Cung Khuyết

Chương 87




"Hoàng thượng, thiếp lại thêm phiền toái cho người rồi." A Nam nói. Ánh mắt nàng tránh né, không dám nhìn ta, chỉ có nước mắt liên tục rơi xuống.

Nữ nhân này của ta có lúc cũng sẽ giả vờ ngớ ngẩn, ví dụ như hiện tại.

Ta lặng lẽ nắm lấy tay A Nam đặt vào lòng mình. A Nam không dễ dàng rơi lệ, nước mắt của nàng còn quý hơn trân châu. Chỉ là lúc này trong lòng ta rối rắm, cũng không có cách nào an ủi nàng.

Vạt áo của ta nhanh chóng bị thấm ướt, giống như một trận mưa xuân vừa rơi xuống.

Đôi tay ta bao bọc quanh thân thể nóng bỏng, quanh quẩn bên mũi không biết là mùi của A Nam hay là mùi thơm đặc trưng của mùa xuân, ta trầm giọng nói: "Trước kia ta nghe người ta nói, vua Thuấn tạo ngũ huyền cầm hát khúc ca Gió nam: nam phong chi huân hề, khả dĩ giải ngô dân chi uẩn hề; nam phong chi khi hề, có thể phụ ngô dân chi tài hề*. Trong tên của A Nam cũng có chữ "nam", với ta mà nói thì chính là ngọn gió mát đến từ phương nam. Ta đối với A Nam còn phải trông cậy nhiều, dựa vào nàng cũng còn nhiều, nào có phiền toái gì đâu."

*Sử ký chép: vua Đại Thuấn gảy đàn hát bài Gió nam: "Gió nam mát rượi, có thể giải cơn ngột ngạt cho dân ta! Gió nam phải thời, có thể giúp nhiều của cải cho dân ta!" (Nam phong chi huân hề, khả dĩ giải ngô dân chi uẩn hề. Nam phong chi thời hề, khả dĩ phụ ngô dân chi tài hề.)

Lời này của ta là xuất phát từ nội tâm, A Nam giúp ta nhiều lần, ta vẫn luôn dựa vào nàng.

Đầu A Nam đặt lên ngực ta: "Ta chỉ không muốn bằng hữu của ta vì ta mà gặp chuyện không tốt." 

"Ta chỉ hận đã gặp A Nam quá muộn, nếu ngay từ đầu đã... Không sao, chỉ là nàng vẫn còn trẻ. Mặc dù tuổi ta không còn nhỏ, nhưng vẫn có thể chờ nàng, ít nhất vẫn còn mười năm để chờ nàng." 

Cái đầu nhỏ trong ngực không còn nghẹn ngào nữa, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng hồng lem đầy nước mắt còn dính chút bùn, ta buồn cười lấy tay lau đi, nhưng càng lau lại càng lấm lem.

Đôi mắt đen của A Nam vô cùng trong trẻo, nàng tỉ mỉ nhìn ta, giống như bây giờ mới quen biết ta.

Chúng ta đều sẽ kích động, kỳ thật là bởi vì chúng ta đều có thứ để quan tâm.

Không khí ướt át có chút lạnh lẽo, A Nam ở trong lòng ta, ho nhẹ hai tiếng, khiến ta nhớ đến việc phổi nàng không được tốt. Bây giờ mới là đầu xuân, A Nam không thể đứng lâu ở bên ngoài.

Ta lập tức đẩy nàng vào trong nhà.

Khi nàng buông tay, chúng ta cùng lúc nhìn thấy tay nàng để lại hai vệt bùn hình bàn tay trên vạt áo ta.

Chúng ta đều bật cười. Trong nụ cười của A Nam còn mang theo nước mắt. Nhìn qua cực kỳ ngốc.

Như Ý đã sớm đem những tấu chương ta cần xem hôm nay đến cung Trường Tín. Ở trên nệm gấm, A Qua ngốc nghếch cũng đã chuẩn bị cho ta một cái bàn con, giấy và bút mực đều đã được đặt ngay ngắn ở đó.

