Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 68: Trung cung Hoàng hậu




Edit: Ngọc Quý cơ

Beta: Rine Hiền phi

Đêm đó, cuối cùng Hoàng đế không nói gì với nàng, hắn chỉ ôm nàng vào lòng, ôm nàng rất chặt, như thể chỉ bằng cách này, hắn mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng.

Cố Thanh Sương cũng không làm phiền hắn, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

Những lúc như thế này, nàng luôn sẵn lòng bên hắn, nàng đoán lúc này hắn coi nàng thành Nam Cung Mẫn, đây cũng không phải chuyện xấu gì, phần tình cảm thanh mai trúc mã kia, ở trong cung chỉ có hắn cùng Nam Cung Mẫn là có, đây là thế mạnh của Nam Cung Mẫn. Bây giờ, hắn nguyện ý đặt phần tình cảm này cho nàng, nàng ít nhiều cũng có thế mạnh này.

Sau đó, nàng thật sự ngủ thiếp đi. Đến khi hắn thức dậy để thượng triều, nàng mới chợt tỉnh. Những lúc như thế này, hắn luôn khuyên nàng ngủ thêm chút nữa, đa số thời điểm nàng đều nghe theo nhưng hôm nay lại thức dậy cùng hắn, cùng các cung nhân hầu hạ hắn rửa mặt thay y phục.

Vì vậy, trước khi rời khỏi Tư Nhã điện, hắn ôm nàng, đau lòng mà dặn dò nàng: "Nàng về ngủ thêm một lát nữa đi."

"Vâng." Cố Thanh Sương mỉm cười gật gật đầu, sau đó hành lễ cung tiễn.

Hắn xoay người bước ra ngoài, nàng đứng dậy, âm thầm thở dài: "Hoàng thượng."

Hắn không tự giác dừng lại, nàng không nhìn hắn, rũ mi nói: "Thần thiếp nghe nói bên ngoài có dịch. Người mà Hoàng thượng lo lắng cũng ở bên ngoài, sợ là không an toàn, hay là đưa vào cung tránh đi."

Lời này nói ra, hắn ngẩn người quay đầu lại.

Cố Thanh Sương vẫn rũ mi mắt xuống, đứng đó không nói lời nào. Nhưng ngay cả khi không nhìn, nàng cũng có thể nhận thấy được cảm xúc đang thay đổi trong mắt hắn. Một lúc sau, hắn mới thốt ra một câu: "Nàng đang nói cái gì..." Trong giọng điệu của hắn có một tia run rẩy không thể kiềm chế.

Cố Thanh Sương chậm rãi tiến lên, đi tới trước mặt hắn, dịu dàng sửa Thập Nhị Loan* cho hắn. Ánh mắt nâng lên, xuyên qua mười hai dải ngọc lắc lư kia, màn theo ba phần thê lương, cười chống lại ánh mắt của hắn: "Thần thiếp từng bị Hạ Thanh Yến làm tổn thương, đồng bệnh tương liên, tự biết chuyện nàng ta làm năm xưa tất sẽ khiến Hoàng thượng đau lòng. Nhưng rốt cuộc nàng ta khác với Hạ Thanh Yến, thần thiếp đối với Hạ Thanh Yến là si tâm sai người mới gây thành đại họa, nhưng nàng ta..."

*Thập Nhị Loan: 12 dải ngọc trước và sau mũ của vua

Cố Thanh Sương cắn môi, trong mắt lộ ra mâu thuẫn, một lúc lâu sau mới mang theo vẻ bất bình nói: "Trong lòng nàng ta từ đầu tới cuối luôn có Hoàng thượng. Tất cả sai lầm, chỉ là bởi vì muốn có Hoàng thượng đến nhập ma."

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, đôi môi mỏng khẽ run lên: "Trẫm đã quên nàng ta..."

Cố Thanh Sương dường như hoàn toàn không ý thức được hắn đang cố gắng chống đỡ, cười khàn khàn: "Hoàng thượng thật sự có thể nhìn nàng ta mắc bệnh dịch, chết ở Hoàng thành sao?"

Sự chống đỡ cuối cùng trong lòng hắn bị những lời này đánh vỡ, đáy mắt run rẩy. Cố Thanh Sương tiếp tục: "Có những việc đã được định sẵn sẽ khiến chính mình hối tiếc cả đời... thì không thể đánh cược được."

