Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày

Chương 53




Người ta khách sáo với cô, tất nhiên cô cũng sẽ khách sáo với người ta, nhưng mà bây giờ vị trợ lý này khiến Trịnh Cẩn Dư luôn cảm thấy anh đối với mình không hiền hòa như thế.

“Anh không nói cho tôi cũng được, lát nữa đi hỏi người khác cũng có thể hỏi ra, tới lúc đó tôi sẽ nói cho quản lý của các anh biết rằng anh thất lễ với tôi!”

“Cô…” Trợ lý nổi đóa, không ngờ lại bị một tiểu nha đầu áp chế: “Nói cho quản lý của tôi biết cũng chẳng sợ.”

Trịnh Cẩn Dư lập tức hỏi ngược lại: “Anh tìm ra nhà dưới rồi?”

“Quả nhiên là lòng người khó dò, người đi trà nguội, công ty này còn chưa tới mức đó anh đã tìm được đường lui rồi.”

“Ai tìm được đường lui?” Trợ lý bị cô nói đỏ mặt tía tai. Trời sinh đối phương là phụ nữ, còn là phụ nữ của sếp lớn, anh ta chỉ có thể nhường: “Vốn không phải giống như cô nghĩ, đừng có nghĩ vớ vẩn.”

Trịnh Cẩn Dư thấy bầu không khí tạm được, hỏi lại: “Vậy là như thế nào?”

“Chẳng lẽ liên quan tới bí mật thương nghiệp gì, ngay cả tôi cũng không thể nói?”

Trợ lý bắt đầu không coi trọng Trịnh Cẩn Dư, cảm thấy chẳng qua chỉ là Lục Tư Sâm lừa chơi một cô gái, nhưng mà bây giờ cô gái này cứng giọng như thế, không biết sẽ nói linh tinh gì bên cạnh sếp lớn.

Trễ nải chuyện còn chưa nói, có khi còn ảnh hưởng tới tiền đồ của anh ta.

Nghĩ như thế, nói: “Là thuốc của công ty xảy ra vấn đề.”

“Thuốc gì?” Trịnh Cẩn Dư không tìm hiểu tập đoàn Lục thị cẩn thận.

Thì ra công ty của tập đoàn Lục thị sản xuất chính là khoa học công nghệ sinh vật, sản xuất thuốc Đông y.

Dạo này mới cho ra một nhóm sản phẩm, vẫn chưa xuất kho đã kiểm tra thấy có vấn đề.

Nhưng mà kỳ lạ là dược phẩm lại được lưu thông ra ngoài, còn dùng hỏng người, người nọ ngay vừa rồi bị bác sĩ tuyên tố cấp cứu vô hiệu, chết rồi.

Rõ ràng là có người tính kế công ty.

Ra một nước cờ lớn như thế, chỉ sợ không chỉ đơn giản muốn khiến Lục thị sụp đổ.

Đừng nói tới dược phẩm, cho dù cách điều chế thực phẩm thông thường cũng phải có tiêu chuẩn nghiêm khắc và sự điều khiển, sao có thể xảy ra vấn đề?

Trịnh Cẩn Dư giúp sư phụ luyện tiên dược ở giới Tu Tiên mấy trăm năm, cái khác không hiểu nhưng vẫn tương đối hiểu về khoản dược phẩm này.

“Sao dược phẩm lại bị đưa ra?” Trái lại Trịnh Cẩn Dư không quá rõ ràng với vấn đề của nơi này, chỉ thuận miệng hỏi một chút.

Trợ lý phiền muộn trả lời: “Nói cũng kỳ lạ, camera giám sát cũng không ghi lại được, cũng không biết là nhóm dược phẩm kia chuyển nhầm ra ngoài hay là có người cố ý trộm ra.”

