Edit: Rine Hiền phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Vệ Bẩm cứng họng không nói gì, thật lâu sau, hai tròng mắt ảm đạm không ánh sáng rũ xuống: "Thần cũng không còn cách nào... Từ giữa hè năm ngoái đám người này đã tìm đến thần, lúc đầu thần cũng dự định thăm dò rõ ràng thân phận của chúng rồi bẩm lên nương nương, nhưng bọn chúng thực sự....thực sự là quá kín kẽ."
Cố Thanh Sương rũ mắt không nói gì liếc hắn. Thật ra vẻ ngoài của Vệ Bẩm rất đẹp, không chỉ có hắn mà phần lớn hoạn quan chưởng sự các cung đều có ngoại hình không tồi, ít nhất cũng là ngũ quan đoan chính. Nhưng vì hoạn quan chưởng sự hoặc nhiều hoặc ít có chút quyền thế trong tay, mỗi ngày sống rất thoải mái, không ít người trải qua năm này tháng nọ đều mập ra. Vậy mà hắn vẫn luôn có thân hình mảnh khảnh, lúc này dáng vẻ hắn buồn bã ỉu xìu như vậy, nhìn qua làm người ta có chút không đành lòng.
Trong lòng Cố Thanh Sương thầm than một tiếng, vươn tay đỡ hắn lên, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì: "Ngồi xuống, nói rõ ràng tất cả mọi chuyện xảy ra cho bổn cung nghe. Bổn cung muốn nhìn xem là ai có bản lĩnh lớn như vậy, thần không biết quỷ không hay mà ép bức chưởng sự bên cạnh bổn cung thành dáng vẻ này."
"Thần đáng chết." Vệ Bẩm cúi đầu, không dám ngồi xuống, vừa hồi tưởng vừa chậm rãi nói ra mọi chuyện.
Hắn nói ban đầu những người đó trói hắn ở ngoài cung. Cung nữ hoạn quan đều có ngày được nghỉ, nhưng đa số cung nữ đều thích ở trong cung tụ tập, nghỉ ngơi một chút là đủ, còn hoạn quan lại thích ra ngoài đi lại hơn. Những người đó hẳn là đã theo dõi hắn từ lâu, canh giữ ở ngoài quán rượu hắn thường đi, trực tiếp trùm bao tải lên người hắn, nhét vào trong xe ngựa, kéo đến một nơi hắn không nhận ra.
"Lúc đầu thần tưởng là bọn chúng vì tiền." Vệ Bẩm nói.
Hắn cho là bọn chúng vì tiền nên khi vừa đến nơi, lúc được tháo miếng vải trong miệng đã nói rõ ràng mình là hoạn quan trong cung, nếu bọn chúng đòi tiền hắn có thể cho, nhưng nếu dám làm hắn bị thương thì trong cung sẽ có người đến truy cứu.
Sau khi đám người kia nghe xong chỉ cười, im bặt không nhắc tới chuyện tiền, chỉ dẫn một nữ tử vào cho hắn xem.
Nữ tử này thoạt nhìn vừa qua ba mươi, ngoại hình không tồi, nhưng thần chí có chút không tỉnh táo. Lúc được dẫn vào hai tròng mắt không có tiêu cự, trong miệng lẩm bẩm liên tục không biết đang nói cái gì. Nếu nhìn kỹ, còn có thể nhận ra đôi vai vẫn luôn không kiềm được run rẩy.
Mấy người trói Vệ Bẩm đều che mặt, người cầm đầu chỉ vào nàng kia cười nói: "Nha đầu này tên Lan Hinh, trước kia là cung nữ bên cạnh Ninh Quý nhân, hiện giờ là kỹ nữ đê tiện trong kỹ viện Bình Khang phường."
Vệ Bẩm nghe được thì ngạc nhiên, nhất thời không thể tin được.
Cung nữ phạm sai lầm bị xử tử trong cung không ít, bị tống cổ ra ngoài cũng có khối người, nhưng nếu nói bán vào thanh lâu làm kỹ nữ thì trong cung tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.
Người nọ cũng không chờ hắn suy nghĩ cẩn thận, khẽ cười một tiếng rồi lập tức nói: "Hoặc là ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là A Thi cô nương mà ngươi đặt trong tim kia sau này cũng sẽ trở thành như thế."
