Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày

Chương 57




Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã một tuần trôi qua.

Minh Tốc đứng ở cửa phòng luyện đan, hơi nhíu mày nhìn tiểu dược đồng đang ngồi bên cạnh lò luyện đan.

Hai tay tiểu dược đồng chống cằm, mắt vô thần nhìn ngọn lửa trong lò, ngơ ngác không biết đang suy nghĩ gì.

Minh Tốc vừa muốn đi vào lại phát hiện ở phía sau có một đạo hữu đến chơi. Hắn do dự rồi xoay người rời khỏi phòng luyện đan.

Một lát sau, Minh Tốc và đạo hữu mở bàn cờ, chuẩn bị đánh một ván.

Đạo hữu thấy Minh Tốc có vẻ lơ đễnh, hỏi: “Mấy năm gần đây Tiên giới ngày càng phồn hoa, tiên tịch càng lúc càng khó vào, Ngũ Minh Sơn chúng ta chỉ có ba hạn ngạch, huynh lại chỉ có một đồ đệ, cũng đã đến lượt huynh rồi. Cuối cùng huynh có muốn báo danh đồ đệ bảo bối của huynh lên không?”

Minh Tốc ngẩn ra, ngón tay thon dài cầm quân cờ một lúc lâu cũng chưa đánh xuống được.

Đạo hữu thấy hắn do dự như vậy, bỗng ý thức được gì đó: “Sư huynh, không phải là huynh…”

Phát hiện ánh mắt mập mờ của sư đệ, Minh Tốc cảm thấy tâm sự của mình bị người khác nhìn thấu, ngón tay hắn run lên, quân cờ ‘cạch’ một tiếng rơi trên bàn cờ.

Trịnh Cẩn Dư được hắn nhặt về năm bốn tuổi.

Đôi mắt tiểu nha đầu to tròn long lanh nhìn hắn khiến trái tim hắn mềm nhũn.

Lúc ấy hắn muốn đưa cô ra ngoài, dù gì một nam nhân giữ một nữ đồng bên cạnh cũng không tiện, nhưng cô cứ ôm đùi hắn ngây thơ hỏi hắn: “Sư phụ, người không cần con nữa sao?”

Lúc ấy, hắn đã bỏ ngay suy nghĩ kia không hề do dự.

Lần đầu tiên hắn chải tóc cho cô, lần đầu tiên thay quần áo cho cô, lần đầu tiên dạy cô đọc sách biết chữ, lần đầu tiên…

Sau này tiểu nha đầu càng ngày càng lớn, mãi đến khi không còn ngây ngô mà trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Đều do hắn che chở cho cô.

Sau này cô vốn có thể cởi bỏ vỏ bọc người phàm, biến thành tiên cốt nhưng đã hắn ích kỷ gạt đi tất cả.

Thời điểm đó, không biết sao hắn lại phát điên, không chút do dự đuổi cô đến lò luyện đan làm tiểu dược đồng suốt mấy trăm năm.

Lúc muốn điên cuồng chiếm hữu một người thì chẳng có lý do gì cả.

Dù Trịnh Cẩn Dư xuyên không đến thế giới hiện thực hay trong sách thì đều do hắn khởi xướng.

Lục Tư Sâm…

Chính là hắn.

“Sư phụ à, con mãi mãi không thể tu tiên thật sao?” Trịnh Cẩn Dư thấy Minh Tốc qua đây, không vui hỏi.

Minh Tốc chắp tay sau lưng, đứng trước mặt cô rũ mắt nhìn cô: “Con thực sự muốn thành tiên thế sao?”

Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Con muốn.”

Cô không muốn thích Lục Tư Sâm nữa, quá đau khổ, tu tiên có thể dứt bỏ tình cảm ham muốn, vậy thì sẽ không phải nhớ đến anh nữa.

“Tại sao?”

Ngón tay Minh Tốc phía sau lưng nắm chặt lại.

Tâm trạng Trịnh Cẩn Dư rất tồi tệ, người cũng chẳng có chút tinh thần nào, thở dài nói: “Tu mấy trăm năm, không phải vì muốn thành tiên sao?”

