Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 52: Lại là Thất tịch




Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Vân Phi

Vào tháng bảy, thai của Liễu Nhạn tính ra cũng sắp được năm tháng. Thái hậu vui mừng, ngày thất tịch hôm đó đã sớm triệu nàng ấy qua. Trước giờ, nàng và Thái hậu giao tiếp không nhiều lắm, giờ lại là thời điểm mang thai cần lưu tâm, không khỏi càng lo lắng. Nàng ấy bèn kéo Cố Thanh Sương và Uyển Tiệp dư đi cùng. Cố Thanh Sương lại dẫn theo Thục Sung y theo cùng, một đám náo nhiệt cùng nhau đến Từ Thọ hiên của Thái hậu.

Đến Từ Thọ hiên, ngồi vào chỗ, Liễu Nhạn dần dần thả lỏng xuống, bởi vì Thái hậu thực sự hiền từ.

Thái hậu vui mừng nhìn bụng của nàng hơi nhô lên, nắm tay khen nàng: "Đứa trẻ ngoan, ai gia thấy ngươi là người biết lễ nghĩa. Nhưng hiện nay có thai, lễ nghĩa gì cũng đều có thể bỏ qua, an tâm dưỡng thai là quan trọng nhất. Nếu có chỗ nào không hài lòng, phải báo ai gia biết ngay. Trong cung thiếu đồ vật gì, hay là các cung nhân hầu hạ không hài lòng cũng thế, ai gia làm chủ cho ngươi."

Liễu Nhạn cười rộ lên, gật đầu tạ ơn, lại nói: "Mọi thứ của thần thiếp đều tốt, các cung nhân hầu hạ cũng cẩn thận."

Không bao lâu, Thải Song thấy trà nguội, bèn yên lặng pha trà bưng tới. Thái hậu thấy vậy, lại kéo nàng ấy đến trước mặt khen một hồi.

Trước giờ Thải Song chưa từng gặp qua Thái hậu, nào đã trải qua việc này? Nhất thời nàng ấy co rúm bất an, lại được sủng mà sợ, một chữ cũng không nói nên lời, cũng may Uyển Tiệp dư kịp thời trêu ghẹo: "Thái hậu nương nương, Thục muội muội tính tình hướng nội, nương nương khen như vậy, nàng ấy không biết làm thế nào cho phải đâu."

Thái hậu nghe vậy, cười càng thoải mái, lập tức lệnh cho Mặc Trúc mở kho lấy đồ ban thưởng tới, Liễu Nhạn và Thải Song đều có.

Cố Thanh Sương nhìn một màn này, trong lòng thực sự bội phục Thái hậu.

Thái hậu ở trong cung trải qua một đời chông gai, những góc khuất khúc mắc trong hậu cung, chỉ cần bà muốn biết thì chẳng có gì có thể giấu bà. Nếu bà ham muốn quyền lực, bất kể hậu cung hay tiều triều đều sẽ ở trong khống chế của bà. Nhưng bà bước lên địa vị cao lại có thể buông tay mặc kệ, quyền lực, tranh đấu đều chỉ như gió thoảng mây bay, bà lại vẫn có thể thành thật, kiên định mà hưởng thụ niềm vui làm trưởng bối an nhàn.

Nếu đổi lại là nàng, sợ là không làm được như vậy.

Trong lúc không hay biết, sắc trời đã dần tối sầm xuống, đám phi tần cũng lục tục tới. Gia yến cùng nhau dùng bữa, sau khi yến hội tan lại tốp năm tốp ba túm tụm cầu nguyện Chức Nữ ban cho khéo tay thêu thùa. Liễu Nhạn vô cùng hứng thú với việc này, mới vừa cầm kim chỉ, lại thấy Mặc Trúc đi tới, vẻ mặt cung kính thu lấy kim chỉ.

Nàng ngơ ngẩn nhìn về phía Thái hậu. Thái hậu xụ mặt nói: "Đang mang thai thì đừng làm mấy việc này, vừa phí sức lực vừa tổn hại đôi mắt."

Liễu Nhạn không khỏi ấm ức: "Thần thiếp đã sớm lười nhác, lâu rồi không may vá, nhưng Thất tịch lần này thần thiếp cũng phải thử xem, biết đâu lại thắng được tiền thưởng của Thái hậu?"