"Không..." Vệ Bẩm luống cuống giật mình, rồi lại ổn định tinh thần, nói với bọn chúng: "Các ngươi không có bản lĩnh ra tay với người bên cạnh Nhu Thục dung."
Hắn vẫn rất tự tin với khả năng quản lý của mình, không thể có chuyện bên cạnh Nhu Thục dung bị người khác cài gian tế.
Người nọ lại nói: "Phải, chúng ta không có bản lĩnh ra tay với Nhu Thục dung, nếu không thì còn tìm ngươi làm gì? Nhưng A Thi thì sao..." Hắn chép miệng lắc đầu: "A Thi chỉ là một nữ quan chưởng sự, không thể nào chỉ tiếp xúc với người bên cạnh Nhu Thục dung. Nếu như chúng ta tìm cơ hội hạ ít thuốc cho nàng ta, ha..."
Người nọ cười một tiếng, khiến trong lòng Vệ Bẩm nhút nhát: "Nghiện loại thuốc kia thì coi như nàng ta hết đường. Đến lúc đó nếu Nhu Thục dung đuổi nàng ta đi nơi khác, sớm muộn gì nàng ta cũng chỉ có một đường chết; nếu Nhu Thục dung thiện tâm cho chút ngân lượng đưa nàng ta xuất cung..." Mấy người nhìn nhau một cái: "Huynh đệ ta có rất nhiều chỗ hay ho chờ nàng ta."
Cả người Vệ Bẩm dâng lên một luồng khí lạnh, không dám nghĩ đến cảnh A Thi bị bán vào kỹ viện. Trong giây lát thất thần, người nọ thong thả ung dung vỗ vỗ hai cái lên đầu vai hắn: "Huynh đệ, đừng nghĩ nhờ Nhu Thục dung cứu người. Nếu như thật sự tới nước ấy, dù chúng ta ắt phải chết thì A Thi nhất định cũng bị hạ thuốc. Chậc chậc... Ta đã thấy bức họa của nàng ta, tiểu cô nương dáng dấp không tồi, nếu bán đến Bình Khang phường thì cũng có thể được một cái giá tốt."
Lời này khiến Vệ Bẩm chặt đứt ý tưởng cầu sinh. Hắn gắng gượng nghĩ cách làm thế nào để bảo vệ A Thi. Hắn bàn tiền bạc với bọn chúng, muốn cho bọn chúng được lợi lộc để chúng đừng xen vào chuyện trong cung, nhưng đương nhiên không có ích gì, dù hắn gom tiền đến táng gia bại sản, những người này cũng chướng mắt.
Cuối cùng bọn chúng cũng không bắt hắn phải làm cái gì, thả hắn đi, chỉ dặn dò hắn không được tiết lộ chuyện này.
Vì mạng sống của A Thi.
Mấy tháng sau đó, hắn lại ở ngoài cung gặp được bọn chúng vài lần, có lần còn thấy cô nương tên Lan Hinh kia bị bọn chúng đè trên giường để hưởng lạc. Ngày ấy, rốt cuộc hắn cũng nghe rõ trong miệng nàng ta luôn nỉ non cái gì - nàng ta cầu xin bọn họ cho nàng ta một ít thuốc.
Mấy tháng nay, với Vệ Bẩm mà nói sống một ngày giày vò giống như một năm, hắn năm lần bảy lượt muốn nói với Nhu Thục dung, rồi lại sợ bị đám người kia biết, mỗi một lần đều nhịn lại.
Có khi hắn cũng sẽ cùng A Thi đi qua cung khác, với thân phận của bọn họ, các phi tần cấp thấp đều rất khách khí, thường xuyên chiêu đãi trà ngon và điểm tâm. Hắn nhìn A Thi bưng chén trà lên uống mà khẩn trương, rồi lại không có lý do ngăn cản nàng, cũng không dám nói những việc này cho nàng nghe.
Cuối cùng hắn cảm thấy nếu hắn chết đi thì tốt rồi.
Hắn nói với Cố Thanh Sương: "Thần là kẻ đã bị xẻo một đao, so với A Thi vốn cũng đã không xứng... Nếu không có thần, sau này nương nương có thể tìm cho nàng một người tốt. Nàng có nương nương chống lưng, cuộc sống qua ngày sẽ không tệ, về già cũng có thể được hưởng niềm vui con cháu đông đúc sum vầy..."
Biểu cảm Cố Thanh Sương phức tạp, nàng nhìn hắn, khoảnh khắc chớp mắt, nàng bỗng nhiên cảm thấy số mệnh A Thi tốt hơn nàng nhiều lắm.