Minh Tốc không tin trong lòng cô Lục Tư Sâm không có một chút vị trí nào.

Hắn im lặng vài giây, hỏi: “Không nhớ đến người đàn ông dưới trần thế kia nữa à?”

Trịnh Cẩn Dư đỏ mặt nhưng lại tức giận nhiều hơn.

Thực ra đôi lúc cô cũng muốn hỏi Lục Tư Sâm rốt cuộc tại sao lại như vậy.

Cô tin Lục Tư Sâm có thể cho cô một lời giải thích hợp lý.

Nhưng yêu đương quá đau khổ, mỗi ngày không có việc gì làm cô đều nhớ đến anh, mong chờ anh.

Giữ chặt quá thì sợ anh phiền.

Giữ không chặt thì sợ anh có người khác.

Con người vô tình biến thành bộ não tình yêu.

Cô không thích cảm giác này.

“Con không muốn!” Trịnh Cẩn Dư cúi thấp đầu, nói một lời không thật với lòng.

Minh Tốc im lặng vài giây: “Con phải suy nghĩ thật kỹ. Chỉ cần con thành tiên thì con sẽ không còn cơ hội quay lại đâu.”

Trịnh Cẩn Dư không chút do dự nói: “Con nghĩ kỹ rồi. Con sẽ không quay lại.”

Minh Tốc: “…”

Lồng ngực như bị gì đó đâm mạnh vào, một lúc lâu sau hắn mới tỉnh lại.

Hắn chậm rãi đưa tay về phía Trịnh Cẩn Dư: “Đứng dậy đi.”

Trịnh Cẩn Dư không biết sư phụ có ý gì, chỉ cảm thấy hôm nay sư phụ rất khác thường.

Ánh mắt như có cảm xúc gì đó rất lạ, là thứ khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.

Dù sao cũng là sư phụ, cô chậm rãi vươn tay, đặt trên tay hắn, sau đó theo lực kéo của hắn đứng lên.

Sau khi tu tiên sẽ không thể được ở cạnh nhau nữa. Minh Tốc không biết nên dùng tâm trạng thế nào để tiêu hóa nổi chuyện này.

Với đạo hạnh mấy ngàn năm của hắn, chỉ cần Trịnh Cẩn Dư tu thành tiên, họ sẽ không còn cơ hội nữa.

Hắn nhìn cô gái trước mắt từ từ đứng dậy, có thứ gì đó quan trọng như đang chảy trong máu hắn.

Mà hắn không thể nào thu lại được.

Hắn bỗng vô cùng sợ hãi, vài giây sau, hắn dùng hết sức ôm người kia vào lòng.

“Cẩn Dư, con đã nghĩ kỹ chưa?”

Trịnh Cẩn Dư lờ mờ gật đầu, cũng không biết sư phụ bị làm sao.

Đây là giới Tu Tiên, nam nữ thụ thụ bất thân, sao có thể ôm như vậy?

Hơn nữa họ còn là thầy trò.

Bị người khác thấy họ sẽ bị phỉ nhổ.

“Sư phụ…”

Trịnh Cẩn Dư bị ôm chặt, cô vặn vẹo cổ muốn đánh thức Minh Tốc: “Sư phụ…”

“Khụ, con sắp nghẹt thở rồi.”

Nghe vậy, Minh Tốc hơi buông lỏng ra nhưng vẫn ôm lấy cô không buông tay ra.

Hắn chậm rãi cúi đầu, ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt cô, cuối cùng rơi vào cằm cô.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, đôi môi cô gái hồng nhuận, căng bóng, kiều diễm ướt át như đóa hoa nở rộ sau mưa phùn.

Khiến hắn không nhịn được muốn hôn.

Lúc môi mỏng người đàn ông chậm rãi rơi xuống, hô hấp Trịnh Cẩn Dư dồn dập và rất căng thẳng.

Sư phụ làm gì vậy?

Muốn hôn cô sao?

Không được đâu, họ là quan hệ thầy trò, làm vậy là trái với lẽ thường.

Theo bản năng, lúc môi Minh Tốc rơi xuống, cô quay mặt đi.

