Cung Khuyết

Chương 133: Ngoại truyện




Ta không có lựa chọn, ta biết rõ bất cứ người con nào của hoàng đế Đại Triệu cũng không thích hợp với ta. Hoặc là ta không thích hợp với bọn hắn.

Sống ở Lạc Kinh hai năm, cho dù ta có đần độn cỡ nào thì cũng từng nghe được không ít lời đồn đãi về các vị hoàng tử. Bậc hoàng tử vương tôn trong thiên hạ đều như vậy, đối với bọn họ mà nói, nữ nhân là thứ mà chỉ cần muốn là có thể bắt vào tay, đã từng gặp gỡ nhiều người thì tự nhiên tầm mắt cũng cao hơn. Mà ta...

Ta tự ti mặc cảm.

Vốn là một công chúa, ta không nên nói như vậy.

Hơn nữa, ta cũng biết bản thân không hề xấu xí.

Khiến ta cảm thấy hổ thẹn chính là tính cách cùng với những kỹ năng nữ nhân mà ta có. Hai năm qua ta đã lén quan sát những nữ tử khác, nhờ đó mà phát hiện ra, không biết bắt đầu từ lúc nào ta đã không còn giống những nữ nhân khác. Gay go nhất chính là ta không trang điểm, không ăn diện, cũng không biết làm nũng đòi hỏi.

Cho dù gặp phải chuyện gì, ta đều sẽ cảm thấy xấu hổ nếu phải dùng đến những thủ đoạn của nữ nhân để đạt được mục đích.

Liên quan đến tính cách này của ta, Đặng Hương đã từng nói: "Công chúa, với tính tình này thì ai có thể chịu đựng được ngươi!" 

Nhưng mà cho dù trên đời này không có ai chịu đựng được tính cách của ta thì Đặng Hương chắc chắn cũng có thể chịu đựng được. Ta không hề lo lắng về điều này.

Đặng Hương lén lút theo ta tới Lạc Kinh cũng đã hai năm rồi.

Khi đó, ta biết rõ hắn thích ta.

Đặng Hương là nhị ca của Đặng Vân, cũng là công tử của Đặng gia nổi danh ở Kim Lăng. Từ nhỏ ta đã quen biết hắn, không chỉ quen biết mà còn thường xuyên chơi cùng hắn. Khi đó, ở trong mắt ta, Đặng Hương chính là bằng hữu có tính tình tốt nhất, vì vậy ta gọi hắn là Hương ca ca. Hắn hơn ta mấy tuổi, luôn luôn kiên nhẫn hơn ta.

Ta cũng mơ hồ biết rằng phụ hoàng từng có ý định ghép cho ta và hắn ở cạnh nhau.

"Nếu như tương lai A Nam đăng cơ, dù sao cũng phải có một nam tử nhân hậu khoan dung ở bên cạnh bầu bạn." Phụ hoàng và mẫu hậu đều đã từng nói như vậy: "Mấy tên tiểu tử kia đều quá nóng tính, sợ là không cách nào sống hòa hợp với A Nam được." 

Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng cảm thấy tính tình của ta không được tốt.

Chỉ là ta còn nhỏ tuổi, chuyện đăng cơ còn chưa quyết định, cho nên quan hệ giữa ta và Đặng Hương cũng chưa từng được nói toạc ra. Nhưng ta biết hắn rất tốt với ta. Thậm chí ngay cả lúc ta trở thành tù nhân, hắn cũng sẵn sàng buông tất cả mọi thứ, một mình theo ta tới Lạc Kinh.

Sau khi ta trốn tránh ở Lạc Kinh hai năm cũng có chút ý nghĩ muốn gả cho Đặng Hương, mặc kệ ta có yêu hắn hay không. Ta sợ rằng trên đời này không có người nào khác có thể đối tốt với ta giống như hắn.

Lâm vào hoàn cảnh này rồi, ta chỉ cần một người đối tốt với ta.

Nhưng mà không được.

Thái Tông hoàng đế nói với ta: "Ngươi gả cho con trai ta, ổn định Đại Triệu, không chỉ gắn kết con dân hai miền nam bắc mà còn có thể giữ lại tính mạng Sở gia nhà ngươi." 

Ta không ngốc, biết hắn nói vậy là có ý gì.

Hương ca ca của ta không có khả năng cứu được số mệnh của nhiều người như vậy.

Ta vẫn vì có thể tiếp tục sống sót mà cố gắng, mà Hương ca ca lại nói hắn chỉ vì một mình ta.

Ngày ta dự tiệc đó, lần đầu tiên Hương ca ca của ta uống say đến mê man. Từ đó về sau hắn tự xưng là Mính Hương tiên sinh. Coi như hắn không muốn thì cũng không thể làm gì khác.