“Đi điều tra người bị hại, đáng tiếc anh ta đã chết rồi. Bây giờ chết rồi không có gì để đối chứng, thứ duy nhất có thể chứng minh chính là anh ta đã uống thuốc của công ty chúng ta.”

Chết không có đối chứng đúng là có chút phiền toái, Trịnh Cẩn Dư trầm tư một hồi: “Vậy thuốc đâu?”

Trợ lý: “Trước đó kết quả kiểm tra cho thấy tỷ lệ nguyên liệu không đúng, chuyện này rất đột ngột, kết quả cụ thể còn phải chờ kiểm tra, lát nữa người của cục giám sát dược phẩm và cục vệ sinh sẽ tới, toàn bộ xưởng có thể đều bị đóng, đình chỉ sản xuất thì không nói, còn ảnh hưởng bao nhiêu vẫn chưa biết được.”

“Nghiêm trọng thế sao?” Khó trách Lê Mặc Dương cuống cuồng tìm Lục Tư Sâm.

Nếu quả thật phải đình chỉ, vậy có thể nói là tai nạn hủy diệt đối với xí nghiệp, khó mà phục hồi tổn thương như cũ.

“Thuốc ở đâu? Có thể đem tới cho tôi nhìn một chút không?”

Trợ lý nghe nói cô muốn thuốc, trong lòng có chút buồn cười, thuốc người nào cũng có thể lấy sao?

Người ta là phu nhân của sếp lớn, toàn bộ công ty đều là của người ta, mặc dù anh ta không tình nguyện nhưng vẫn giải thích: “Cái này tôi lại không có, đều niêm phong trong kho rồi.”

Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ một chút, nhưng chuyện đã quá khẩn cấp: “Vậy anh dẫn tôi tới kho dược phẩm.”

“Chuyện này…” Trợ lý cũng không dám làm chủ mà dẫn cô đi, lại nó kho dược phẩm cũng không phải ai cũng có thể tới, phải có quyền hạn mới được: “Không có sự cho phép của quản đốc, không ai được phép vào.”

Trịnh Cẩn Dư lập tức nói: “Vậy anh dẫn tôi đi tìm tổng giám đốc Lục.”

Trợ lý do dự một lúc, rõ ràng không quá muốn đi, nhưng mà cuối cùng vẫn dẫn Trịnh Cẩn Dư đi tìm đám người Lục Tư Sâm.

Đồng thời trong lòng không ngừng cầu nguyện, lát nữa các sếp lớn đừng trách anh ta nhiều chuyện.

Anh ta cũng chỉ vội vã muốn xem cuối cùng mọi chuyện xử lý thế nào.

Lúc Trịnh Cẩn Dư đi ra cùng trợ lý, đúng lúc gặp đám người Lục Tư Sâm trở lại.

“Các anh về rồi à?”

Sắc mặt Lục Tư Sâm không tốt lắm: “Ừ.”

“Vậy…” Trịnh Cẩn Dư thử hỏi dò: “Có phát hiện gì không?”

Lục Tư Sâm lắc đầu một cái: “Khoa hóa nghiệm chỉ có thể đưa ra kết quả sau bốn tiếng.”

Lê Mặc Dương ở bên cạnh nói tiếp: “Nhưng mà tổ kiểm tra sẽ nhanh chóng tới, chỉ sợ không có nhiều thời gian như thế.”

“Bây giờ dược phẩm xuất ra kiểu gì vẫn chưa điều tra được, người bị hại lại uống một cái trúng thuốc của chúng ta, còn nữa…”

Lời sau đó Lê Mặc Dương không thể không biết xấu hổ mà nói.

Trước khi Lục Tư Sâm tiếp nhận công ty, Bạch Thu Bình dểd người của mình nằm vùng khắp nơi. Ở trong đây rốt cuộc ai là người lá mặt lá trái, hay là chủ mưu còn chưa biết, muốn làm rõ sự thật nào có dễ như thế.