Thái hậu chỉ vào nàng, cùng cười nói với Mặc Trúc: "Nghe xem, ngươi nghe xem. Đã được thưởng chưa tính, nàng ấy còn muốn tranh chút tiền kia." Dứt lời, bà lại hỏi Mặc Trúc: "Hôm nay phần thưởng là cái gì?"

Mặc Trúc cười nói: "Thái hậu nương nương sai nô tỳ đi làm, nô tỳ nghĩ hiếm khi có dịp vui vẻ, bèn tự chủ trương hào phòng một chút, chọn ngọc như ý loại tốt nhất vừa mới tới lần trước."

"Ngọc như ý này không có cái thứ hai." Thái hậu ngậm cười trầm tư một lát: "Cứ như vậy đi, năm đó của hồi môn của ai gia chỉ có một chiếc vòng cổ ngọc, cũng là nguyên liệu thượng hạng. Ngươi đi mang tới, chặn cái miệng này của Đoan Quý nhân."

Liễu Nhạn cả kinh, vội đứng dậy nói: "Thần thiếp chỉ nói giỡn thôi, không dám nhận lễ hậu như vậy của Thái hậu."

"Nhận đi." Thái hậu không thèm để ý xua xua tay: "Ai gia lớn tuổi rồi, không mang được vật như vậy. Ngọc tốt mà ngày rộng tháng dài không có nhân khí bồi dưỡng thì cũng khô héo mà thôi. Ngươi cầm lấy đi, nếu không thích thì ngày sau để đứa nhỏ chơi."

Giọng điệu Thái hậu chân thành, nói đến mức Liễu Nhạn không thể chối từ, vội hành đại lễ cảm tạ. Thái hậu sai người đỡ nàng ấy lên, lại sợ nàng ngứa tay cầu Chức nữ khéo tay thêu thùa may vá, vẫy tay với nàng ấy: "Ngồi vào bên cạnh ai gia, nói chuyện với ai gia."

Cũng lúc đó, Cố Thanh Sương và một vài vị phi tần quen biết đang ngồi dưới hành lang trong viện. Trong tay mấy người vốn cũng có kim chỉ, nhưng Lam Phi không hề hứng thú. Uyển Tiệp dư biết mình không thành thạo nên cũng lười xuyên. Cố Thanh Sương vốn cảm thấy bản thân mình kim chỉ cũng tàm tạm, kết quả khi xâu đến kim thứ ba, giương mắt nhìn lên thấy Thải Song bên cạnh đã xâu được bảy tám kim từ lúc nào, lập tức buông kim chỉ trong tay.

Cứ như vậy, tình thế đổi thành mấy người cùng nhau nhìn Thải Song xâu chỉ. Thải Song lại rất tập trung tinh thần, cho đến khi xâu xong cây kim cuối cùng mới thở ra một hơi, ngẩng đầu. Bỗng dưng nhận thấy ánh mắt bốn phương tám hướng hướng về phía mình, nàng ấy sửng sốt: "Sao vậy..."

Không kịp để nàng ấy hỏi nhiều, Uyển Tiệp dư đã lấy đồ vật trong tay nàng ấy đi, lại kéo nàng ấy tới: "Đi mau, ta thấy chưa có ai vào điện báo kết quả đâu, tám chín phầm mười là ngươi nhanh nhất!"

Nàng ấy đi quá gấp, Thải Song không kịp phản ứng, chỉ lo đuổi theo. Khi vào cửa bị vấp vào bậc cửa, Thái hậu nhìn thấy, bèn mắng Uyển Tiệp dư: "Xưa nay ngươi là người đoan trang nhất, sao cũng hấp tấp vậy!"

"Thái hậu nương nương bớt giận." Uyển Tiệp dư cười làm hòa, bước chân đi qua, dâng kim chỉ đã xâu xong lên: "Thục Sung y xâu xong rồi, có phải người đầu tiên không ạ?"

Thái hậu hơi ngẩn ra, ý cười lan tràn: "Đúng là người đầu tiên. Tới đây, Mặc Trúc, mau đem ngọc như ý cho nàng ấy."

"Tạ Thái hậu nương nương." Thải Song vui sướng không thôi, lễ bái tạ ơn. Ngọc như ý cầm vào trong tay, mát lạnh trơn bóng.