Ta lại nhìn thấy trên bàn bên kia có một bát cháo trắng hình như chưa uống qua. Ta liền vươn tay ra lấy: "A Nam, đây là của nàng còn dư lại sao? Đúng lúc ta cũng chưa ăn điểm tâm."  Sáng sớm vội vã đến phủ công chúa can ngăn, lại đến chỗ mẫu hậu nói tốt cho người khác, ta vẫn chưa có thời gian dùng bữa.

Cháo còn chưa tới miệng đã bị bàn tay A Nam đoạt lấy: "Đã lạnh rồi, không ăn được nữa!" Nàng liếc ta một cái: "Coi chừng dạ dày bị lạnh."

Nàng kêu A Qua một tiếng, A Qua lập tức chạy như bay ra ngoài.

"Sáng sớm hôm nay ta cũng chưa ăn cái gì." A Nam nói cho ta biết: "Vừa vặn cùng nhau ăn một ít há cảo, món này làm rất nhanh, hoàng thượng cứ làm việc của người trước, đợi một lát là được rồi." Nàng vừa nói vừa nâng tay áo.

Lúc này A Qua vừa vặn dẫn mấy cung nữ mang lò đất sét nhỏ của A Nam cùng mấy thứ đồ lặt vặt đi vào.

Ta xem một chút đã xong một chồng tấu chương, nghĩ đến ngày mai là ngày đầu tiên chúng thần vào triều trong năm mới. Sau đó ta cũng không khách khí, tự mình đến ngồi lên nệm nhung.

Khi ta đang vùi đầu vào việc triều chính, A Nam đang ở bên cạnh nhào bột, cán bột. Động tác của nàng quả nhiên nhanh nhẹn, không bao lâu thì mùi thơm bay ra từ trong nồi trên cái lò nhỏ. Khói bay nhẹ, mang theo mùi vị thơm ngon về phía cửa sổ.

"Ở phương nam há cảo còn được gọi là thịt yến, A Nam biết không?" Ta cầm một xấp tấu chương trong tay, đưa cho A Nam. Món ăn ngon ở trước mặt, ta liền muốn lười biếng.

A Nam chần chừ một lúc mới đón lấy, tiện tay lật nhìn mấy quyển: "Tại sao lại là mấy lời phỉ báng hoàng tôn?" A Nam cau mày, ném trả lại cho ta.

Những tấu chương này có của Lý Tế dâng lên, cũng có của những đại thần khác dâng lên. Đều nói rằng trong lễ mừng năm mới, bọn họ nghe được có người hát sai lệch đi khúc hát cũ do Lý Tế và mấy cựu thần biên soạn. Cái gì mà chim yến đến mổ chết hoàng tôn, tất cả mọi người đều cảm thấy điềm xấu, cho nên vừa sang năm mới liền vội vàng dâng cái này lên cho ta. Có thể thấy được ngay cả bọn họ cũng đều cảm thấy chuyện này có phần nghiêm trọng.

Chỉ là, kỳ lạ nhất chính là, trong số những tấu chương này cũng có của Phùng Ký dâng lên, hắn cũng muốn cầu xin lập tức diệt trừ những tà thuyết mê hoặc người khác như thế.

Tay A Nam vững vàng múc ra một chén há cảo, đưa đến đặt ở trên bàn trước mặt ta: "Thịt yến là cho người ăn, không hại được hoàng tôn. Hoàng thượng mau nhân lúc còn nóng mà dùng bữa, cho dù có là chuyện lớn gì thì cũng nên ăn đi." Nàng nói.

Chỗ này của A Nam chính là nơi hợp ý ta nhất, cuối cùng ta cũng tìm được đồ ăn nóng hổi. Không cần kinh động trong cung.

"Vừa rồi mẫu hậu còn nhắc đến, muốn nàng nhanh chóng sinh cho người một vị tôn tử." Ta nhắc nhở A Nam. Chim yến phương nam bay hay chim yến phương bắc bay, thật ra đều là chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ muốn A Nam nhanh chóng sinh con trai cho ta. Từ trước đến giờ lòng ta chưa bao giờ bức thiết như vậy.