Trịnh Cẩn Dư đi tới bên cạnh Lê Mặc Dương, hỏi: “Anh có thuốc không, có thể cho tôi nhìn một chút không?”

“Cho cô?” Lê Mặc Dương quay đầu nhìn quản đốc một cái, nhận lấy một hộp thuốc từ trong tay anh ta chần chừ nhìn Lục Tư Sâm.

Bây giờ Trịnh Cẩn Dư ở trong mắt bọn họ chính là một phu nhân của sếp lớn, công việc bận bịu không giúp được, đừng thêm loạn là được.

Nhưng mà ai cũng không dám đắc tội.

Lục Tư Sâm còn đang suy nghĩ vấn đề mấu chốt trong đó, không chú ý tới ánh mắt của Lê Mặc Dương.

Trịnh Cẩn Dư lười đoán những mờ ám trong lòng mấy người này, cô nhanh chóng nhận thuốc từ trong tay Lê Mặc Dương, đi tới một bên mở ra.

Thuốc Đông y thông thường được chế thành một viên nhỏ, nhìn không có gì đặc biệt.

Để ở trong tay cô, đặt dưới lỗ mũi cẩn thận ngửi một cái, là một loại thuốc Đông y chữa trị ho suyễn rất bình thường, có thể cố bản bồi nguyên, tăng cường thể chất, nâng cao sức miễn dịch của cơ thể.

Đơn giản chính là chút tử uyển, kim ngân hoa, và cả các loại dược liệu khác được luyện chế theo tỷ lệ.

Những thứ thuốc Đông y này đều là thuốc chậm, cho dù có vấn đề cũng sẽ không độc chết một người ngay.

Sao lại xuất hiện loại chuyện này?

Không phải chứ?

Trịnh Cẩn Dư lại đặt thuốc dưới lỗ mũi, bỗng nhiên ngửi được một mùi thuốc nhàn nhạt như có như không không nên tồn tại trong viên thuốc.

Nếu như cô kết luận không sai, một loại dược liệu trong đó bị đổi dược tính, về phần đang trên dây sản xuất sao lại bị đổi thì cô không biết được.

Thật ra gì nói chung đây cũng là đồ bổ, không có tác dụng phụ gì, nhưng nếu số lượng nhiều thì rất khó nói.

Bây giờ vẫn còn là suy đoán của cô, cô quay đầu lại tìm quản đốc: “Chỗ của anh có tỷ lệ của những dược liệu này không? Nếu như có toa thuốc thì tốt quá.”

“Chuyện này…”

Toa thuốc là cái gì?

Đó là linh hồn của một loại thuốc, chỗ của quản đốc cũng không có, cho dù có cũng không thể tùy tiện đưa cho Trịnh Cẩn Dư được.

“Không có à?” Trịnh Cẩn Dư không biết ẩn tình trong đó, hỏi.

Quản đốc khó khăn nói: “Chuyện này chỉ có tổng giám đốc Lục mới có thể làm chủ.”

Anh ta quay đầu nhìn về phía Lục Tư Sâm: “Tổng giám đốc Lục…”

Lục Tư Sâm đang sắp xếp lại suy nghĩ với Lê Mặc Dương, nghe quản đốc hỏi anh, không chút cho dự gật đầu một cái: “Gọi người phụ trách chuyện này tới đây, đưa cách điều chế cho cô ấy.”

Năm phút sau Trịnh Cẩn Dư lấy được cách điều chế, cô tỉ mỉ nhìn cách điều chế hai lần, quả nhiên phát hiện tình huống giống hệt những gì cô phát hiện.

Lúc này cô đi tới bên cạnh Lục Tư Sâm nói: “Không cần chờ kết quả của khoa hóa nghiệm, em biết có chuyện gì rồi.”

Đúng lúc đó, có trợ lý tới báo cáo, nói là nhân viên quản lý ngành an toàn dược phẩm đang trên đường tới rồi, nếu như hành động nhanh chóng thì không tới một tiếng nữa công ty liền có thể nhận được thông báo đình chỉ.

