Edit: Ngọc Quý cơ
Beta: Huệ Hoàng hậu
Ninh Tần vốn đang kinh ngạc nhìn Lan Hinh, nghe lời lời này, sắc mặt thay đổi. Nàng ta nhìn về phía Cố Thanh Sương, giọng hoảng hốt: "Thục dung nương nương, "dùng thuốc" gì? "
Đôi mắt đẹp của Cố Thanh Sương âm thầm dò xét thực hư trong biểu cảm của Ninh Tần. Hoàng hậu lười nói nhiều, nhìn lướt qua Vệ Bẩm vẫn đang cúi đầu quỳ bên cạnh: "Ngươi nói lại lần nữa cho Ninh Tần nghe đi. "
Vệ Bẩm đáp một tiếng "Dạ", hắng giọng, liền mạch kể lại một lần nữa cho Ninh Tần nghe. Cố Thanh Sương không chớp mắt đánh giá phản ứng của Ninh Tần, Ninh Tần càng nghe sắc mặt càng trắng, đến cuối cùng, trong miệng không thể tin thì thào tự nói: "Lại có chuyện như vậy?! "
Hoàng hậu đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng ta: "Quý nhân trước đó có trêu chọc chuyện gì không? "
Ninh Tần lại nói: "... Không có." Thần sắc của nàng ta không bình tĩnh, nhưng có thể hiểu là kinh hồn chưa định sau khi nghe những chuyện này. Kinh ngạc lắc đầu, nàng ta ngước mắt nhìn về phía Hoàng hậu, "Thần thiếp chưa từng trêu chọc qua người nào, nhớ lại thì... Dường như Lan Hinh có một ngày được nghỉ, liền xuất cung, không trở về nữa. Sự tình đã qua từ lâu, thần thiếp... Thần thiếp còn đến Thượng Cung cục báo thất lạc, ai ngờ lại biến thành dáng vẻ này! "
Nói đến đây, Ninh Tần cũng đỏ hốc mắt. Nàng ta vốn ngồi xổm bên cạnh Lan Hinh, lập tức quỳ xuống, vái lạy Hoàng hậu: "Nương nương, Lan Hinh từ nhỏ đã đi theo thần thiếp. Tình cảm giữa thần thiếp và nàng, không ít hơn Thục dung và A Thi cô nương! Trước mắt nàng thành dáng vẻ này, cầu nương nương ban cho ân chỉ cho phép nàng rời khỏi Bình Khang phường, để thần thiếp đưa nàng về nhà mẹ đẻ!" Nàng ta vừa nói vừa rơi lệ, lời nói cảm động, khiến người ta không đành lòng.
Hoàng hậu lại nói: "Bổn cung nhớ rõ nhà mẹ đẻ của Quý nhân không ở trong kinh. Đường xá xa xôi, bộ dạng này của nàng làm sao đưa về? Không bằng ở lại trong cung, bổn cung tìm người chữa trị cho nàng, nếu chữa khỏi, khi đó trở về cũng được. "
Ninh Tần cứng người lại, nhìn Hoàng hậu môi mỏng nhấp nháy, tựa như muốn nói cái gì đó, lại không nói ra.
Cố Thanh Sương quan sát sắc mặt, nhìn thấy cảnh này trong lòng đã rõ bảy tám phần. Tạm thời không đề cập tới, lại thấy Hoàng hậu hành lễ với Hoàng thượng: "Hoàng thượng."
Sủng phi trong ngực Tiêu Trí nhìn về phía nàng ta, nàng ta nói: "Việc này chỉ sợ liên lụy rất rộng, vì sự an ổn của lục cung, cũng nên điều tra rõ ràng mới được. Một là vì Thục dung và A Thi cô nương, hai là cũng phải làm cho các vị tỷ muội lục cung an tâm. Nếu Hoàng Thượng cảm thấy khả thi, thần thiếp nghĩ..."
"Hoàng hậu cứ yên tâm điều tra, toàn bộ người trong cung Hoàng hậu có thể dùng. Nếu liên quan đến ngoài cung, Hoàng hậu có thể sai cấm quân đi làm." Hoàng đế phân phó rõ ràng, dáng vẻ bình tĩnh phối hợp với khuôn mặt này của hắn, nếu để cho những cô nương chưa từng thấy hắn nhìn lại, sợ là không khỏi bị hắn mê hoặc.