Nói xong, nàng bất chấp hắn đã mặc triều phục chỉnh tề, duỗi tay ôm chặt lấy, hai má dán ở trước ngực hắn, chậm rãi nói: "Thần thiếp hận những gì nàng ta đã làm, nhưng càng không muốn Hoàng thượng phải hối hận. Hoàng thượng không cần phải bận tâm đến suy nghĩ của thần thiếp vào thời điểm quan trọng này, đón nàng ta trở về đi. Chỉ cần... chỉ cần..." Môi son mím lại, lời nói của nàng càng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Hoàng thượng đừng quên thần thiếp là được rồi."

Lời vừa dứt, nàng nghe thấy tim hắn lệch nhịp, thân thể hơi cứng lại, không tiếng động hít một hơi.

Nàng cho rằng thời gian này hắn trằn trọc, thật ra cũng không phải vì cân nhắc tâm tư của nàng, nhưng điều đó không ngăn trở Cố Thanh Sương nói ra những lời này khiến hắn cảm động. Nàng cảm giác được hắn cứng đờ, sau đó cánh tay dùng sức ôm lấy nàng, nói ra ba từ bảo đảm: "Trẫm sẽ không."

Đáy lòng Cố Thanh Sương cười một tiếng, âm thầm nghĩ hai từ: Không tin.

Hắn lại nói: "Thanh Sương, nàng làm những việc này vì trẫm, trẫm đều sẽ nhớ rõ."

Cố Thanh Sương bĩu môi, thầm nghĩ: "Chỉ mong thật sự như vậy."

Vì vậy, khi Hoàng đế thượng triều, chợt nhấc lên một mảnh gió nổi mây phun.

Hoàng đế hạ chỉ đón Nam Cung thị đã bị phế truất về cung, dù không có phong vị, chỉ nói để người tạm thời tiến cung an dưỡng nhưng vẫn làm Thái hậu giận tím mặt. Khi cung nhân ngự tiền đi truyền chỉ đến cửa cung thì bị người Di Ninh cung phái đến mạnh mẽ ngăn cản.

Sau đó tất nhiên là Hoàng đế phải đi Di Ninh cung một chuyến, không ai biết được rốt cuộc hai mẫu tử họ tranh cãi như thế nào, tóm lại cuối cùng hai người mỗi người lui một bước. Thái hậu miễn cưỡng gật đầu đồng ý cho người vào cung tạm thời tránh dịch bệnh, nhưng yêu cầu Hoàng đế quyết định chuyện lập Hậu.

Sau đó lại là một hồi giằng co không dứt.

Lúc hậu cung nghe được nguyên nhân chi tiết, đã là hai ngày sau. Lúc đó mấy người bọn họ ngồi trong điện của Lam Phi thưởng trà, Liễu Nhạn mang theo hai phần hoang mang nói: "Nghe nói Hoàng thượng từ lâu đã không còn ý định không phải Nam Cung thị thì không được, hiện tại hẳn là hắn nguyện ý lập Hậu. Chỉ là Thái hậu muốn chọn Vinh Phi, hắn lại không chịu, muốn chọn người khác làm Hậu."

Lam Phi nghe lời này, mày hơi nhíu lại: "Vinh Phi vốn là người được chọn làm Hoàng hậu, sở dĩ năm đó không thể làm chủ trung cung, toàn bộ đều là do Nam Cung thị. Mấy năm nay nàng ta chấp chưởng lục cung, cũng không thấy có gì sơ sót, Hoàng thượng đối với nàng ta cũng coi như kính trọng, thật sự không biết vì sao lúc này lại như vậy. "

Trong chuyện này không ai biết vì sao Hoàng thượng lại chướng mắt Vinh Phi, trong điện nhất thời yên tĩnh, yên lặng trong chốc lát, Thải Song suy đoán lung tung: "Có phải trong lòng Hoàng thượng vẫn muốn lập Nam Cung Mẫn, chỉ là bởi vì chuyện trước đó, nhất thời không tiện nói ra. Trước tiên tìm cớ sách đẩy Vinh Phi ra, tốt xấu gì cũng để trống Hậu vị rồi bàn sau?"

Với suy đoán của nàng, Cố Thanh Sương lắc đầu một cái: "Không có khả năng."

Mặc dù Hoàng đế ở hậu cung tùy tâm tùy ý nhưng cũng sẽ không ngang nhiên đến mức đó. Lấy thân phận trước kia của Nam Cung Mẫn cũng không thể leo lên Hậu vị, hiện giờ lại là một nữ nhân từng bị phế truất, nếu ngày sau leo lên Hậu vị, trừ phi chứng minh đủ loại tội danh trước kia đều là giả, bằng không chính là vứt thể diện hoàng gia xuống mặt đất rồi dẫm lên.

