Cung Khuyết

Chương 140




Ta đầy hy vọng rằng rốt cuộc lần này cũng có thể nhìn thấy Lý Dật thật sự kia rồi. Người này hình như sinh cùng lúc với ta, vì ở kiếp trước hắn nhìn thấy cái chết của ta nên ta vẫn luôn canh cánh trong lòng. Về chuyện giữa hắn và Phùng Yên Nhi thì ta không nghĩ nhiều làm gì.

Ta vẫn không rõ, kẻ cùng tuổi với ta này rốt cuộc nghĩ gì trong đầu. Kiếp trước hắn làm trưởng thị vệ của ta, nhưng ta vẫn chưa biết rõ về hắn.

Đúng lúc tim ta đập loạn đến mức ta cho rằng trái tim đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực thì có người chạy vội vào trong phủ Quy Mệnh hầu, miệng còn hô lớn không ổn.

Quy Mệnh hầu lên tiếng trách cứ: "Hốt ha hốt hoảng làm cái gì?" 

"Công tử của Phùng gia đến rồi!"

Mấy người ở đây đều sững sờ.

"Vị công tử nào của Phùng gia?" Quy Mệnh hầu hỏi.

"Hai vị công tử của Phùng gia đều tới."

"Tới thì tới chứ sao." Quy Mệnh hầu cũng ung dung, hắn vén vạt áo lên đi ra bên ngoài: "Cũng không phải lần đầu công tử Phùng gia tới đây."

Đừng nói là Quy Mệnh hầu, ngay cả ta cũng không rõ chuyện này là thế nào. Hai huynh đệ Phùng gia tới đây thì tới, tại sao lại khiến cho mấy tên gia nhân này hô to gọi nhỏ như vậy. Không đúng! Ta lập tức nghĩ tới, ta đã cho người đi gọi Phùng Tiến vào cung, đáng lẽ ra lúc này hắn không nên tới đây.

Nghĩ như vậy, trong lòng ta liền có chút sợ hãi, chẳng lẽ ta hành động không cẩn thận, đã bị người của Phùng gia nhìn ra rồi sao? Không nên như vậy chứ! Lúc ta làm việc vẫn luôn tỏ ra như mình là một tên hôn quân, sao có thể để lộ tin tức! Chỉ là chuyện khiến ta lo lắng nhất lúc này chính là hiện giờ A Nam vẫn còn ở trong sân, nếu lỡ như xảy ra việc gì, trước tiên phải đưa được A Nam ra ngoài.

Quy Mệnh hầu chậm chạp, hắn vẫn còn chưa kịp ra ngoài, người ta đã xông vào rồi. Cũng may động tác của ta nhanh nhẹn, khi những người kia xông tới ta đã dùng tốc độ nhanh nhất để bay lên một cây đại thụ cách ta không xa. Nhiều người như vậy, ta vẫn nên cẩn thận hơn một chút.

Vốn dĩ hai vị huynh đệ Phùng gia đến không có ý tốt. Bọn họ dẫn theo người đến.

Khi ta nhìn thấy thủ hạ của huynh đệ Phùng gia xông vào thì ta biết rõ mọi chuyện không đơn giản.

Phải biết rằng ta đã có được tin tức từ phía nam nên đã sắp xếp người lặng lẽ bao vây Phùng phủ, đương nhiên còn có những kẻ liên quan đến Phùng gia, hy vọng có thể một lưới tóm gọn toàn bộ vây cánh của Phùng gia. Nhưng hôm nay huynh đệ Phùng gia không ở nhà mà chạy ra ngoài thế này chẳng phải là khiến ta trở tay không kịp sao? Chỉ là ta vẫn không biết vì sao bọn họ lại đột nhiên hành động như vậy, chẳng lẽ là bọn hắn cũng muốn âm thầm chuẩn bị hành động?

Vừa nghĩ đến đây, ta không tránh khỏi hoảng hốt.

Sắc mặt của Lý phu nhân rất khó coi, nàng ta vừa nhìn thấy hai vị công tử Phùng gia, khuôn mặt cười giả lả trước mặt A Nam lúc nãy lập tức không còn nữa.

"A! Hai vị công tử Phùng gia hôm nay đến thật đúng lúc!" Trong giọng nói của nữ nhân này còn có vẻ châm biếm.

