Edit: Minh Uyển nghi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Liễu Nhạn nghẹn họng, vẻ mặt lúng túng, rũ mắt trầm mặc không nói.
Nét mặt Lam Phi hòa hoãn: "Tiệp dư nói thận trọng, miễn cho có chút không thỏa đáng, ngược lại gây ra phiền phức cho Nhu Phi."
"... Thần thiếp hiểu." Liễu Nhạn gục gặt, nhìn về phía Cố Thanh Sương vẫn còn bất an, "Tỷ tỷ, việc này không phải người thường có thể làm ra. Ngộ nhỡ thật sự là..." Nàng lược bỏ vài từ, "Tỷ tỷ phải làm sao bây giờ?"
"Trước tiên nhìn kỹ rồi hẵng nói." Cố Thanh Sương từ xa nhìn khối băng to, trên mặt không có ý cười, "Dư Hiển đi mời Hoàng thượng rồi, chúng ta chờ Hoàng thượng đến."
Mặc dù trước mắt đều là người tin cậy nhưng bây giờ nàng không muốn nói gì thêm, một phần bởi vì việc Vinh Phi các nàng cũng không biết được, về mặt khác, lòng nàng hiện có chút rối bời, một bên là dựa vào lòng riêng thì càng nghi ngờ Vinh Phi, một bên lại hiểu lời Liễu Nhạn vừa mới nói không phải không có đạo lý.
Mấy tháng gần đây, chức vị quan trọng trong cung đã bị Hoàng hậu bỏ cũ thay mới hơn phân nửa. Quả thật với tư lịch ở trong cung của Vinh Phi cùng thế lực đã xây dựng, dù cho "bỏ cũ thay mới hơn phân nửa" chưa hẳn có thể thay đổi hoàn toàn người của nàng ta được, nhưng không hay khi tùy tiện cho rằng chính Vinh Phi gây ra.
Còn nữa, rốt cuộc Hoàng hậu đối với nàng là thái độ gì, nàng vẫn chưa biết rõ. Xem từ những việc trước đây, Hoàng hậu sẽ không vô cớ muốn lấy mạng người, lần đầu tiên là Nam Cung Mẫn không còn cơ hội xoay người, lần thứ hai là Tường Tần không được sủng ái.
Nàng là sủng phi, sức nặng của nàng và các nàng ta không giống nhau.
Huống hồ hiện nay còn chuyện các Hoàng tử. Mọi người ở bên ngoài đều thấy đích tử tôn quý, nhưng triều này không thiếu Hoàng đế xuất thân là thứ tử. Hiện tại vị đích tử này thật sự còn quá nhỏ, trong lén lút khó tránh khỏi có nhiều nghị luận, các cung e là cũng nghe nói chút ít.
Ai biết Hoàng hậu sẽ nghĩ thế nào?
Nếu nàng ở trên vị trí đó của Hoàng hậu, có thể cũng sẽ muốn giết mẹ giữ con, nhận Hoàng tử của sủng phi để mình lợi dụng.
Ba người đều tự suy xét, đợi sau một lúc lâu, Hoàng đế và Dư Hiển cùng nhau tới đây. Kèm theo tiếng bẩm báo, Hoàng đế vừa cửa đã hỏi: "Sao lại thế này?"
Mọi người trong điện đồng loạt hành lễ, Cố Thanh Sương liếc mắc nhìn Thẩm Thư. Thẩm Thư bèn tiến lên bẩm, một năm một mười nói hết. Lúc hắn bẩm báo, Cố Thanh Sương được A Thi dìu ngồi xuống, sau đó chỉ ngơ ngẩn ngồi, dường như hoảng hồn chưa bình tĩnh, chưa thể khôi phục.
Sau khi nghe xong Hoàng đế đi qua chỗ nàng, gọi một tiếng: "Thanh Sương!" Nàng không phản ứng gì, hắn lại gọi lần nữa, nàng mới bất ngờ ngẩng đầu. Hắn xoa nhẹ vai nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "May là phát hiện kịp thời, đứa nhỏ không sao cả. Nàng đừng quá sợ hãi, trẫm sẽ điều tra rõ ngọn ngành cho nàng."