Hơn nữa, mặc dù hành động của Hoàng thượng làm cho người ta hoang mang nhưng cũng không phải vì tiếp tục bỏ trống Hậu vị. Hắn đã nói rõ muốn chọn quý nữ thế gia khác vào cung làm Hậu. Thế gia trong kinh nhiều như vậy, nữ nhi chờ gả nhiều như vậy, muốn chọn ra một người thích hợp, không phải là việc khó.

Hai ngày nữa đã trôi qua kể từ khi đó, Hậu vị đã được định ra. Người được chọn là cô nương bên nhà mẹ đẻ Thái hậu, đường muội của Vinh Phi - Thi thị. Lễ bộ chọn ngày đại hôn là hai tháng sau, nhưng thánh chỉ đã chiêu cáo thiên hạ, sự tình sẽ không còn biến số nữa. Cho nên Nam Cung Mẫn có thể tiến cung, đối ngoại chỉ nói Trang Thái phi muốn tiến cung tạm tránh dịch bệnh, đưa theo nàng ta vào hầu hạ.

Hai người họ đều bị sắp xếp ở trong cung điện hẻo lánh nhất ở cực bắc hoàng cung, tất nhiên cũng sẽ không khiến các nàng thiệt thòi trong phương diện áo cơm sinh hoạt hằng ngày.

Đây là Thái hậu khoan dung, nhưng khoan dung không có nghĩa là Thái hậu không tức giận.

Vì vậy, một khắc sau khi vào cung, Trang Thái phi lập tức quỳ gối trong điện Di Ninh cung. Chuyện Thái hậu nói, bà ta là lần đầu tiên nghe được, hoảng hốt đến bật khóc, Thái hậu chỉ vào bà ta chửi ầm lên: "Ai gia biết ngươi mềm lòng nhưng lại không biết ngươi vô năng đến vậy! Một người sống sờ sờ cũng không trông coi được! Làm gì dưới mí mắt ngươi, ngươi cũng không biết! "

Những chuyện trong An Duyên tự, Hoàng thượng không đề cập tới, là do bà tự mình điều tra, ngay cả chuyện liên quan tới Doanh Lan cũng điều tra rõ ràng tỉ mỉ. Dường như trong chuyện này, Trang Thái phi không có vấn đề gì, bà tin, nếu không, Nam Cung Mẫn cũng không phải mất công vòng vèo như vậy, mua chuộc người đưa đến trong phủ Trưởng Công chúa.

Chỉ là bà vẫn giận Trang Thái phi –– một người trạc tuổi bà, ở trong cung lăn lộn hơn nửa đời người, sao có thể vô năng thành như vậy!

Trang Thái phi kinh sợ không thôi, quỳ gối bò về phía trước, trên mặt đầy nước mắt: "Thái hậu... Thái hậu nương nương bớt giận, việc này thật sự là... A Mẫn nàng... A Mẫn nàng từ khi ra cung tới nay thực sự rất ngoan ngoãn nghe lời, trong đó có phải có hiểu lầm gì hay không, thần thiếp chưa từng..."

"Hiểu lầm?" Thái hậu cười lạnh cắt đứt ảo tưởng của Trang Thái phi: "Ngươi muốn ai gia đưa tất cả bằng chứng đến trước mặt cho ngươi xem sao? Nếu không phải Hoàng thượng niệm tình cũ, vào lúc này giết nàng ta sẽ làm tổn thương tình mẫu tử của ai gia và Hoàng thượng, ai gia thật sự muốn cho mỗi người các ngươi uống một ly rượu độc!"

Thái hậu hận đến mức trong giọng nói nảy sinh ác độc, như muốn từ trong địa ngục bò ra.

Trên thực tế, hiện tại bà hối hận nhất chính là lúc trước thật sự tha cho Nam Cung Mẫn một mạng. Sớm biết có hôm nay, bà đã sớm khiến cho Nam Cung Mẫn chết một cách thần không biết quỷ không hay ở ngoài cung.

Trang Thái phi cúi đầu, không dám tranh cãi nữa.

Thái hậu lạnh lùng liếc bà ta một lúc, giọng nói bình tĩnh trở lại: "Hiện tại nàng ta không có vị phân, chỉ là thân phận thứ dân. Nuôi ở trong viện của ngươi, phạt như thế nào ngươi xem mà làm."

