Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 41: Ngự nữ Thải Song




Edit: Trúc Tiệp dư

Beta: Huệ Hoàng hậu

Đêm đầu năm, một đêm xuân ở Tử Thần điện như vậy là ngàn vàng khó đổi. Ngày hôm sau hiếm khi hắn không cần thượng triều, Cố Thanh Sương cũng trốn ở trong điện thanh nhàn nửa ngày.

Lúc mặt trời lên cao nàng mới bị hắn kéo đi dùng bữa. Dùng cơm xong nàng lại lười biếng nằm xuống. Tiêu Trí vốn muốn đọc sách trong chốc lát, ngước mắt thấy ngọc thể thướt tha lại không cầm lòng được mà buông sách xuống. Hắn ngồi vào bên người nàng, cầm tua ngọc bội lên cù vào cần cổ nàng.

Cố Thanh Sương rụt cổ lại, mở mắt đẹp: "Hoàng thượng đáng ghét."

Giọng nói ngọt mềm như một miếng mật đường.

Tiêu Trí ngưng thần cười: "Cảnh xuân rất đẹp, nàng cứ nằm như vậy à? Hiếm khi hôm nay trẫm không có việc gì, cùng nàng chơi tuyết nhé?"

Nàng không cảm kích, ôm chăn xoay người đưa lưng về phía hắn: "Tiểu hài tử mới mê chơi tuyết."

Thật giống như dấu chân nhỏ hôm qua ở ngoài cửa không phải của nàng.

Hắn chồm qua, ghé vào bên cổ nàng, hơi thở gần gũi đều có thể cảm nhận: "Tiểu hài tử mới mê chơi tuyết. Kiếp phù du trộm được nửa ngày nhàn, trẫm cùng nàng làm tiểu hài tử nửa ngày."

Đôi mắt đẹp Cố Thanh Sương liếc sang, chớp chớp mắt nhìn hắn: "Hoàng thượng quanh co lòng vòng là nhất định bắt thần thiếp nhận cái này mới được, có phải không?"

Ý hờn dỗi lộ rõ, giống con mèo nhỏ.

Hai người ngậm cười nhìn nhau một lúc lâu. Cuối cùng mèo nhỏ bò dậy, mang theo ý lười nhác duỗi eo thon, bước đến trước bàn trang điểm.

A Thi búi tóc cho nàng, nàng ăn không ngồi rồi, trong miệng cứ nhắc mãi muốn đi đâu chơi. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy bên hồ Thái Dịch vẫn là tốt nhất, bèn quyết định chỗ này rồi lại hứng thú bừng bừng quay mặt đi: "Đại Công chúa thích chơi tuyết nhất. Không bằng mời Lam Phi nương nương mang Đại Công chúa lại đây đi cùng?"

Tiêu Trí ngồi ở bên án, lấy tay chống cằm. Hắn nghe lời này thì lấy tay ấn huyệt thái dương nổi lên: "Muốn ở bên nàng, không cần gọi người khác."

Nói như vậy lọt vào trong tai người khác, đều là thiên đại ân điển. Nàng lại không cảm kích, cau mày nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có tiểu hài tử mới càng thú vị."

Phần tâm tư này, nàng đã nghiền ngẫm rất nhiều lần. Nàng cảm thấy phần lớn phi tần trong cung có lẽ không dám làm nhưng tám chín phần mười Nam Cung Mẫn đã làm.

Phần thắng mà Nam Cung Mẫn nắm chắc nhất, đơn giản là tình cảm thanh mai trúc mã với hắn. Nhưng nói đến cùng thanh mai trúc mã là cái gì? Nói tới cùng thì là hai người cũng đủ quen thuộc, ở chung tự tại.

Nàng tự biết tình cảm với hắn không đến được phần kia cho nên không dám hoàn toàn noi theo Nam Cung Mẫn. Nhưng một ít tính tình nhỏ thì không sao, chỉ cho là thêm phần thú vị cho tình cảm hai người ở chung.

Nàng thấy biểu tình của hắn khi nàng nói ra câu kia hơi khựng lại, nhất thời như có chút hoảng hốt rồi rất nhanh lấy lại tinh thần. Hắn cười nhẹ nhàng: "Viên Giang, đi mang Công chúa lại đây."

"Tạ Hoàng thượng!" Cố Thanh Sương cười nhẹ nhàng đồng ý, lại vội vàng phân phó A Thi: "Cũng đưa Hi nhi đến đây đi, nàng và Công chúa có thể chơi được với nhau."

