Cung Khuyết

Chương 21: Đồng tước




Hậu cung cũng là một chiến trường ác liệt.

Ta đang yên lặng ngẫm nghĩ, Như Ý nhìn ta vài lần muốn nói lại thôi.

"Chuyện gì? Như Ý?"

Hắn bước lên phía trước từng bước, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, là thái giám bên cung Tiền chiêu dung đến truyền lời, nàng hôm nay không đi Đồng Tước đài, nàng muốn lưu lại bồi Lâm mỹ nhân."

Chuyện này ta cũng không nghĩ tới.

Hậu cung lúc này đang là thời điểm khẩn trương náo nhiệt nhất, mưa to như vậy, cũng không làm mất đi hứng thú của các nàng, dù sao các nàng cũng có kiệu, Đồng Tước đài còn có phòng nghỉ. Các nàng muốn rửa mặt chải đầu thay y phục đều có thể. Ta không cần nhìn cũng biết, các cung nữ lúc này đều vội vàng chạy tới chạy lui, loạn thành một đoàn.

"Tiền chiêu dung còn nói, thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng, mưa to, thời tiết chuyển lạnh, Hoàng Thượng đừng quên mặc thêm y phục", Như Ý chi tiết truyền lời.

"Tốt!", ta tán thưởng một tiếng, "Ngươi đi truyền chỉ sai người đem hai bộ trang sức châu hoa ban thưởng cho Tiền chiêu dung và Lâm mỹ nhân". ta nói, "Các nàng không đi cũng tốt, miễn cho trẫm phải bận tâm!".

"Khâm Thiên giám nói, trời mưa tới chính ngọ có thể ngừng", Như Ý hồi.

"Không cần ngừng cũng được", ta cười, "Hy vọng mưa lớn hơn một chút".

Vì muốn ta liếc mắt nhìn một cái mà nữ nhân trong cung dùng hết mọi biện pháp, mọi thủ đoạn. Tỷ như việc làm bộ ngẫu nhiên gặp ta, hay như lúc ta đi ngang qua liền nghe thấy ca hát. Bất quá là các nàng dành được sự ưu ái của hoàng đế, điều này cũng không có gì đáng trách. Chỉ tiếc, hiện tại ta xem như thấy rõ, các nàng cần ta là vì ta có thể cho các nàng địa vị tôn quý, mà không phải chính con người ta. Một khi tai vạ đến nơi, các nàng tự nhiên đều tự bay đi. Đến lúc đó chỉ còn ta một người cô đơn.

Cho nên, các nàng cũng chỉ uổng phí tâm tư mà thôi, nói thật, hậu cung này nữ nhân nhiều vô số, nhưng những người mà ta chân chính nhận thức, sợ là không tới mười người.

Tiễn Bảo Bảo lại một lần nữa làm cho ta nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Tại thời điểm mà ai cũng muốn nổi bật này, lại một lần nữa chứng minh nàng không giống với nữ nhân khác.

"Còn có", Như Ý hạ thấp thanh âm, "Hà chiêu nghi cũng không đi."

Ta chỉ cười gượng một tiếng. Gương mặt sưng phù thì làm sao còn có can đảm đi gặp người.

Mưa, vẫn ngừng, sau khi Như Ý đến chỗ Tiền chiêu dung trở về thì mưa cũng hết. Lúc này mọi người trong hậu cung đã an vị, trừ bỏ tiểu nha đầu A Nam giả chết ở trong cung. Nàng biết rõ hôm nay việc ta sắp làm đối với nàng thập phần có lợi, nhưng cũng không hướng ta tỏ vẻ gì. Còn không bằng Tiễn Chiêu Vinh tới thông báo một tiếng. Chẳng lẽ chuyện ma quỷ mà Phùng Ký có vài phần là thật?

Trong lòng ta khó chịu, nhưng lại không có chỗ phát tác, nhìn canh giờ cũng không còn sớm, ta để cho Như Ý giúp ta thay quần áo.

Ta ngày hôm ta lấy ở chỗ Hoa thái y một bình sứ, lúc này để ở đai lưng. Hoa thái y còn hỏi ta muốn làm gi, bị ta hung hăng trừng mắt.