A Nam vốn đang tựa vào xe ngựa giờ đã đứng lên.

Nữ nhân cường tráng đánh xe ngựa cho A Nam kia cũng không đổi sắc mặt tiến lại gần A Nam hơn một chút, gắng sức che chắn A Nam ở sau lưng.

Thật ra lúc này ta lại bắt đầu thấy khó chịu trong lòng, sớm biết như vậy thì nên để ta cải trang làm người đánh xe cho A Nam. Chính là A Nam và Đặng Hương nói ta giả trang nữ nhân không giống chút nào. Bây giờ ta nhìn lại mới thấy Đặng Hương cũng không giống nữ nhân. Một nam nhân hào hoa phong nhã nhất thiên hạ giả trang thành nữ nhân lại vẫn chỉ là một nữ nhân thô thiển. Đặng Hương cũng chỉ là da dẻ trắng một chút mà thôi, sao lúc này lại không giữ quy tắc mà đảm nhận vai trò gần gũi với A Nam như vậy chứ? Tiểu tử này lộ ra dáng vẻ nam nhân thì còn đâu dáng vẻ dọa người nữa chứ?

Không sai, người đánh xe kia chính là Đặng Hương, ta là vì thật sự lo lắng cho A Nam nên đã để hắn cải trang thành nữ nhân bảo vệ cho A Nam.

Ta không nghĩ tới chính là hắn hoàn toàn sẵn lòng, không hề ngại việc giả trang thành nữ nhân.

Điều này khiến ta không khỏi cảm thấy Đặng Hương quả thật rất để ý đến A Nam. Đều là nam nhân, ta cũng có chút cảm khái đối với tấm lòng của hắn.

Ta hiểu rõ hai huynh đệ Phùng gia kia, mặc dù bọn hắn xuất thân con nhà võ nhưng lại chưa từng tập võ đàng hoàng, đứa con cả Phùng Tiến thì không cần nói, chính hắn tự yêu cầu được vào bộ Hộ, ta biết rõ hắn chọn vậy hơn phân nửa là vì yêu tiền bạc.

Thật ra sau khi trùng sinh ta đã từng âm thầm điều tra, lúc Phùng Tiến còn trẻ tuổi đã từng vụng trộm phạm phải không ít chuyện ăn hối lộ trái pháp luật. Sở dĩ ta vẫn nhẫn nhịn là vì muốn đợi đến một ngày kia lật đổ toàn bộ Phùng gia mà thôi. Không nghĩ tới hôm nay hắn lại tự mình đưa tới cửa.

Hai huynh đệ Phùng gia vừa đến liền cho người bao vây bốn phía, cả cái sân nhỏ lẫn người bên trong đều bị người của bọn hắn vây lại.

"Các ngươi, các ngươi làm cái gì vậy?" 

Xem ra Lý phu nhân còn căng thẳng hơn cả A Nam và Đặng Hương. Nàng ta kích động nhìn quanh, dường như đang cố nhìn xem có thể chuồn đi từ cái sân này không: "Lúc này các người không ở yên trong nhà đợi lệnh lại chạy tới đây phá phách làm gì?" 

Có lẽ Phùng Tiến nhiều tuổi hơn một chút nên không tùy ý mở miệng, hắn chỉ cẩn thận quan sát khắp sân, cố ý giấu mình sau lưng đệ đệ.

Lúc này Quy Mệnh hậu lại đắc ý: "Thật ngại, sợ là hai vị công tử vì ta mà đến." Hắn cười sâu xa với Lý phu nhân: "Mỗi lần ta gặp phải chuyện lớn như hôm nay đều thông báo một tiếng với Phùng gia trước." Nói xong hắn nịnh nọt cúi người trước hai kẻ Phùng gia.

Phùng Mại cười với hắn, xem như đang khen hắn, nhưng dáng vẻ của hắn trước mặt Quy Mệnh hầu rõ ràng là kiêu căng ngạo mạn. Ta cảm thấy căn bản là tiểu tử này không thèm để Quy Mệnh hầu vào mắt.

Hắn thật sự là vì A Nam mà đến sao?