Những kỹ năng còn lại của ta không đáng nhắc tới, ngày đó ta cải trang một khuôn mặt xấu xí đi dự tiệc, lại chạy không thoát khỏi một câu đầy miễn cưỡng của Nguyên Quân Diệu: "Để ta cưới công chúa đi." 

Ta không có sự lựa chọn, đành phải tuân theo vận mệnh khi Nguyên Quân Diệu đã chọn ta. Đối với ta mà nói thì chọn ai cũng không có gì khác nhau, ít nhất thì Nguyên Quân Diệu xem ra vẫn là người tốt.

Nhưng Thái Tông hoàng đế lại đặc biệt vui mừng: "Ta sớm đã biết Diệu Nhi đúng là người ngốc thì có phúc của người ngốc." Hắn lại có thể nói như vậy, nhưng vẫn hy vọng ta có thể gây ảnh hưởng đến con trai của hắn: "So với những đứa con khác của ta thì Diệu Nhi hơi nhạy cảm hơn một chút, nhưng hắn sẽ trở thành một vị vua nhân từ." 

Ta không biết vì sao Nguyên Quân Diệu lại muốn lấy ta, là thương hại ta hay là vì không chịu được sự thúc giục của phụ hoàng hắn. Rõ ràng hắn đã có mỹ nhân Phùng Yên Nhi nổi danh khắp Lạc Kinh, thế nhưng lại vẫn muốn cưới ta!

Đối với chuyện này ta không hề cảm kích, bởi vì ta nhìn ra hắn đối với ta là trông mặt mà bắt hình dong, không hài lòng vì khuôn mặt không đủ xinh đẹp của ta trong yến tiệc. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn vào mặt ta, lập tức tin là thật, nhưng vẫn vẫy tay rộng lượng nói với ta: "Mấy trắc phi của ta đều không xinh đẹp, không sao cả, ta vẫn sẽ nuôi các ngươi." 

Chẳng lẽ hắn cho rằng nữ nhân gả cho nam nhân chỉ vì có cơm ăn sao?

Chỉ là điều này đối với ta cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao thì chẳng phải là hoàng tử như bọn hắn đều thê thiếp đầy nhà sao. Ít nhất Nguyên Quân Diệu vẫn có một ưu điểm - chính là càng nhìn gần càng có vẻ đẹp trai hơn!

Ta sợ nam nhân sẽ vì diện mạo của ta mà cưới ta, nhưng bản thân ta lại trông mặt mà bắt hình dong đối với nam nhân.

Ngay ngày đầu tiên sau khi gả cho Nguyên Quân Diệu, ta liền biết ta đấu không lại những nữ nhân bên người hắn.

Trước giờ ta không ở chung với nữ nhân, lúc nhìn thấy một đoàn nữ nhân đáy thắt lưng ong bên người Nguyên Quân Diệu, ta chỉ biết ngẩn người. Cả đời này nữ nhân duy nhất mà ta từng gần gũi chỉ có mẫu hậu. Mà mẫu hậu là người vợ duy nhất của phụ hoàng, người cũng chưa từng trải qua cảnh tranh giành tình cảm với nữ nhân khác.

Huống hồ ta vừa vào cửa đã chọc giận Nguyên Quân Diệu: "Ngươi không phải Nam Hương công chúa!" Hắn nói: "Ngày đó ở trong yến tiệc dáng vẻ ngươi không phải là như thế này!" 

Ta không phản bác được.

Sau khi bỏ đi lớp cải trang bên ngoài, diện mạo của ta lại trở lại như trước, hắn lại càng tức giận: "Nguyên gia không xứng với Nam Hương công chúa cao quý xinh đẹp, nếu đã không muốn thì nói thẳng ra, hà tất gì phải hạ mình cầu xin!" Hắn nhìn thấu ta, cũng không thông cảm cho ta.

Lại còn có Phùng Yên Nhi ở bên cạnh nói: "Thật không nghĩ tới, Nam Hương công chúa cũng biết gạt người." 

Nguyên Quân Diệu phẩy tay áo bỏ đi.

Lòng tự trọng của hắn cứ như vậy mà bị tổn hại, quả nhiên là nhạy cảm như lời phụ hoàng của hắn nói.

Ta không cách nào gây ảnh hưởng tới hắn, bởi vì hắn đối với mọi người đều rất tốt, riêng đối với ta lại không tốt.

Hắn thích chính là nữ nhân giống như Phùng Yên Nhi, có thể làm ra dáng vẻ dịu dàng nhỏ nhẹ trước mặt hắn.

"Hoàng thượng, ta rất sợ.", "Hoàng thượng, ta thật lo lắng.", "Hoàng thượng..." 

Ta không nói được cái giọng này, cho dù ta thật sự sợ hãi thì cũng sẽ không khóc lóc tỏ vẻ đáng thương với người khác.

