Sau lời xin lỗi đầy chân thành kia, cả đoạn đường sau đó nam chính cứ im ỉm theo sau.
Mấy lần còn dẫm vào cành cây khô làm hai người đi trước mém nữa trụy tim mà tử vong.
"Mẹ kiếp, anh là cái quái gì vậy! Không muốn thì cút về nhà bú mẹ đi!"
Sau vài lần như vậy thì Tô An liền nóng nảy đi tới nắm lấy cổ áo nam chính trừng mắt.
Mang theo thể loại báo đời này thực sự khiến cô càng thấp thỏm lo âu hơn.
Đứa em trai cô tự nhận có thể ngốc nghếch tin vào mấy lời của Ninh Truy Thục nhưng cô ta thì không.
Lỡ hai vợ chồng tên khốn này lập kế giả đáng thương rồi phút sau lấy luôn cái mạng của Duẫn Ngôn hay không!
Theo cô biết thì dị năng cấp bốn tại thành phố này chỉ có Duẫn Ngôn và Ninh Truy Thục.
Giờ sắp có thêm một Bạch Tuyết Nhi nữ là có ba người.
Mà vốn Ninh Truy Thục và ả họ Bạch kia đều chung một lò, trở ngại lớn nhất của họ đương nhiên là một Duẫn Ngôn cùng cấp.
Đưa ra mồi nhử rồi dụ Duẫn Ngôn cắn câu, triệt để diệt trừ mối hoạ lớn biết đi.
Sự thật chứng minh rằng, Tô An nghĩ quá nhiều.
Hắn đương nhiên biết sự khắc nghiệt của mạt thế và hơn ai hết càng hiểu rõ tính cách của nam chính như thế nào.
Chỉ là hắn có bàn tay vàng là hệ thống chỉ dẫn, liền dụ dỗ nó xem xem nam chính định giở trò gì đến né ra và đổi lại sau vụ này hắn sẽ dùng điểm tích lũy nâng cho nó hẳn hai cấp!
[Kí chủ hứa đấy nhé, ai nuốt lời sẽ bị xác sống xé xác!]
"Yên tâm, yên tâm, hệ thống mà bảo kê tốt thì cái gì tao sẽ không tiếc!"
Nhưng hệ thống có thể giúp hắn khỏi bị tính kế nhưng lại không thể giúp hắn đá bay cái nam chính báo đời ra xa khỏi hắn.
"Anh không muốn giúp thì có thể về nghỉ ngơi, bọn tôi sẽ tự tìm đường cứu người"
Duẫn Ngôn nhìn gã cứ đờ đờ đẫn đẫn cả đường đi thì cũng rất bất mãn, chả hiểu tên này lại cắn thuốc ở chỗ mà như kiểu bị phê đến ngu.
Người ta lén lút để cứu người ra ngoài còn hắn thì cứ hết dẫm vào cành cây rồi vấp chân ngã cái oạch ra đất
Người dị năng được tiến hoá cơ thể, lỡ bị nghe thấy thì hay.
Lúc đó không những không cứu được người còn bị bắt theo cùng.
"Tôi sẽ tập chung"
Ninh Truy Thục thấy hắn phản ánh mình thì mới hoàn hồn.
Có lẽ vì đã quá quen với hình ảnh Duẫn Ngôn thấy gã là như gà nhỏ gặp diều hâu nên bị mắng liền có phần thất thố.
Duẫn Ngôn mắng gã...thế là có quan tâm đến gã phải không nhỉ?
Tức khắc, hệ thống trong đầu Duẫn Ngôn vang lên tiếng ting ting thông báo mức tăng hảo cảm.
Hắn rùng mình, bí mật đứng ra sau lưng Tô An để tìm kiếm sự an toàn.
Tô An nghiêng đầu nhìn tên khùng trước mắt tự dưng từ đâu lại có background màu hường phía sau.
Cô âm thầm phỉ nhổ một câu rồi rất tri kỉ che chắn cho hắn.