Nhưng ánh mắt của hắn cũng không nhìn đến A Nam. Thậm chí dường như cũng không phát hiện ra sự thay đổi rõ ràng như vậy trên mặt A Nam. Trong mắt hắn chỉ nhìn thấy Lý phu nhân.

"Con trai của ngươi đâu?" Phùng Mại hỏi, đồng thời khẽ nâng cằm, không hề che giấu vẻ xem thường đối với Lý phu nhân.

Lý phu nhân kinh hãi, nàng ta thốt ra: "Không phải đã bị đại tướng quân gọi đi rồi sao?" Ngay sau đó, dường như nàng ta hiểu ra được cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi: "Thế nào, Phùng tiểu công tử đến đây là để tìm ca ca sao?" Nàng ta lại cười rộ lên đầy quyến rũ.

Phùng Tiến nãy giờ vẫn không lên tiếng khạc ra một bãi đờm.

Phùng Mại lại thiếu kiên nhẫn: "Ngậm miệng!" Hắn nhíu mày, lớn tiếng nói: "Ai là ca ca của ta chứ? Ta chỉ có một vị ca ca, chính là vị đại quan ngũ phẩm của bộ Hộ này." 

Nụ cười của Lý phu nhân vẫn còn nguyên trên mặt: "Phùng Dật ca ca của ngươi hiện đang ở cùng với phụ thân của hắn." Lý phu nhân cố ý nói, vẻ mặt cực kỳ đắc ý: "Hình như là phụ thân của hắn có chuyện quan trọng, vì coi trọng hắn nên mới gọi hắn tới. Mặc dù nói ta là mẹ ruột của hắn nhưng ta cũng không có cách nào khác. Con trai của ta có bản lĩnh, ta làm mẹ cũng không thể phá hủy tiền đồ của hắn, đúng không?" 

Hai vị cậu ấm của Phùng gia tính khí không kiên nhẫn, nghe Lý phu nhân nói câu này, cả hai người bọn họ đều đổi sắc mặt: "Có ai không, bịt miệng nữ nhân này lại!" Phùng Mại kêu to.

Thế mà thật sự có người tiến lên, trực tiếp rút một chiếc khăn tay bẩn thỉu từ bên hông ra đưa tới trước miệng Lý phu nhân, khiến cho nàng ta sợ đến mức hét lên.

Mà Quy Mệnh hầu lại đứng ở bên cạnh cười hùa theo.

Lý phu nhân bị huynh đệ Phùng gia trói lại, tiện tay ném đến dưới gốc cây.

Đáng thương cho Lý phu nhân luôn ra sức giả bộ thiếu nữ thùy mị lại hết lòng chú trọng đến nhan sắc, đến lúc này mới biết rằng không phải lúc nào công phu mị hoặc cũng có tác dụng trước mặt nam nhân. Nàng ta lập tức khóc lên, nhưng tiếng khóc đã bị chiếc khăn tay bẩn thỉu ngăn lại ở trong miệng. Son phấn trên mặt nữ nhân này lập tức bị nước mắt làm cho nhòe nhoẹt, lộ ra dáng vẻ chân thực thê thảm đến mức không dám nhìn.

Phùng Mại trói Lý phu nhân xong thì đưa mắt nhìn sang Quy Mệnh hầu: "Ngươi! Nói xem Lý Dật đi đâu?" 

Nụ cười của Quy Mệnh hầu trở nên cưng ngắc.

"Kỹ nữ trong cung kia làm chuyện gì cũng sẽ không giấu diếm Lý Dật, nếu nàng ta đưa người đi ra ngoài, ta không tin nàng ta sẽ không báo cho Lý Dật." Hắn lạnh lùng quét mắt qua A Nam, nhưng cũng chỉ là quét qua mà thôi, dường như cũng không để ý đến vết sẹo trên mặt A Nam: "Ngươi đi đâu để báo tin cho Lý Dật?" 

Đây chính là Tiểu Mại trước kia vẫn thường biểu diễn màn tỷ đệ tình thâm trước mặt ta. Lúc này hắn cũng không giả bộ nữa, trực tiếp gọi Phùng Yên Nhi là kỹ nữ rồi! Trước kia hắn ở trước mặt ta gọi "tỷ tỷ" ngọt đến phát ngấy, không biết làm sao mà có thể thốt ra khỏi miệng được?