“Sư phụ.” Trịnh Cẩn Dư nhỏ giọng nói: “Người không thể.”

Động tác của Minh Tốc cứng đờ, hắn suýt quên mất đây là giới Tu Chân và hắn là sư phụ cô.

Cô còn có người đàn ông cô yêu thương.

Và người đàn ông kia không phải hắn.

Hắn đau khổ nhắm mắt lại, chậm rãi buông Trịnh Cẩn Dư ra, xoay người ra khỏi lò luyện đan.

Làm sao bây giờ?

Sau tự nhiên sư phụ lại có hành động khiến người ta khó hiểu vậy chứ?

Chẳng lẽ sư phụ đối với cô…

Vẫn xem cô như một người nào đó sao?

Hay chỉ như trước đây, xem cô như phụ nữ?

Trịnh Cẩn Dư cảm thấy cái đầu nhỏ của mình sắp nổ tung, đây chắc chắn không phải sư phụ.

Chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì đó.

Sư phụ có thể nhịn ăn cơm một tháng, trước kia Trịnh Cẩn Dư cô cũng có thể kiên trì không ăn cơm trong vòng một tuần.

Nhưng gần đây ở lại nhân gian khá lâu nên đến giờ không ăn cơm lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Đã qua giờ ăn tối, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy dạ dày mình bắt đầu âm ỉ kêu lên.

Cô ra khỏi phòng luyện đan đi vào bếp tìm gì đó ăn.

Trịnh Cẩn Dư nấu cho mình một bát mì.

Cũng không biết là vô ý hay thế nào mà trong tiềm thức bỗng nhớ đến sư phụ, vậy mà cô lại làm thêm một bát mì nữa.

Trịnh Cẩn Dư nhìn hai bát mì mặt đầy suy tư.

Cô nên ăn hết cả hai bát mì hay là đem cho sư phụ một bát đây?

Xoắn xuýt một lúc, Trịnh Cẩn Dư vẫn quyết định mang qua cho sư phụ một bát.

Dù gì sư phụ cũng là người nuôi cô lớn và là người thân nhất của cô.

Không thể vì một hành động sai lầm vừa rồi mà gạt bỏ những điểm tốt của hắn.

Trịnh Cẩn Dư bưng bát mì đi đến phòng nghỉ của Minh Tốc.

“Sư phụ…”

“Sư phụ…”

“Con nấu mì rồi, người có muốn ăn không?”

Trong phòng nghỉ Minh Tốc đang tẩu hỏa nhập ma mới vừa phun ra một ngụm máu tươi.

Nghe thấy giọng ngọt ngào của cô gái, hắn dùng pháp thuật che máu tươi lại.

Sau đó hắn miễn cưỡng đáp: “Mang vào đi.”

Trịnh Cẩn Dư đặt bát mì trên bàn nhỏ sư phụ thường hay dùng, cười nói: “Sư phụ, đây là mì con vừa nấu, người mau nếm thử xem sao nhé?”

Minh Tốc hít sâu một hơi, cố gắng ra vẻ tự nhiên nói: “Được.”

Trịnh Cẩn Dư bưng hai bát qua muốn ăn cùng sư phụ nhưng thấy sư phụ không có ý định muốn ăn cùng cô nên do dự đi ra ngoài.

“Vậy, sư phụ, con ra ngoài ăn.”

“Cẩn Dư…” Lúc Trịnh Cẩn Dư sắp sửa ra khỏi cửa, Minh Tốc bỗng gọi cô lại.

Bước chân Trịnh Cẩn Dư dừng lại, quay đầu cười tít mắt nhìn sư phụ: “Có chuyện gì sao?”

Lời Minh Tốc định nói ra rất khó mở miệng nhưng không nói lại thấy rất khó chịu.

Cho nên, hắn im lặng vài giây mới hỏi: “Con thật sự chỉ yêu mình cậu ta sao?”

“Lục Tư Sâm sao?” Trịnh Cẩn Dư không biết sư phụ hỏi như vậy là có ý gì nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Vâng ạ!”

Dù sư phụ có ý gì thì cô và sư phụ cũng không có khả năng.

