Luac 4 giờ sáng cậu có tỉnh lại một lần, nhìn thấy văn phòng của Boss vẫn sáng đèn.
Kiều Định thẳng eo, trộm nhìn xem Boss đang đang làm gì.
Boss nhà cậu đang xem văn kiện, không nhìn rõ nét mặt.
——
Lúc Lộ Chỉ đi đến Tinh Vũ phỏng vấn, trời đầy mây, mây đen ùn ùn kéo đến, tưởng chừng sắp mưa.
Khương Thời Ngạn ăn mặc gọn gàng, vuốt keo tóc, thậm chí rất hào phóng cùng Lộ Chỉ ngồi taxi đến.
Phỏng vấn rất thuận lợi, ngưòi phụ trách phỏng vấn của Tinh Vũ cũng hỏi vấn đề rất đơn giản, anh ta còn kêu Lộ Chỉ cùng Khương Thời Ngạn diễn lại một đoạn trong phim cổ trang ngay tại đó.
Bọn họ đi ngồi cạnh nhau, lúc tập diễn cũng cùng nhau, nên có sự ăn ý, bổ sung lại cảm giác cho nhau.
Lộ Chỉ diễn xuất đầy khí chất, vừa khóc cười, làm người ta như bị cuốn vào trong đó. Khương Thời Ngạn lại ngay thẳng, cảm xúc đều thể hiện rất tốt, từ đầu đến cuối đều rất ăn ý với nhau, như đã có nhiều năm kinh nghiệm khi đi đóng phim vậy.
Cuối cùng cả hai người đều được ký hợp đồng.
Hai người bọn họ được đưa đến chỗ người đại diện, người đại diện tên Trương Cập, có đầu đinh, dáng người nhỏ bé, khi cười rộ lên rất hiền hòa.
Trương Cập nhiệt tình giới thiệu Tinh Vũ cho bọn họ, đem bọn họ dạo qua một vòng đại sảnh ở Tinh Vũ, không biết nhớ đến cái gì, bỗng nhiên cao giọng nói: “Các ngươi hôm nay vận khí thật tốt, nhìn xem, đó là Vinh Kỳ người đang rất hot hiện nay. Cậu ta bình thường không có đến công ty, hôm nay hai cậu may mắn gặp được coi như là duyên phận.”
Lộ Chỉ cùng Khương Thời Ngạn đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Bọn họ nhìn thấy Vinh Kỳ ở trong các bộ phim truyền hình, hay là các nhãn hiệu mà Vinh Kỳ làm người phát ngôn, nhưng gặp ở ngoài đời như vậy thì là lần đầu tiên.
Gương mặt Vinh Kỳ không được tính là đẹp xuất xắc, nhưng là trên người có khí chất của một thư sinh diệu dàng thời cổ đại, khi cười lên rất khiêm tốn, làm như khác dễ chịu như ở trong gío xuân.
Lộ Chỉ có nghiên cứu qua cách diễn của anh ta, Vinh Kỳ tuy rằng gương mặt không xuất xắc, nhưng khi diễn anh ta có cách cười, cách giận dữ riêng của mình.
Trương Cập dẫn Lộ Chỉ cùng Khương Thời Ngạn đi lên, “Anh Kỳ, hôm nay sao cậu lại đến đây?”
Vinh Kỳ nói: “Có chút việc tìm Hứa tổng.” Anh ta nhìn Lộ Chỉ và khương Thời Ngạn đứng phía sau Trương Cập, hơi nhướng mày: “Hai cậu này là?”
Trương Cập giới thiệu, cười nói: “Hai người bọn họ tài năng rất tốt, còn làm phiền anh Kỳ về sau chiếu cố nhiều hơn.”
Lộ Chỉ cùng Khương Thời Ngạn cũng lên tiếng kêu anh Kỳ.
Vinh Kỳ “Này” một tiếng, ngay cả khóe mắt cũng chứa ý cười, xua xua tay nói: “Tôi không nhận nỗi một tiếng anh này đâu.”
Vinh Kỳ nhận ra Lộ Chỉ a.