“Xảy ra chuyện gì?” Lục Tư Sâm nghe xong báo cáo thì hỏi Trịnh Cẩn Dư.

Trịnh Cẩn Dư liền nói suy nghĩ của mình ra, cô cầm cách điều chế chỉ cho Lục Tư Sâm xem: “Trong đó có một vị thuốc bị người ta đổi, đổi thành một loại thuốc vô hại với thân thể con người với lượng ít, nhưng nếu liều lượng quá nhiều sẽ gây ra chết người.”

Lục Tư Sâm cau mày: “Quá liều lượng là bao nhiêu?”

Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ một chút, lấy một ví dụ: “Dựa theo tỷ lệ của viên thuốc này.” Trịnh Cẩn Dư giơ viên thuốc ra trước mặt Lục Tư Sâm: “Ăn một tấn cũng sẽ không có vấn đề.” Cô vừa nói vừa bỏ viên thuốc vào miệng.

Lục Tư Sâm theo bản năng bắt lấy cổ tay cô: “Đừng ăn.”

Trịnh Cẩn Dư cười một cái: “Yên tâm đi, mấy chuyện bình thường này em vẫn biết.”

Dứt lời cô nhìn Lục Tư Sâm vẫn không chịu buông tay rồi gật đầu với anh một cái, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có từ trước tới nay: “Tin em.”

Lục Tư Sâm do dự một chút, cuối cùng bỏ cô ra.

Trịnh Cẩn Dư uống liền ba viên thuốc, sau đó vòng hai vòng trước mặt Lục Tư Sâm: “Anh nhìn đi, hoàn hảo không tổn hao gì chứ?”

Người trong cả phòng, quản đốc, Lê Mặc Dương, còn cả trợ lý vừa rồi, cả Lục Tư Sâm bên trong nữa, tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ nhìn Trịnh Cẩn Dư.

Lúc nãy cô nói muốn thuốc cũng không ai coi ra gì, cho là cô chỉ tò mò muốn chơi thôi.

Dù gì cũng là phu nhân của tổng giám đốc, không ai dám nói gì.

Còn đưa cách điều chế cho cô.

Bây giờ thấy cô vừa nghỉ một cái đã chắc chắn, tất cả đều là vẻ mặt không dám tin.

Ngay cả Lục Tư Sâm cũng như thế.

Tập đoàn Lục thị là công ty lớn như thế, nhưng mà không chỉ là một phòng hóa nghiệm, đó là phòng hóa nghiệm hội tụ bao nhiêu nhân tài giỏi giang trên khắp cả nước, cũng phải sau bốn tiếng mới có thể đưa ra kết quả. Trịnh Cẩn Dư có thể chỉ cần ngửi một cái liền chắc chắn?

Trịnh Cẩn Dư thấy dáng vẻ mọi người hoặc khiếp sợ, hoặc hoài nghi, hoặc không hiểu, hoặc khó tin, biết mình nói ra nhẹ bẫng như thế tương đương với giả tạo vô căn cứ.

Nhưng mà cô có cơ sở.

Chỉ bằng việc cô luyện đan ở giới Tu Tiên mấy trăm năm, cho dù loại thuốc Đông y nào cũng không thoát khỏi chiếc mũi nhạy bén của cô.

Nếu không sư phụ cũng sẽ không muốn trói cô bên cạnh lò luyện đan.

Nhưng mà nói thẳng chẳng những không ai tin, có khi còn hoài nghi có phải cô bị điên không.

Nhưng cô cảm thấy mình vẫn nên giải thích một chút: “Chuyện này có thể nói tới các vị không tin, nhà họ Trịnh chúng tôi là thế gia về nước hoa. Từ nhỏ mắt tôi đã không tốt, trái lại mũi vô cùng nhạy bén, hơn nữa tôi uống thuốc hàng năm, đúng lúc mấy vị thuốc này tôi đều quen thuộc, cho nên mới rõ ràng.”

