Edit: Minh Uyển nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Chờ thánh giá đi xa, hai người mới đứng dậy, ánh mắt Mẫn Phi đảo qua khuôn mặt Cố Thanh Sương.
Cố Thanh Sương đang mỉm cười dịu dàng, cụp mắt nói nhỏ: "Nương nương, mời ngồi." Rồi lại bảo A Thi: "Mau, dâng trà lên."
Hiển nhiên tâm tình Mẫn Phi đâu được nhàn nhã như thế, cắn răng đè nén tất cả mọi khó chịu: "Không cần đâu! Tài nhân đã không sao, bổn cung cũng phải trở về thôi."
Cố Thanh Sương lần nữa hành lễ cung tiễn, đợi Mẫn Phi rời khỏi mới quay về ghế dài nghỉ ngơi.
Chuyện xin thêm băng, tuy nàng có ý đồ khác nhưng mấy hôm nay nóng bức làm vết thương khó chịu không phải là giả. Giờ có băng đặt ngay trên giường nàng có thể ngủ ngon giấc rồi.
Thế nên một buổi chiều nhàn rỗi và thoải mái trôi qua, đến chập tối thánh giá quả nhiên lại ghé sang. Cố Thanh Sương đã sớm căn dặn phòng bếp nhỏ chuẩn bị thiện.
Hắn bước vào, lướt nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn: "Dạo này khẩu vị của nàng rất tốt hả?"
Cố Thanh Sương ngẩn ra, hơi bất ngờ vì hắn vẫn nhớ rõ lời nàng nói lúc trước, mỉm cười: "Vâng, thần thiếp đã dần dần thích ứng được rồi. Gần đây, bình thường có thể ăn thêm ít thịt."
Hai người ngồi xuống, vừa dùng bữa vừa tán gẫu đôi câu. Đến khi dùng thiện xong, bọn họ cùng tản bộ trong sân để tiêu thực, vừa vặn người của Thượng Tẩm cục đi tới, bưng khay gỗ đàn hương chứa đầy lục đầu bài, cung thỉnh Hoàng đế lật thẻ bài.
Thấy vậy Cố Thanh Sương bèn lùi lại nửa bước, Tiêu Trí liếc xéo hoạn quan, nhướng mày: "Không có mắt sao, lui ra!"
"... Hoàng thượng." Hoạn quan hãy còn khom lưng bưng khay, ngước mắt lướt nhìn Cố Thanh Sương, chần chừ không dám lui ra.
Cố Thanh Sương buồn cười: "Thương thế của thần thiếp vẫn chưa lành, bọn họ chỉ làm theo cung quy mà thôi."
Tiêu Trí nửa ôm lấy nàng, trong mắt đầy dịu dàng: "Trẫm chỉ ở lại với nàng thôi, không cần nàng hầu hạ."
Kế đến, hắn nói với hoạn quan: "Lui ra đi!" Cố Thanh Sương không nói gì, nhu thuận mềm mại dựa vào ngực hắn.
Có thể khiến hắn nói ra điều này, hoặc vì sự ngoan ngoãn phục tùng và am hiểu lòng người bấy lâu nay của nàng đã có chút hữu dụng, hoặc có thể hắn đã quá thất vọng về Mẫn Phi nên muốn thử nhìn một người khác tốt hơn.
Cho dù là loại nào cũng tốt, tốt hơn việc Mẫn Phi chiếm giữ lòng hắn.
Sau đó, chỉ trong một đêm chuyện cung nhân sơ suất với Bích Ngọc các hoàn toàn biến mất. Thậm chí Nội Quan giám còn cử một hoạn quan tới tạ tội, nghe nói hắn ta chính là người canh giữ hầm băng ngày hôm ấy.
Hoạn quan đó đương nhiên cực kì sợ hãi, vào phòng nhìn thấy Cố Thanh Sương đã quỳ gối dập đầu không ngừng, chỉ vài lần mà trên trán đã rướm máu.
Cố Thanh Sương vội bảo Vệ Bẩm ngăn hắn lại, hai mắt đánh giá: "Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Hoạn quan co rúm lại, đáp lời: "Bẩm nương tử... Nô tài tên Trương Lộc, năm nay mười ba tuổi. Nương tử có thể gọi nô tài là Tiểu Lộc Tử."
Yết hầu Cố Thanh Sương bật lên tia chế nhạo: "Đẩy ra một người thế này để tạ tội với ta, Nội Quan giám cho là ta dễ bị lừa vậy sao."
