Lộ Chỉ cảm giác ngón áp út của mình lành lạnh, ngón tay được đeo vào một thứ gì đó. Cậu rũ mắt nhìn, nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình.
Chiếc nhẫn này là hai tháng trước được Tần Tư Hoán coi trọng khi đi đăng kí cùng Lộ Chỉ, tốn rất nhiều công sức mới tìm được người để làm ra.
Nhẫn kim cương được đánh bóng tinh xảo, bề mặt viên kim cương được đánh bóng như ánh mặt trời. Viên kim cương rất lớn, được đặt trên bề mặt chiếc nhẫn, làm tôn lên màu da trắng sáng của thiếu niên mà không hề lóa mắt.
“Thích không?”
Tần Tư Hoán cầm tay Lộ Chỉ, rũ mắt tinh tế đánh giá chiếc nhẫn này, ôn nhu nói: “Mấy ngày hôm trước mới lấy được, vẫn luôn muốn tìm thời gian đưa cho em, hôm nay vừa kịp lúc.”
Lộ Chỉ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, giật giật ngón áp út tay trái, hít vào một hơi, nâng mắt: “Chú, sao lại đưa cho cháu cái này?”
Quá kì lạ.
Hai người con trai, đưa nhẫn làm gì.
Y như con gái.
Cậu nói xong liền đem nhẫn tháo xuống, động tác lưu loát đưa lại cho Tần Tư Hoán.
Nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, trong nháy mắt mặt hắn liền đen, giữa chân mày chau lại âm u như mưa gió sắp đến.
Lộ Chỉ ngón tay cầm lấy chiếc nhẫn như trứng chim bồ câu, dỗi nói: "Cháu là một thằng con trai a, mang thứ này, không phù hợp với tính tình của cháu?”
“Hả?” Tần Tưu Hoán sắc mặt dịu lại, “Tính tình của em?”
Lộ Chỉ ngẩng đầu, bởi vì chênh lệch chiều cao nên hơi nâng mắt, nhìn vào mắt Tần Tư Hoán, nói: “Chú, chúng ta là hai người con trai a, làm như vậy cũng quá lừa tình đi, nhẫn này chú giữ lại đi.”
Tần Tư Hoán mơ hồ nghe được cậu nói cái gì.
Chúng ta hai người com trai.
Đây là đồng ý mối quan hệ của bọn họ.
Tần Tư Hoán gật gật đầu, đem nhẫn cất lại vào hộp, chuẩn bị bỏ vào túi, lại nghe thấy cậu nói thầm: “Nhưng là chú đưa cháu rồi, không thể lại đưa cho người khác.”
“Cháu không cần, còn không cho chú đem tặng người khác?” Tần Tư Hoán bị mấy lời này của Lộ Chỉ làm cho rất cao hứng, nhướng mày, cười hỏi: “Bá đạo như vậy?”
Lộ Chỉ liếm môi, cằm nâng lên một chút, mắt lại nhìn xuống hộp nhẫn trên tay Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán lắc lắc hộp nhẫn trên tay, cố ý chọc cậu: “Nếu không cần, chú liền cầm đi cho người khác? Nhóc con, em có nghe qua, nhẫn kim cương tượng trưng cho tình yêu.”
Hắn khẽ cười, cúi người tới gần Lộ Chỉ, thuận miệng nói: “Chú tốn rất nhiều tiền để mua, nhưng đáng tiếc Lộ Lộ lại không cần?”
Lộ Chỉ mím môi, không nói chuyện, ở trước mặt Tần Tư Hoán vươn tay từng chút một nắm lấy tay hắn.
“Này!.” Lộ Chỉ mắt nhìn hướng khác, giọng điệu vô cùng khó xử, “Là chú một hai phải đưa cháu cái này, không phải cháu muốn.”
Tần Tư Hoán khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đem hộp bỏ tay Lộ Chỉ, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nhéo mũi cậu: “Bảo bối nhỏ, là anh tự mình đưa cho em.”
Lộ Chỉ nắm chặt cái hộp trong tay, tim ngừng đập một nhịp.
-
Chiếc nhẫn quả thật rất chói mắt, to như trứng chim bồ câu, nhìn rất có giá trị.
Chỉ tiếc là Lộ Chỉ không dám đeo ở trên tay, nhẫn vừa nhận được liền đem để trong góc, dấu đi.
Giữa tháng 8 Học viện điện ảnh bắt đầu học quân sự, Tống Du đã sớm có mặt ở Bắc Kinh để bắt đầu khóa học.
Lộ Dao lên cao tam cũng bắt đầu học hè, vì chăm sóc Lộ Dao, Lộ Mạnh Thịnh không có thời gian đưa Lộ Chỉ đến trường.
Sau khi thu dọn hành lý cho Lộ Chỉ xong xuôi, cộng thêm một tràng dài lời dặn dò, Lộ Mạnh Thịnh lái xe đưa Lộ Chỉ đến sân bay.