Nghe nói người tu thành tiên mà dám động vào tình cảm con người thì sẽ bị loại bỏ tiên cốt.

Rất đau khổ.

Cô sẽ không để sư phụ chịu sự đau khổ này.

“Uhm…” Minh Tốc nhàn nhạt đáp, có chút hoảng hốt.

Trịnh Cẩn Dư thấy hắn không nói gì nữa định bỏ đi. Minh Tốc lại lấy từ trong tay áo ra một chiếc gương soi nhỏ, cách không ném đến trước mặt cô: “Sư phụ tặng con cái này.”

Trịnh Cẩn Dư nhận lấy, tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại vài lần, chỉ là một chiếc gương bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Cô khó hiểu nhìn sư phụ: “Đây là…”

Minh Tốc hắng giọng, sắc mặt rất mất tự nhiên, nhàn nhạt nói: “Có thể nhìn thấy toàn bộ thế gian.”

“Có thể nhìn thấy Lục Tư Sâm sao?” Trịnh Cẩn Dư theo bản năng hỏi.

Minh Tốc gật đầu.

Trịnh Cẩn Dư cầm gương, cố gắng che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng bưng bát mì đi về.

Minh Tốc nhìn sợi mì trong bát dần nở mềm ra, cuối cùng dính thành một chùm với nhau.

Trong lòng đồ đệ nhỏ chưa từng có hắn.

Họ sống nương tựa lẫn nhau mấy trăm năm, trái tim đồ đệ nhỏ…

Lại chưa từng có hắn.

Đây là một chuyện khiến người ta đau lòng biết bao.

Minh Tốc chậm rãi gắp mì sợi lên và từng miếng từng miếng vào miệng.

Sau khi Trịnh Cẩn Dư trở lại phòng cũng không vội ăn mà cầm gương tỉ mỉ nghiên cứu.

Sư phụ nói cái gương này có thể nhìn thấy cả thế gian, vậy cô và Lục Tư Sâm có chuyện gì sư phụ đều thấy rồi sao?

Vậy chuyện tối hôm đó họ ở bên nhau thì sao?

Trịnh Cẩn Dư theo bản năng che mặt lại, lần này thật sự quá mất mặt rồi.

Cô đặt chiếc gương vào trong lòng bàn tay, yên lặng thì thầm: “Gương nhỏ gương nhỏ, mau nói cho ta biết, Lục Tư Sâm đang làm gì?”

Gương nhỏ trên tay cô bay đi, chậm rãi treo giữa không trung, ánh sáng vàng lóe lên, trong ánh sáng khúc xạ hiện ra một bức tranh động.

Giống như video trực tiếp mà cô nhìn thấy trong sách.

Người đàn ông đang ngồi bên cạnh chiếc giường rộng lớn, sắc mặt không tốt, râu ria dài ngoằng, trông vô cùng tiều tụy.

Còn cô gái trên giường thì sắc mặt tái nhợt, không một chút máu, dáng vẻ ốm yếu như sắp chết.

Có người rót cho người đàn ông một ly nước, anh uống một ngụm sau đó lại bắt đầu gõ chữ trên bàn phím laptop, không rõ là đang làm gì.

Trịnh Cẩn Dư xem, lồng ngực như bị gì đó chặn lại. Nhiều ngày qua Lục Tư Sâm đều sống như vậy sao?

Anh vẫn luôn túc trực bên cô?

Thế giới trong gương hình như đang lúc chập tối, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào cô gái trên giường và người đàn ông trên ghế dựa.

Trong phòng ngoại trừ tiếng gõ bàn phím thì không còn âm thanh gì khác.

Không biết qua bao lâu, bỗng có một người đàn ông mặc áo trắng đi vào, đưa thứ gì đó cho Lục Tư Sâm, sau đó liền nghe thấy Lục Tư Sâm kinh ngạc hỏi: “Ông nói gì, Cẩn Dư có thai?”

Giọng người đàn ông khàn khàn, phát ra rất trầm nhưng Trịnh Cẩn Dư lại nghe được rất rõ ràng.

Lục Tư Sâm: “Đã có thai hai tuần rưỡi, tình huống hiện tại rất tốt…”