"Thái hậu nương nương..." Trang Thái phi kinh ngạc ngẩng đầu, theo bản năng muốn nói vài câu cầu tình. Nhưng khi bắt gặp tia lạnh lùng trong mắt Thái hậu, ngay lập tức đè ý định này xuống.

Thái hậu đã cho bà ta mặt mũi rồi. Nếu bà ta không làm, chờ Thái hậu ra tay thì A Mẫn sẽ càng thảm hơn.

Vì thế, buổi tối hôm đó, Cố Thanh Sương nghe Tiểu Lộc Tử đến bẩm báo, Trang Thái phi bên kia đóng chặt cửa viện không cho người vào, hình như là phạt đánh Nam Cung Mẫn một trận. Cụ thể đánh bao nhiêu gậy hắn không biết, chỉ nghe nói là bốn ma ma dáng người cường tráng cùng nhau kéo Nam Cung Mẫn từ trong phòng ra, áp giải đến phòng Thái phi đánh.

Nói xong, Tiểu Lộc Tử tiến lại vài bước, hạ giọng nói: "Còn có chút tin đồn nhảm nhí, không thể phân biệt thật giả, nương nương chỉ nên nghe cho vui."

Cố Thanh Sương gật gật đầu: "Ngươi nói đi."

Tiểu Lộc Tử nói: "Nghe nói là... là lột y phục để đánh. Thái phi tức giận không nhẹ, nói nếu nàng không cần thể diện thì cũng không cần giữ mặt mũi cho nàng nữa. "

Lời này khiến Cố Thanh Sương có chút kinh ngạc, sắc mặt A Thi lại biến đổi: "Lột y phục phạt gậy? Nếu da mặt mỏng một chút thì sẽ ảnh hưởng mạng người."

Cố Thanh Sương cười nhạo: "Tính kế tới lui lâu như vậy, thật vất vả mới vào lại cửa cung, nàng ta sẽ không bởi vì một trận đòn mà đi tìm chết đâu."

Hôm sau, Doanh Lan không hiểu sao lại mất hài tử.

Lúc đầu chỉ là động thai khí, đến trưa thấy máu, toàn bộ Thái y của Thái Y viện đều phụng chỉ đi hội chẩn, nhưng vẫn không có cách nào cứu chữa.

Chạng vạng, một tiếng thét đau đớn vang lên, tiếng sau thảm hơn tiếng trước, nghe nói là thai chết non trong bụng nhưng không lấy ra ngoài được.

Doanh Lan cứ như vậy hét thảm thiết cả một đêm, đến khi ánh ban mai mờ mờ hiện lên thì mới kết thúc. Vinh Phi đi thỉnh chỉ tấn nàng làm Hiền nghi để trấn an, Hoàng thượng gật đầu đồng ý.

Bởi vì lúc trước ở hậu cung kết oán quá nhiều nên sau khi sinh non hầu như không có ai đến thăm nàng ta. Nhưng trước kia Cố Thanh Sương cùng nàng ta diễn cảnh thái bình giả tạo quá tốt, tỏ vẻ rất thích nàng ta cho nên hiện tại không thể không chạy qua một chuyến.

Nàng gọi Uyển Tu nghi, hai người ngồi liễn đi song song trên đường, Uyển Tu nghi cười nói: "Vẫn là Thái hậu nương nương có bản lĩnh thần thông. Tối hôm qua ta nghe nói Du Hiền nghi vừa kêu thảm thiết vừa nói có người hại nàng, nhóm Thái y bèn kiểm tra một lượt đồ ăn, đồ dùng của nàng, chỉ nói không thấy có gì khác thường."

Đương nhiên Thái y phải nói là không có gì khác thường, nếu không thật đúng là không muốn sống nữa.

Uyển Tu nghi che miệng cười một tiếng, lại nói: "Như thế, cho dù Hoàng thượng có hỏi thì đoán chừng cũng không hỏi ra manh mối gì."

"Hoàng thượng sẽ không hỏi." Cố Thanh Sương thản nhiên: "Tuy rằng lời nói của Thái y hữu dụng nhưng thai nhi của Du Hiền nghi vẫn luôn rất ổn, hiện tại đột nhiên không giữ được, Thái y lại trăm miệng một lời, tỷ tỷ nghĩ Hoàng thượng thật sự không biết được nguyên nhân phía sau ư?"