Nàng đã từng gặp người không tốt, đến bây giờ, dù bản thân mình sống không tệ nhưng lại phải trả giá bằng tánh mạng cả nhà. Sau này, nàng ở vào hoàn cảnh bề ngoài phong cảnh, thực chất dưới chân lại hiểm nguy trùng trùng, đi nhầm một bước là phải mất mạng.
Còn hắn, bằng lòng lấy mệnh của mình để đổi lấy bình an cho A Thi.
Cố Thanh Sương nặng nề than thở một tiếng: "Ngươi một lòng vì tốt cho nàng, cũng phải ngẫm lại lòng nàng đang nơi nào. Hơn nữa, những người này khống chế ngươi lâu như vậy mà không bắt buộc ngươi làm điều gì, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy việc này kỳ quặc ư?"
"... Bọn chúng nói khi có việc sẽ tự nói cho thần, thần chỉ cho rằng bọn chúng muốn thả dây dài câu cá lớn." Vệ Bẩm nói như vậy. Đáy lòng Cố Thanh Sương khẽ cười một tiếng: Thật ra ý nghĩ của hắn cũng không sai, con cá lớn kia còn không phải là A Thi hay sao? Hắn khẳng khái chịu chết, A Thi sẽ trở mặt thành thù với nàng, lúc đó bọn chúng muốn làm gì mà chẳng được?
Vệ Bẩm cúi đầu, thất hồn lạc phách quỳ xuống: "Nương nương, thần như thế nào cũng không quan trọng nhưng cầu xin người cứu lấy A Thi, đám người kia, bọn chúng... Bọn chúng có thể động đến Lan Hinh bên cạnh Ninh Quý nhân thì cũng có thể..."
"Đương nhiên là bổn cung muốn cứu A Thi." Cố Thanh Sương ngắt lời hắn, rơi vào trầm ngâm, nhất thời nàng cũng không biết nên phá giải cục diện này như thế nào.
Địch trong tối ta ngoài sáng, chuyện như vậy luôn luôn rất đáng ghét. Xông thẳng tới nàng cũng được thôi, vậy mà còn cong cong quẹo quẹo mười tám ngõ, không biết từ chỗ nào tìm ra một đám người quấn lấy Vệ Bẩm, rồi thông qua Vệ Bẩm tính kế A Thi.
Trước tiên vẫn phải thăm dò xem kẻ sau lưng là ai mới được.
Đêm nay Cố Thanh Sương thức trắng, đúng lúc Hoàng đế ở bên cạnh Hoàng hậu nên không ai phiền nàng, nàng có thể tập trung suy nghĩ suốt một đêm.
Chỉ là, vào bình minh hôm sau, khi A Thi vén màn, nhìn thấy sắc mặt nàng thì lập hoảng sợ: "Nương nương ngủ không ngon sao?"
"Ừ, ta không sao." Cố Thanh Sương ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương: "Giúp ta trang điểm đi, ta muốn đi gặp Hoàng hậu nương nương."
"Gặp Hoàng hậu nương nương?" A Thi ấp úng, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Hoàng hậu nương nương còn ở cữ, đã hạ chỉ miễn thỉnh an buổi sáng. Nương nương ngủ không ngon giấc thì nghỉ thêm một chút đi."
Nàng chỉ nói: "Ta có chuyện quan trọng."
A Thi nghe thế thì không nói thêm gì nữa, theo lời hầu hạ nàng thay quần áo trang điểm.
Qua ước chừng hai khắc, Cố Thanh Sương đi vào Thục Ninh viên, Hoàng đế đã thượng triều, cung nhân bên cạnh Hoàng hậu thấy nàng thì muốn khuyên nàng trở về, ánh mắt nàng rơi vào cửa điện: "Bổn cung biết Hoàng hậu nương nương đang ở cữ nên không có tâm tình quản lý, nếu không phải có chuyện quan trọng thì bổn cung cũng sẽ không lại đây."
Hai vị hoạn quan chặn ở trước cửa hai mặt nhìn nhau, hơi chần chờ, cuối cùng vẫn lui lại nhường đường. Cố Thanh Sương ý bảo các cung nhân đều ở lại bên ngoài, ngay cả A Thi cũng không được đi theo, một mình nàng vào cửa điện, lập tức đi tẩm điện bái kiến.
