Đang là giờ cao điểm, bên trong nhà ăn có rất nhiều người.
Lộ Chỉ đi về phía nhà ăn, trong lòng chỉ cảm thấy nhũ danh Tư Tư này có vẻ không quá phù hợp với con người của Tần Tư Hoán.
Cậu nói: “Chú, con đi xếp hàng mua cơm trước, lát nữa sẽ gọi lại cho chú.”
Cậu cùng Đào Đông xếp hàng mua cơm xong, hai người liền đi xung quanh tìm chổ ngồi xuống.
Đám đông đang ồn ào xung quanh, bỗng chốc yên tĩnh lại. Tất cả không cùng hẹn mà quay đầu nhìn về phía Lộ Chỉ.
Tình huống này so với lúc Lộ Chỉ ăn cơm ở trường cao tam không khác biệt gì mấy, khi đó Tống Du mỗi ngày tụng bên tai Lộ Chỉ cái gì xem sát Vệ Giới điển cố* —— này đại khái là một trong tất cả các thành ngữ mà Tống Du biết.
Đào Đông hiếu kỳ, thấy mọi người xung quanh đều nhìn Lộ Chỉ, cảm thán: “Lớn lên đẹp quả nhiên có ưu thế a.”
Lần đầu tiên gặp Lộ Chỉ hắn cũng rất kinh ngạc.
Đại học Điện Ảnh, người lớn lên xinh đẹp có rất nhiều, đẹp đến mức làm người khác chỉ cần liếc mắt đều nhớ cũng rất nhiều. Nhưng giống Lộ Chỉ, trên người có một chút lười biếng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều giống như quý công tử thời cổ đại, gương mặt sáng sủa bắt mắt, vẻ đẹp vượt qua cả giới tính, dung mạo tuấn tú xinh đẹp, thì thật sự không có được mấy người.
Nét mặt anh tuấn trời sinh, ngũ quan đoan chính, mắt đào hoa quyến rũ, mỗi khi liếc mắt nhìn như muốn cào vào lòng người khác.
Quan trọng hơn chính là, không chỉ gương mặt đẹp, cmn dáng người cũng rất chuẩn a!
Trên người cậu chỉ mặc một cái áo T-shit màu trắng, vẽ ra đường nét của nguoefi vai rộng eo thon, khi ngồi xuống thậm chí còn lộ ra vòng eo không chút mỡ thừa.
Các cô gái năm nhất lập tức bùng nổ.
Phạm Thiên Nhụy đang xếp hàng, nghe động tĩnh phía bên này quay người nhìn xem.
Cô vừa liếc mắt một cái liền thấy được nam thần của mình trong nháy mắt.
Phạm Thiên Nhụy còn nhớ, lúc thi đại học Lộ Chỉ từ chối cô, còn nói sau khi lên đại học sẽ gặp được người xứng đáng hơn.
Hiện tại cô đã lên đại học mà vẫn có thể gặp được Lộ Chỉ.
Này có được tính là........ Hai người có duyên phận với nhau không?
Phạm Thiên Nhụy cầm theo cơm của mình đi về phía Lộ Chỉ, đem cơm đặt trên bàn, ngồi bên phía Đào Đông, mỉm cười nhìn Lộ Chỉ, đôi mắt cười cong cong như nai con.
Giọng nói của cô khó nén được kích động: “Lộ Chỉ, chúng ta lại gặp nhau!”
Lộ Chỉ ngẩng đầu từ trong sườn xào chua ngọt, quay đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói nhìn về phía Phạm Thiên Nhụy.
Đôi mắt màu cafe nhạt nhìn chằm chằm Phạm Thiên Nhụy, chần chờ hỏi: “Bạn học, cô là ——?”
Phạm Thiên Nhụy:……
Cmn Lộ Chỉ thậm chí còn không nhớ cô là ai???
Nam thần có phải là óc heo không?!
Không lẻ là cá trí nhớ chỉ có mấy giây?!