Nói như vậy trái lại còn có thể miễn cưỡng coi là một lời giải thích, nhưng cũng khá gượng gạo.

Không khí trong phòng nhất thời có chút khó xử, Lê Mặc Dương mở ra một câu đùa giỡn: “Chị dâu nhỏ đúng là tiên nữ hạ phàm, đặc biệt cứu Lục thị chúng ta.”

Anh ta quay lại nói với Lục Tư Sâm: “Đây cũng là một cách tốt, lát nữa chúng ta cứ theo con đường này để điều tra.”

“Chỉ là tối nay bên người có chút chuyện… Có chút phiền toái.”

Đôi mắt nặng nề của Lục Tư Sâm nhìn chăm chú Trịnh Cẩn Dư một hồi, tcs cảm thấy ánh mắt của Lục Tư Sâm giờ phút này ẩn chứa rất nhiều ý, không nói rõ ra được, thật sự không có từ ngữ nào để hình dung.

Khiến cho thời khắc này Trịnh Cẩn Dư cực kỳ áp lực, cứ giống như cô làm một chuyện vô cùng không nên vậy.

Trịnh Cẩn Dư liếm môi một cái, giọng nói mở miệng có chút nhạt nhẽo: “Tư Sâm, anh hãy tin em. Em không nói mạnh miệng, cũng sẽ không hại anh.”

Cũng không biết qua bao lâu ánh mắt Lục Tư Sâm mới rời đi, âm thanh trầm thấp mà rất có uy nghiêm: “Anh biết phải làm gì.”

Ánh mắt người đàn ông vừa rời đi, Trịnh Cẩn Dư lập tức cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác không khí trước mắt cũng mát mẻ.

Đại lão chính là đại lão, chỉ dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn bạn cũng có thể khiến bạn không thể lùi được nữa.

Chuyện sau đó rốt cuộc xử lý như thế nào, Trịnh Cẩn Dư cũng không biết.

Lục Tư Sâm kêu người đưa cô tới phòng tiếp khách của xưởng thuốc, còn bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút, có thể rất khuya anh mới về.

Nằm trên giường, Trịnh Cẩn Dư lăn qua lộn lại không ngủ được.

Thật hy vọng Lục Tư Sâm xử lý xong sớm một chút, đừng ảnh hưởng tới sự vận hành bình thường của công ty.

Anh thuận lợi vượt qua kiểm tra,

Lục Tư Sâm xử lý xong chuyện thì trời cũng sắp sáng, anh đi tới cửa phòng tiếp khách, có chút chần chừ.

Lúc này chắc chắn cô gái đang ngủ, anh về vào lúc này không phải quấy nhiễu người ta ngủ hay sao?

Nhưng mà mệt mỏi một đêm, lúc này anh chỉ muốn ôm người phụ nữ mình thích, ngửi mùi hương cơ thể nhàn nhạt của cô, như vậy mới có thể thực tế.

Do dự một hồi, cuối cùng Lục Tư Sâm mở cửa, chỉ là nhẹ chân bước vào, rón rén đi tới mép giường, cởi quần áo nằm lên giường,

Vốn là anh và Trịnh Cẩn Dư có một khoảng cách, sợ làm cô tỉnh nên cố ý nằm ra ngoài.

Nhưng mà ngửi thấy mùi thơm đặc biệt của cô gái bên cạnh, cảm nhận được hô hấp của cô, có một số chuyện cũng không khống chế được.

Anh hơi dịch sang bên Trịnh Cẩn Dư, ngón tay nhẹ nhàng khoác lên cánh tay cô.

Trước kia hai người cùng chung chăn gối hơn ba tháng cũng chẳng từng thân mật như thế, vẫn luôn duy trì khoảng cách an toàn.