Uyển Tu nghi ngẩn người, chợt bật cười: "Là ta hồ đồ."

Dù sao cũng là hắn ngầm đồng ý với cách làm của Thái hậu.

Dù sao, hắn nghĩ đến quan hệ giữa Doanh Lan và Tư Lan, lại nghĩ đến tình cảm chủ tớ của Tư Lan và Nam Cung Mẫn, thì sẽ nguyện ý để Thái hậu trút giận.

Qua chừng một khắc, hai người tiến vào Vãn Lan hiên, nơi ở của Doanh Lan. Mấy tháng nay, Doanh Lan thịnh sủng không suy, Vãn Lan hiên được vạn người chú ý. Hiện giờ mặc dù nàng ta mất đi hài tử, mọi thứ trong viện cũng không có biến hóa gì, chỉ là trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi.

Cố Thanh Sương và Uyển Tu Nghi cùng nhau đi vào phòng ngủ, trong phòng ngủ yên tĩnh không tiếng động. Đại cung nữ đứng ở bên giường, lặng yên không một tiếng động hành lễ với hai người. Cả hai đi tới bên giường xem xét, mới phát hiện Doanh Lan không ngủ, chỉ ngơ ngẩn nhìn vách tường, khuôn mặt thường ngày tươi tắn hoạt bát giờ phút này tái nhợt không hề có sức sống.

Lại có hai cung nữ vào phòng, lẳng lặng di chuyển ghế đến cho hai người ngồi xuống. Hai người ngồi xuống, Doanh Lan rốt cục cũng chậm rãi quay đầu, giọng bình thản: "Các ngươi đến để chê cười ta."

Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định. Uyển Tu nghi trước hết tỏ vẻ mặt tiếc hận, nghiêng người về phía trước: "Ngươi nói cái gì vậy. Đều là tỷ muội trong cung, ngươi mất hài tử, chúng ta cũng buồn khổ."

Doanh Lan ngoảnh mặt làm ngơ, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Thanh Sương: "Vậy Thục dung nương nương thì sao?"

"Có phải Thục dung nương nương đang ngóng chờ thần thiếp mau chết không?"

"Sao muội muội lại nói ra lời này." Cố Thanh Sương mặt đầy đau lòng: "Thường ngày ngươi gọi ta một tiếng Nhu tỷ tỷ, ta tất nhiên là xót ngươi. Ngươi dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ nhiều chuyện linh tinh như vậy. Hài tử..." Nàng thở dài một tiếng: "Muội muội còn trẻ, còn có thể có nữa."

"Thục dung nói phải." Uyển Tu nghi lập tức tiếp lời, cùng nàng kẻ xướng người hoạ: "Ngươi phải biết rằng, trước kia Thục dung cũng đã từng mất đi hài tử. Nhưng ngươi xem, hiện giờ Tam Hoàng tử không phải cũng bình an sinh ra sao? Con người chỉ cần có phúc khí thì không mất được, muội muội đừng nóng vội, dưỡng tốt thân thể, kiên nhẫn chờ một chút là được."

Cố Thanh Sương không khỏi liếc mắt nhìn nàng ta, hạ mi mắt xuống.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến Nam Cung Mẫn, Uyển Tu nghi luôn tàn nhẫn hơn so với ngày thường. Nàng nói câu kia, là vì biết Doanh Lan lần này sinh non bị thương thân thể, không có khả năng lại có hài tử. Không ngờ rằng Uyển Tu nghi còn có thể thao thao bất tuyệt bổ sung thêm vài câu, lại đâm thêm mấy đao vào trong lòng Doanh Lan.

Doanh Lan quả nhiên kích động, nức nở một tiếng, nước mắt tràn ra. Uyển Tu nghi trên mặt kinh ngạc: "Được rồi được rồi. Không nói nữa." Dứt lời giữ cổ tay Cố Thanh Sương, kéo nàng đứng lên, phân phó đại cung nữ bên cạnh: "Nương nương các ngươi tâm tình bất ổn, bổn cung và Nhu Thục dung tạm thời không quấy rầy nữa. Ngươi ở lại hầu hạ, nếu có yêu cầu gì, chỉ cần đến nói với chúng ta một tiếng là được."

Đại cung nữ nhận lời hành lễ, Uyển Tu nghi không dừng lại một giây nào, lôi kéo Cố Thanh Sương đi ra cửa.