Cố Thanh Sương chậm chạp nhìn hắn, bỗng nhiên trong chớp mắt, ấm ức trào dâng, kích động tới mức hốc mắt ửng đỏ. Nàng nắm chặt lấy tay hắn, tựa như sợ mất đi sự che chở, âm thanh nghẹn ngào không ngừng run rẩy: "Thần thiếp không hiểu... Thần thiếp như vậy khiến người khác oán hận sao? Thần thiếp chưa từng làm điều ác, sao lại thế... Lúc nào cũng có người trông chờ thần thiếp chết, bây giờ ngay cả thủ đoạn giết mẹ giữ con cũng dùng tới."
"Không phải lỗi của nàng." Giọng Tiêu Trí ấm áp, một câu nói trấn an dịu dàng đến tột cùng, "Kẻ ác hại nàng, là bọn chúng có lỗi. Nàng mở lòng ra, chớ để thân thể chịu tổn thương."
Nói xong rồi căn dặn Viên Giang: "Đi nói chuyện rõ ràng với Cung Chính ti, bất luận là kẻ nào gây ra, trẫm phải có được đáp án."
Viên Giang ưng thuận đáp vâng, mới vừa cất bước muốn ra ngoài, giọng hoạn quan lanh lảnh thông bẩm vang lên lần nữa: "Hoàng hậu nương nương giá lâm..."
Cố Thanh Sương bất giác thấy sống lưng căng thẳng, lần thứ hai cùng Lam Phi, Liễu Nhạn đứng dậy nghênh giá. Hoàng hậu đi vào cửa viện, phúc thân với Hoàng đế xong liền chìa tay đỡ nàng: "Không cần đa lễ."
Cố Thanh Sương nói tạ ơn, ánh mắt Hoàng hậu hướng về phía Thẩm Thư: "Nhu Phi thế nào?"
Thẩm Thư bẩm đúng sự thật: "Phát hiện đúng lúc, không có gì lo ngại."
Hoàng hậu gật đầu một cái, suy tư nhìn Hoàng đế, lông mày nhíu chặt lại, vẻ u sầu rõ rệt: "Phàm là có một đứa bé, lục cung luôn luôn có người không kiềm chế được. Tính toán, liên tiếp mấy đứa bé sinh ra không được thái bình. Thần thiếp nghĩ lúc này nên nghiêm khắc điều tra mới được, tra ra hung phạm, giết một người làm gương cho kẻ khác mới khiến người bên ngoài kính sợ, không thể qua loa cho xong."
Hoàng đế gật gù: "Hoàng hậu nói đúng."
Cố Thanh Sương bình tĩnh quan sát vẻ mặt nàng ta, nhất thời không nhìn ra manh mối gì. Trên mặt vẫn chỉ là vẻ đoan trang, hiền lành thường thấy, bàn tay đang đỡ Cố Thanh Sương mơ hồ có chút run rẩy, giống như kinh hãi vì chuyện trước mặt.
Tiếp theo là một hồi thân thiết. Lam Phi và Liễu Nhạn thấy Đế Hậu đều ở đây nên trước hết xin cáo lui. Qua một lúc lâu, Hoàng đế cũng có người gọi, triều thần vào cung nghị sự không thể không đi nên đã đi rồi. Trong điện không có ai ngoài cung nhân, chỉ còn Cố Thanh Sương và Hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn xung quanh, ngay cả cung nhân cũng đuổi ra ngoài, tự ý ngồi xuống với nàng. Cố Thanh Sương cũng không sợ ở một mình với nàng ta. Nếu đúng là Hoàng hậu, lúc cùng ở một chỗ như vầy lại chính là lúc an toàn nhất.
Lại nghe Hoàng hậu nén giọng hỏi nàng: "Ngươi nghĩ thế nào? Đúng là Vinh Phi à?"
"Thần thiếp không biết." Cố Thanh Sương cúi đầu suy nghĩ, "Người trong cung nhiều vô kể, đâu phải chuyện nào cũng đều nghi ngờ Vinh Phi. Chỉ bằng tâm tư ngờ vực vô căn cứ, trái lại có thể để cho hung phạm chạy trốn mất."
"Nói cũng đúng." Hoàng hậu lên tiếng thở dài, suy xét một lúc lâu. Cố Thanh Sương lần thứ hai đánh giá nàng ta, khi tầm mắt nàng ta quay lại, mi mắt nàng lập tức rũ xuống.
Hoàng hậu chưa phát hiện ra, lại nói với nàng: "Ngươi yên tâm, việc này bổn cung sẽ nhìn chằm chằm Cung Chính ti điều tra ngọn nguồn, bất luận có điều tra ra Vinh Phi hay không, cũng sẽ cho ngươi một câu trả lời."
