Sáng sớm mọi người lại tất bật thu dọn hành lí lên xe rồi khởi hành.
Trong lúc đó Duẫn Ngôn tiện tay tiễn bớt vài thành phần nguy hiểm xung quanh nơi ẩn náu.
“Cậu có vẻ tích cực trong việc này nhỉ?”
“Vui mà, thanh lọc bớt thành phần độc hại cho xã hội”
Duẫn Ngôn chém ngang người xác sống rồi liếc nhìn qua Ninh Truy Thục dựa lưng vào tường nhìn mình.
Trong đầu hắn lúc này lướt qua hình ảnh thanh xuân vườn trường, chàng trai ấy dựa lưng vào tường cao lãnh nhìn cô gái ấy ngại ngùng đưa cho mình phong thư tình nhỏ xinh.
Gã cười mỉm cầm lấy tờ giấy đọc…
Thôi bỏ đi, ngôn tình quá đủ cho hôm nay rồi.
Duẫn Ngôn vuốt mặt quyết định tập chung vào việc của mình để tự tẩy não.
Bởi lẽ cái hình ảnh nam chính ác ôn đã in hằn trong não hắn, có khi nữ chính chưa kịp tỏ tình đã bị gã cười vào mặt rồi nhẫn tâm từ chối.
Lạy chúa, cô gái nào thích phải gã ta đúng là số phận hẳm hiu…
“Này!”
Duẫn Ngôn ngơ ngơ ngác ngác chìm vào trí tưởng tượng lúc này vì tiếng nổ lớn bên tai mà sực tỉnh lại, trước mắt là con xác sống cháy xém, đen thui ngã rầm ra đằng sau.
Truy Thục đứng cạnh thì đen mặt liếc mình bằng ánh mắt đáng sợ.
“Cậu có phải bị mất dây thần kinh nào rồi không!”
“Xin lỗi…”
Duẫn Ngôn chưa kịp đưa thông tin vào não đã bị mắng thì theo bản năng ngay lập tức rúm, giọng lí nhí đáp lại Truy Thục giận dữ.
Đời cậu ngoài bố mẹ ra thì chắc bản năng của cậu sợ nhất là Truy Thục, cứ nghĩ anh ta vui lên thì sẽ đưa cậu về chầu là tay chân bủn rủn hết cả.
Truy Thục nhìn tên nhóc như con rùa rụt cổ một lúc rồi thở dài quay trở lại xe ngồi.
Chờ tất cả chuẩn bị đầy đủ thì lái xe đi đầu để hai cái xe lớn đi theo sau, Duẫn Ngôn ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ ngắp nhìn thế giới hậu tận thế.
Trên đường không có lấy một bóng người, mọi thứ hỗn loạn chồng chất lên nhau.
Vệt máu rồi các mảnh tứ chi ở khắp mọi nơi.
Xác sống khi này lẩn trốn trong các toà nhà lớn, chúng đã bắt đàu có linh tính.
Để tránh những phần thịt trên người bị rữa ra, xác sống đã lựa chọn đi vào trạng thái ngủ đông vào buổi sáng.
Đây là kiến thức do Truy Thục nói cho hắn, rất tốt.
Hắn cảm thấy nam chính cũng tốt lắm, xứng đáng làm anh em tốt của nhau.
[Kí chủ! Hệ thống đã trở về rồi đây!!]
“Ồ…chúc mừng”
Duẫn Ngôn bĩu môi gạt hệ thống nhà mình qua một bên.
Lúc cần thì ăn hại, lúc không cần thì vẫn ăn hại.
Hắn cần nó để làm gì chứ? Tự túc làm có khi còn hiệu quả hơn mấy lần.
[Kí chủ, lần nâng cấp này có bất ngờ nha!]
Hệ thống thấy hắn không phản ứng, liền rêu rao để vớt vát lại chút uy tín của mình.
Nó đưa ra trước mặt Duẫn Ngôn bảng thống kê lớn có tên của rất nhiều người
“Đây là?”
[Kí chủ tò mò đúng không! Mau cảm kích tôi đi, tôi đã xin được cho kí chủ một tính năng mới! Đảm bảo vô cùng hữu ích!]
Mặc dù chẳng còn chút niềm tin vào lời hứa của hệ thống nhưng hắn vẫn ngồi thẳng lắng nghe.
[Đây là nơi thống kê số xác sống bị diệt hay việc làm của đồng minh! Bất cứ ai có quan hệ đồng minh kết giao với ngài ở mức độ nhất định thì sẽ có tên trong đây.
Tổng kết điểm của mỗi người sẽ trở thành điểm của cá nhân của kí chủ!]
Duẫn Ngôn còn đang định chửi hệ thống nghe tới đây thì mắt sáng như đèn pha ô tô.
Đây là chế độ hack game chứ còn gì nữa! Chỉ cần hắn lôi được tổ đội lớn đi sát phạt thì sẽ trở thành tỉ phú trong làng kí chủ!!
“Vậy là nếu họ giết xác sống thì phần điểm của họ ta sẽ được hưởng có đúng không!?”
[Tất nhiên xác suất điểm nó như kí chủ, nếu họ càng mạnh thì điểm sẽ càng thấp, như nam chính hay nữ chính Tô An có thể một xác sống cấp 1 chỉ có 0,0001 điểm]
Duẫn Ngôn cười mỉm đầy hạnh phúc, đối với hắn thì có điểm đã là tốt rồi ở đó mà đòi hỏi thì cũng chả có mà đớp.
Người lái xe từ đầu đến cuối vô cùng để ý đến tên nhóc ngốc ngồi cạnh mình.
Có chút không hiểu khi cậu từ nhăn nhó mau chóng chuyển qua tâm trạng vui vẻ, cười vô cùng đần độn.
Giống như đang nói chuyện với ai đó lúc căng thẳng mà nghe được tin tốt vậy.
“Ngôn”
Qua gương chiếu hậu thấy những người ở phía sau đã ngủ hết hắn mới nhẹ giọng gọi người bên cạnh bừng tỉnh.
“Hả?”
Duẫn Ngôn dùng bản mặt ngờ nghệch quay qua, bắt gặp cái liếc mắt “thâm tình” của nam chính thì rùng mình, rúm người lại hoang mang nhìn hắn.
“Cậu từ quá khứ quay trở về đúng không?”
“Hả?”
Duẫn Ngôn đần độn đáp lại lần thứ hai, đổ mồ hôi hột cảm thán giác quan thứ sáu nhạy bén của nam chính.
Cũng hên là anh ta nghĩ cậu giống bản thân chứ không nghi ngờ sự tồn tại của hệ thống.
Vừa nhận được món hời cậu chưa muốn bị cái con hệ thống kia đuổi cùng giết tại chỗ đâu.
Ít nhất thì để cậu bào hết công năng thú vị của hệ thống đã rồi tính.
“Anh đọc truyện nhiều quá rồi đấy, tập chung vào lái xe đi”
Cậu cười tươi tắn vỗ một cái bép rõ to vào vai Truy Thục nhắm mắt giả ngủ, tiếp tục công cuộc moi móc chức năng thú vị từ hệ thống.
Phải nói rằng, hệ thống ngoài việc báo ra thì có một tác dụng to lớn trong việc giải trí, ví dụ như truyện ngôn tình về đọc hay là chiếu lại bộ phim" bom tấn" Doraemon và Nobita chẳng hạn.
Rất phù hợp với người trưởng thành như hắn
_______________Hết chương 78_________________.