Một đời trước không có cảm giác gì. Đời này coi như đã hiểu rõ hơn một chút. Nếu ta có thể có một đứa con trai, rất nhiều chuyện sẽ không giống như trước nữa. Ít nhất cửu đệ cũng không thể ngấp nghé ngôi vị hoàng đế của ta. Thực ra đối với Đại Triệu mà nói, đó cũng là một sự kiện quan trọng hàng đầu, ít nhất nó có nghĩa là đế quốc ổn định. Có lúc, bậc đế vương cũng không có cách nào, hôn nhân tất nhiên liên quan đến chính trị.

A Nam đỏ mặt, hiển nhiên nàng cũng nghĩ đến điều này

"Sao hai ngày nay không có chút tin tức nào của Lâm mỹ nhân bên kia? Hai ngày nay đại phu bên Thái Y Viện đều đã chuẩn bị sẵn sàng chu đáo, mấy năm liên tục đều chưa từng như thế." A Nam nhíu mày: "Từ sau khi Tiễn Chiêu Nghi không đến cung Tử Lưu, bên đó liền bặt vô âm tín." Nàng nghĩ một chút lại nói thêm: "Ta vốn dĩ không muốn đến xem, sợ sẽ có chuyện xảy ra. Nhưng nếu hoàng thượng..."

"Đừng đánh trống lảng!" Ta vừa ăn há cảo vừa răn dạy nàng: "Nếu chính nàng sớm sinh một đứa trước, người khác sẽ không nói gì nữa."

A Nam cúi đầu, nghĩ một chút, lại đỏ mặt bưng bát há cảo của mình, đi đến bên cạnh ta, tựa vào người ta ăn.

"Có thấy trong những tấu chương kia có một phần là của Phùng Ký không?" Ta hỏi nàng.

Nàng gật đầu.

Ta cười lạnh một tiếng: "Lúc biên soạn khúc sấm này rõ ràng là để chỉ nàng, cũng không biết vì sao, dân gian lại cho rằng trong khúc hát thật ra là chỉ Phùng Yên Nhi. Bởi vì tên của nàng ta gần âm với chim yến*." Ta nói với A Nam: "Cho nên Phùng Ký mới khẩn trương!"

*Yên Nhi đọc là /yān"er/, chim yến đọc là /yàn"er/, hai từ này gần đồng âm.

Chuyện này thật sự là hồi báo kiếp này, có thể thấy rằng công đạo chính tại lòng người.

A Nam chậm rãi ăn há cảo, không biết đang nghĩ cái gì trong đầu.

Ta ăn xong trước, đẩy chén ra, nhìn A Nam đang dựa trên người ta: "A Nam, nàng đã từng gặp qua vị Lý phu nhân kia rồi phải không?"

"Ừ!" A Nam tùy ý lên tiếng: "Hoàng thượng có muốn ăn bát nữa hay không?" Nàng quan tâm đến bụng của ta hơn.

Ta lắc đầu, tỏ vẻ không cần: "Nói một chút về vị Lý phu nhân kia đi." Ta muốn van nài A Nam.

"Rất nhiều người Nam Sở đã từng gặp qua nàng ta, là một nữ nhân rất xinh đẹp. Khi Quy Mệnh hầu còn tại vị, lễ hội tơ tằm, sinh nhật Quan Âm thánh mẫu hay gì đó thì nữ nhân này cũng sẽ xuất đầu lộ diện. Ở Nam Sở cũng coi như diễm danh lan xa." A Nam nhàn nhạt nói.

Đây không phải là đáp án mà ta muốn.

A Nam cũng đã ăn xong, gọi A Qua tới thu dọn bát đũa. Chờ A Qua thu dọn hết đồ đạc ra ngoài, nàng mới nói: "Thật ra, ta đang muốn nói với hoàng thượng về chuyện này." A Nam rời khỏi người ta, ngồi ngay ngắn bên cạnh ta: "Về chuyện sinh con của Thục phi." Nàng nói: "Hoàng thượng có để cho Hoa thái y xem qua cho nàng ta hay chưa?"

Đại khái là A Nam vẫn cho rằng giữa ta và Phùng Yên Nhi có chút tình cũ, cho nên lúc nói chuyện hết sức cẩn thận.

Ta lắc đầu, Hoa thái y từng nói thân thể Phùng Yên Nhi tính hàn, bảo ta bồi bổ thêm cho nàng ta. Nhưng chuyện này đều do Phùng Yên Nhi tự mình điều dưỡng, cụ thể như thế nào ta không hề hay biết.