Này còn không phải là bảo bối nhỏ của anh họ cậu sao?
Vinh Kỳ sờ sờ cằm, nhấc chân đi vào công ty, thầm nghĩ, Lộ Chỉ lớn lên xinh đẹp như một con hồ ly vậy, thảo nào câu mất hồn vía của anh họ cậu.
Nhưng con hồ ly này sao có chút……
Ngốc manh ngốc manh?
Dạo xong công ty, Trương Cập nhiệt tình mời hai người một bữa cơm, nói bồi dưỡng tình cảm.
Nghệ sĩ trên tay Trương Cập đã lui vòng được một thời gian, hiện tại trong tay ông chỉ có Lộ Chỉ và Khương Thời Ngạn.
Lúc ăn cơm Trương Cập hỏi rất nhiều vấn đề, Lộ Chỉ cùng Khương Thời Ngạn đều cẩn thận trả lời, Trương Cập rất vừa lòng.
Rất nhiều người đại diện đều không thích dẫn dắt người mới, nhưng Trương Cập thì ngược lại.
Người mới còn có khí chất hơn so với những người đã ở trong giới lâu, tình yêu đối với biểu diến đều rất ngây thơ, chỉ cần tìm ra cách diễn chính xác, bình tĩmh trau dồi sẽ càng tiếng xa hơn.
Hơn nữa, người mới trong lòng sạch sẽ, khi dẫn dắt sẽ yên tâm hơn.
Cơm mới ăn một nữa, điện thoại của Lộ Chỉ liền vang lên.
Cậu nhìn về phía Trương Cập cười cười xin lỗi: “Anh Trương, em đi nghe điện thoại, anh cùng Tiểu Ngạn ăn cơm trước nha.”
Cậu nói xong liền đứng lên, ra ngoài nghe điện thoại.
Điện thoại hiển thị một chuỗi số điện thoại lạ, Lộ Chỉ có chút do dự, ấn chấp nhận cuộc gọi, để điện thoại bên tai, liếm môi nói, “Alo, xin chào, xin hỏi là ai ạ?”
Trên hành lang nhà hàng có treo đèn thủy tinh, ánh sáng màu vàng nhạt, khi nói chuyện Lộ Chỉ nhìn xuống làn da trên tay mình.. đam mỹ hài
Da cậu rất trắng, khi ánh đèn chiếu xuống, còn tạo thành một ánh sáng có màu vàng nhạt.
Lộ Chỉ đứng im, chằm chằm tay mình cảm thấy rất thú vị.
Bên tai nghe được giọng nói quen thuộc: “Có phải là Lộ thiếu không ạ?”
Là giọng một người đàn ông.
Lộ Chỉ cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ được chủ nhân của giọng nói này.
Cậu không rõ lắm ý đồ của đối phương là gì: “Tôi họ Lộ, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Người bên kia lập tức kích động lên, nói liền một mạch: “Lộ thiếu, tôi là Kiều Định trợ lý của Tần tổng, cậu trước kia đã từng gặp tôi, cậu còn gọi tôi một tiếng chú, nhưng bá đạo tổng tài không cho cậu gọi, cậu còn nhớ không?”
Lộ Chỉ:……
Bá, bá đạo tổng tài?
Trợ lý của Tần Tư Hoán đều gọi hắn như vậy sao??
Thật là, làm khó xử mấy trợ lý đó quá đi.
Lão già này cũng quá có mặt mũi rồi.
Bên kia hồi lâu không thấy trả lời, Kiều Định thanh âm bỗng nhiên nghẹn ngào, như đang lau nước mắt, bi thương nói: “Lộ thiếu, Boss nhà tôi không ổn rồi!”
Lộ Chỉ chậm rãi chớp chớp mắt: “?”
“Cậu không biết, Boss vì cậu mà mấy hôm trước cãi nhau với Tần đổng! Boss nhà tôi từ trước đến nay tính cách rất mềm mỏng, chuyện gì cũng bị Tần đổng chèn ép, Boss đó giờ luôn cùng Tần đổng cãi nhau, mấy ngày hôm trước Boss vì cậu mà trở mặt với Tần đổng! Lộ thiếu, cậu không biết Boss có bao yêu thương cậu đâu!”