Cố Thanh Sương nhất thời cũng không rõ vì sao nàng lại đi gấp như vậy, cho đến khi ra khỏi cửa viện Vãn Lan hiên, nàng ấy cười phá lên, mới biết nguyên nhân là bởi vì nghẹn cười sắp không chịu nổi.

Cố Thanh Sương liếc nàng một cái: "Quả nhiệ tỷ tỷ là cố ý."

"Đương nhiên là cố ý." Uyển Tu nghi nói khẽ, nhìn tấm biển trên cửa Vãn Lan hiên, "Nam Cung Mẫn đã làm ra chuyện ác như vậy, còn muốn người khác sinh hài tử cho nàng ta nuôi dưỡng, tính toán thật giỏi."

Trong sân phía bắc, khi cung nữ bưng chén thuốc vào phòng cho Nam Cung Mẫn còn không dám nâng mí mắt.

Nam Cung Mẫn nhận chén thuốc, bưng lên uống một hơi cạn sạch, lại đưa chén qua, cũng không nhìn nàng ta.

Trận phạt gậy hôm trước, dù sao cũng rất mất mặt. Từ nhỏ đến lớn, có khi nào nàng ta từng bị đối đãi như vậy đâu? Mấy ma ma áp giải nàng ta vào phòng Thái phi, cửa phòng vừa đóng đã lập tức ấn nàng ta xuống đất, váy bị xé rách, quần cũng bị lột ra, gậy lớn lạnh lùng đập xuống, sỉ nhục so với đau đớn càng mãnh liệt hơn.

Nàng ta cảm thấy mặt mũi bị quét sạch, đương nhiên phải giãy dụa khóc la, Trang Thái phi luôn thương nàng ta lại lạnh lùng nói một câu: "Còn ầm ĩ nữa thì áp giải ra sân đánh, gọi cung nữ hoạn quan cả viện này ra nhìn ngươi."

Nàng ta không dám nhúc nhích nữa, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trang Thái phi. Trang Thái phi cũng không nhìn nàng ta, bình tĩnh nói: "Hiện tại bản lĩnh của ngươi thật lớn, nhiều âm mưu như vậy, tự mình bại lộ thì thôi, cũng không sợ kéo người ngoài chôn cùng ngươi."

Nam Cung Mẫn sững người, nói không nên lời.

Trang Thái phi đã biết chuyện.

Từng gậy đánh xuống người, trên trán nàng ta rịn mồ hôi, trong lòng tuy sợ nhưng không phục, xé ruột xé gan hô lên: "Thái phi! Tình cảm giữa ta và Hoàng thượng người đều biết rõ! Đều là vì những nữ nhân trong hậu cung này..."

Ma ma trừng phạt dường như không muốn để cho nàng ta cãi lại, lực đánh xuống càng ngày càng mạnh, làm cho lời nói của nàng ta cũng nghẹn lại.

Nhưng nàng ta cắn răng, vẫn tiếp tục phản bác: "Là bọn họ không buông tha ta trước! Trí ca ca đối xử tốt với ta, các nàng một lòng muốn ta chết! Dựa vào cái gì mà ta không thể tính kế lại! Dựa vào cái gì mà ta phải cô đơn hiu quạnh đến cuối đời!"

Những lời này, trước kia không phải nàng ta chưa từng nói qua. Những ngày nàng ta vừa bị trục xuất khỏi cung, trong lòng nghẹn tức, mấy lần nằm trong lòng Trang Thái phi khóc lóc nói những lời này.

Khi đó mặc dù Trang Thái phi không tán đồng, nhưng cũng chịu dỗ dành nàng ta. Khuyên nàng ta nghĩ thoáng một chút, nói rằng dù cuộc sống thế nào thì cũng luôn có giải pháp.

Lúc này, Trang Thái phi dửng dưng đứng dậy, cất bước ra ngoài: "Đè nàng xuống, đánh đủ một trăm gậy. Nếu còn nói năng bậy bạ, ngày mai canh giờ này lại áp giải tới, đánh thêm một trăm gậy nữa."

"Thái phi... Thái phi!" Nam Cung Mẫn kinh ngạc hét lên, nàng ta không ngờ Trang Thái phi sẽ đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy, nhưng rốt cuộc không dám nói thêm gì nữa, chỉ biết ngậm miệng chặt lại, thầm nghĩ trước tiên vượt qua hình phạt đi đã.