Cố Thanh Sương bình tâm lắng nghe, phỏng đoán, khiêm tốn nói: "Công việc lục cung bận rộn, thần thiếp không dám phiền nương nương hao tâm tổn sức. Trải qua những chuyện trước kia, cung nhân Cung Chính ti đã bỏ cũ thay mới không ít, trước mắt mặc cho bọn trọ điều tra là được, nếu ngày sau thấy tình hình bất thường, chúng ta lại phí tâm tư cũng không muộn."
Thật sự không phải nàng nhận định là Hoàng hậu, chỉ là muốn xem thử trong thời điểm mà quá nửa nhân mã tại Cung Chính ti đều nguyện trung thành với Trung cung như hiện tại thì có thể điều tra ra dạng gì. Dựa vào lệ cũ mà nói, nếu thật sự điều tra tử tế, cho dù tạm thời không biết được hung phạm nhưng vẫn sẽ có chút tiến triển. Nếu chỉ là qua loa tắc trách, thì một chút tiến triển cũng chẳng thể nhìn thấy, như vậy thì thật là ý vị sâu xa.
Hoàng hậu ngẫm lại, gật đầu: "Cũng được, vậy trước tiên để cho bọn họ thẩm tra tỉ mỉ, chúng ta cũng có thể hiểu cặn kẽ hơn việc này."
"Đúng vậy." Cố Thanh Sương gật gù. Hoàng hậu thấy khí sắc nàng không tốt, cũng không ở lại lâu, hỏi han vài câu rồi đứng dậy ra về. Khi nàng ta đến không ngồi bộ liễn, ra cửa Hoài Cẩn cung vừa đáp tay Đại cung nữ vừa suy nghĩ nhiều chuyện, càng nghĩ sắc mặt càng sa sầm.
Cung nữ kia tên Chỉ Thanh, là thị nữ bầu bạn nhiều năm với nàng ta. Chỉ Thanh nhìn sắc mặt của nàng ta, sau lại nghe nàng ta thở dài, cuối cùng cẩn thận khuyên nhủ: "Nương nương chớ lo lắng, Nhu Phi nương nương vốn là sủng phi, Cung Chính ti nào dám chậm trễ, sẽ điều tra được thôi."
Hoàng hậu không tập trung mà ừ một tiếng.
Chỉ Thanh lại nói: "Huống hồ theo nô tỳ thấy, việc này cũng không khó điều tra. Khối băng giải nhiệt to như vậy. Ngày ngày lại đều phải đưa băng mới tới. Nào là ngâm dược thảo rồi lại chế thành băng, e rằng không phải một hai người có thể hoàn thành được. Dính dáng tới nhiều người càng dễ điều tra. Suy cho cùng đó là Thượng Cung cục, không phải vị nương nương nào trong cung cũng có bản lĩnh ở Thượng Cung cục bày ra nhiều người như vậy, số người làm được thế chỉ trên một bàn tay mà thôi."
Lần này Hoàng hậu thật sự nghe theo, cẩn thận ngẫm lại, không khỏi nhìn nàng ta một cái: "Ngươi cũng là người suy nghĩ tỉ mỉ."
Theo lời nói của Chỉ Thanh, trong lòng nàng xác thực an ổn hơn — có thể có bản lĩnh này, đúng là một bàn tay cũng đếm hết.
Trước hết tất nhiên là Vinh Phi. Lam Phi đang ở địa vị cao có lẽ cũng có thể làm được, nhưng rất không đáng. Hòa Phi, nàng không quá quen thuộc, nhất thời không nắm chắc.
Xuống chút nữa là trong chín Tần, Liễu Nhạn dưới gối có nữ nhi, không giống người có dã tâm, lại thân thiết với Nhu Phi; Uyển Tu nghi vẫn chưa có con, lại có Thái hậu đang là chỗ dựa vững chắc, nhưng từ lâu rồi, ngay cả tranh thủ tình cảm nàng ta cũng chẳng muốn giành giật, nếu nói nàng ta hại Nhu Phi...
Khoan đã.
Có tia sáng bỗng lóe lửa trong đầu Hoàng hậu, bước chân đột nhiên dừng lại. Nàng kéo suy nghĩ về chỗ ban đầu, hồi tưởng câu nói "Một bàn tay cũng có thể đếm hết", sắc mặt trở nên trắng bệch.