Thẩm Hi vốn nên về nhà ăn tết, Cố Thanh Sương cũng hoàn toàn không định giữ nàng lại. Thẩm Thư lại cẩn thận, sợ chọc nàng bất mãn, nên đón Thẩm Hi về nhà vào 29 tháng chạp, mùng một đầu năm lại đưa về cung. Tính toán đâu ra đấy, Thẩm Hi chỉ ở nhà qua lễ trừ tịch.

Cố Thanh Sương biết rõ đây là Thẩm Thư đang tỏ lòng trung thành với nàng. Người ta đã tỏ ý như vậy, nàng cũng phải tỏ vẻ một chút. Vì thế hôm qua nàng đặc biệt cho người đến nhà Thẩm Thư tặng quà ngày lễ, lại dặn dò từ trên xuống chăm sóc Thẩm Hi cho tốt, để con bé vui vẻ ăn tết.

Nhưng người lớn có chăm sóc thế nào, với con bé mà nói đều không bằng bạn cùng lứa tuổi chơi cùng nhau. Cố Thanh Sương gọi Đại Công chúa tới cùng chơi tuyết, hai đứa nhỏ đều vô cùng vui mừng. Nàng mới đắp được nửa người tuyết đã lạnh đến không chịu nổi, quấn lấy Tiêu Trí vào đình hóng gió uống trà nóng. Hai tiểu cô nương lại tay đông lạnh đến đỏ lên đều không sợ, vẫn luôn chơi đến hoàng hôn ngả về phía tây mới không thể không từ biệt.

Đại Công chúa được nhũ mẫu mang về chỗ Lam Phi, Thẩm Hi đi theo Cố Thanh Sương về Hiệt Tú các. Thẩm Hi hiếm khi vui vẻ như vậy, đối mặt với thánh giá cũng quên sợ hãi, vẫn luôn nhảy nhót chạy ở phía trước. Nghịch cành cây khô trên tuyết, dẫm dẫm mặt đất đóng băng, thực có thể tự tìm niềm vui.

Tiêu Trí tất nhiên sẽ không so đo lễ nghĩa với tiểu cô nương như vậy. Hắn ôm Cố Thanh Sương thản nhiên bước chậm. Trên mặt Cố Thanh Sương treo nụ cười, cùng hắn tán gẫu. Chẳng qua ánh mắt nàng lúc nào cũng nhìn chằm chằm Thẩm Hi, thỉnh thoảng lại cẩn thận dặn dò nàng "Hi nhi chạy chậm một chút", "Đừng ngã", "Cái đó bẩn, đừng đụng".

Những lời này, đương nhiên là nói cho hắn nghe. Trong cung hiện nay hai vị Hoàng tử đều nuôi ở chỗ Thái phi. Nếu ngày sau nàng sinh Hoàng tử, tất nhiên là không muốn con mình cũng như vậy. Nhưng phân vị nàng không cao, cũng không có gia thế để cậy vào, có thể đả động hắn tạm thời cũng chỉ có một phần tấm lòng người mẹ này thôi.

Tuy rằng nếu từ đại cục suy tính thì hơn phân nửa hắn cũng sẽ không nhớ chút "Tấm lòng người mẹ" này của nàng. Nhưng nàng tạm thời thử xem, chậm rãi thể hiện, dù sao cũng mạnh hơn không làm gì cả.

Đợi đến khi vào nguyệt môn Hiệt Tú các, Thẩm Hi chạy về phía sau viện, nàng lại mở miệng: "Chậm chút, đừng để ngã."

Còn chưa dứt lời, trong lòng lại buồn cười, chính nàng lúc ở bên hắn đều "Thận trọng từng bước", quả thực là "Kinh doanh từng món", nói ra mỗi câu nói đều chứa tính toán.

Lúc ban đầu, nàng ngẫu nhiên còn sẽ cảm thấy có chút mệt mỏi. Hiện nay lại đã hoàn toàn thích ứng, thậm chí thích thú.

Nhìn bóng dáng Thẩm Hi cười than một tiếng, nàng nghiêng người vén áo thi lễ với hắn: "Thần thiếp đi xem Hi nhi, miễn cho con bé ướt giày vớ cũng không biết đổi, để lạnh lại bị bệnh."