Tẩm điện, đêm qua Hoàng hậu ngủ rất ngon. Vừa rồi, vì Hoàng đế thức dậy thượng triều, nàng ấy cũng dậy theo, rửa mặt chải đầu đơn giản một phen, định ăn chút gì rồi ngủ tiếp.
Lúc Cố Thanh Sương đi vào cửa điện, nàng ấy đang dựa vào thành giường, được cung nữ hầu hạ ăn một chén súp hoành thánh gà. Cố Thanh Sương tiến lên chào hỏi, nàng ấy nghiêng đầu nhìn nhìn, nói: "Bổn cung đã miễn lễ nghĩa lục cung, Thục dung cần gì phải đi một chuyến này."
Cố Thanh Sương rũ mắt gật đầu: "Thần thiếp có chuyện quan trọng bẩm tấu."
Nói xong nàng lại không nói một lời nào nữa, Hoàng hậu đương nhiên sẽ hiểu ý nàng, liếc hai bên trái phải: "Các ngươi đều lui ra đi."
Các cung nhân lẳng lặng hành lễ. Trước khi bọn họ lui ra bên ngoài, Hoàng hậu lại duỗi tay ra, cầm chén hoành thánh còn dư non nửa trong tay cung nữ trước mặt lại đây.
Mọi người trong điện lui ra ngoài, nàng ấy lại ăn một miếng hoành thánh, ánh mắt nhìn tới Cố Thanh Sương: "Thục dung ngồi xuống nói."
"Tạ nương nương." Cố Thanh Sương nhún gối, ngồi vào cạnh mép giường, nghĩ sẵn trong đầu qua một lượt, sau đó mới nói: "Hôm qua thần thiếp nghe nói một chuyện."
Hoàng hậu thuận miệng hỏi tiếp: "Chuyện gì?"
Cố Thanh Sương nói từ chuyện Vệ Bẩm ở ngoài cung bị bắt trói, đến chuyện những người đó dùng A Thi để áp chế hắn như thế nào. Cuối cùng bỏ bớt suy đoán của mình về mục đích của bọn chúng, không nói ra việc bọn chúng muốn khiến A Thi phản bội nàng, trái lại cường điệu việc Vệ Bẩm phải làm nàng mang những túi thơm đó, khiến Hoàng hậu cảm thấy đám người kia nhắm về phía nàng ấy.
Cuối cùng, tất nhiên nàng nói vài câu cho Vệ Bẩm: "Những túi thơm đó thần thiếp đã tìm người nghiệm qua, dùng xạ hương phân lượng cực nhỏ, dù có treo toàn bộ ở trong phòng cũng không làm tổn thương đến nương nương. Đây là chính hắn động tay động chân, không để cho bọn chúng thực hiện, nhưng loại sự tình này có một thì có hai."
Cố Thanh Sương nói xong, trộm đánh giá vẻ mặt của Hoàng hậu. Nếu Hoàng hậu chịu giúp nàng, chuyện này nhất định sẽ dễ dàng hơn một chút. Nàng cẩn thận nghĩ, dám làm việc to gan lớn mật như thế, ở trong cung tổng cộng cũng không có mấy người. Nếu lấy sức nàng không vặn ngã được người này, vậy không ngại lôi kéo một vị có thế lực sánh ngang với người này.
Chỉ cần đừng trùng hợp chọn trúng chính người tính kế sau lưng nàng là được.
Nàng suy xét một lượt mỗi người trong cung, cảm thấy lựa chọn tốt nhất không ai hơn Hoàng Hậu.
Chỗ dựa sau lưng Hoàng hậu đủ mạnh, quyền thế ngập trời, bản thân nàng ấy lại không phải người thích tính kế. Cố Thanh Sương cảm thấy lúc trước nàng ấy nói không muốn hại đến mạng người không phải là giả, vậy thì chuyện này cũng không phải do nàng ấy âm thầm mưu tính.
Nàng thấy Hoàng hậu nhíu mày, không còn bận tâm chuyện ăn hoành thánh, thìa sứ khuấy tới khuấy lui trong chén, sau một lúc lâu, nàng ấy hỏi: "Còn có ai biết nữa?"
"Không có." Cố Thanh Sương lắc đầu: "Hôm qua Vệ Bẩm lén báo cho thần thiếp, thần thiếp chưa nói cho ai cả."
Hoàng hậu suy tư gật gật đầu: "Ngươi để bổn cung ngẫm lại đã."