Từ thành phố L đến Bắc Kinh mất 2 giờ, Lộ Chỉ kiểm tra vé, ngồi ở sảnh chờ, trong thời gian chờ đợi cậu nhìn chằm chằm mặt đất đến ngẩn người.
Kỳ thật có chút nhớ nhà.
Cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng đi xa nhà. Mặc dù ở nhà luôn cùng Lộ Mạnh Thịnh, Lộ Dao cãi nhau, cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn, bây giờ phải xa nhà có chút không nỡ.
Cậu chớp chớp mắt, cố gắng không cho nước mắt chảy ra.
"Bảo bối nhỏ tại sao lại khóc?” Trên đầu cậu vang lên một giọng nam.
Lộ Chỉ đặt chân xuống, ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Tư Hoán liền ngây người: “Chú?”
Tần Tư Hoán hôm nay mặc một chiếc áo phông màu trắng cùng màu với Lộ Chỉ, mặc một chiếc quần thể thao, còn mang thêm đôi giày thể thao mà lúc trước rất ít mang, đội chiếc nón lưỡi trai màu đen cùng màu với Lộ Chỉ, trông hắn chỉ như một cậu thanh niên, hoàn toàn không nhìn ra tuổi thật.
“Chú đến tiễn cháu sao?” Lộ Chỉ ngưỡng đầu hỏi.
Tần Tư Hoán ngồi xuống ghế không bên cạnh cậu, giơ tay xoa xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Không phải sợ em vì xa nhà để đến trường mà trốn ở đây khóc nhè sao.”
Lộ Chỉ đội mũ lưỡi trai ngược, trên tráng lộ ra mấy sợi tóc, ở dưới ánh đèn hiện ra chút màu vàng.
“Ai khóc.” Lộ Chỉ nhíu mày, không chút khí thế phản bát: “Cháu mới không khóc.”
Tần Tư Hoán hất mấy sợi tóc của cậu, cong môi: “Ừ. Là anh luyến tiếc em, cố ý tới đưa em đi, được chưa?”
Hắn đưa vé máy bay trên tay cho Lộ Chỉ xem.
“Này, bay chung chuyến bay với em, anh đặc biệt đến để đưa em đến trường.” Tần Tư Hoán nói.
Trong lòng cảm thấy ấm áp, Lộ Chỉ há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng cúi đầu lẩm bẩm: “Cháu không phải kẻ ngốc, cháu tự mình biết đường.”
Trong sảnh chờ, người rất nhiều, Lộ Chỉ chớp chớp mắt, lại nói: “Nhưng cháu đến trường, chú cũng không gặp được.”
Tiếng tiếp viên vang lên nhắc nhở hành khách tiến hành đăng kí.
Lộ Chỉ cùng Tần Tư Hoán người trước người sao lần lượt đăng kí, đến khi ngồi trên máy bay, Tần Tư Hoán thương lượng với cô gái đang ngồi bên cạnh Lộ Chỉ đổi vị trí.
Cô gái vốn dĩ bị hấp dẫn bởi nhan sắc của Lộ Chỉ, lại nhìn thấy quần áo trên người Tần Tư Hoán với Lộ Chỉ như quần áo đôi, nhất thời nhìn đến ngây người.
Lộ Chỉ đem mũ lưỡi trai đội lại ngay ngắn, tươi cười ngọt ngào, mắt đào hoa cong cong, đối với cố gái nói: “Chị gái, nhìn đủ chưa?”
Cô gái đang ngơ ngác, lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt, ánh mắt phát ra ánh sáng Couple: “Hai người các cậu…… Không phải là……”
Lộ Chỉ khinh bĩ cười, giơ ngón trở lắc lắc, nói: “Không phải nha, chúng tôi chỉ là quan hệ chú cháu thuần khiết.”
“À, Tốt.” Cô gái mặt đỏ bừng, cùng Tần Tư Hoán thay đổi vị trí, trước khi đổi còn nói: “Anh đẹp trai này, không giống như là chú của cậu a.”
Này rõ ràng rất giống hai người yêu nhau!
Ánh mắt của đại soái ca khi nhìn tiểu soái ca, ánh mắt đó không phải loại ánh mắt của chú giành cho cháu, mà đầy tính chiếm hữu đó có được không!!!
Trong suốt quá trình bay, tâm trạng Lộ Chỉ luôn thấp thỏm, không lên tiếng.
Tần Tư Hoán cũng không trêu chọc cậu, chỉ dặn dò cậu ở trường học phải tự chăm chóc bản thân mình thật tốt.
Giống y chan mấy lời dặn dò của Lộ Mạnh Thịnh, Tần Tư Hoán thậm chí còn nói nhiều hơn cả Lộ Mạnh Thịnh.
