Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày

Chương 13




Nhà họ Tôn vốn muốn liên hợp với Tôn Chí Cường, xem mắt trước, sau đó bỏ thuốc, xảy ra quan hệ tất nhiên họ có thể tùy tiện khống chế, định làm cho rầm rộ lên, vậy mà đáng tiếc lại không xảy ra chuyện mất khống chế.

Tôn Chí Cường bị đưa đến đồn cảnh sát với tội danh bỏ thuốc mê cho thiếu nữ.

Ngay sau đó, nhà  Tôn Chí Cường nhận được một hóa đơn thanh toán.

Mẹ Tôn nhìn tờ hóa đơn, một bữa cơm hết gần bốn trăm ngàn tệ khiến bà ta suýt nữa ngất đi, chỉ mong con trai bị nhốt luôn ở đồn cảnh sát cả đời cũng được.

Nhưng cuối cùng cũng không bỏ được con trai, nhà họ Tôn ngoan ngoãn thanh toán tiền, rồi đi về cầu xin ông bà nội, cuối cùng mới giúp Tôn Chí Cường được thả ra.

Tôn Chí Cường này đã quen bá đạo, sao chịu nổi cục tức này, chân trước vừa ra chân sau đã kéo người đến nhà họ Trịnh làm ầm ĩ lên mới bỏ qua.

Lúc người nhà họ Tôn sang ầm ĩ nhà họ Trịnh, đúng lúc Trịnh Cẩn Dư đi ra ngoài.

Lúc cô quay về thì chỉ nhìn thấy mặt đất bừa bộn, ông cụ Tôn và Tôn Đại Sơn xanh mặt đứng trong phòng khách, bà cụ thì ôm đầu nằm trên ghế sô pha, luôn miệng kêu ‘Trời ơi là trời, đau đầu quá!’.

Dương Lan Hoa sưng mắt ngồi trên sô pha như gặp cảnh khốn cùng.

Bà cụ Tôn tức giận, mắng chửi: “Đám người này thật là dã man, không coi pháp luật ra gì.” Bà ta chỉ vào Tôn Đại Sơn: “Con cũng đi báo cảnh sát bắt hết dám đó lại đi.”

Tôn Đại Sơn nào dám đi, ông ta nghe Dương Lan Hoa nói chuyện bỏ thuốc bà ta cũng nhúng tay vào, đến lúc đó không phải lôi cả bà ta vào sao, chỉ có thể vâng dạ nói: “Lát nữa con sẽ báo.”

Mấy người tức giận mắng chửi, không biết Dương Lan Hoa nghĩ gì, đổ hết lên người Trịnh Cẩn Dư: “Đều là tại con bé đáng chết Cẩn Dư kia kìa! Nó không thích thì thôi lại còn đi báo cảnh sát, một bữa cơm tốn của người ta cả mấy trăm nghìn tệ, bây giờ bên kia còn đòi tiền chúng ta.”

Bà cụ cũng mắng: “Không biết sao bây giờ cái con bé chết tiệt kia lại như vậy, ngày xưa nó như một cái túi để trút giận, nói gì cũng không phản kháng, sao gần đây như biến thành người khác, xảy ra hết tai nạn này đến tai nạn khác?”

Dương Lan Hoa nói: “Nhất định phải cố gắng gả nó đi, nếu không thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa. Tình Tình đã bị đuổi ra, nếu còn như vậy nữa thì người tiếp theo bị đuổi sẽ là chúng ta.”

“Nó dám!” Bà cụ vừa nghe mình có thể cũng bị đuổi đi liền bật dậy khỏi ghế, vì hành động mạnh quá nên đầu óc bà ta hoa mắt chóng mặt, ôm đầu nói: “Mẹ là bà nội nó! Nó dám đuổi mẹ ra ngoài sao?”

Tôn Đại Sơn đồng tình với ý kiến của vợ nhưng nghĩ phải lựa chọn người thích hợp: “Được rồi, Cẩn Dư lớn vậy rồi chắc chắn phải gả đi, đúng lúc trong công ty có một chàng trai, tuy nhà nghèo nhưng lại thông minh, tương lai sáng ngời, ngày mai con sẽ sắp xếp cho nó gặp mặt.”

Và lần xem mắt thứ hai của Trịnh Cẩn Dư cứ như vậy được sắp xếp.

Xem mắt hay không xem mắt không quan trọng, quan trọng là lúc này nhìn thấy họ hết cách với cô, cô cảm thấy vô cùng vui sướng.

Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc làm, đi thêm lần nữa cũng không ngại.

Nếu nguyên chủ có linh, thấy cảnh tượng hôm nay thì chắc chắn sẽ rất vui.

Lần xem mắt này, nhà họ Tôn đã có kinh nghiệm từ lần trước, cô ý để bên nhà trai chọn một nhà hàng bình thường.

Trung bình một người khoảng bảy tám chục tệ, dù có ăn nhiều hơn cũng tốn chưa đến một ngàn tệ.

Từ trên xe bước xuống, một tay Trịnh Cẩn Dư cầm gậy, một tay vịn quản gia đi vào nhà hàng.