Tiêu Trí bất đắc dĩ: "Hai người các ngươi thì ai là nữ quan của ai hả?" Tiếp đó cười nhạt: "Đi đi."

Nàng ngượng ngùng vì hắn trêu ghẹo, lại chào một cái rồi mang theo A Thi đi.

Nàng để hắn một mình đi vào phòng ngủ của nàng, hắn sẽ tự nhìn thấy bảng chữ mẫu nàng đặt ở trên bàn, đó là nàng phỏng theo chữ hắn viết.

Phỏng chữ viết thiên tử, đương nhiên nguy hiểm. Tuy hôm qua hắn vẫn chưa có không vui nhưng đó chẳng qua bởi vì hắn đang ở trong nhu tình mật ý, theo bản năng mà không có lòng đề phòng.

Đợi đến khi bọn họ tách ra, hắn lại một mình suy nghĩ, có lẽ chính là một chuyện khác rồi.

Cho nên nàng không thể không tốn thêm vài phần tâm tư, để ngày sau hắn có nhớ tới việc này cũng không có quá nhiều cảnh giác với nàng.

Biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất, không gì hơn là làm hắn cảm thấy tâm tư nàng đơn thuần không hề có tạp niệm, không có chút giấu giếm nào với hắn.

Cố Thanh Sương không nhanh không chậm mà cùng A Thi đi về phía hậu viện. Vệ Bẩm không biết đi theo từ khi nào: "Nương tử."

Cố Thanh Sương hơi nghiêng đầu, hắn nói: "Song Ngự nữ tới, đang uống trà ở sương phòng."

Cố Thanh Sương quay đầu, hỏi A Thi: "Ngươi và nàng ta kết giao đã bao lâu?"

A Thi bấm tay tính: "Tháng 11, nương tử dặn dò xong, không lâu sau đó ta đuổi kịp nàng ta đi Thượng Cung cục lãnh tiền tiêu hàng tháng. Nô tỳ nói chuyện với nàng ta, cũng nói rõ ý nương tử, tính ra sắp hai tháng."

"Hai tháng." Cố Thanh Sương hơi dừng một chút, lắc lắc đầu: "Cho dù Lăng Quý nhân làm người có khắc nghiệt, thời gian dài như vậy, nàng ta cũng nên có thể tìm được cơ hội đến đây. Kéo lâu như vậy, đủ thấy người này hoặc là quá nhát gan hoặc là làm việc quá ướt át bẩn thỉu. Ta không dùng được."

Vệ Bẩm ngẩn ra: "Vậy... Không biết thần nên trả lời nàng ta như thế nào?"

"Cứ chiêu đãi cho tốt." Cố Thanh Sương vân đạm phong khinh: "Muộn chút nữa lại nói ta không rảnh, để riêng thưởng đưa cho nàng ta là được."

Cho nên qua hai khắc, Thải Song cứ như vậy bị đưa ra khỏi Hiệt Tú các.

Lúc ra khỏi cửa viện, nàng ta ngây ra. Tử Đàn đưa nàng ta ra khách khí, đầy mặt tươi cười, được thưởng cũng phong phú, làm người ta không nói gì được. Nhưng nàng ta có thể nào cũng không ngờ Nhu Tần nương tử không muốn gặp nàng ta.

Nàng tốn thời gian lâu như vậy mới đủ dũng khí đến đây chẳng vì ngày sau có thể có người kéo nàng một cái. Sao Nhu Tần lại... Sao lại đổi ý rồi?

Thải Song không rõ, cũng không nghĩ ra mình có chỗ nào chọc Nhu Tần không vui, một đường mơ màng hồ đồ đi về phía Khánh Hoà cung.

Lúc đó sắc trời đã là mờ tối, đúng vào lúc cung nhân thay ca trực. Trên đường cung thường có cung nhân đi qua, vì thế vài tiếng bước chân đứt quãng đi theo phía sau, nàng ta cũng không chú ý. Trong đầu nàng ta chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt mà cân nhắc rốt cuộc là vì sao Nhu Tần đổi ý.

Nàng ta cứ như vậy mất hồn mất vía mà vào Khánh Hoà cung, lại vào nơi Lăng Quý nhân ở - Tồn Thục đường. Khi bước qua ngạch cửa bị ánh đèn dầu dưới hành lang chiếu vào, nàng ta mới hoàn hồn, theo đó thấy mình đứng ở cửa phòng Lăng Quý nhân.