"Trước tiên thì...Huỳnh Giang cùng mọi người bị nhốt ở đâu đã?"
"Khu nghiên cứu tuyệt mật dưới lòng đất ngay dưới trụ sở chính của căn cứ"
Tô An nhíu mày, cô ta có nghe về thí nghiệm trên cơ thể người tại sở nghiên cứu.
Nhưng việc này được công khai trên sở nghiên cứu mặt đất nhằm tìm công cụ sinh tồn cho thời đại mới, tìm tòi ra lí do tại sao con người có thể tiến hoá vượt bậc.
Thế nhưng nếu ở dưới lòng đất thì cô ta chưa nghe bao giờ.
Nhưng nếu đây là tin tuyệt mật chỉ có những cấp cao biết thì những nghiên cứu này chẳng mấy tốt đẹp gì.
Bạch Tuyết Nhi kia đúng là tàn nhẫn, đem tù nhân tới đây để khiến họ trở thành vật thí nghiệm miễn phí.
Mong là tên bạn ngốc của cô vẫn còn sống để có thể cùng cô chiếu cố Bạch Duẫn Ngôn.
"Đi nhanh nào hai người, chậm một chút thì sẽ có chuyện lớn đấy!"
"Được"
[...]
Ba người nhờ dị năng bóng tối của Duẫn Ngôn rón rén đi tới gần cửa vào của khi nghiên cứu thành phố.
Nhờ có Ninh Truy Thục mà việc đột nhập và đi lại bên trong khu nghiên cứu trở nên vô cùng dễ dàng.
"Còn Camera thì sao?"
Duẫn Ngôn nắm áo Ninh Truy Thục lại ngăn cản việc anh ta đi vào phạm vi chiếu hình của cái camera quay ba trăm sáu mươi độ kia.
Mặc dù biết đây là sân nhà của gã, gã ta không có gì phải sợ hãi nhưng suy cho cùng cũng là một cái anh rể đáng thương.
Bị người yêu thao túng rồi vứt bỏ, cũng may là chỉ dừng lại ở việc lợi dụng chứ không phải là gã ta từ việc cao hơn một mét tám mà giờ bổng lên tận hai mét mốt.
Đến lúc đấy thì mười cái hào quang nữ chính cũng chả cứu được Tuyết Nhi.
Bởi lẽ không có cô ta thì cũng còn đầy nữ chính khác thừa kế cái ghế phu nhân của nam chính, Ninh Truy Thục kia về sau làm quái gì thiếu nữ nhân.
"Cứ vậy mà đi thôi"
Mắt gã nhìn chằm chằm vào nơi cậu đang nắm lấy rồi điều khiển dị năng làm nhiễu camera.
Gã rõ ràng, chỉ cần trong một thời gian ngắn, với dị năng của Duẫn Ngôn thì cậu ta có thể theo kịp bước chân của gã.
Nhưng gã chưa tính đến trường hợp.
Duẫn Ngôn mặc dù hiểu ý, phối hợp chạy theo sát hắn nhưng lệch pha ở chỗ cậu cõng theo người con gái kia trên lưng.
Còn vô cùng ngoan ngoãn nghe cô ta càu nhàu!!
Duẫn Ngôn đến được đích thì nhanh chóng thả Tô An xuống để thở.
Hắn sống từng đó năm, lần đầu trong đời cảm thấy cõng con gái trên lưng là áp lực như thế nào.
Do cô nàng càu nhàu sao?
Không!
Do chạy mệt sao?
Không!
Do thằng chồng của cô nàng cứ nhìn chằm chằm rồi hệ thống thông báo hảo cảm tụt dốc không phanh mới đúng!!
Tổ Tông của tôi, tại anh cứ chạy con mẹ nó trước chẳng đợi ai với ai nên tôi bất đắc dĩ phải cõng theo vợ anh.
Chứ để cô nàng này lại thì có lẽ cá thể xác sống tự nhiên đầu tiên được ra đời là tôi với anh đấy!!
________________Hết chương 63________________.