Đối phương là một chàng trai trẻ tuổi, nhìn đầy sức sống, vừa nhìn thấy Trịnh Cẩn Dư đã đưa tay ra với cô: “Xin chào, tôi, tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Trịnh, Vương Thác, rất, rất vui khi được gặp cô.”

Không nói thì còn tạm được, nói rồi thì lại có cảm giác như tình yêu quê mùa của Triệu Tứ.

Khóe miệng giật giật, nói chuyện lắp bắp.

Trịnh Cẩn Dư cười thầm trong lòng, nếu kết hôn với người như vậy thì một người mắt không tốt, một người nói năng không lưu loát, thật đúng là người một nhà rồi.

Cô cười, không đưa tay ra, dù sao cô cũng không nhìn thấy: “Trợ lý Vương, mau ngồi đi.”

Quê Vương Thác ở nông thôn, nhà có ba người con, chỉ có anh ta là học xong đại học, là niềm tự hào của gia đình.

Nhưng người trong nhà muốn tự hào cũng chẳng được, sau khi tốt nghiệp xong anh ta nhanh chóng chịu đả kích của xã hội, tìm mấy công việc liên tục đều không hài lòng, chỉ sau khi gặp được Tôn Đại Sơn, sự nghiệp mới xem như ổn định.

Anh ta là do một tay Tôn Đại Sơn kéo dậy, bản thân đã có bạn gái nhưng vì muốn thể hiện với Tôn Đại Sơn nên vẫn đến đây xem mắt.

Hôm nay anh ta cố ý gạt bạn gái để đi ra ngoài.

Vốn chỉ định xem mắt với thái độ tùy tiện qua loa, ai ngờ cô gái mù này lại xinh đẹp như vậy, còn đẹp gấp trăm lần bạn gái anh ta, đôi mắt anh ta liền dính chặt lấy không dời đi chút nào.

Hơn nữa, nhà Trịnh Cẩn Dư còn có tiền, không như bạn gái anh ta cũng xuất thân nghèo khó, hai người không ai giúp được cho ai.

Càng quá đáng hơn là không mua được nhà thì nhà bạn gái còn không cho kết hôn.

Nếu hôm nay có thể thành với cô gái mù này thì chẳng những giải quyết được vấn đề nhà ở mà sau này còn có thể đưa cha mẹ và anh em lên đây cùng sống.

Dù sao cô cũng không thấy gì, không phải anh ta thích làm gì thì làm sao?

Chưa đầy một lát, những toan tính nhỏ nhen của Vương Thác đã bốp bốp vang.

Trịnh Cẩn Dư không biết chi tiết về anh ta, cũng không biết anh ta nghĩ gì, dù sao thì cứ binh đến thì tướng chặn: “Trợ lý Vương muốn ăn gì?”

Vương Thác bình tĩnh lại, gọi người phục vụ một tiếng, rất rộng lượng nói: “Có, có, có món gì ngon mang hết lên đây.”

Trịnh Cẩn Dư uống một ngụm nước, sau đó muốn nghe chuyện trong công ty, hỏi: “Quan hệ giữa anh và chú tôi rất tốt sao?”

Hiện tại Vương Thác một lòng muốn lấy lòng cô, tất nhiên sẽ nói về đề tài cô muốn nói: “Đương, đương nhiên, tôi, tôi, tôi là trợ lý số một của Tổng giám đốc Trịnh, do một tay ông ấy kéo lên, ông ấy cũng như cha mẹ của tôi vậy.

Nghe anh ta nói vậy, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy không vui, lại hỏi: “Vậy trong nhà anh có mấy người?”

Vương Thác vui vẻ trả lời: “Cha, cha mẹ, còn có một, một anh trai, một em gái nữa.”

“Ôi… ôi… ” Trịnh Cẩn Dư rất hâm mộ, nếu nguyên chủ có một người thân thì sẽ không bị người nhà họ Tôn bắt nạt như vậy nữa.

“Vậy giờ họ ở đâu?”

Vương Thác nói một cách chi tiết: “Vẫn, vẫn ở quê, tôi, tôi định sau khi kết hôn xong sẽ, sẽ, sẽ đón họ lên đây. Trước kia không làm tròn trách nhiệm với họ, sau này nhất định phải cho họ cuộc sống tốt đẹp.”

Trịnh Cẩn Dư không nghe ra được ý gì, cảm thấy Vương Thác rất hiếu thảo, liền gật đầu.

Vương Thác còn nói: “Tôi bận rộn công việc, không có nhiều thời gian, thực ra tôi muốn tìm một người đi đứng nhanh nhẹn, như vậy có thể giúp tôi chăm sóc cha mẹ.”

Anh ta dừng một lát, nhìn Trịnh Cẩn Dư nói: “Dù sao cha mẹ cô cũng đã mất, sau này tôi sẽ bảo cha mẹ tôi xem cô như con ruột trong nhà.”