Đáng tiếc, các nàng quá quen thuộc với hắn, cũng biết quá rõ đối với những việc ở hậu cung hầu như hắn không bao giờ tỉnh táo nên không thể bị mê hoặc được.
—— một thê một thiếp trước mắt hắn không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
Hoàng thượng đương nhiên không biết những chế nhạo trong lòng các nàng, ánh mắt lại nhìn về phía ba tên hoạn quan được áp giải từ phía bắc: "Ba người này, cũng giao cho Hoàng hậu thẩm vấn. "
Dứt lời, tầm mắt rơi xuống trên người Vệ Bẩm.
Hắn đã kinh qua rất nhiều quốc gia đại sự, hiện tại suy nghĩ khẽ chuyển, liền biết Vệ Bẩm đã nói ra hết những gì hắn biết, hỏi không ra cái gì khác.
Cố Thanh Sương liền nghe thanh âm của hắn trầm xuống: "Vệ Bẩm, trượng chết."
Thanh âm của hắn hạ xuống, lập tức có hoạn quan ngự tiền tiến lên, nhấc Vệ Bẩm lên. Vệ Bẩm mặt trắng bệch bị nâng lên, nhìn về phía Cố Thanh Sương, khi nhìn qua A Thi liền rút lại lời xin tha, mang theo ba phần quyết tuyệt, tiếp nhận xử trí này.
Trong nháy mắt thần sắc chuyển biến bị Cố Thanh Sương thấy rõ ràng, lòng nàng căng thẳng, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thượng, tay nắm lấy ống tay áo của hắn: "Hoàng thượng, không thể! "
Mới nói một câu, nước mắt lại chảy xuống, xẹt qua hai má, điềm đạm đáng thương: "Vệ Bẩm cũng là người vô tội bị hại... Là vì A Thi mới giấu đến hôm nay. Hắn... Nếu hắn không giấu diếm, A Thi sợ là sớm đã trở nên giống như Lan Hinh..." Nàng nói xong, trong mắt chợt tràn đầy một tầng sợ hãi, liên tục lắc đầu, tiếp tục nói, "Thần thiếp không thể không có A Thi... Cầu Hoàng thượng xem qua công lao của hắn, tha cho hắn một mạng..."
Cố Thanh Sương nói được một nửa, Hoàng hậu ở bên cạnh âm thầm bĩu môi. Nàng ta đã từng thấy Hoàng đế trách phạt cung nhân, biết được lời nói này sẽ không làm Hoàng thượng mềm lòng. Đối với người nắm trong tay quyền sinh sát mà nói, mạng của một hoạn quan căn bản không phải là mạng, dùng không tiện tay đánh chết đổi người khác là tiết kiệm nhất.
Nhưng trong đầu còn chưa suy nghĩ xong, liền nghe Hoàng thượng nhẹ giọng nói: "Thôi. Lôi ra, bốn mươi trượng. "
"..." Hoàng hậu giương mắt, nhìn Hoàng thượng vẻ mặt phức tạp. Tầm mắt dời đi hai tấc lại rơi xuống mặt Cố Thanh Sương, lại có thêm vài phần kính nể.
Sủng phi vẫn có quyền lực của sủng phi.
Đợi đến khi mấy người bị áp giải đi, một vở kịch lớn liền tạm thời dừng lại ở đây. Hoàng hậu dứt khoát lưu loát trực tiếp trở về cung, Cố Thanh Sương bị Hoàng đế giữ lại Tử Thần điện một lúc lâu. Đây là lúc nàng nhu nhược bất lực nhất, Hoàng đế tất nhiên nguyện ý dỗ dành nàng.
Chờ nàng bình phục tâm tình, hết khóc mỉm cười, hắn cũng cười. Cúi đầu lại gần, hắn vốn định hôn lên trán nàng, nhưng thấy nàng nhắm mắt lại, liền hôn lên mí mắt: "Nghe lời, không được khóc nữa." Hắn cười khẽ một tiếng, "Mắt sưng lên hết rồi, giống như quả cam xấu xí. "
Cố Thanh Sương lập tức giơ tay lên che mắt, giọng nói cũng trở nên co quắp: "Hoàng Thượng quen lấy thần thiếp ra trêu đùa, đáng ghét, thần thiếp trở về đây, miễn cho ở đây xấu mặt Hoàng Thượng! "
Dứt lời nàng hành lễ, không đợi hắn phản ứng liền xoay người bỏ chạy. Thỉnh thoảng nàng bất chấp lễ nghĩa trêu chọc hắn như vậy, vì thế khi Cố Thanh Sương chạy được vài bước, liền nghe thấy tiếng cười của hắn vang lên phía sau. Ngay khi Cố Thanh Sương sắp bước qua ngưỡng cửa, nàng hung dữ lại xoay người trừng hắn một cái mới xách váy ra khỏi cửa điện.