Thải Song nhất thời không kìm được mà chột dạ: "Nương tử..."

Lăng Quý nhân liếc nhìn nàng: "Hơn nửa ngày đều không thấy ngươi, đi chỗ nào vậy?"

"Nô tỳ..." Thải Song bó tay bó chân gắt gao cúi đầu: "Nô tỳ gặp gỡ cung nhân quen ngày trước, mới đi... Đi uống một chén trà nhỏ."

"Tiện nhân!" Không đợi Lăng Quý nhân mở miệng, Thải Chi hầu hạ ở bên đã giết qua. Nàng ta dùng hết sức tát một cái lên mặt Thải Song: "Còn dám lừa gạt nương tử! Rõ ràng là ngươi đến chỗ Nhu Tần, lại đúng lúc Hoàng thượng cũng ở đó! Thật đúng là trèo cành cao, Tồn Thục đường không chứa được tôn đại Phật nhà ngươi có phải không?"

"Không... Không phải..." Thải Song hoảng sợ. Nàng ta đờ đẫn liếc Thải Chi lại nhìn về phía Lăng Quý nhân, cả người run như cầy sấy: "Nô tỳ không có... Nô tỳ không biết Hoàng thượng ở đó..."

"Bốp" một tiếng giòn vang đánh tiếp, Thải Chi chỉ vào nàng ta mắng: "Tiểu Lương Tử chính mắt thấy ngươi vào cửa Hiệt Tú các! Ngươi còn dám chống chế!"

"Không cần nhiều lời với nàng ta." Lăng Quý nhân khẽ nâng cằm: "Ba mươi trượng, để tên nô tài bán chủ cầu vinh này nhớ cho kỹ."

Thân hình Thải Song cứng đờ: "Quý nhân... Quý nhân nương tử!"

Hai bên hoạn quan nào để cho nàng ta cầu thêm, lập tức dọn sập gụ ra ấn nàng ta lên. Thải Song liều mạng giãy giụa, nước mắt tí tách rơi xuống. Nhưng tất nhiên nàng không tránh được mấy hoạn quan kia, cuối cùng là chỉ đành khóc kêu cầu xin: "Nương tử, cầu ngài chờ hết tết lại phạt nô tỳ đi..."

Lăng Quý nhân cười lạnh một tiếng, đưa mắt đi chỗ khác không hề nhìn nàng ta nữa.

Nàng ta biết vì sao Thải Song lời này. Chỉ bằng thân phận Ngự nữ nửa chủ nửa phó này của Thải Song, ăn tết có thương bệnh e là đến thái y cũng không thể gọi, sợ không may mắn.

Ba mươi trượng không truyền thái y, không biết Thải Song có sống được tới qua tết không.

Nhưng Lăng Quý nhân chỉ mừng rỡ nhặt xác cho nàng ta.

Thải Song vốn là hạ nhân thân cận nhất bên người nàng ta, từ nhỏ đã đi theo nàng ta, lúc trước nàng ta còn tin tưởng hơn cả Thải Chi. Khi đó nàng ta thích Thải Song săn sóc thận trọng, cũng chính vì nguyên nhân này, vào lúc nàng ta tự biết không được Hoàng thượng yêu thích, nàng ta mới có thể đề cử Thải Song.

Nhưng chờ đến khi Thải Song thật sự hầu tẩm, không biết sao, nàng ta bỗng cảm thấy phần săn sóc thận trọng kia trở nên chói mắt. Trong lòng nàng ta cảm thấy buồn cười, cười chính mình đường đường tiểu thư quan gia, ở trong mắt Hoàng thượng lại kém một đứa thị tỳ. Nhưng nàng ta lại không dám hận Hoàng thượng, dần dần, cũng chỉ dám chắc là do Thải Song biết chút công phu hồ ly tinh, mới hợp tâm ý Hoàng thượng.

Từ khi đó, nàng ta chịu đựng một hơi. Đến sau này, nếu Thải Song có thể vẫn luôn được sủng ái thì cũng thôi, nàng ta là chủ cũ của Thải Song, tóm lại đều có chỗ lợi. Nhưng Thải Song cũng không thể buộc được thánh tâm, để cho nàng ta chỉ còn ghen ghét.

Qua vài bước, nhóm hoạn quan đã ấn Thải Song ở sập gỗ, gậy chợt đánh xuống. Tiếng la khóc của Thải Song trở nên càng thêm thảm thiết. Qua mấy gậy, trên váy nàng ta đã mơ hồ hiện vết máu.