Trương Lộc nhất thời hoảng sợ, bị Vệ Bẩm đè xuống vẫn chật vật bước tới: "Không phải... Nương tử..."
"Được rồi." Cố Thanh Sương liếc hắn: "Ta xuất thân từ Thượng Nghi cục, mấy chuyện này ta gặp nhiều rồi. Ngươi bị đẩy ra chịu oan ức, lần này ta thả ngươi về, chắc sẽ không có ai gây khó dễ cho ngươi, chỉ sợ sau này có chuyện lại đẩy ngươi ra trước tiên. Ngươi trở về nói với bọn họ, dạo gần đây ta đang dưỡng thương, cần người chăm sóc, nhân thủ trong Bích Ngọc các không đủ nên mượn ngươi hai ba tháng."
Trương Lộc sủng sốt, ngơ ngác nhìn Cố Thanh Sương, lại mờ mịt nhìn mấy cung nhân khác đang đứng bên cạnh.
Vệ Bẩm vỗ đầu hắn một cái: "Đần độn! Đây là nương tử thiện tâm giúp ngươi, còn không mau trả lời!"
"Vâng, vâng, vâng..." Hắn nào dám nhiều lời, vội khấu đầu: "Tạ ơn nương tử."
Hắn nói xong cuống cuồng cáo lui, lảo đảo đi ra, suýt nữa ngã quỵ ở ngoài cửa.
Vệ Bẩm thấy thế vui vẻ, cúi đầu bước lên: "Nương tử, nếu người thấy xung quanh thiếu người hầu, tại sao phải trọng dụng hắn? Để nô tài tới Thượng Nghi cục hỏi là được."
Lần này trước khi Cố Thanh Sương kịp nói, A Thi đã suy luận: "Có phải nương tử thấy bên cạnh đều là người do Thượng Nghi cục phân tới, nên muốn có thêm người ở những nơi khác nữa?"
Cố Thanh Sương nghe xong bật cười: "Phản ứng nhanh đấy."
Đấy chính xác là những gì nàng nghĩ. Cung nữ, hoạn quan hầu hạ nàng đa số từ Thượng Nghi cục, một số ít ở phòng bếp nhỏ đến từ Thượng Thực cục. Bọn họ không hề có người trong bốn cục còn lại, cả Nội Quan giám nữa.
Hoàn cảnh thế này nếu đặt trên người phi tần khác thì đã đủ rồi. Phi tần xuất thân cao quý luôn có nhà mẹ đẻ chống lưng, còn nhà nghèo thì chí ít vẫn xin được chút bạc trong nhà để phòng thân. Duy nhất chỉ có mình nàng, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không còn một ai.
Thế cục hậu cung rắc rối khó gỡ, nàng muốn tiếp tục sống, không thể mù quáng chỉ biết tới mỗi Hoàng đế, mối quan hệ rộng khắp, chính mình phải chậm rãi mở ra.
A Thi cân nhắc: "Giờ nương tử đang hợp thánh ý. Người kia tuy nói là "mượn" tới đây, nhưng có lẽ sẽ không ai thúc giục hắn quay về. Tương lai tấn vị, được thêm người thì khi đó Nội Quan giám tính toán thêm bớt người. Thượng Cung cục, Thượng Công cục, Thượng tẩm cục, Thượng Phục cục..." Nàng phán đoán: "Tuy rằng có người tài mới tốt, song hiện tại đừng quá gấp gáp, về sau từ từ đến là được."
Cố Thanh Sương gật đầu: "Ừ, thật sự muốn thêm vào cùng một lúc, t a vẫn chưa có quá nhiều lý lẽ để xin thêm người đâu."
A Thi nói tiếp: "Chuyện đó không gấp, trái lại bên Thái y viện nô tỳ cho rằng không có ai đáng tin cậy, lúc nào cũng thấy bất an."
Trần Đạc lúc trước chính là ví dụ, Cố Thanh Sương vừa mới tìm hắn chẩn bệnh, sau lưng Hoàng đế đã hay tin. Hết tám chín phần có phi tần ở giữa cản trợ, đến cáo trạng. Tuy lúc đó Cố Thanh Sương tương kế tựu kế, không bị tổn hại gì nhưng nếu sau này có việc lớn thì không thể dùng người như thế được.
Khi đã hiểu được mấu chốt vấn đề, ngược lại Cố Thanh Sương còn bình tĩnh hơn: "Không vội, từ từ nhìn, từ từ chọn."