Tên Quy Mệnh hầu bỉ ổi kia lúc hại người thì không hề sợ hãi, bây giờ Phùng Mại vừa hỏi một câu như thế hắn đã sợ đến mức quỳ xuống: "Ta không biết Phùng Dật, à không... Lý Dật ở đâu! Hắn đã sớm không còn ở chỗ ban đầu rồi. Lý phu nhân nói hắn bị phụ thân của hắn, không... là phụ thân của các người gọi đi." Người này đã nói năng lộn xộn rồi.

Phùng Mại cũng không tin hắn, chỉ cười nhạt một tiếng, đi lên đạp cho Quy Mệnh hầu một cước, đá hắn ngã lăn ra đất: "Còn dám lừa ta sao! Ngươi và bà già thối kia diễn trò hay lắm." Tay hắn chỉ vào Lý phu nhân: "Đưa một đứa con hoang không biết sinh ở đâu ra đến Phùng gia! Tên tiểu tử kia lại còn dám cướp đoạt thế lực của huynh đệ chúng ta, muốn quản đại quân của Phùng phủ ta! Hắn cũng không thèm nghĩ đến hắn là con hoang sao?" 

Ta đột nhiên hiểu ra chuyện này rồi. Đúng như ta dự đoán, Phùng Ký nhìn ra Lý Dật có bản lĩnh hơn hai đứa con trai ăn chơi này của hắn, cho nên muốn lợi dụng Lý Dật làm người trợ giúp, nhưng lại không nghĩ tới chuyện làm vậy đã phạm vào lợi ích của hai đứa con trai hắn. Hai tên công tử nhà giàu này làm sao có thể chấp nhận chuyện người khác đến cướp đoạt danh vị của mình, cho nên tìm tới cửa rồi.

Đây là lục đục nội bộ Phùng gia!

Quy Mệnh hầu đã không dám nói lời nào nữa, chỉ lo ôm đầu núp trên đất. Hắn tuyệt đối không ngờ đến chuyện hôm nay sẽ thành như vậy.

Phùng Mại vô cùng tức giận: "Cho lục soát!" Hắn lớn tiếng gọi thủ hạ của mình: "Một phủ Quy Mệnh hầu nho nhỏ, ta cũng không tin rằng hắn có thể trốn! Tiểu gia ta không thể để cho hắn giết người của ta trắng trợn như vậy được!"

Ta ở trên cây lén cười, nhìn qua thì mâu thuẫn nội bộ của bọn họ có vẻ rất nghiêm trọng! Lý Dật lại còn giết người!

Ta để ý thấy ánh mắt của A Nam lại bắt đầu chuyển loạn, không biết tiểu bảo bối này đang nghĩ đến cái gì.

Phùng Tiến vẫn luôn yên lặng đột nhiên mở miệng: "Hắn sẽ không thật sự đi tìm phụ thân để tố cáo chứ?" Nói xong, hắn cũng lộ ra chút tức giận: "Gần đây phụ thân luôn miệng nói hai chúng ta vô cụng, có lẽ thật sự có ý định để cho kẻ kia..." 

"Đại ca!" Phùng Mại ngắt lời Phùng Tiến: "Ngươi thì biết cái gì! Phụ thân đã sớm biết ngày đó người làm ta bị thương chính là Lý Dật rồi." Phùng Mại rất không cam lòng: "Kẻ con hoang kia còn muốn giết chết hai người chính tông Phùng thị chúng ta để bản thân thế vào vị trí đó. Chỉ cần hắn còn sống một ngày, người vốn là con cả Phùng gia ngươi sau này sẽ phải nhận ca ca, sau đó tặng vị trí của ngươi cho kẻ con hoang lớn tuổi hơn ngươi kia." Phùng Mại tức đến nỗi giậm chân: "Tại sao ngươi vẫn còn không nhìn rõ?" 

Phùng Tiến không nói lời nào.

Phùng Mại hùng hổ xắn tay áo: "Hôm nay thừa dịp phụ thân vào cung, hãy kết thúc chuyện này đi!" Phùng Mại nói, tiện tay rút ra một cây kiếm mang bên người: "Phụ thân thật sự hồ đồ rồi. Ngươi và ta không thể cũng hồ đồ. Một khi tiểu tử kia lập công, đến lúc đó làm sao ta và ngươi có thể sống yên ổn!" 