"Hôm giao thừa đó chúng ta vào Trích Tinh Các, Lục Kiều làm đổ tách trà kia..." A Nam có chút chần chừ.

Ta nhìn A Nam cười, thật ra, bây giờ có bất kỳ chuyện lạ gì liên quan đến Phùng Yên Nhi thì cũng không khiến ta phải ngạc nhiên.

"Thật ra thì ta có biết chén trà kia." A Nam nói: "Tên là hoa đào lộ. Là do thượng cổ phương sĩ* truyền lại cho đời sau. Đến nay người biết cũng không nhiều."

*phương sĩ: tên gọi thời xưa, dùng để chỉ những người cầu tiên học đạo

Ta trầm ngâm nhìn A Nam, trái lại thì nàng biết rõ, đây chính là sở trường của tiểu yêu nữ này!

"Đó là phương thuốc dưỡng nhan gia truyền." A Nam nói cho ta biết: "Hoa đào ngày mùng ba tháng ba là vua, mấy chục loại hàn dược là thần, kết hợp với ba loại nước - nước tuyết đọng trên nhụy đào trong ngày đại tuyết (một trong 24 tiết của năm, là ngày tuyết rơi nhiều), sương lạnh trong ngày đầu tiên của mùa xuân, sương đọng trong ngày đầu tiên của mùa thu. Tóm lại chính là chọn những thứ lạnh nhất điều chế thành, gọi tên là hoa đào lộ. Nghe nói là uống thứ kia vào có thể làm cho nữ nhân thân khinh thể nhuyễn*, mặt mày tựa như hoa đào."

*thân khinh thể nhuyễn: thân thể nhẹ nhàng, mềm mại, linh hoạt

A Nam nói xong thì nhướng mày, nhìn ta xấu xa: "Nữ nhân mỗi ngày uống một chén, nghe nói nam nhân trong thiên hạ không có ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn từ hương hoa đào của nàng ta." Nói xong, nàng khoa trương hít mũi: " Trong hương hoa đào sinh xuân thủy, chỉ mong chết già lúc hoa tửu (uống rượu có nữ nhân hầu cạnh)."

Ta lớn tiếng ho khan, che mặt cười với A Nam. Một tay ta kéo nàng vào trong lòng: "Trên người A Nam nàng cũng có hương hoa lan, mỗi ngày ta đều tới đây cũng có sao đâu?"

A Nam nhếch miệng, cười trộm trong lòng ta, lát sau lại nghiêm túc nói cho ta biết: "Chỉ là, thuốc kia quá lạnh, có thể khiến tử cung co rút lại, tử cung chính là nơi nữ nhân mang thai đứa nhỏ. Thường xuyên uống thứ này, cuối cùng sẽ chặt đứt đường sinh con nối dõi của người phụ nữ. Hoàng thượng nếu muốn..."

"Ta không muốn!" Ta cảnh cáo tiểu bại hoại này: "Hiện tại ta chỉ muốn biết A Nam nàng ở phương diện này vẫn còn tốt chứ?" Cánh tay ta vây quanh vòng eo mảnh mai của A Nam, một tay khác xoa chiếc bụng bằng phẳng của nàng: "Khi nào nơi này sinh xuân thủy, bảo ta một tiếng, ta lập tức đến."

A Nam nằm trong lòng ta, xê dịch thân thể, tìm một tư thế thoải mái để dựa ta, gối đầu lên bả vai ta. Nàng nghĩ một chút, lại đánh ta một cái: "Thiếp có chuyện đứng đắn muốn nói với hoàng thượng. Hoàng thượng đang nói cái gì đó."

Nắm tay nhỏ của nàng đánh lên người ta thế mà lại có chút đau.

"Chuyện của A Nam, tất cả đều là chuyện đứng đắn, ta vẫn nghe đây." Ta thừa dịp nàng không chú ý, lướt nhẹ qua gò má nàng đặt xuống một nụ hôn.

A Nam lại nhắm hai mắt lại, nhăn mũi: "Mùi trên người hoàng thượng cũng có thể ngửi được." Nàng nói: "Giống mùi của rừng thông sau bão tuyết."

