Như cảm nhận có người đi đến, Huỳnh Giang lập tức quay ra.
Hai bên mặt đối nhìn nhau, không khí vô tình trở nên nghẹt thở.
Hai kẻ này mỗi lần gặp được nhau nếu không phải đều bị Duẫn Ngôn mạnh mẽ xua đuổi thì cũng là bị bỏ lại như lúc này.
Chỉ là lần này không có kẻ liên quan đứng giữa như mọi khi, chỉ có hai nam nhân mặt lạnh nhìn nhau
"Ồ, là anh.."
Huỳnh Giang thực ra có chút kinh ngạc nhìn đối phương, y không ngờ là hắn ta sẽ đến tìm Duẫn Ngôn sau khi đã xảy ra xô xát.
Y đã thấu hiểu vì sao trước đây gặp mặt Duẫn Ngôn vừa thấy anh ta liền ba chân bốn cẳng chạy trốn bay không phải thì cũng là thò đầu ra hô một tiếng khó nghe rồi như gà con thụt đầu vào trốn tránh là vì trên người Ninh Truy Thục này có cái gì đó vô cùng nguy hiểm.
Cái cảm giác khiến người ta phải nghẹt thở khi đứng gần như vậy không phải ai cũng có được.
Trước kia người ta coi đó là khí chất của bề trên còn tại thời điểm này nó được gọi là kẻ mạnh.
Truy Thục gật đầu chào hỏi với người đàn ông trước mặt, không rõ vì lí do gì mà bản năng của gã nói rằng nên lập tức thủ tiêu người này thật sớm.
Đúng là tên phiền phức luôn dính lấy Duẫn Ngôn kia cũng có chút khí chất.
Tiếc là gã là một người đi theo lí trí, từ xưa đến nay rất hạn chế ức hiếp kẻ yếu.
Quân nhân trước mặt lại chỉ là một người tiến hoá cấp 1, gã không rảnh rỗi đến mức phải ra tay với một người yếu đến như vậy.
"Nếu đến tìm A Ngôn thì cậu ấy đã rời thành phố vài ngày rồi"
Kinh ngạc một hồi thì Huỳnh Giang nhàn nhạt nói với gã, không hề che giấu sự chán ghét trong giọng nói.
Huỳnh Giang từ lúc mới gặp lần đâu không ưa thích gì vị anh rể này của A Ngôn.
Bởi lẽ không nói đến việc anh ta ép buộc rồi khiến A Ngôn bị thương không nhẹ thì cái mặt bản mặt luôn song song với bầu trời kia đã khiến gã ta từ một nam thanh niên sáng dạ, người gặp người mến trở thành cái gai trong mắt Huỳnh Giang.
Tiếc là đối phương mạnh hơn, Huỳnh Giang cơ bản chẳng thể làm gì ngoài đưa ánh mắt không có chút nào thiện cảm để tiếp đãi.
Nếu A Ngôn ở đây thì tốt rồi...y sẽ rất tận hưởng việc cậu ấy trốn sau lưng mình rồi chửi "anh rể"
[...]
Trong lúc hai vị hảo hán kia mắt đối mắt không nói một lời thì ngọn nguồn của mọi việc lúc này đang vật lộn với xác sống cấp ba thứ của nhiệm vụ
Đã qua năm ngày rồi...
Hắn vốn muốn đi tìm xác sống cấp hai múp míp kia để đánh thử nhưng xui xẻo thế nào thứ này lại rầm rầm xuất hiện trước mặt
Với mắt thẩm mĩ của một trạch nam cả ngày ngồi nhà không cày phim thì chính là cày truyện như Duẫn Ngôn thì sinh vật trước mặt này..
Xấu vãi!
Nhớp nháp trông đến tởm, còn mang hình hài cái sinh vật ai gặp là một cầm dép lào lên đạp cho mấy cái cho bõ.
Nhưng...thứ này không chỉ tởm mà còn biết bay!
Nếu không phải đây là lần thứ hai gặp lại thì hắn sẽ không nhịn được mà "gọi Huệ" rồi gặp ám ảnh như lúc mới gặp lần đầu vào ngày hôm qua
"Mẹ kiếp, tao đã thấu hiểu cảm giác của nam chính khi bị bao vây bởi đám này ngay ở chương 1"
Nếu có thể, hắn sẽ bảo hệ thống tìm tới chủ thần để bảo gã ta cho thêm vài cái dép lào hoá phép để quất chết bọn gián này!
Trong khi hắn thì nội tâm gào thét, "Gián" đã cật lực phun ra chất lỏng màu xanh lè về phía kẻ thù.
Hắn ngay lập tức né tránh, chất lỏng kia vừa chạm vào đất lập tức có tiếng xèo xèo, đường bê tông cứ như vậy bị ăn mòn đi một lỗ tròn.
Hệ thống nằm ở đằng xa xa nhìn kí chủ nhà mình mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt thì chỉ có thể thở dài.
Cũng có phải lần đầu đánh nhau với con mắm này, kí chủ cứ làm màu như vậy thì chủ thần lại càng hứng thú.
Rồi ổng sẽ úm ba la xì bùa cho xác sống cấp 4 thành con rết hay con bọ xít nhầy nhụa thì lại hay.
"Eo.."
Duẫn Ngôn rùng mình, căng thẳng vừa né vừa thu hẹp khoảng cách với xác sống cấp 3 rồi nhắm điểm yếu ngay giữa ngực của nó mà đâm vào rạch một đường đến bụng
Réc!!_ Xác sống cấp 3 thống khổ kêu lớn một tiếng rồi ngã ra đất.
Tại chỗ thăng thiên.
Duẫn Ngôn nhăn nhó tìm tới đầu của xác sống rạch một đường.
Viên đá màu đỏ chạy theo chất lỏng màu xanh sền sệt chảy ra, hắn liền lấy khăn tay nhấc viên đá lên lau sạch sẽ cùng với cái dao rồi mới vừa lòng cất cả hai thứ vào ba lô nhỏ trên lưng
"Hệ thống, mày có cách nào khử cái mùi tởm lợm này đi được không?"
Duẫn Ngôn vô ý đưa tay áo năm ngày chưa thay lên ngửi, một mùi hương nồng nàn đánh thẳng vào mũi hắn khiến hắn nhớ lại những ngày đầu tiên mới xuyên.
Từng là một con gà đến xác sống cấp 1 cũng khinh giờ hắn đã có thể nhẹ nhàng diệt gọn xác sống cấp 3 rồi.
Tất nhiên cũng là nhờ có hệ thống trợ giúp..
[Kí chủ cố chịu rồi tìm chỗ nghỉ chân cho đêm nay đi, trời cũng sắp tối rồi.
Con mèo béo nhẹ nhàng nói rồi "măng cụt" lên liếm láp.
Duẫn Ngôn thở dài đi tới nhấc cục nợ ném vào trong xe rồi nhanh chóng lái xe đi tìm nơi trú ẩn.
Hệ thống bị đối xử tàn nhẫn chỉ có thể meo lên một tiếng đầy bất mãn rồi nằm dài ra ghế phụ.
Nó đã quá quen cái thái độ cục súc của kí chủ nhà mình rồi.
Mặc dù bị khinh bạc nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc bản thân sẽ bị kí chủ đè đầu cưỡi cổ làm phản.
____________Hết chương 54_______________.