“Lộ Chỉ, lúc thi đại học chúng ta đã từng gặp nhau.” Phạm Thiên Nhụy hơi cúi đầu, mắt như nai con nhìn Lộ Chỉ, giọng mềm như nước: “Cậu thật sự quên sao? Hay là cố ý không quen biết tôi?”
Lộ Chỉ híp híp mắt, từ trong đầu cố gắng nhớ lại gương mặt này, trong ánh mắt bát quái của Đào Đông nọi: “Phạm…… Thiên Nhụy?”
Phạm Thiên Nhụy kích động vỗ đùi, hít hít mũi, “Cậu rốt cuộc nhớ ra rồi!”
Đào Đông:……
Đây là chỗ nào, trường mẫu giáo à???
“Xin chào.” Lộ Chỉ hướng nàng gật đầu, cong cong đôi mắt, ân cần nói: “Thật trùng hợp.”
Phạm Thiên Nhụy hoàn toàn làm lơ Đào Đông, bắt đầu cùng Lộ Chỉ nói chuyện phiếm, chuyện trên trời dưới đất, tới mấy chuyện lảm nhảm nói không ngừng.
Lộ Chỉ ngẫu nhiên nói vài câu, ở cao trung lúc trước chỉ là bạn bình thường, lên đại học còn có thể gặp nhau là duyên phận.
Ba người ăn xong ra khỏi nhà ăn, Phạm Thiên Nhụy lôi kéo Lộ Chỉ ra sân bóng đi dạo.
Ánh mắt Đào Đông luôn dừng ở trên người Lộ Chỉ với Phạm Thiên Nhụy, cuối cùng ánh mắt nhìn đến gương mặt cô.
Phạm Thiên Nhụy là loại ngưòi ngây thơ đámg yêu, mặt trái xoan, mắt nai con, dáng ngưòi cũng đẹp, lưng thẳng, mặc váy ngắn lộ ra đôi chân trắng và dài.
Đào Đông ở trên vai Lộ Chỉ vỗ một cái nói: “Đi dạo cũng được.”
Phạm Thiên Nhụy y như một con chim nhỏ, ríu rít nói không ngừng.
Đào Đông cùng cô câu được câu không nói chuyện, Lộ Chỉ dần dần rời xa cuộc trò chuyện của hai người.
Người trên sân bóng không nhều lắm, đi được một lát điện thoại của Lộ Chỉ vang lên.
Cậu lấy ra nhìn, có chút vi diệu.
Lại là Tần Tư Hoán.
Tần suất gọi như thế này là kiểm tra bài tập sao?
Lộ Chỉ nhịn không được cuồ cười, hướng Đào Đông vẫy tay, ra ngoài dựa vào lang can nghe điện thoại: “Tư Tư.”
Tần Tư Hoán chân mày nhíu lại, trầm giọng: “Đang làm gì?”
Bên Tần Tư Hoán rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím, chắc là đang làm việc.
Lộ Chỉ cong cong môi, nhìn về phía Đào Đông cùng Phạm Thiên Nhụy, nghiên đầu cố ý trêu chọc hắn: “Đang nhìn em gái.”
“Đang nhìn em gái?” Tần Tư Hoán lặp lại một lần câu nói của cậu, “Nhìn cái gì em gái?”
Lộ Chỉ nói chuyện hết sức rõ ràng: “Đang nhìn em gái xinh đẹp.”
Tiếng đánh bàn phím dừng lại, bên phía Tần Tư Hoán hoàn toàn yên tĩnh.
Tần Tư Hoán nửa ngày không lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở đều đặn.
Lộ Chỉ cong môi cười, đang là giữa trưa mặt trời đang gắt lên tiếng cười, hỏi: “Chú, chú lại ghen?”
Cậu từng xem qua rất nhiều phim truyền hình, tuy đối với tình cảm không rành cho lắm, nhưng cậu có cách suy nghĩ của riêng mình.
Hơn nữa……
Cậu rất thích nhìn Tần Tư Hoán ghen.
Làm như vậy giống như là Tần Tư Hoán thất sự rất thích cậu.