Một trăm gậy, không phải là loại gậy lớn chuyên dùng trách phạt cung nhân trong cung thường dùng, chỉ là một cây thước tre dài hai thước. Tính ra thời gian đánh không dài, nhưng Nam Cung Mẫn lại cảm thấy giống như đã chịu đựng mấy đời, cuối cùng ngất đi.

Món nợ này, nàng ta nhớ kỹ, sớm muộn gì nàng ta cũng phải tính toán rõ ràng với những nữ nhân kia. Hết thảy uất ức mấy năm nay nàng ta phải chịu đều sẽ trả lại cho đám nữ nhân kia.

Kèm theo từng trận gió xuân, lại hơn mười ngày như nước chảy qua. Dịch bệnh ngoài cung càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả một số tôn thất thân phận tôn quý cũng bị nhiễm bệnh, dân chúng không biết đã chết bao nhiêu người.

Phía sau mỗi người là một gia đình, xảy ra chuyện như vậy vào thời điểm vừa qua tết có vẻ đặc biệt thê lương.

Hoàng đế vì vậy mà vô cùng bận rộn, không để ý đến hậu cung, Nam Cung Mẫn bên kia cũng không có động tĩnh gì mới. Các phi tần chán đến chết, ai nấy đều bày ra dáng vẻ hiền huệ, có người đi cầu phúc, có người quyên góp tiền, ngóng trông dịch bệnh sớm qua đi.

Khi các nàng thể hiện tấm lòng của mình, Cố Thanh Sương cũng bày bút mực ra, lần đầu tiên thật lòng thật ý chép kinh cầu nguyện trong mấy năm qua. Cha mẹ nàng cũng đã qua đời trong một đợt thiên tai tương tự. Nàng dùng việc chép kinh để diễn không ít lần, hiện tại lại hy vọng chép kinh thật sự có thể đổi lấy một chút lòng thương xót của Phật tổ, làm cho dân chúng bớt chịu khổ sở.

Đầu tháng ba, Hoàng đế đại hôn, Thi thị tiến vào Trung cung.

Bởi vì dân gian có dịch bệnh, mọi chi tiết trong đại hôn đều được giản lược. Nhưng vào ngày hôm sau của hôn lễ, các phi tần vẫn phải theo thường lệ đến Tê Phượng cung hành đại lễ với Hoàng hậu.

Hôm nay Cố Thanh Sương dậy sớm, rửa mặt tỉ mỉ, trang điểm cẩn thận. Đến đây trong lòng còn có chút xúc động, Hậu vị bỏ trống nhiều năm như vậy, hiện giờ bỗng nhiên có chủ, làm cho người ta không thích ứng được.

Khi mọi người tề tụ đến cửa Tê Phượng cung, trời còn chưa sáng. Qua ước chừng một khắc, cửa điện mở rộng, hai ma ma lớn tuổi cùng nhau đi ra, khom người mời chúng phi tần vào điện.

Hoàng hậu đã ngồi ngay ngắn trên chủ vị, mọi người đồng thời lễ bái: "Hoàng hậu nương nương thiên tuế!" Đợi đến khi âm thanh vấn an dừng lại, phía trên không có người lên tiếng. Cố Thanh Sương dư quang đảo qua, thấy có cung nữ tiến lên, đỡ Vinh Phi và Lam phi đứng dậy trước.

Sau đó nghe thấy tiếng cười của Hoàng hậu: "Hai vị tỷ tỷ có tư lịch sâu nhất, ngày sau mọi việc trong cung còn cần hai vị tỷ tỷ chỉ bảo."

"Nương nương khách khí." Hai người đáp lời: "Thần thiếp biết gì đều sẽ nói hết cho Hoàng hậu."

Sau đó Hoà Chiêu nghi cũng được đỡ dậy, ánh mắt Hoàng hậu dừng trên mặt nàng: "Nghe nói Hoàng Trưởng tử rất hiểu chuyện, trước kia bổn cung chưa từng gặp qua hắn. Ngày sau, bổn cung chính là đích mẫu của hắn, sau này nếu Chiêu nghi tới chỗ Thái phi nương nương thăm hắn, có thể gọi bổn cung đi cùng."