Kỳ thật mọi việc ta an bài hôm nay, tất cả đều hướng về phía Phùng Yên Nhi, những người khác tham gia chỉ là ngụy trang mà thôi. Ta sẽ không mang Phùng Yên Nhi đi nam tuần, hơn nữa cũng không muốn cho nàng thoải mái. Không thể không phí nhiều tâm tư. Đối nàng cũng chỉ xem như khiển trách nho nhỏ, chuyện này cũng không có biện pháp nào khác.

Sau cơn mưa không khí chuyển lạnh rất nhanh, bầu trời cũng không còn trong xanh, luôn âm u, những cây chuối tây trog đình viện đều khoác lên một màu xanh thẫm. Gió có chút mạnh, những cành liễu bị gió thổi lung lay.

Hôm nay là bảy tháng, đã vào thu, gió thu thổi qua khiến lòng người thêm sầu. Về sau những ngày Lập Thu luôn lạnh, ta hy vọng có thể lạnh một ít, lạnh thì mới có người không thể mặc được sa mỏng.

Ngoài điện Lưỡng Nghi đã líu ríu ầm ỹ thành một mảnh, nữ nhân trong cung không chịu nổi tịch mịch a. Tần phi của ta, còn có mấy vị thái phi, thái hoàng thái phi, đều có chút tịch mịch. Cuộc sống của các nàng rất không thú vị, khó có dịp được xuất cung, nên lần này ai cũng háo hức.

Ta đột nhiên có ý nghĩ muốn xoá bỏ hậu cung, nhiều nữ nhân tịch mịch như vậy, ở lại trong cung cũng không hề có ý nghĩa. Nghĩ lại lúc trước chờ ta sắp chết mới để các nàng xuất cung để giữu mạng, không bằng sớm cho các nàng một con đường sống. Bất quá, việc này phải chờ sau khi ta đi nam tuần trở về mới tính tiếp. Lúc này, hoàn cảnh của ta cũng không hơn gì các nàng.

Tiếng bánh xe lộc cộc vang lên, xuất phát dần dần ra cửa cung, càng đi càng xa. Chắc dân chúng lại mắng ta hoa mắt ù tai? Cứ để cho bọn họ mắng chửi đi, hiện tại mắng còn tốt hơn nhiều biểu cảm lạnh lùng nhìn ta.

Ta nghe ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt hương khí từ xa bay vào mũi ta, tiếng động đinh đinh đang đang truyền vào tai ta, cuối cùng cũng đến nơi.

Phùng Yên Nhi vừa thấy ta còn có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng trong suốt hướng ta hành lễ, nhẹ nhàng dịu dàng đi tới trước mặt ta, "Hoàng Thượng, hôm nay thần thiếp có đẹp không?", nàng nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm trong trẻo. Một thân nhũ đỏ bạc sam phiêu phiêu, như là một tia sáng mờ xẹt qua trước mắt ta. A Nam không đi, không có người cùng nàng tranh giành, nàng có lẽ rất đắc ý đi.

"Rất đẹp !", ta tự đáy lòng nói. Ta không biết nàng làm như thế nào, thân thể của nàng luôn luôn có một loại mùi thơm nhẹ nhàng, giống như có thể tùy thời theo gió khuếch tán, có một đoạn thời gian rất dài, ta phi thường mê luyến.

Nàng đi lên ôm lấy cánh tay ta, đôi môi đỏ hồng khẽ nói, "Thiếp muốn cùng Hoàng Thượng ngồi chung một chiếc xe."

"Được, được", ta vỗ vỗ tay nàng, hôm nay ta cũng không muốn nàng rời khỏi tầm mắt của ta.

Của chúng lên xe ngựa dần dần ra khỏi thành, trên bầu trời vẫn còn một vài tia nắng. Lúc này đã sắc trời đã gần đến hoàng hôn, thái dương như lòng đỏ trứng gà tỏa ra sự ấm áp không còn uy lực như trước, nhưng lại làm cho Đồng Tước đài như chìm vào một không gian mênh mang, rộng lớn.