Một màn vui vẻ hòa thuận như vậy tất nhiên cũng là có người vui kẻ buồn. Một số phi tần chưa từng được lòng vua vốn muốn lộ diện trước mặt Thái hậu, hiện giờ nhìn thấy mất đi cơ hội chiến thắng, không khỏi hụt hẫng. Còn một số người hỏi thăm rõ ràng thế cục trong cung, thấy thế càng không khỏi sinh lòng đố kỵ, có người thuận lợi đi lên, không khỏi cũng quá thuận lợi rồi. Một mình Nhu Tiệp dư đắc đạo không tính, lại còn kéo theo cả người bên cạnh gà chó lên trời?

Không bao lâu, tin tức tiền thưởng đã có chủ truyền khắp Từ Thọ hiên. Lăng Quý nhân ngồi trong đình hóng mát ở hậu viện, vốn cũng định tranh tiền thưởng, nghe tin lại không nhịn được hung hăng mắng: "Tiện nhân! Ta biết trước giờ nhìn chằm chằm nàng ta là không sai mà! Hễ để nàng ta lộ mặt, nàng ta nhiều tâm tư lắm cơ!"

Thải Chi bên cạnh cẩn thận khuyên nhủ: "Nương tử nén giận. Nàng ta giỏi kim chỉ thì được gì? Nói cho cùng hơn nhau ở kỹ năng hầu hạ người khác thôi. Chẳng qua hôm nay là Thất Ttịch nên nàng ta mới chiếm được vài phần chỗ tốt, chứ đặt ở ngày thường, Hoàng thượng nào thèm để mắt."

Lắng Quý nhân chưa bớt giận nửa phần, lại mắng tiếp: "Thứ không tim không phổi, bám được cành cao rồi liền không nhớ bản thân là ai! Ngày xưa sớm nên đánh chết nàng ta, bọc chiếu ném đến bãi tha ma mới phải!"

Thải Chi không kịp nói chuyện, phía sau đã truyền đến tiếng cười: "Quý nhân muội muội tính tình ngay thẳng, nói chuyện thật không kiêng nể."

Chủ tớ hai người đều giật mình, đồng thời quay đầu lại. Nhìn rõ người tới, hai bọn họ mới thở ra một hơi, cũng may không phải đám người thân thiết với Nhu Tiệp dư.

Minh Tần đi vào đình hóng gió, thong thả ung dung ngồi xuống bên cạnh, hai mắt đánh giá Lăng Quý nhân rồi lại cười nói: "Quý nhân muội muội việc gì phải tức giận với tiện tỳ kia? Bám vào cành cao đắc ý được mấy ngày thôi. Huống hồ nếu nói cành cào, trong cung cũng không chỉ có một mình Nhu Tiệp dư này."

Trong mắt Lăng Quý nhân chợt lóe tia sáng.

Tuy trước giờ nàng ta không được sủng, nhưng tốt xấu gì cũng đã tiến cung nhiều năm, không đến mức nghe không hiểu một câu này của Minh Tần. Nàng ta lập tức kích động, vui sướng tràn đầy mặt: "Nếu Tình phi nương nương..."

Minh Tần lại không muốn nghe nàng ta nói, giữa mày chợt nhíu, nhìn về phía hồ ngoài đình hóng gió: "Biểu tỷ ta không nói gì cả, Quý nhân suy nghĩ nhiều rồi."

Niềm vui sướng vừa dâng lên của Lăng Quý nhân lại chìm xuống.

"Nhưng mà người ở trong cung, có thêm mấy tỷ muội cũng là chuyện tốt." Minh Tần nói rồi dừng lại một chút, ánh mắt hướng tới Lăng Quý nhân, nhàn nhạt ý cười: "Gần đây bỗng nhiên Hoàng thượng không thường xuyên đến gặp biểu tỷ, chắc chắn là Nhu Tiệp dư đã khua môi múa mép. Nếu Đoan Quý nhân lại sinh hạ Tam Hoàng tử, ai dà..."

Trong mắt Minh Tần hiện vẻ u sầu, lắc đầu: "Ta thật đau lòng cho biểu tỷ."

Dứt lời, Minh Tần đứng lên, thở ngắn than dài rời đi. Lăng Quý nhân chợt giật mình, suy nghĩ lại lời nói không đầu không đuôi kia.