Càng hấp tấp càng dễ phạm sai lầm.
Những ngày sau đó, hậu cung hiếm hoi trở nên "bình thường".
Đầu tiên là Hoàng đế đã hai ngày không màng tới hậu cung, có thể vì bận bịu công việc trước mắt, cộng thêm ở lại Bích Ngọc các của Cố Thanh Sương hai ngày. Kế đến, không ai biết tại sao hắn đột nhiên mất đi sự nồng nhiệt trước đây với Mẫn Phi, thái độ khác lạ như "mưa nắng thất thường". Ngoại trừ Cố Thanh Sương có thể thường xuyên gặp thánh nhan thì trong lục cung vẫn có mấy vị phi tần lần lượt được lật thẻ bài, cũng có Tình Phi ngày trước được đặc biệt sủng ái.
Lúc ngồi ghế nhỏ đợi Vinh Phi, cả cung từ trên xuống sáng bừng hẳn lên, trong điện tràn đầy không khí hòa hợp êm ấm.
Nhóm nữ quyến ngồi nói chuyện với nhau rất thú vị, ngươi khen vòng tay mới của nàng còn nàng lại khen chiếc trâm cài mới trên đầu ngươi. Chung quy xoay quanh trọng tâm là "Hoàng thượng mới ban thưởng" còn mang đến một tràng cười phụ họa.
Vào lúc này Cố Thanh Sương luôn không nói quá nhiều. Dẫu sao nàng là người bước ra từ trong chùa, hình ảnh quen thuộc của nàng với người khác vẫn luôn tiết kiệm và thuần khiết. Hoàng đế ban thưởng gì đó, tuy rất nhiều nhưng nàng không nhất thiết phải đeo vào, hoặc là được ban thưởng cả bộ châu thoa nhưng nàng chỉ cài một hai chiếc cũng lười nói chuyện phiếm với người ngoài.
Bất giác đã giữa tháng sáu, hôm nay khi đang nhàn rỗi tán gẫu, không ngờ Vinh Phi lại chủ động nhắc tới nàng: "Thanh Tài nhân an dưỡng một thời gian, vết thương hẳn đã lành?"
Cố Thanh Sương cúi người: "Tạ nương nương quan tâm, đã tốt hơn nhiều rồi."
Vinh Phi cười nói: "Vậy mang thẻ bài trở lại đi. Bổn cung thấy Hoàng thượng cũng rất nhớ muội, cũng không thể để muội trốn tránh nữa."
Tất cả phi tần ngồi đấy bật cười, Cố Thanh Sương cũng mỉm cười đồng ý và tạ ơn.
Khi cáo lui khỏi Thư Đức cung đi ra ngoài, trong lòng nàng thở dài một hơi. Nàng vốn muốn tránh thêm vài ngày, dù sao Hoàng đế vẫn đến thăm nàng, thị tẩm hay không cũng không quan trọng.
Nhưng Vinh Phi này... Thật không đơn giản.
Tuy Mẫn Phi độc chiếm thánh tâm nhưng thủ đoạn không quá khó khăn. Chì vì trước kia là thanh mai trúc mã lại là người có dã tâm.
Vinh Phi không giống vậy. Nàng ta chưa từng được sủng ái và dường như cũng không bao giờ quan tâm đến sủng ái. Có điều, khi chấp chưởng cung quyền lại khiến người ta không thể chỉ ra chút sai sót nào, e là Hoàng đế cũng không thể nói được nàng ta có điều gì không tốt.
Thực tế, người này vô cùng khôn ngoan.
Mẫn Phi vừa tiến cung thì Hoàng đế đã vì nàng ta mà bỏ mặc cả hậu cung. Sau đó Thái hậu lại gây áp lực nên Hoàng đế mới buộc lòng triệu kiến các cung tần mới.
Ai mà chẳng biết Vinh Phi thổi gió bên tai Thái hậu chứ?
Chính nàng đã chờ đợi rất nhiều ngày, chờ đến khi ngay cả Hoàng đế cũng cảm thấy bản thân đuối lý mới chịu mở miệng khiến hắn không thể trách nàng được.
Giờ đây, cũng gần như thế.
Tại sao nàng ta bất chợt nhớ ra vết thương của Cố Thanh Sương đã lành? Thực sự là dạo này khí thế của Tình Phi lại trở nên mạnh mẽ. Mười ngày mà Tình Phi đã thị giá tận năm ngày nên mới đẩy nàng ra để cân bằng với Tình Phi chăng.