Vài ngày sau, phụ hoàng của Nguyên Quân Diệu bệnh nặng, ở trên giường bệnh tuyên bố nhường ngôi hoàng đế Đại Triệu cho con trai thứ tư là Nguyên Quân Diệu.

Kỳ thật đây chính là lời hứa của Thái Tông hoàng đế với ta. Hắn đã đáp ứng về sau thiên hạ Đại Triệu sẽ là của con cháu hai nhà Nguyên, Sở. Hắn không nuốt lời.

Nhưng ta lại không có cách nào sinh con cho Nguyên Quân Diệu.

Sau khi hắn từ chỗ phụ hoàng trở về càng tức giận, rống to với ta: "Nguyên Quân Diệu ta còn phải nhờ phúc của ngươi mới trở thành hoàng đế sao!" 

Ta không biết vì sao hắn lại hung dữ với ta như vậy! Vì hắn không muốn làm hoàng đế sao? Hay là hắn không muốn phải nhờ đến hào quang của ta?

Ta hoài nghi rằng hắn tức giận là do tự ti. Nhưng ta lại không biết phải khuyên giải hắn như thế nào, căn bản là hắn chưa chuẩn bị để làm một vị hoàng đế tốt. Cho dù người trong thiên hạ đã sớm ủng hộ hắn, nhưng hắn lại vẫn không đủ tự tin.

Ta ở bên cạnh yên lặng nhìn kỹ nam nhân của ta. Đây là phu quân của ta, dáng vẻ anh tuấn, thích mỹ nữ, nhưng lại vô cùng chán ghét ta.

Ta rất sợ, sợ Nguyên Quân Diệu, nhưng ta lại không vì sợ hãi mà khóc cho hắn xem.

Hắn chán ghét ta, thích Phùng Yên Nhi, thích nữ nhân nhu mì yếu đuối như Phùng Yên Nhi. Ta thật sự ngưỡng mộ Phùng Yên Nhi. Hắn ghét ta ra mặt, vừa nhìn thấy ta đã muốn buông lời trách cứ ta, cho dù chỉ vì một việc nhỏ nhặt.

Nếu có thể chạy trốn thì đã tốt rồi, nhưng mà ta lại không thể trốn đi. Thiên hạ là của Nguyên Quân Diệu, cho dù ta trốn đến nơi nào cũng phải nhìn sự chán ghét của hắn đối với ta.

Không bao lâu sau đó, hắn đưa tiểu đệ của ta sung quân đến phương bắc. Đệ đệ của ta mới chín tuổi, đều là bị thúc thúc Quy Mệnh hầu của ta làm hại. Nguyên Quân Diệu muốn giết tất cả nam nhân trong Sở gia, nhưng lúc này hắn lại mềm lòng. Ta đã mở miệng cầu xin hắn, hắn thế mà lại đáp ứng, cuối cùng hắn chỉ giết hai đứa con trai của Quy Mệnh hầu, những nam nhân khác của Sở gia đều sung quân.

Lần đầu tiên ta cảm thấy việc ta gả cho Nguyên Quân Diệu là đáng giá. Ít nhất là trong vương triều mới, ta và đệ đệ lại tránh được một kiếp nạn.

Ta phát hiện ra Nguyên Quân Diệu thích ăn mềm không ăn cứng. Nếu như muốn cầu xin hắn thì chỉ cần khóc lóc đáng thương, chắc chắn sẽ có tác dụng.

Nhưng mà ta vẫn không thể khóc lóc, giống như trời sinh đã thiếu mất giọt nước mắt của nữ nhân.

Người biết khóc lóc là Phùng Yên Nhi.

"Hoàng thượng, người người đều nói Phùng gia nhà ta không có công mà hưởng lộc, cho dù ta chỉ là một Thục phi cũng bị nhiều người phản đối như vậy..." 

Chiến sự cứ như vậy mà sắp nổi lên khiến cho ta trở nên gấp gáp. Cho dù ta vất vả can gián thế nào cũng không thể lay động tên ngốc Nguyên Quân Diệu kia. Hắn càng trở nên thẹn quá hóa giận, bày ra dáng vẻ muốn đại sát tứ phương.

Ta thật sự chỉ ước gì có thể bắt chước dáng vẻ khóc lóc của Phùng Yên Nhi. Hơn nữa Nguyên Quân Diệu còn nổi giận nói: "Các ngươi đều ở đây chỉ trích ta, ai cũng cảm thấy ta làm sai. Nếu đã như vậy, các ngươi đến đoạt ngôi vị hoàng đế của ta đi!" Khi đó hắn thật sự khiến cho người ta ghét.

Tên ngốc này lại nổi điên rồi! Đúng là chết cũng không chịu nhận sai, nhất định phải sai tới cùng.

Lúc miếng ngọc chặn giấy của hắn bay về phía ta, ta thực sự đã hoàn toàn thất vọng đối với hắn.