Đây là chuyện đứng đắn của nàng? Ta cúi đầu, tìm kiếm môi của nàng, sau đó... cắn! Ta nhắm hai mắt lại, cẩn thận dùng môi và răng đụng chạm cánh môi mềm mịn của nàng. Ta biết nàng đang nhìn lén ta, nàng đã quen nhân lúc người khác đang say mê mà làm người ta mất hứng, cho nên ta không thể cho nàng cơ hội. Môi ta kề sát, che kín môi nàng. Cho đến lúc nàng gần như không thở nổi, ta mới buông ra.

"Bây giờ nói chuyện đứng đắn của nàng đi!" Trước khi môi ta rời khỏi nàng vẫn không quên cảnh cáo, cắn nàng một cái.

Trên mặt A Nam đã sớm ửng hồng, trong ánh mắt là một vũng xuân thủy không ngừng xao động. Nàng có chút tức giận nhìn ta một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu.

"Hoàng thượng cũng không hỏi ta vì sao lại biết hoa đào lộ." Nàng nói: "Thật ra, đây không phải là lần đầu tiên thiếp nhìn thấy hoa đào lộ. Lúc còn bé ta đã từng gặp người uống thứ này, thiếp đã sớm quen thuộc với hương vị của nó." A Nam ngừng một chút: "Uống nó đúng thật là con chim yến bay về phía nam trong bài hát ở hoàng cung nước Sở, vị Lý phu nhân kia. Thật ra thiếp cùng với nàng ta cũng được xem như là người quen cũ."

Ta lập tức ngồi ngay ngắn.

A Nam cũng thay đổi sắc mặt, dường như nàng biết ta rất tò mò về nữ nhân kia: "Nói đến... vị Lý phu nhân kia và thiếp có chút ẩn tình." A Nam nói: "Năm xưa, nàng ta là cung nhân đầu tiên trong cung của phụ hoàng ta."

Nghe được điều này, dường như ta cũng không quá giật mình. Theo như mẫu hậu từng nói với ta, nữ nhân kia sau khi sinh một đứa bé cùng tuổi với ta thì lập tức đi Nam Sở. Khi đó, A Nam còn chưa ra đời. Nam Sở là Liệt đế chấp chính. Nữ nhân kia dĩ nhiên vốn là chạy theo Sở Liệt đế, xuất hiện trong cung của phụ thân A Nam cũng không kỳ lạ.

Hình như A Nam có chút khó xử, nhưng nàng vẫn nói cho ta biết: "Lý cung nhân kia vẫn hầu hạ mẫu hậu của ta. Thiếp còn nhớ rõ, lúc thiếp được bốn, năm tuổi, nữ nhân kia vẫn còn theo bên người mẫu hậu, cùng người đi dạo. Thực sự có thể nói, mẫu hậu rất tín nhiệm nàng ta."

Ta kinh ngạc nhìn A Nam, mẫu hậu nàng thế mà lại có thể giữ nữ nhân kia ở bên người lâu như vậy. Thật sự là một chuyện đáng sợ.

"Về sau gặp chuyện không may, nữ nhân kia bị phụ hoàng đuổi ra khỏi cung, ta vẫn còn nhớ rõ." A Nam nói: "Có một lần mẫu hậu dẫn ta về nhà mẹ đẻ thăm người thân, nhà mẹ đẻ của mẫu hậu ở nước Ngô, đi đi về về hết hơn mười ngày, lúc trở lại cung, vị Lý phu nhân này đã không còn ở đó." A Nam khép hờ đôi mắt: "Khi đó tuy rằng ta còn nhỏ, nhưng đại khái cũng biết là tại sao lại như vậy. Nghe những cung nhân khác đồn đãi, lúc mẫu hậu ta không ở trong cung, nàng ta trực tiếp ngủ trên giường của mẫu hậu..." 