Lộ Chỉ cong ngón tay, tùy ý gõ gõ trên lang can không biết nhớ tới cái gì, nói: “Chú, hôm nay có bạn cùng phòng dám sai cháu lau bàn với trải giường chiếu cho cậu ta.”
Đào Đông cùng Phạm Thiên Nhụy đúng lúc đi qua khán đài, nghe đến lời này cố ý kéo Phạm Thiên Nhụy đi chậm lại.
“Bạn cùng phòng nào mà dám bắt nạt em?” Tần Tư Hoán bị Lộ Chỉ dời đi lực chú ý, sợ Lộ Chỉ bị khi dễ, hắn lại hỏi: “Có nói với thầy giáo không? Có nói với Hoàng Khang? Tìm người dạy dỗ lại cậu ta?”
Vốn dĩ Lộ Chỉ cũng không để ý những gì Diệp Chu Ngạo nói, nhưng bây giờ nghe Tần Tư Hoán nói như vậy cảm thấy thật tuổi thân.
Lộ Chỉ ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: “Chú, cậu ta nói chỉ cần cháu lau bàn với trải giường cho cậu ta, cậu ta liền giới thiệu nhân vật cho cháu đi đóng phim.”
Tần Tư Hoán nhíu mày.
Lộ Chỉ rũ mắt liếc nhìn Đào Đông cùng Lộ Thiên Nhụy phía dưới, cong môi, tiếp tục nói: “Cháu trước nay chưa từng đi đóng phim a, cậu ta nói chỉ cần lau bàn trai giường là được đóng phim, cháu đã ngủ với chú rồi khi nào cháu mới được lợi ích đây?”
Tần Tư Hoán lúc này mới nghe ra được ý tứ trong câu nói của Lộ Chỉ.
Hắn cười nhẹ, khủy tay chống lên bàn làm việc, không biết xấu hổ nói: “Mới hai lần, làm gì đủ?”
Lộ Chỉ cứng họng.
“Vậy em trải giường cho cậu ta?” Tần Tư Hoán lại hỏi: “Cậu ta còn có ức hiếp em không?”
Lộ Chỉ không lên tiếng, nâng mắt nhìn.
Bầu trời hôm nay rất đẹp, trong xanh không mây, thỉnh thoảng còn chó chim nhỏ bay qua.
Tần Tư Hoán bực bội, cho là bảo bối nhỏ bị ức hiếp, lại khổ sở chính mình mới nói lời không đứng đắn, ôn nhu nói: “Bảo bối, có gì em nói với anh, đừng ủy khuất chính mình, em muốn cái gì anh cũng chìu em được không?”
Lộ Chỉ dùng ngón tay câu lấy lang can, nhẹ giọng đáp: “Cũng không có gì.”
“Chính là…… Chú, có chút nhớ anh.”
Giọng cậu rất nhẹ lại mềm, phảng phất có chút lưu luyến, khiến Tần Tư Hoán nhớ lại hương sữa ngọt ngào trên người cậu.
Tần Tư Hoán còn chưa kịp lên tiếng, Lộ Chỉ đã cúp điện thoại.
Hắn ngồi ở phòng làm việc rộng rãi sáng sủa trên tầng 21, ánh nắng chiếu qua kính, chiếu lên cây xương rồng nhỏ trên bàn làm việc đang nở những bông hoa có màu lam nhạt.
Tần Tư Hoán giơ tay sờ sờ lỗ tai đamg nóng lên của mình, trái tim đập có chút nhanh.
Khóe mắt tràn đầy vẻ ôn nhu, làm Kiều Định vừa mở cửa chuẩn bị báo cáo công việc suýt đứng tim.
Này, này…… BOSS của bọn họ rốt cuộc bị cái gì kích thích?
Như thế nào cười như một cô gái trẻ vậy?!
-
Lộ Chỉ mấy ngày nay tập quân sự không có thời gian gọi điện cho Tần Tư Hoán, mỗi ngày tập xong quay về ký túc xá chỉ muốn ngủ.