Nhưng mà tối nay sau khi hai người ôm ôm hôn hôn xong, anh cũng không muốn trở về như trước nữa.

Anh muốn thời thời khắc khắc ôm cô gái vào trong lòng, hôn cô, thương yêu cô.

Cứ như có tâm linh tương thông vậy, tay anh vừa mới để qua, cô gái đã lăn vào trong ngực anh.

Hai mắt mông lung buồn ngủ mở ra: “Xử lý tốt rồi chứ?”

Lục Tư Sâm cúi đầu hôn trán cô: “Tốt lắm.”

Trịnh Cẩn Dư mơ mơ màng mang lại hỏi: “Sẽ không dính líu đến anh chứ?”

“Không biết.” Lục Tư Sâm vỗ sau lưng cô: “Ngủ đi, anh không sao.”

Lúc Trịnh Cẩn Dư tỉnh dậy, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy người đàn ông với chiếc cằm xanh đen, nhìn phá lệ gợi cảm.

Cô ngẩng đầu lên hôn một cái, cảm giác cực tốt, trong lòng ngọt như mật, có lẽ là cảm giác khi vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy người mình thích.

Nếu mỗi sáng sớm tỉnh lại đều có thể nhìn thấy anh, đúng là một chuyện khiến người ta tinh thần sảng khoái.

Trịnh Cẩn Dư biết anh về trễ, bây giờ đang chìm trong giấc ngủ, không muốn quấy rầy anh, liền thành thành thật thật không cử động.

Cô không cử động, nhưng mà không thể để người đàn ông cũng giữ trạng thái không cử động.

Sau chuyện đó…

Hai người cùng ăn cơm trưa trong phòng ngủ, không ai ra ngoài.

Mãi cho đến buổi chiều, Lục Tư Sâm sửa soạn xong thần thanh khí sảng dẫn cô rời đi.

Trịnh Cẩn Dư vốn tưởng lần đầu tiên sẽ rất đau, nhưng mà lại có cảm giác rất tốt vô hình.

Hai người cứ như vì người ta mà sinh ra vậy.

Đến trên xe, lúc dựa vào anh, cô vẫn còn thưởng thức cảm giác anh ở bên trong.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đỏ bừng lên, tê tê, ngứa ngứa một chút, thực cốt đốt lòng, cô hận không thể để thời gian vĩnh viễn dừng ở một khắc kia.

Đi cùng anh leo lên từng cái từng cái đỉnh cao.

“Đang nghĩ gì thế?”

Âm thanh trầm thấp của người đàn ông truyền tới từ trên đỉnh đầu, Trịnh Cẩn Dư mắc cỡ da đầu tê dại, càng ngượng ngùng hơn.

Lại nói sao anh có thể biết làm như thế, cái loại cảm giác cào tim cào gan đó, từ ngón chân đến đỉnh đầu vẫn luôn ngứa ngáy vào tận trong máu khiến cô cả đời này cũng không thể nào quên.

Đúng là, đúng là xấu xa!

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã qua ba ngày.

Mấy ngày nay Lục Tư Sâm cũng không có động tĩnh gì, Trịnh Cẩn Dư cho rằng chuyện giải quyết viên mãn rồi, dù sao thì mỗi ngày lúc trở về nhìn anh cũng thoải mái, dáng vẻ không hề giống như có chuyện.

Nhưng mà sáng sớm ngày thứ tư tập toàn Lục thị liền tuyên bố dừng hoạt động giao dịch một ngày.

Tin tức này chấn động toàn bộ thị trường chứng khoán trong nháy mắt, cũng kinh động Trịnh Cẩn Dư đang ở nhà tu thân dưỡng tính.

“Ngừng hoạt động?” Trịnh Cẩn Dư ôm điện thoại sợ hãi kêu thành tiếng: “Sao chuyện này có thể?”

“Tại sao?”