Hòa Chiêu nghi cũng kính cẩn đáp một tiếng "Vâng", lại có cung nữ đi tới trước mặt Cố Thanh Sương và Uyển Tu nghi, hai người vịn tay cung nữ đứng dậy. Hoàng hậu nhìn các nàng, chậm rãi nói: "Tam Hoàng tử của Nhu Thục dung bổn cung cũng muốn gặp thường xuyên. Uyển Tu nghi bên kia..." Nàng nói xong dừng lại một chốc, vẻ mặt có thêm một chút lo lắng: "Lát nữa bổn cung muốn đi vấn an Thái hậu, làm phiền Tu nghi đi cùng bổn cung. Nếu bổn cung có chỗ nào làm không ổn, cũng phiền Tu nghi nói đỡ cho bổn cung ở trước mặt Thái hậu nương nương."

Hai người cũng khách khí đáp lại, nghe tiếp, càng nghe càng kinh hãi.

Hoàng hậu đối với mỗi người đều có thể nói một hai câu, mỗi câu nói đều để lộ ra nàng nắm rõ hậu cung trong lòng bàn tay.

Đây không chỉ là quan tâm, mà còn là ra oai phủ đầu.

Cố Thanh Sương không tiếng động ngước mắt lên đánh giá cô nương vừa mới cập kê không lâu này. Nàng ngồi ngay ngắn ở đó, mặc dù gương mặt và giọng điệu còn tồn tại hai phần ngây thơ, nhưng không có nửa phần nhút nhát. Thản nhiên nói chuyện với các phi tần lớn tuổi hơn nàng, khí thế mười phần, như thể đã ngồi ở hậu cung này mấy năm.

Vị Hoàng hậu này, có chút bản lĩnh.

Cố Thanh Sương vừa nghĩ vừa hạ mi mắt xuống, dư quang như có như không quét qua mặt Vinh Phi.

Vinh Phi chỉ đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thần sắc kính cẩn, thoạt nhìn không có bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng nếu nhìn kỹ thì lại như đang kìm nén rất nhiều thứ.

Đợi Hoàng hậu lần lượt điểm danh từng người xong, mọi người ngồi vào chỗ của mình. Khi các nàng đã yên vị, một hoạn quan vào điện, ở bên cạnh Hoàng hậu thì thầm một câu gì đó.

Hoàng hậu gật đầu: "Để nàng ta vào."

Vì thế cửa điện lại lần nữa mở ra, mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua, đều cả kinh.

Người đang chậm rãi bước vào điện chính là Nam Cung Mẫn. Nàng ta gầy đi một vòng lớn, sắc mặt cũng không tốt, nàng ta đứng giữa đại điện nhìn không chớp mắt đánh giá Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên cao.

Cố Thanh Sương nghiền ngẫm đánh giá tâm tình của nàng ta, mơ hồ cảm thấy nàng ta giống như âm thầm cắn chặt răng rồi mới rũ mắt hành lễ: "Hoàng hậu nương nương vạn an."

Sáu chữ bình tĩnh điềm đạm, dù có tỏ ra bình tĩnh đến mấy cũng không che giấu được sự không cam lòng trong lòng nàng ta. Người trong điện ai cũng biết nàng ta ngóng trông vị trí này bao lâu, hiện giờ nhìn thấy người khác chiếm mất mà nàng ta còn phải tới đây chào hỏi.

Hoàng hậu lại dường như không phát hiện ra bất kỳ sự bất thường nào, cười hiền hòa: "Bổn cung đã nghe qua tên của ngươi từ lâu cho nên mới cầu xin Thái hậu, hôm nay nhất định phải mời ngươi tới, gặp mặt ngươi một lần."

Toàn bộ phi tần hô hấp ngưng lại, nhất thời cũng không rõ rốt cuộc Hoàng hậu có ý gì.

Lại thấy Hoàng hậu rời khỏi chủ vị, tự mình tiến lên, đỡ Nam Cung Mẫn đứng dậy: "Hôm qua bổn cung và Hoàng thượng có nhắc tới ngươi, Hoàng thượng cũng rất nhớ ngươi. Ngươi yên tâm, mặc dù bổn cung và Hoàng thượng không có tình cảm thanh mai trúc mã, nhưng cũng là phu thê một lòng. Nếu Hoàng thượng thích, bổn cung phải sắp xếp thỏa đáng cho hắn. Vậy..."

Nàng nói xong rũ mắt ngẫm nghĩ, sau đó hai mắt sáng lên, trong lời nói cũng đột nhiên có thêm vài phần ngây thơ của tiểu cô nương: "Cứ phong ngươi làm Thiếu sử đi! Sau này thỉnh thoảng ngươi có thể gặp mặt Hoàng thượng. Về phía Thái hậu nương nương bên kia, bổn cung sẽ đi khuyên bảo!"