"Dừng tay." Ngoài cửa viện, chợt có giọng nữ nặng nề hô lên.

Tất cả mọi người trong viện không khỏi cứng lại, hoạn quan chưởng hình quay đầu, Thải Song treo nước mắt cũng ngơ ngẩn quay đầu. Lăng Quý nhân đứng dưới hành lang thấy rõ ngoài cửa là ai, không khỏi ngạc nhiên. Nàng ta cố nặn nụ cười, tiến lên chào hỏi: "Hòa Dung hoa..."

Đối với vị này, đến Vinh Phi, Tình Phi cũng không thể không thêm vài phần khách khí, chỉ vì nàng ta là mẹ đẻ của Hoàng trưởng tử. Cho dù Hoàng thượng không thèm để ý nàng ta, cho dù ngày sau Hoàng trưởng tử có thể bị chuyển đến dưới gối người khác thì một vị trí Thái phi của nàng ta cũng đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

Hòa Dung hoa để cung nữ đỡ tay đi vào cửa, liếc mắt Thải Song một cái, ánh mắt lại sang Lăng Quý nhân: "Song Ngự nữ ở chỗ ta uống chén trà nhỏ, nói vài lời. Tính tình Quý nhân muội muội thật lớn nha."

"Ngài..." Lúc này đổi lại là Lăng Quý nhân cứng đờ: "Ngài nói cái gì?"

Hòa Dung hoa ngoảnh mặt làm ngơ với sự kinh ngạc và hoang mang của nàng ta, tự mình nói: "Quý nhân xem nàng ta không vừa mắt, trong phòng bổn cung cũng thiếu người nói chuyện. Vậy cứ để ta mang nàng ta đi thôi."

Dứt lời không cần Lăng Quý nhân nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt, cung nhân đi theo phía sau đã ba chân bốn cẳng nâng Thải Song dậy.

"Cái này..." Lăng Quý nhân ậm ờ, muốn cản lại không nói nên lời.

Thân phận của Thải Song này không được coi là cung tần đứng đắn, nhưng rốt cuộc cũng không phải cung nữ, dời cung là phải được Vinh Phi gật đầu. Hòa Dung hoa dám mang người đi như vậy, trong lòng đã nắm chắc Vinh Phi sẽ đồng ý. Thậm chí có đến trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng sẽ không cản.

Người sinh dục Hoàng trưởng tử, có quá đáng hơn nữa, cũng không ai vì chút việc nhỏ này mà làm nàng ta mất mặt.

Vì thế cuối cùng Lăng Quý nhân cũng không nói câu gì. Hòa Dung hoa lười i để ý, thấy cung nhân đã đỡ Thải Song thì trực tiếp xoay người đi luôn.

Nàng ta vừa đi vừa phân phó: "Truyền thái y tới! Nếu có người hỏi thì cứ nói là ta bị phong hàn."

Những lời này làm Lăng Quý nhân nhẹ nhàng thở ra. Hòa Dung hoa nói như vậy thì sẽ không có ai đến chỉ trích nàng khắt khe với hạ nhân.

Hòa Dung hoa nói ra câu kia, đó là vì để Lăng Quý nhân an tâm. Đợi đến khi đi xa vài bước, nàng ta lại hỏi thăm Thải Song vài câu, lúc này mới quay đầu tới, lần thứ hai phân phó cung nhân: "Đi bẩm Vinh Phi nương nương đổi chỗ ở cho Ngự nữ."

Đây là cũng không định đưa Thải Song về cung mình.

Thải Song không khỏi hoảng hốt: "Dung hoa nương tử..."

Hòa Dung hoa cười cười, dừng bước chân, lấy khăn ra xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán cho nàng ta: "Trở về an tâm dưỡng. Ta sẽ không mặc kệ ngươi, chỉ là tạm thời không thể để đến chỗ ta ở được."

Chút việc nhỏ này, nàng ta biết Vinh Phi sẽ đồng ý. Chẳng qua có nhiều dự định, hiện nay nàng ta cũng không thể nói với ai.

Đặc biệt phải gạt Tình Phi và Nhu Tần.

Lại nói, cũng thật sự không có gì để nói.

Nàng thấp cổ bé họng, có thể làm tính toán thật sự hữu hạn. Hiện nay chẳng qua có gắng phô chút tác dụng với người, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào mà thôi.