Chỉ Thanh bị phản ứng bất thình lình của nàng khiến cho sợ run, chần chừ gọi: "Nương nương?"
Hoàng hậu lại suy nghĩ, sờ tay nàng ta: "Bổn cung có việc đi tìm Nhu Phi, các ngươi chờ bên ngoài, không cần vào theo." Lời còn nói chưa xong nàng đã xoay người, rảo bước hướng về Hoài Cẩn cung, hơn mười cung nhân phía sau đều kinh ngạc.
Trong sảnh Hoài Cẩn cung, Cố Thanh Sương tiễn Hoàng hậu xong, tạm thời không cho cung nhân tiến vào, chỉ gọi Dư Hiển tới trước mặt. Mới vừa rồi Dư Hiển thấy chuyện xảy ra, xem như nhanh nhạy, quyết đoán mà chạy đi tìm phụ hoàng, rất đỉnh thiên lập địa, kỳ thật rốt cuộc nó chỉ mới bốn tuổi sao có thể không sợ? Cố Thanh Sương ôm nó vào lòng, nói với nó "Đừng sợ", lúc đó nó còn mạnh miệng nói "Con đâu có sợ", giờ thì la lên hai câu đã khóc, lau nước mắt hỏi nàng: "Mẫu phi sẽ chết sao?"
Đứa bé nhỏ tuổi bối rối, không hiểu chuyện lắm, nhưng vẫn biết tranh giành trong hoàng cung sẽ gây ra mạng người.
"Không đâu." Cố Thanh Sương mỉm cười, "Con xem, vừa rồi Thẩm Thái y đã nói, phát hiện đúng lúc nên chẳng có gì đáng lo. Phụ hoàng con lại trực tiếp cho người tra xét, bất kể kẻ xấu là ai thì cũng không dám động thủ lần nữa."
Dư Hiển nhướng mày nghĩ nghĩ, cái hiểu cái không gật đầu.
Thực ra nếu nó lớn hơn một chút, Cố Thanh Sương rất muốn thẳng thừng nói với nó rằng: Sợ gì chứ, người mà mẫu phi con xử lý cũng không phải chỉ một hai người.
"Lại đây, ăn miếng điểm tâm." Cố Thanh Sương mỉm cười, tay lấy điểm tâm trong đĩa trên bàn cho nó. Chợt nghe A Thi ở ngoài cửa kinh sợ gọi: "Hoàng hậu nương nương?!" Vừa ngẩng đầu đã thấy Hoàng hậu hùng hổ vào trong điện.
Nàng vội đứng lên, Dư Hiển cũng từ tháp trà đứng dậy theo, Hoàng hậu thấy trong điện không có cung nhân, ánh mắt dừng trên người Dư Hiển.
"Nương nương?" Cố Thanh Sương quan sát nàng.
Thì thấy Hoàng hậu vẫy tay với Dư HIển, giọng nói ôn hòa: "Dư Hiển, tới đây, tới chỗ mẫu hậu này."
Trong nháy mắt, Cố Thanh Sương không kịp phản ứng, dưới tay siết chặt vai Dư Hiển.
—Tuy chỉ là động tác rất nhỏ, nàng vẫn chưa tỏ ra mảy may khẩn trương nhưng Hoàng hậu chợt hít khí lạnh: "Quả nhiên ngay cả ta, ngươi cũng hoài nghi?"
Cố Thanh Sương kinh ngạc, không ngờ Hoàng hậu sẽ phát hiện nhanh như vậy, càng đoán không được phản ứng của Hoàng hậu lại trực tiếp thế. Nàng nhất thời chẳng biết nên phản ứng ra sao, Hoàng hậu bèn cười một tiếng, đầu đong đưa, bước đi thong thả tới ngồi xuống một tháp trà khác, tiếp theo còn liếc mắt nàng một cái: "Ngồi đi."
Cố Thanh Sương hồi phục tinh thần, ngồi xuống lại: "Thần thiếp không có ý tứ đó."
"Không có ý tứ đó vậy ngươi đề phòng ta làm gì?" Hoàng hậu nói một câu thẳng thắn hơn, còn trở mình kiêu ngạo.
Không biết vì sao, Cố Thanh Sương cảm thấy có thể tin tưởng nàng ấy.
Lại thấy Hoàng hậu nâng tay phủi làn váy, có chút nặng nề, mang theo ý giận dỗi: "Giống như ai cũng thích tính kế các ngươi vậy, không hứng thú."