Minh Tần rời đi một hồi lâu, rốt cuộc nàng ta mới từ từ phục hồi tinh thần.

Ý của Minh Tần là... Nếu đứa bé trong bụng Đoan Quý nhân không còn, nàng ta sẽ có cơ hội kết giao với Tình Phi?

Ý niệm này vừa khơi dậy trong lòng Lăng Quý nhân, nàng ta kinh hãi đến mức toát một thân mồ hôi lạnh. Nàng ta cuống quít đè nén tâm tư này, liên tục hít vào mấy ngụm khí lạnh.

Nhưng mà không bao lâu, ý tưởng này lại hiện ra.

Kia chính là Tình Phi.

Nếu nàng ta có thể lôi kéo được Tình Phi, cả đời này không được sủng nàng ta cũng chịu.

Những ngày tháng bơ vơ không nơi nương tựa nàng ta chịu đủ rồi, cung nhân xem thường, phí ăn mặc bị cắt xén... Từ khi Thải Song bám víu Nhu Tiệp dư, nàng ta thường xuyên nghĩ, bản thân sống có khi còn không tốt bằng Thải Song.

Cách đó không xa, phía cuối con đường hẹp quanh co là một ngọn núi giả. Dưới chân núi có động đá, sâu thẳm yên lặng, hiện giờ trời đã tối, thường thì sẽ chẳng có ai cố tình đi vào bên trong.

Minh Tần đi vào trong động, khi đến chính giữa, Như Quý nhân đi tới đón: "Tỷ tỷ."

Minh Tần cười, Như Quý nhân rũ mắt: "Tỷ tỷ nói ra rồi?"

"Tất nhiên là nói ra rồi." Minh Tần gật đầu, vẻ mặt lại có chút bất an: "Nhưng cách này có hiệu quả không? Dù gì cũng liên quan đến con vua, mấy câu ngắn ngủn, nàng ta..."

"Tỷ tỷ không thân thiết với nàng ta." Như Quý nhân dựa vào vách đá, cười khẽ một tiếng: "Ta và nàng ta quen biết từ nhỏ, ta rất hiểu tính tình của nàng ta. Nàng ta rất thiếu kiên nhẫn, lại thích so bì với người khác. Thục Sung y trước kia là nô tỳ của nàng ta, hiện giờ lại gió xuân đắc ý như vậy, sợ là nàng ta đã bực lắm rồi. Hiện giờ có người đưa ra cách khiến nàng ta nổi bật hơn, nàng ta nhất định sẽ động lòng."

"Ta là đang lo lắng phía biểu tỷ." Minh Tần buông tiếng thở dài, "Biển tỷ thật sự không muốn làm chuyện như vậy."

"Tình Phi nương nương nói miệng thôi." Như Quý nhân nhẹ mỉm cười.

Minh Quý nhân lại nhăn mày, tỏ vẻ không vui. Nàng ta chép môi, lại nói uyển chuyển một chút: "Cho dù là thật sự không muốn... Đợi đến khi xong việc, nàng ấy cũng không nói được gì. Nếu đến cùng đều là tốt cho nàng ấy, lại nói, bên kia có một đứa nhỏ, tóm lại trăm hại mà không một lợi đối với nàng ấy, việc này trong lòng nàng ấy sáng như gương. Đến lúc đó dù có không muốn, cũng không đến mức vì vài phần chính nghĩa là vạch tội chúng ta trước mặt Hoàng thượng, tỷ tỷ nói phải không?"

"... Điều này đúng là không sai." Minh Tần trầm tư.

Trong cung này rất nhiều người không muốn làm kẻ ác. Nhưng việc đã tới trước mắt, tóm lại là không muốn cũng phải làm.

Như Quý nhân cười xinh đẹp: "Huống chi, việc không phải do chúng ta làm, không bẩn tay chúng ta."

Nếu muốn tự mình làm, bọn họ cũng chẳng tốn công đi tìm Lăng Quý nhân.

Lăng Quý nhân ngu xuẩn như vậy, nếu không phải vì muốn nhờ nàng ta giúp một việc lớn, bọn họ cũng chẳng muốn kết giao với nàng ta.

Nhưng rốt cuộc nàng ta có mệnh kết giao với bọn họ hay không, vậy phải xem vận may của nàng ta.