Đồng Tước ở thành Nam đài có hơn trăm năm lịch sử, được phụ hoàng tu sửa, nó được xây ở ven sông, đài cao mười trượng, gồm năm tầng lầu, chỗ cao nhất là Hiên các, mái ngói cong cong như muốn cất cánh bay lên trời, bởi vậy được gọi là Đồng Tước đài. Nơi này rất cao có thể nhìn bao quát hết cả kinh thành, là nơi có tầm nhìn rất đẹp. Nhưng nơi này về sau lại bị hủy vì Phùng Yên Nhi, có một lần nàng hướng ta phát giận, bởi vì nơi này lại dám so đo độ cao với Trích Tinh Các, ta liền làm chuyện ngu xuẩn.

Kiếp trước ta làm người thật là thất bại, hủy diệt đi cái đẹp thật sự, lại trân trọng biểu hiện giả dối. Cuối cùng ngay cả chính mình cũng bị hủy diệt. Cũng may lần này ta trùng sinh trở về, Đồng Tước đài vẫn còn, thực là may mắn.

Các tần phi đến sớm, đã đi lên đài, líu ríu trò chuyện ngắm cảnh. Vốn vẫn luôn ở trên người ta sưởi ấm, Phùng Yên Nhi bỗng tỉnh táo tinh thần, "Hoàng Thượng, nô tì nên đi hầu hạ mẫu hậu, leo lên đài cao như vậy chắc người cũng rất mệt mỏi".

Ta biết nàng muốn đi ra oai, khoe mẽ, nữ nhân đều là như thế này, nhất là Phùng Yên Nhi, nàng biết ở trong mắt ta, Phùng Yên Nhi nàng đẹp hơn nữ nhân khác, cho nên luôn muốn cùng nữ nhân khác tranh cao thấp.

Ta nhìn nàng nhảy xuống xe, nhũ đỏ ánh bạc chợt lóe, hiên ngang đi về phía chiến trường của nàng.

Như Ý đi lên đỡ ta, ta không nóng nảy, an vị ở trong xe hỏi Như Ý, "Ngươi đoán lúc này Sở tu dung đang làm cái gì?". A Nam cũng là may mắn của ta, cùng với Đồng Tước đài giống nhau, ta đã trở về, nàng vẫn còn ở nơi này.

Như Ý ngẩn người, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng nói một câu, "Nô tài không biết".

Điều này gây lên hứng thú cho ta, "Như Ý, cứ nói thật!"

Như Ý đỏ mặt, ánh mắt của hắn lưu chuyển qua hai bên, rốt cục đè thấp thanh âm, "Nô tài đoán Sở tu dung đang nhìn bản đồ".

"Cái gì?", ta hưng trí, tránh không được đề cao thanh âm. A Nam đang nhìn bản đồ! Ta không nghĩ tới.

"Sở tu dung sai người đi lấy bản đồ của Đại Triệu, hai ngày nay mỗi ngày đều xem. Không biết nhìn cái gì ở đó". Như Ý cũng chỉ là đứa nhỏ, vừa nói vừa nhìn ta, hắn còn có điểm sợ hãi, thấy ta trừng mắt tiền quỳ xuống, "Là thái giám Hỉ Nhạc bên người Sở tu dung nói, Sở tu dung thích xem bản đồ".

Ta ngồi yên một lát, A Nam làm những việc thật sự là ngoài dự kiến của ta, có nhiều hành động làm ta không rõ, nếu là trước kia, nghe được dạng tin tức này, ta đã tức sùi bọt mép, đi vấn tội nàng. Nàng là Nam Hương công chúa, nếu là ta đa tâm, khó tránh khỏi nghĩ nhiều. Huống chi hôm nay Phùng Ký vừa ở trước mặt ta nói lời gièm pha A Nam.

Nhưng hiện tại, ta sẽ không suy nghĩ như vậy, tuy rằng ta chưa bao giờ biết trong nội tâm của nàng rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì, nhưng ta biết nàng so với bất luận kẻ nào cũng đều thiện lương hơn, cũng càng hiểu được hồi báo là thế nào. Vô luận người khác nói nàng như thế nào, vô luận nàng làm cái gì, ta sẽ không giống trước kia không phân rõ trắng đen đã tức giận. Nhưng vì sao A Nam lại muốn xem bản đồ?