"Thật ra thì phụ hoàng ta không giống những nam nhân khác lắm, tuy rằng ông đọc sách, nhưng lại không có khí chất của văn nhân, thường xuyên cưỡi ngựa dùng đao, còn thích uống rượu. Nghe nói phụ hoàng cũng là say rượu, cũng có người nói là bị bỏ thuốc. Dù sao thì sau đó phụ hoàng lập tức hối hận, giáng cho nữ nhân kia xuống làm một cung nhân bình thường. Lúc nữ nhân kia chịu phạt từng căm phẫn nói với phụ hoàng: ‘Ngươi cho rằng không có ngươi, hài tử của ta sẽ không thể làm Hoàng đế sao?’"

Chân mày A Nam cau lại: "Chưa đến mấy ngày, không biết nữ nhân kia có bản lĩnh thần thông gì, lập tức quyến rũ được Quy Mệnh hầu, trước khi mẫu hậu ta trở về, đã tự mình cáo biệt, đi đến chỗ Quy Mệnh hầu."

A Nam lắc đầu cười khổ: "Nội tình chuyện này thế nào thì thiếp cũng không rõ. Sau khi nàng ta đi, mẫu hậu ném tất cả trà và thuốc đi, mua mới toàn bộ lần nữa."

"Sau đó một thời gian dài, không hề có chút tin tức nào của nữ nhân này. Cho đến khi phụ hoàng qua đời, thiếp theo thúc thúc đến chỗ ở của Quy Mệnh hầu, mới gặp lại nữ nhân này. Cũng chính là lúc đó, thiếp nghe đến phương thuốc hoa đào lộ này. Nữ nhân kia từng vừa uống vừa nói với thiếp: ‘Công chúa thì thế nào, mẫu thân ngươi là Sở Liệt hậu thì thế nào, nữ nhân chỉ cần có dung mạo, không có cái gì không thể có, nam nhân, tiền bạc, thậm chí là xã tắc...’" A Nam giống như không rét mà run, nàng giật mình một cái.

"Dường như nàng ta rất khinh thường thiếp. Về nàng ta, thiếp nhớ rõ nhất chính là trong phòng đều là mùi hoa đào. Chỉ nhìn qua khuôn mặt một chút, thật ra nữ nhân kia không giống như là người thật, xinh đẹp mà ma mị, dung nhan qua mấy chục năm không thay đổi. Tận đến khi Nam Sở tàn vong, thiếp nhìn thấy nàng ta thì vẫn là dáng vẻ lúc trước trong trí nhớ của thiếp. Nhưng tính toán cẩn thận, nàng ta đến Nam Sở cũng đã gần hai mươi năm."

A Nam than thở: "Thật sự là có thuật trú nhan (lưu giữ nhan sắc)! Không thể không khiến người ta phải thán phục. Nhưng..." Nàng cẩn thận nhìn ta một cái: "Nữ nhân kia cả đời không sinh con, nàng ta được Quy Mệnh hầu sủng ái nhiều năm như vậy, thế nhưng một đứa con cũng không sinh." Nói đến đây A Nam lại rùng mình một cái.

Phùng Yên Nhi cũng chưa từng sinh con, nàng ta ở bên cạnh ta được sủng ái mười mấy năm, nhưng cũng chưa từng sinh đứa con nào. Cả phòng đều là mùi hoa đào, quả nhiên đều giống nhau.

Phùng Yên Nhi nhất định có mối quan hệ sâu xa với vị Lý phu nhân kia, không biết chừng họ còn quen biết nhau. Về phần đứa nhỏ của Lý phu nhân kia... Nhân tình của Phùng Yên Nhi, Lý Dật không phải là tuổi tác rất thích hợp sao? Ta hy vọng đây không phải là suy nghĩ bậy bạ của ta. Nếu không vì sao Lý Dật lại mang họ Lý?

Chỉ là, mẫu hậu không biết hài tử kia là nam hay nữ. Cho nên, bản thân Phùng Yên Nhi cũng rất khả nghi, ngoài mặt thì nàng ta nhỏ hơn ta một tuổi, thế nhưng hiện tại cái gì ta cũng không nắm chắc, ai biết nữ tử mười lăm tuổi đột nhiên xuất hiện lúc trước có đúng là mười lăm tuổi thật hay không? Huống hồ Phùng Yên Nhi cũng xinh đẹp lạ thường, thân thể mềm mại linh hoạt, cũng uống hoa đào lộ, trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?