Có đôi khi buổi tối Tần Tư Hoán gọi cho cậu, cũng chỉ nói được vài câu rồi mệt mỏi nhắm mắt ngủ.
Một tháng tập quân sự, đến khi kết thúc tất cả mọi người đều bị đen một vòng.
Ngay cả Đào Đông ngày thường luôn chăm sóc da cũng bị đen đi không ít.
Ngược lại là Lộ Chỉ tập quân sự xong, đứng trong đám con trai vẫn trắng trẻo đámg yêu như viên kẹo sữa.
Mấy ngày tập quân sự có rất nhiều cô gái đến tỏ tình với Lộ Chỉ, này so với mấy cô gái hồi cao tam còn lộ liễu hơn a, không hề kiên dè gì.
Lộ Chỉ mỗi ngày đều có thể nhận được hoa, Chocolate thậm chí cả thư tình, bạn cùng lớp của Lộ Chỉ còn nhận được trà sữa của mấy cô gái đó chỉ để theo đuổi Lộ Chỉ.
Tập quân sự xong, sinh viên khoa biểu diễn tập trung lại một chỗ nghe giáo viên mở cuộc họp.
Đào Đông uống trà sữa, cắn ống hút cười cười, chọc chọc Lộ Chỉ, rồi nhìn trà sữa trên bàn: “Tiểu Chỉ, sao không uống?”
Này trà sữa này cũng là của một trong mấy coi gái theo đuổi Lộ Chỉ đưa.
Lộ Chỉ đang dfojc một quyển sách tâm lý học, trong miệng ngậm cây kẹo, rũ mắt nói: "Cậu ném giúp tôi.”
Cậu đã có người mình thích, không thể nói chuyện cùng với mây cô gái khác, không, không chỉ là con gái mà cả con trai cuzng không có khả năng.
Diệp Chu Ngạo ngồi bên caknh cười nhạo, dùng giọng điệu không đúng đắn nói: “Nhóc con còn đang ngậm kẹo, thật sự không thích hợp để tán gái a.”
Sau khi vào đại học, Lộ Chỉ không thể nói với mọi người kẹo trong túi cậu là của Lộ Dao đưa, vì vậy cũng đành bộc lộ tính cách yêu thích kẹo ngọt của mình.
“Câm miệng.” Lộ Chỉ lười để ý đến hắn, liếc mắt lạnh lùng nói hai chữ.
Giám thị trên san khấu nói lớn: “Tất cả yên lặng, tôi có vài lời muốn nói với các bạn về nội quy nhà trường.”
Lộ Chỉ tiếp tục đọc sách, không chút nào bị ảmh hưởng.
Trong phòng học yên lặng, điện thoại Lộ Chỉ đang đặt trên bàn rung lên một cái.
Cậu mở ra nhìn
Tất cả đều tin nhắn kết bạn tốt trên WeChat: Lộ Chỉ, em muốn làm quen với anh.
Lộ Chỉ:……
Diệp Chu Ngạo không có cô gái nào theo đuổi, nhìn thoáng qua điện thoại của Lộ Chỉ, châm chọc nói: “Này, mấy người không biết còn tưởng cậu là xe buýt.”**
Lộ Chỉ chớp chớp mắt, hơi hoang mang nhìn hắn một cái.
Tác giả có lời muốn nói: Đây là hôm nay đổi mới ^-^
Mọi người đoán thử Diệp Chu Ngạo thi được thứ hai vậy ai thứ nhất?
Lộ lộ học văn hóa thành tích còn rất tốt, lớn lên còn đẹp trai, lão công vừa đẹp trai vừa có tiền.
(Tâm sự mỏng một chút.)
Lộ Chỉ: Thứ tôi nói thẳng, các bạn đang ngồi đay chưa ai giàu bằng tôi.
Lộ Chỉ: Tôi nếu không đóng phim được liền về nhà, vừa có tiền tiêu vừa có lão công chiều....
Ai được như tôi! Hừ!
- ----------------*------------------