Lộ Chỉ:……
Tôi mẹ nó.
Tần Tư Hoán tính cách…… Mềm như bông?
Cái này không phải là chú Kiều Định mở miệng nói dối đi?
“Còn, còn không phải vì chuyện lần trước sau?! Ngày đó không phải cậu cũng Trịnh thiếu cãi nhau sao, Boss vì cậu mà tức giận, vì để dỗ cậu, tóm lại Boss vì làm cậu vui đã làm rất nhiều chuyện, còn lén lút vì cậu mà đối phó với Trịnh gia.”
Lộ Chỉ:???
Hắn vì dỗ cậu cao hứng???
Cậu nuốt nước miếng, không nhìn tay mình nữa, chần chờ hỏi: “Chú…… Nghiêm túc?”
Kiều Định đang nói rất vui vẻ, căn bản không nghe Lộ Chỉ nói cái gì, Kiều Định ở phía sau ủng gộ Boss của mình, Kiều Định nhập diễn càng sâu, ai oán nói: “Quân chôn dưới suối vàng bùn tiêu cốt, ta gửi nhân gian tuyết đầy đầu**. Lộ thiếu, cậu hiện tại sắp vô học chưa?”
Lộ Chỉ:……
Đề tài này xoay chuyển có chút nhanh.
Kiều Định nói: “Boss hiện tại đau lòng muốn nhảy sông tự tử, chúng tôi lúc này đang ở bờ sông, Boss nhìn chằm chằm mặt nước, như là muốn nhảy thật rồi!”
Nhảy, nhảy sông???
Lộ Chỉ cảm thấy phấn khích kì diệu khi nghe mấy lời này của Kiều Định.
“Cậu mau trở về đi, khuyên ngăn Boss, đừng để Boss tự tử.” Kiều Định nói xong câu đó, liền cúp điện thoại.
Nữ đồng nghiệp bên cạnh tán thưởng khả năng diễn xuất của Kiều Định: “Anh Kiều, Chúng ta làm vậy là đang lừa dối ông chủ đấy!”
“Boss cũng chỉ nói là anh tan làm sớm, đưa Boss đến bờ sống giải sầu thôi mà, chưa nói muốn nhảy sông tự tử?”
Một ngưòi đi theo Tần Tư Hoán đã lâu, cũng hùa theo nói: “Đúng đúng đúng, Boss mỗi lần gặp chuyện không thoải mái liền đi ra bờ sông, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhảy sông? Nếu tiểu Lộ mà trở lại thật, thấy Boss không có nhảy sông……”
“Lừa gạt con nít là chuyện không tốt a.”
Kiều Định cắt lời: “Này có gì đâu.”
Qua một lát, nghiêm túc nói: “Boss, từ đó tới giờ đều thức đêm tăng ca, Mạnh tổng còn muốn Boss đi chơi nhưng ngài ấy không đi, giống như một cỗ máy cuồng công tác. Cứ như vậy quài thân thể của Boss làm sao chịu nổi?”
Nữ đồng nghiệp gật gật đầu: “Cũng đúng, Boss hình như rất nghe lời tiểu Lộ nói, nếu là tiểu Lộ khuyên, Boss coi chừng có thể suy nghĩ thoáng hơn.”
Kiều Định nói: “Cũng không phải, chính là…… Aizzz, không có gì.”
Kiều Định biết được chút ít, Boss nhà mình đang buồn đang giận vì cái gì.
Boss nhà hắn tính cách quá độc tài, chuyện gì cũng để trong lòng, nếu như muốn phát tiết ra ngoài chính là di chỉnh người khác.
Hắn cũng không mong nhsoc con Lộ Chỉ có thể làm được cái gì, chỉ mong ở bên cạnh bồi Tần Tư Hoán là được.
Tần Tư Hoán quá cô độc, ngoài Lộ Chỉ, không ai có thể ở trong lòng hắn được.
Lộ Chỉ nhìn điện thoại thật lâu, mày càng nhíu chặt, trong lòng còn có một loại cảm giác trướng trướng khó chịu.