"Hoàng Thượng", Như Ý cẩn thận nói, "Thái hậu cùng Thục phi nương nương đều đang chờ". Hắn cẩn thận nhắc nhở ta.

Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua đài cao, quả nhiên, các nàng đều đã có mặt trên đó chờ ta. Ta lại sờ sờ cái bình nhỏ ở đai lưng, làm một hoàng đế, còn dùng thủ đoạn này, coi như là một loại bi ai đi. Nhưng so với câu hôn, cái này thật đúng là có chút không xứng.

Binh quyền! Khi nào thì ta có thể đem binh quyền đoạt lại mới là quan trọng nhất. Nhưng việc này không thể nóng vội, ta phải nhẫn nhịn.

Mẫu hậu sai người đến thúc giục ta, các nàng lúc này đã đi lên đài cao, một đám cao hứng phấn chấn, chỉ còn chờ ta.

Ta xuống xe, không ngồi lên kiệu, chính mình chậm rãi đi lên đài. Các nàng đang chờ ta, quần áo mỏng manh, phong tình vạn chủng luôn hướng ánh mắt về ta. Ta mỉm cười nhìn mỗi người các nàng, một câu thật có lỗi của ta làm cho các nàng đều tin là thật. Các nàng ai cũng thật sự cho rằng ta thích nữ nhân ăn mặc hở hang thiếu vải, nhìn các nàng đều làm ta cảm thấy rung mình vì lạnh.

Các nàng cũng không phải là A Nam, cũng chỉ có A Nam mới oán giận ta buổi tối lạnh như vậy mà còn muốn nàng mặc y phục mỏng manh. A Nam quả nhiên là độc nhất vô nhị, tai sao ta lại không phát hiện sớm nhỉ?

Trên thực tế, lúc này trên đài cao gió thổi rất mạnh, tinh kỳ bay phất phới, ta mới đứng trong chốc lát, đã có không ít oanh oanh yến yến ở một bên nói cái gì gió lớn, Hoàng Thượng bảo trọng linh tinh. Cho thấy các nàng vẫn biết lạnh. Cảnh đẹp trước mắt thật là khó có được. Dưới chân nước song Hoàng Hà chân chậm rãi chảy qua, tịch dương tản ra ánh sáng ấm áp, rừng cây, song nước, con người họa lên một bức tranh thủy mặc, lặng lẽ tô điểm cho giang sơn.

Nếu tâm tình của ta có thể như cảnh đẹp bình yên này thì thật là tốt, đáng tiếc, hết thảy những điều này cũng không làm cho ta quên được cảnh tượng tuyết bay đầy trời, ta một người cô đơn tĩnh mịch trong không gian lạnh lẽo ở kiếp trước. Đồng dạng là ở trên cao trông về phía xa, thực dễ dàng gợi lên trong lòng ta vô hạn bi thương.

"Hoàng Thượng", một tiếng nũng nịu.

Ta nở nụ cười, đem người phát ra thanh âm này mạnh mẽ kéo tới trong lòng.

Mỹ nhân trong lòng ra vẻ kinh hỉ một tiếng.

Phùng Yên Nhi trong lòng ta, ánh mắt lúc này tràn đầy kinh hỉ, trên mặt các tần phi khác đầy ghen, càng làm cho nàng toả sáng, "Hoàng Thượng, người đã lâu rồi không nhớ đến thiếp a". Giống như oán giống như ai, làm cho người ta nghe xong xương cốt đều mềm nhũn.

Nàng thật sự rất đẹp, nhưng như thế thì sao? Tàn nhẫn, có đôi khi là bệnh dịch truyền nhiễm. Trước kia, đừng nhìn ta bộ dạng cao lớn, kỳ thật rất dễ mềm lòng, có khi rất hồ đồ. Nhưng hiện tại không giống, mỹ nhân trước mắt này tàn nhẫn như rắn độc, phàm là người phản bội ta, đều sẽ phải trả giá đại giới.

"Không cần nhìn, bộ dáng của Yên nhi đã sớm khắc vào trong lòng trẫm", ta mở miệng, thống thống khoái khoái cười ha hả.

Ánh tà dương cuối cùng còn sót lại cũng đã tắt, rơi vào màn đêm u tối.