Hắn bất an, đi lung tung khắp sân.

"Làm sao bây giờ?" Phùng Tiến lớn tuổi hơn, nhưng nhìn có vẻ như còn không có chủ ý bằng Phùng Mại: "Nếu tiểu tử kia chạy thoát, hắn chắc chắn sẽ đến tố cáo ngươi với phụ thân. Lỡ như phụ thân biết ngươi thừa dịp phụ thân vắng mặt mà đi tìm giết Lý Dật, chắc chắn ta và ngươi đều không yên được."

Ta lắc đầu, quả nhiên là huynh đệ Phùng gia đều vô dụng, lại có thể làm ra chuyện này. Kiếp trước ta đã sống như thế nào? Lại có thể thua dưới tay mấy kẻ thế này! Hôm nay ta nhìn bọn họ thế này cũng cảm thấy tự xấu hổ cho chính mình.

Nhất là Phùng Mại, ta nhìn cách hắn cầm kiếm cũng thấy lo thay cho hắn. Bình thường hắn không dùng kiếm, nhìn hắn cầm  kiếm cũng biết là hắn thật sự không quen tay. Hắn không tự giết mình đã là tốt lắm rồi. Như vậy ta cũng bớt việc.

Nhưng đúng lúc này, A Nam vẫn đứng một bên xem náo nhiệt lại chậm rãi mở miệng: "Phùng công tử không cần lo lắng." Giọng của nàng trong trẻo, dễ nghe hơn bất kỳ ai khác: "Ta nhớ phụ thân Phùng đại tướng quân của mấy người vẫn còn phân biệt rõ được thân sơ. Dù sao các ngươi cũng là con trai ruột lớn lên bên cạnh hắn từ nhỏ, làm sao phụ thân các ngươi lại nỡ lòng trách phạt các ngươi được?" Lúc đó A Nam nói chuyện có vẻ vô cùng chân thành, khuôn mặt làm như thể thật sự quan tâm đên người khác: "Chi bằng hai vị công tử thả Lý phu nhân ra, sau đó trở về? Nếu không lỡ như Lý phu nhân có xảy ra chuyện gì, con trai nàng ta tìm tới liều mạng với các ngươi thì sao? Võ công của các ngươi cũng chỉ thường thường, ngộ nhỡ đánh không lại..." 

Lời A Nam nói giống như đang giảng hòa sao? Sao ta lại cảm thấy nàng đang châm ngòi thổi gió?

"Dù sao cũng chưa gây ra chuyện gì lớn, Phùng đại tướng quân trở về cùng lắm cũng chỉ tức giận một chút mà thôi." A Nam lại nói thêm.

A Nam lại bị bỏ mặc, Phùng Mại nghe nàng nói xong thì lại chuyển hướng đến Lý phu nhân. Dường như hắn nhớ ra cái gì đó, vung kiếm lên trước mặt Lý phu nhân: "Tìm không thấy con trai ngươi thì ta sẽ giết ngươi!" Hắn hung dữ: "Quan hệ giữa mẹ con các ngươi người ngoài không biết, nhưng ta lại biết rõ." Hắn cười hai tiếng kỳ quái: "Ta lấy máu ngươi tế cờ cho đại quân của Phùng gia, tên Lý Dật kia chắc chắn sẽ xuất hiện." 

Nói xong tay hắn liền ra sức.

Trên mặt Lý phu nhân lập tức chảy ra một chút máu.

Nhưng Phùng Mại không hề dừng tay, mũi kiếm của hắn tiếp tục đi xuống phia dưới, trên mặt Lý phu nhân sắp xuất hiện một vết sẹo dài giống như vết sẹo mà A Nam vẽ trên mặt rồi.

Lý phu nhân khóc hai tiếng, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Đáng thương cho A Nam, ta thấy dáng vẻ của nàng giống như rất thất vọng, nhưng không có ai để ý đến nàng.

Ngay lúc đó, ở cửa truyền đến tiếng nói lạnh lùng: "Phùng công tử, ngươi đang làm cái gì vậy?"