Kỳ thật ta cũng muốn học theo Phùng Yên Nhi uốn lưỡi ngọt ngào gọi hắn một tiếng "phu quân", cũng muốn cầm một góc khăn đứng dưới gốc anh đòa trước cửa thư phòng nói với hắn: "Hoàng thượng, hôm qua người không đến chỗ ta." 

Nhưng mà, có trời mới biết! Ta vừa mở miệng, âm thanh phát ra chính là một tiếng "hoàng thượng" vô cùng miễn cưỡng. Ngay cả tự xưng là thiếp, ta cũng phải mất thời gian dài mới có thể miễn cưỡng thích ứng được.

Ta lúc nào cũng chỉ nhìn thấy hoa nở, rất ít chú ý đến hoa rơi. Nhìn thấy hoa rơi đầy đất, cùng lắm cũng chỉ nghĩ đến chuyện cung nhân phải tốn bao nhiêu thời gian mới dọn sạch được.

Tính cách của ta giống như một khối ngọc thô chưa qua mài giũa, nhìn thứ gì cũng chỉ nhìn thấy khía cạnh sần sùi của nó.

Ngay cả ta cũng thất vọng với bản thân.

Ta đã trúng miếng ngọc chặn giấy của Nguyên Quân Diệu, rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là nản lòng thoái chí. Ta không cách nào thay đổi được nam nhân này, cũng không có cách nào thay đổi được chính mình. Ta không có khả năng trở thành một phần của nam nhân, càng đừng nói đến cùng hắn chung một thiên hạ! Ta quá khờ dại, rõ ràng biết mình đang không biết lượng sức nhưng vẫn không biết hối cải.

Vốn dĩ ta còn nghĩ là để qua mấy năm nữa, ta sẽ cầu xin Nguyên Quân Diệu để cho đệ đệ ta trở về. Nhưng đến lúc này ta đã biết hy vọng của ta quá xa vời. Hắn luôn luôn giận dữ với ta, không biết ở đâu nổi lên ngọn lửa không tên.

Ta vừa mở miệng đều là nói sai thì còn có thể nói cái gì?

Ta biết Đặng Hương ở bên ngoài cũng đang nghĩ cách, hắn đã sớm biết tình cảnh của ta, ta cũng không có ý định giấu diếm hắn. Đến thời điểm này, Đặng Hương đã tính toán dùng hết sức mình để đi tìm Huyền Tử, sau đó sẽ đến cứu ta. Nhưng ta biết chuyện này quá xa vời, thật sự là làm khó Đặng Hương.

Lúc đó, ta khuyên Đặng Hương hãy rời đi. Cuộc sống của ta đã bị phá hủy, ta không muốn liên lụy tới hắn.

Đặng Hương trả lời rằng: "Đến lúc nào nhìn thấy ngươi hạnh phúc, tự ta sẽ rời đi." 

Ta khóc, vì bản thân mình, cũng vì tình yêu vốn dễ như trở bàn tay của mình. Có lẽ trên đời này, yêu một nữ nhân như ta thực sự rất khổ sở. Ngày đó, ta đối mặt với bức tường, khóc đến khi trời tối mịt. Nước mắt nhiều như thể có thể làm lung lay chân tường trong cung Trường Tín.

Vận mệnh chính là vô thường như vậy, nước mắt của ta chảy xuống lúc ta không nên rơi nước mắt, là một nữ nhân, ta tự khóc cho chính mình. Ngày đó, ta tự nói với chính mình: "A Nam sẽ không bao giờ khóc nữa, A Nam phải kien trì." Ta không trở thành nữ hoàng, vận mệnh cũng từ bỏ ta, ta cũng hoàn toàn không thể tiếp tục trong cậy vào Nguyên Quân Diệu nữa. Kỳ thật thì cái gì ta cũng không làm được, ta chỉ là một nữ nhân bình thường, nhưng lại không có cốt cách của một nữ nhất. Ngay cả Đặng Hương hiểu ta nhất cũng cảm thấy khả năng ta có được hạnh phúc là rất mong manh.

Nhưng ta phải kiên trì, kiên trì cho đến khi đoàn tụ với đệ đệ, kiên trì cho đến ngày được tự do. Ta sẽ không làm nũng, sẽ không cầu xin sự thương hại, nhưng ta có đủ kiên cường để đợi đến ngày đó.

Vào đúng lúc ta đã suy nghĩ rõ ràng tất cả mọi chuyện, quyết định sẽ không ôm hy vọng nữ, nam nhân kia lại xuất hiện. Hắn đẩy cửa chính cũ kỹ của cung Trường Tín, đạp lá khô xào xạc, đi đến trước mặt ta, vươn cánh tay ra ôm lấy ta, mở miệng gọi ta: "A Nam."