Chưa kể đến chuyện trước đó nàng ta có ý định đưa nàng vào cung Mẫn Phi...
Cố Thanh Sương lại thở dài, tạm thời không cần suy nghĩ nhiều. Dù sao hiện giờ nàng còn chưa đắc tội với Vinh Phi. Sau này nếu có chuyện gì cần phải cứng rắn thì đó cũng là chuyện của sau này.
Tối hôm đó, quả nhiên Hoàng đế lật thẻ bài của nàng.
Các cung nhân Thượng Tẩm cục tới hầu hạ nàng đều mang vẻ mặt vui mừng hớn hở. Nữ quan dẫn đầu vừa bước vào cửa đã chúc mừng nàng.
Cố Thanh Sương theo bọn họ lên noãn kiệu. Trước tiên đến căn phòng sau Tử Thần điện tắm rửa, thay y phục, rồi mới sang tẩm điện.
Hôm nay Tiêu Trí không quá bận, lật thẻ bài xong thì ra ngoài điện, đứng dưới mái hiên ngắm trăng. Thế nên khi nàng đến đã thấy hắn đang đứng dưới ánh trăng, chưa kịp cúi chào, đã bị hắn nắm tay: "Xem ra vết thương lành hẳn rồi? Trẫm có thứ này cho nàng."
Dứt lời, hắn kéo nàng vào trong.
Cố Thanh Sương hốt hoảng giây lát. Trước kia không lâu, từng có người ngăn cản nàng hành lễ giống thế này, nói với nàng bằng chất giọng dịu dàng: "Giữa ta với nàng cần gì phải nhiều lễ nghĩa vậy? Theo ta đến đây, ta có thứ này tặng nàng."
Rốt cuộc đó chính quá khứ tốt đẹp đó khiến nàng đau đớn tựa như rút sạch toàn bộ ruột gan.
Nàng bị hắn nắm tay đi một đường xuyên qua ngoại điện, nội điện vào trong tẩm điện, hắn lên tiếng: "Chờ đã." Rồi tự mình đẩy án thư, lấy xuống một cái hộp trong bảo khố cạnh bức tường.
Đó là một hộp gỗ nho nhỏ, không hề xa hoa, còn hơi cổ xưa.
Hắn bước tới gần nàng, mở hộp ra, cười nói: "Ngày ấy trẫm thấy nàng xoa cổ tay, chắc là chép kinh bị đau tay, nên cho Thái Y viện bào chế thuốc theo phương thuốc cổ truyền, nàng dùng thử xem."
Cố Thanh Sương nghe xong, cả người sững sờ.
Trước đây có rất nhiều chuyện nàng cố tình làm cho hắn thấy nhưng chuyện này thì không. Nàng xác thực vì ngày ngày chép kinh quá mệt mỏi nên cổ tay mới bị đau, động tác xoa cổ tay hoàn toàn là vô thức, chỉ không ngờ hắn lại để ý tới vậy, ngay cả nàng còn chẳng hay biết.
Tâm tình phút chốc phức tạp, Cố Thanh Sương chìa tay nhận chiếc hộp, giọng khàn khàn: "Tạ ơn Hoàng thượng..."
Hắn bật cười, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng: "Nàng siêng năng tạ ơn nhất đấy."
Nàng cúi đầu, trong lòng nhất thời mềm nhũn, thầm nghĩ hay là cứ thế này trong nửa khắc, có thể không cần suy nghĩ phải toan tính với hắn thế nào nữa.
Song không đợi nàng nói thì cửa tẩm điện đột nhiên có tiếng "cọt kẹt". Hai người nhìn sang, vừa lúc thấy một cung nữ vội vã bước vào, Viên Giang đi bên cạnh nàng ta, vẻ mặt khẩn trương.
Cung nữ đó vào điện lập tức quỳ lạy: "Hoàng thượng thánh an. Nương nương nô tì... thân thể không khỏe, cầu xin Hoàng thượng đến xem thử."
Cố Thanh Sương nhìn kĩ hơn, nhận ra đó là Tư Lan, cung nữ chưởng sự bên cạnh Mẫn Phi.
Tiêu Trí lãnh đạm: "Truyền thái y qua chưa."
"Đã truyền rồi." Tư Lan ngẩng đầu lên, liếc nhanh về phía Cố Thanh Sương, cố gắng áp chế tia thích thú, hả hê khi có người gặp họa: "Thái y nói... nương nương đã có hỉ."