Bấm tay tính toán, nàng chỉ ở lại Tử Thần Điện lâu hơn Hoàng Hậu một khắc. Đi trên đường trong cung, có thể rõ ràng cảm giác được không khí trong cung trở nên khẩn trương.
Hoàng hậu sấm rền gió cuốn, sự tình ước chừng đã truyền ra. Kế tiếp tất sẽ là một trận gió tanh mưa máu, chỉ không biết sẽ đào ra bao nhiêu chuyện.
Vì những biến cố này, đến chạng vạng, mấy vị tỷ muội quen biết không hẹn mà cùng tụ tập trong cung Cố Thanh Sương. Lam Phi nghe xong, không khỏi cảm khái: "Hoàng hậu sợ là đã nghẹn hồi lâu rồi. Nàng ta tiến cung muộn, căn cơ bất ổn, phi tần trong cung đều có thế lực riêng. Không tìm cơ hội thanh lý một phen, vị trí Hậu vị này của nàng ta là sẽ làm không an ổn. "
"Đúng vậy." Cố Thanh Sương khom người.
Nàng cũng thấy được tầng ý tứ này, cho nên hoàng hậu vừa mới mở miệng, nàng liền thay nói trước Hoàng hậu, ít nhiều bán cho Hoàng hậu một ân tình.
Liễu Nhạn thì nói: "Thần thiếp ngược lại không rõ, ai lại nhắm vào tỷ tỷ như vậy? Đặt ở trước kia, Nam Cung Mẫn và tỷ tỷ thủy hỏa bất dung là vì Hoàng thượng, hiện giờ..." Nàng nhíu mày suy nghĩ một chút, "Lục cung hẳn là đều biết tranh không lại tỷ tỷ mới đúng, chỉ có một Doanh Lan còn có thể cùng tỷ tỷ phân cao thấp. Nhưng nàng ta lại không phải là người có thế lực, làm không ra chuyện như vậy. "
"Đây cũng là điều ta vẫn muốn biết." Cố Thanh Sương hơi thơ thẩn, ánh mắt nhìn xa xăm, "Chuyện lớn như vậy, ta cũng sợ hãi. Nghĩ lại hết từng sự việc xảy ra, vẫn không có kết quả."
Nàng thậm chí cầm bút liệt kê một danh sách, từ từ dò xuống, không đắc tội người nào có quyền thế lớn như vậy, có vài phần quyền thế nàng cũng chưa từng đắc tội qua.
Thật kỳ lạ.
Ngồi như vậy ước chừng hai khắc, mấy người liền tự mình trở về. Cố Thanh Sương chỉ giữ Liễu Nhạn, nhờ một số việc. Sau đó, A Thi tự mình đưa tiễn nàng ta, chờ A Thi trở về, nàng đã cho cung nhân bên cạnh lui xuống, ngồi ở bên cạnh giường ấn huyệt thái dương, hỏi A Thi: "Vệ Bẩm thế nào rồi? "
"... Đã tỉnh lại, nhưng không nói gì." A Thi cúi đầu, "Muội đi gặp hắn, hắn cũng không để ý đến tới. "
"Để cho hắn yên tĩnh đi." Cố Thanh Sương trầm ngâm nói. Hồi tưởng lại vẻ mặt khi Vệ Bẩm xém bị đánh chết, lại suy nghĩ một chút, nói, "Tiểu Lộc Tử có quan hệ tốt với hắn, để Tiểu Lộc Tử tự mình chăm sóc hắn. Nếu có gì không đúng, cũng kịp thời quay lại thông báo cho ta."