Bước ra khỏi sân bay, còn phải đi thêm một chuyến tàu điện ngầm, Lộ Chỉ lấy ra điện thoại để tra bản đồ, đang chuẩn bị đi đến tàu điện ngầm.
Tần Tư Hoán giơ tay nắm lại cổ tay cậu, Lộ Chỉ quay đầu khó hiểu: “Chú?”
“Anh lái xe đưa em đi.” Tần Tư Hoán đem cậu kéo trở về, nâng cằm, chỉ chỉ chiếc xe đang đậu cạnh đó.
Lộ Chỉ bị sốc.
"Chú ở đây cũng có xe?!”
Không phải! Lão già này không phải đi chung với cậu đến đây sao? Hắn đem xe từ nơi nào tới đây?
Lộ Chỉ vừa mới nói xong, trước mắt liền xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da, cong eo cung kính nói: “Tần tổng, chào ngài, tôi là người của chi nhánh, Hoàng Khang.”
Tần Tư Hoán gật đầu, như cũ lười nói chuyện: “Đưa chìa khóa xe cho tôi là được.”
Hoàng Khang đưa chìa khóa xe cho Tần Tư Hoán, nhìn Lộ Chỉ bên người hắn, hỏi: “Tần tổng, vị này chính là?”
“Chào chú.” Lộ Chỉ cong lưng cúi chào: “Cháu gọi Lộ Chỉ.”
Một tiếng “Chú” làm Tần Tư Hoán đen mặt.
Hoàng Khang vẻ mặt sợ hãi, vội xua tay: “A, không, không được, ngài là Lộ thiếu đi? Lộ thiếu ngài đừng gọi tôi như vậy!”
Lộ Chỉ cau mày khó hiểu.
Tần Tư Hoán giơ tay vỗ gáy cậu, đem đầu cậu hướng về phía bên mình, kéo cậu lên xe.
Xe có màu đen rất đẹp, bên trong đã mở sẵng điều hòa, không khí mát mẻ rất dễ chịu.
Lộ Chỉ đem hành lý đặt ở ghế sau, ngồi trên ghế phụ.
Tần Tư Hoán lái xe, Bác Kinh trên đường có rất nhiều xe, ven đường có rất nhiều nhà cao tầng, xa xa còn có cầu vượt, xung quanh người đi đường đều rất vội vàng, so với thành phố L thì ở đây phồn hoa hơn nhiều.
Lộ Chỉ quay đầu nhìn về phía Tần Tư Hoán: “Chú, cháu sẽ thường xuyên về thành phố L để thăm chú.”
Tần Tư Hoán mắt nhìn đường, ngón tay gõ gõ trên tay lái, nhướng mày: “Em có mấy người chú?”
“Hả?” Lộ Chỉ không hiểu.
Tần Tư Hoán liếm hàm răng, kiềm chế lại cơn ghen, lại hỏi: “Vừa gặp mặt đã kêu người ta là chú?”
“Không a.”
Tần Tư Hoán khịt mũi, đem xe quẹo về hướng bên trái.
Lộ Chỉ chớp chớp mắt, lông mi run rẩy, thành thật nói: “Cháu có rất nhiều chú, nhưng tại vì nhà cháu bị phá sản, nên mấy người chú đó cũng không còn liên hệ.”
Trước cổng trường Học Viện Điện Ảnh có rất nhiều xe, Tần Tư Hoán tìm một chỗ để đậu.
Nhóc con trả lời rất thành thật, hắn ngược lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Sau khi xuống xe hắn hung dữ lấy mũ lưỡi trai trên đầu Lộ Chỉ xuống, hung hăng mà xoa xoa đầu cậu, cảnh cáo: “Về sau không được gọi người khác bằng chú, biết không?”
Lộ Chỉ không tình nguyện “Dạ” một tiếng.
Tần Tư Hoán kéo vali nắm tay cậu đi nhận đồ dùng, nhận xong liền đi thẳng về kí túc xá.
Ký túc xá của cậu ở tầng 3, số phòng 315.
Người đàn ông một thân cơ bắp, tay cầm vali cơ bắp hiện ra rõ ràng, bước đi trầm ổn lên phòng.
Một đường đi không biết thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của sinh viên trong trường.
Gương mặt hai người đều rất xuất xắc, Lộ Chỉ ở phía sau trút giận lên cái balo đi phía sau hắn như một cô vợ nhỏ đang giận dỗi.
Chỉ có rất ít người nhìn Tần Tư Hoán cảm thấy rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Tần Tư Hoán mới vừa về nước, người quen biết hắn không nhiều lắm. Mấy năm trước hắn cũng rất hay lên tập chí kinh tế, thậm chí trong giới giải trí cũng có rất nhiều scandal bịa đặt không đáng nhắc tới.
Lên cầu thang, Lộ Chỉ cúi đầu nhìn bậc thang, đột nhiên hỏi: “Cái kia…… Chú, chú đang ghen có phải không?”
- ----------------*------------------