Bên kia điện thoại Triệu Lỵ Lỵ cũng là đầu óc mơ màng: “Dạo này mình cũng không có cách để ý mấy thứ này, hôm nay tới công ty một cái liền nhận được tin tức này. Cậu không hỏi lão Lục nhà cậu à?”

Sao Lục Tư Sâm có thể nói chuyện trong công ty với cô chứ, Trịnh Cẩn Dư lắc đầu một cái: “Không nghe anh ấy nói gì, rốt cuộc là do đâu?”

Triệu Lỵ Lỵ: “Mình thấy có tin đồn nói là vì giả mạo dược phẩm phi pháp, tình hình cụ thể vẫn phải hỏi lão Lục nhà cậu.”

“Được, mình biết rồi.” Cúp điện thoại, trong lòng Trịnh Cẩn Dư có chút không thoải mái.

Còn tưởng rằng chuyện đã qua, Trịnh Cẩn Dư vẫn luôn tin tưởng năng lực của Lục Tư Sâm, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vật.

Trịnh Cẩn Dư muốn hỏi Lục Tư Sâm một chút, nhưng mà lại lo mình khiến anh thêm rối nên không thể làm gì khác hơn là chịu đựng.

Sắp đến buổi trưa, cô làm một phần ăn tiện lợi, tự mình đưa tới công ty, tiện thể nhìn xem tình hình như thế nào.

Có lần trước đã từng bị cản, Lục Tư Sâm chắc đã cố ý thông báo, sau này cô tới không được phép cản cô lại.

Cho nên lần này chẳng những cô đi lại không trở ngại, còn có rất nhiều người cúi chào. Cô cũng chẳng biết ai vào ai, chỉ gật đầu mỉm cười đáp lại.

Khi một đường đi lên tầng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng nóng bừng.

Không biết Lục Tư Sâm có ở trong phòng làm việc hay không, cô không báo trước với anh, hy vọng anh có ở đây.

“Bà chủ Lục.” Có trợ lý đặc biệt có mắt nhìn tới tiếp đón cô: “Bà chủ tới đưa bữa trưa tình yêu cho tổng giám đốc Lục đúng không ạ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Cẩn Dư đỏ lên gật đầu một cái. Cô nhìn lướt qua bốn phía, có thể vì ngại thân phận của cô nên mặc dù xung quanh rất nhiều người nhưng phần lớn lộ ra dáng vẻ không chú ý tới cô, lúc này đều bận việc của mình.

Trịnh Cẩn Dư đi tới một bên, nói nhỏ: “Công ty xảy ra chuyện gì à?”

Dù sao thì cũng là trợ lý của Lục Tư Sâm, công ty xảy ra chuyện gì, hẳn là trợ lý phải rõ hơn ai hết mới đúng.

Nghe vậy trợ lý nhíu mày một cái: “Chuyện gì?”

Nhìn dáng vẻ đối phương thật giống như không biết gì hết, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy hoặc là kỹ năng diễn xuất của đối phương quá tốt, hoặc là thật sự cái gì cũng không biết.

Nhưng mà công ty đều đã ngừng hoạt động, trợ lý của Lục Tư Sâm có thể không biết sao?

“Chính là chuyện công ty dừng hoạt động đó.” Trịnh Cẩn Dư giải thích.

Trợ lý suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu được ý của cô: “Không nghe nói mà.”

Chuyện này thật kỳ lạ, trong lòng Trịnh Cẩn Dư thấy quái quái nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ như không có chuyện gì: “À không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”

Cô nói xong cũng đi tới phòng làm việc, trợ lý chợt lên tiếng nói: “Bà chủ Lục…”

Trịnh Cẩn Dư dừng bước lại: “Sao thế?”

Trợ lý: “À thì, hôm nay chủ tịch Lục tới.”

Chủ tịch Lục?

Lục Chấn Minh?

Cha của Lục Tư Sâm?