"Vâng." A Thi hành lễ rồi lui xuống bàn giao việc cho Tiểu Lộc Tử. Qua ba năm ngày, Tiểu Lộc Tử liền đến trước mặt Cố Thanh Sương trả lời, nói với Cố Thanh Sương: "Tinh thần Vệ Bẩm còn tốt, tối hôm qua hạ sốt, khẩu vị cũng tốt hơn chút. Chỉ là... Không biết đang suy nghĩ cái gì, sáng sớm hôm nay liền bảo nô tài giúp hắn thu dọn đồ đạc... bổng lộc mấy năm nay tích góp được, được thưởng, đều kêu nô tài kiểm kê rõ ràng. Nô tài hỏi hắn tại sao, hắn cũng không nói, nô tài bảo muốn nói cho nương nương, hắn cũng không chịu, chỉ nói không cần quấy rầy ngài. Lúc này là nô tài tranh thủ thời gian dọn bữa ăn mà đi ra. "
Cố Thanh Sương im lặng: "Bổn cung qua xem một chút. "
Dứt lời nàng liền đứng dậy, ra khỏi Tư Nhã điện, đi đến chỗ ở của cung nhân trong điện. Vệ Bẩm và A Thi là những cung nhân được trọng dụng nên có tiểu viện riêng của mình, còn có thể có hai ba cung nhân bên cạnh chuyên môn chăm sóc sinh hoạt thường ngày. Vì thế Cố Thanh Sương vừa bước qua cửa liền thấy hai tiểu hoạn quan đang quét rác trong viện quỳ xuống hành lễ, nàng nâng tay lên, cũng không dừng bước, trực tiếp vào phòng.
Cùng lúc đó, cấm quân Trấn phủ sứ Tề Thanh cũng đang đi vào cửa lớn Tê Phượng cung.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên chủ vị, trước mặt vẫn chắn một tấm màn che, Tề Thanh hành lễ ra mắt, phía sau bình phong giọng nói nhu hòa êm tai vang lên: "Đại nhân ngồi. Dâng trà. "
"Tạ ơn nương nương." Tề Thanh ngồi xuống bên cạnh, phía sau bình phong âm thanh bình tĩnh hỏi: "Đại nhân lúc này cầu kiến, là điều tra ra cái gì? "
Tề Thanh gật đầu: "Nghiện Đan Hồng Tán, có thể giải. Nhiều kỹ nữ sau khi chuộc thân thì cai nghiện, chỉ là... Quá trình có hơi khó khăn, trong thuốc có hai vị dược liệu xem như quý giá."
Hắn vừa nói vừa lấy ra phương thuốc từ trong ngực, cung nhân bên cạnh thấy, tất nhiên sẽ tiến lên tiếp nhận, trình lên Hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng không có tâm tìm hiểu thêm phương thuốc, trực tiếp phân phó: "Sao chép một phần, đưa cho Nhu Thục dung, để cho nàng an tâm. "
"Còn có một chuyện." Tề Thanh cúi đầu rũ mắt, phun ra bốn chữ, không nói nữa.
Hoàng hậu hiểu ý, xua tay ý bảo cung nhân lui ra. Các cung nhân nối đuôi nhau đi ra, đóng cửa điện, Tề Thanh lại nâng mắt lên, ánh mắt dừng trên người cung nữ còn sót lại bên cạnh Hoàng hậu.
Đó là cung nhân hồi môn của Hoàng hậu.
Hoàng hậu không khỏi nhíu mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng thuận theo ý của hắn: "Ngươi cũng đi ra ngoài trước đi. "
Cung nữ kia nghe lời hành lễ, liền lui ra ngoài.
Tề Thanh vẫn vững vàng ngồi đó nhấp một ngụm trà. Đợi cung nữ kia cũng rời điện, cửa điện lần nữa đóng lại, bóng dáng cũng cách xa một chút, hắn mới đứng lên, từng bước từng bước đi về phía bình phong.
Hoàng hậu rất nhanh cảm thấy không đúng, trầm mặt quát: "Tề đại nhân! "
Tề Thanh không dừng lại.
Đi thêm vài bước, Hoàng hậu nhìn thấy mặt hắn ta.
Trong nháy mắt đó, Hoàng hậu theo bản năng nín thở. Hắn đứng ở bên cạnh bình phong, nhìn nàng không chớp mắt: "Hơn tháng trước đã vận dụng cấm quân, hôm nay lại sử dụng một lần nữa. Việc rốt cuộc lớn đến mức nào, ngươi nói cho ta biết."
"Đây là chuyện của hậu cung." Hoàng hậu liếc hắn, thanh âm bình thản, "Đại nhân không nên hỏi."
"Hậu cung liên quan gì đến ta." Hắn cười một tiếng, tiếng cười thu lại, "Ta chỉ cần ngươi bình an."