Kiều Định miệng tuy rằng toàn nói láo, nhưng Tần Tư Hoán cùng người nhà cãi mhau là sự thật, chuyện này ngay cả trợ lý cũbg không có gan dám nói bậy.
Hơn nữa, hắn cùng người trong nhà cãi nhau là vì……
Vì Lộ Chỉ.
Cậu do dự một chút, rồi bước vào nói với Trương Cập và Khương Thời Ngạn: “Nhà tôi có chút việc gấp phải về liền. Tiểu Ngạn, tôi ngày mai có thể không đi học được, đành nhờ cậu điểm danh giùm.”
“Chuyện gì vậy?” Khương Thời Ngạn quan tâm hỏi: “Vậy là cậu trực tiếp nghĩ học đến Quốc Khánh sao?”
Lộ Chỉ đi ra ngoài, “Ừ” một tiếng xem như trả lời.
Lộ Chỉ chưa bao giờ là trốn tránh sự việc.
Nếu chuyện này thật sự là do cậu, vậy cậu cũng nên tự đi giải quyết, không thể để Tần Tư Hoán đối mặt một mình được.
Lộ Chỉ nhìn thoáng qua chuyến bay gần nhất, cắn môi, đem toàn bộ số tiền trong thời gian này kiếm được mua vé.
Hôm nay đi ký hợp đồng, Lộ Chỉ có đem theo giấy tờ. Bây giờ chỉ cần trực tiếp đi đăng ký là được.
——
Sắc trời gần tối, gió đêm ở sống mang theo hơi ẩm, làm người càng thêm buồn.
Kiều Định đứng ở nơi xa, nhìn bóng dáng đứng nơi bờ sông kia, chụp một tấm hình gửi vào tromg nhóm.
- Kiều Định: [ hình ảnh ]
- Kiều Định: Không biết vì cái gì, tôi có chút hy vọng Boss nhà mình nhảy xuống / đầu chó
Ảnh chụp bóng dáng người đàn ông có chút cô đơn, áo sơ mi bị gió thổi bay lên, đầu ngón tay vê điếu thuốc, dưới chân đầy tàn thuốc.
Mặt sông rộng lớn, bóng dáng người đàn ông rất nhỏ, đã không còn khí chất áp bức như ngày thường, ngược lại hiện ra vài phần đáng thương.
- trợ lý một: Ta cũng hy vọng Boss nhảy xuống đi!
- trợ lý hai: Nhảy +1
- trợ lý ba: Nhảy +2
- trợ lý bốn: +10086
……
Kiều Định lén lút gõ chữ.
- Kiều Định: Thêm tôi chứng giám:)
- trợ lý một: Boss mà nhảy xuống liền trở thành một chuyện tình lâm ly bi đát** đầy nước mắt.
- trợ lý ba: Ờm……
- trợ lý ba: Mọi người có nghĩ đến hay không Tiểu Lộ căn bản không có trở về???
- trợ lý một & trợ lý hai & trợ lý bốn: Vậy Boss cũng quá thảm rồi đi!
- Kiều Định: / mỉm cười
- Kiều Định: Tôi thích nhìn bộ dáng thảm hại của Boss.
- trợ lý một: Tôi cũng thích hắc hắc hắc
- trợ lý hai: Boss ngày thường quá bốc lột!
- trợ lý một: Tôi có một suy nghĩ ven cả đôi đường.
- trợ lý một: Tôi muốn nhìn bộ dáng Boss bán manh làm nũng với tiểu Lộ!!!! / mặt đỏ
Kiều Định: “……”
Kiều Định ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông nơi bờ sống.
Theo sau, hắn rũ mắt gửi tin nhắn thoại.
- Kiều Định: “Tôi vừa rồi nhìn bóng dáng cô đơn của Boss nhận ra rằng.... Chúng ta tháng này sẽ bị trừ tiền lương.”
Tác giả có lời muốn nói: Hắc hắc hắc, tôi cũng muốn nhìn chú làm nũng.
- ----------------*------------------