Ban đầu Vương Thác còn nói lắp rất nặng nhưng sau đó đã nói trôi chảy lưu loát hơn, thỉnh thoảng còn hơi mắc kẹt một chút.

Anh ta lại nói với Trịnh Cẩn Dư về những ảo tưởng tương lai của mình.

Ban đầu Trịnh Cẩn Dư không hiểu, càng về sau mới cảm nhận được chút gì đó.

Cô buồn cười cong khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Tại sao trợ lý Vương lại muốn kết hôn rồi mới đón cha mẹ lên vậy?”

Vương Thác ngẩn ra, nói một cách tự nhiên: “Một mình tôi phải đi làm, bận làm việc thì sao mà chăm sóc họ được?”

Trịnh Cẩn Dư  khó hiểu hỏi: “Nhưng sau khi kết hôn, anh vẫn phải đi làm, vẫn bận rộn công việc thì làm sao mà chăm sóc?”

Vương Thác: “Kết hôn thì có vợ rồi, dĩ nhiên là có vợ tôi hầu hạ.”

Trịnh Cẩn Dư cười lạnh: “Không ngờ anh muốn kết hôn là để con dâu hầu hạ cha mẹ anh?”

Vương Thác: “Nếu không thì tôi cưới vợ làm gì?”

Trịnh Cẩn Dư: “…”

Sau một lúc lâu không nói được lời nào, bây giờ xem như cô đã được mở mang tầm mắt về đàn ông trên đời này: “Không ngờ anh hiếu thuận với cha mẹ như vậy đều là để con dâu làm, vậy lúc không có con dâu thì cha mẹ anh sống kiểu gì?”

“Sao cô lại nói vậy?” Vương Thác cũng hơi tức giận.

Nếu là người đàng hoàng, lại là chủ công ty thì chắc chắn anh ta sẽ không dám nói vậy, nhưng ai bảo đối phương là người mù chứ?

Anh ta nói vậy là vẫn còn khách sáo: “Một cô gái mù không nhìn thấy gì như cô, không hầu hạ cha mẹ chồng thì còn muốn làm gì?”

Được lắm, Trịnh Cẩn Dư gật đầu, hôm nay cô xem như được mở rộng kiến thức, người đầu tiên là Tôn Chí Cường, người thứ hai là Vương Thác, thật sự là đã xấu lại càng xấu.

Cô cắn răng bưng ly nước lên, dùng sức hắt ra.

“Vương Thác, nếu anh cảm thấy mắt mình vô dụng thì đi tặng cho người cần đi. Tôi cảm thấy người như anh còn chẳng bằng một người mù, chỉ biết mơ mộng hão huyền!”

“Không tự nhìn lại đức hạnh của bản thân mình đi, soi lại mình xem, nói năng không trôi chảy còn ghét bỏ người ta mù!”

Không ngờ Trịnh Cẩn Dư bỗng gây khó dễ, lúc này Vương Thác mới ý thức có gì đó không đúng.

Anh ta vốn cho rằng Trịnh Cẩn Dư bị mù nên rất dễ dụ dỗ, vừa dỗ dành vừa hù dọa để cô chịu nghe, sau đó mọi thứ thuận theo tự nhiên, nhưng không ngờ, cô lại hắt nước lên người anh ta. Hơn nữa, tay chân lại còn rất nhanh nhẹn, hắt chuẩn lên người anh ta không trật một giọt nào.

Anh ta bị hắt nước ướt sũng, tức giận quát: “Cô, cô, cô làm, làm gì vậy hả?”

Vừa sốt ruột, tật nói lắp của anh ta lại bắt đầu.

Nhưng anh ta nhanh chóng ý thức được Tôn Đại Sơn là chú cô, liền không dám kiêu ngạo nữa.

Trịnh Cẩn Dư ‘à’ một tiếng rồi nói: “Thấy anh ban ngày ban mặt còn nằm mơ nên tôi giúp anh tỉnh táo một chút.”

Cô nói xong đứng lên, sửa sang lại tóc tai của mình định bỏ đi, biết trước xem mắt chán vậy cô chẳng thèm đến.

Ở ngay phía sau, một mùi thơm nồng của trà và gỗ thoáng qua.

Thực ra vừa rồi cô đã ngửi thấy mùi này rồi nhưng vì lần này đối phương chọn quán cơm nhỏ nên cô cũng không nghĩ nhiều.

Chẳng lẽ do cô xuất hiện ảo giác sao?

Cô biết hôm nay là một nhà hàng gia đình bình thường, dù Lục Tư Sâm có nghèo túng cũng không thể đến nơi thế này, cho nên vốn không thể là anh ta.

Nhưng cô vẫn đưa mắt nhìn xung quanh một lát.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, xe lăn của Lục Tư Sâm dừng lại ngay chỗ ngồi sau lưng cô.

Sắc mặt người đàn ông lạnh nhạt, không biết đã nghe lén bao lâu.

Nhớ lại vừa rồi mình mắng chửi người khác, lại còn hắt nước vào người ta, Trịnh Cẩn Dư hơi mất tự nhiên.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn, vẻ ngoài có chút bất ngờ, sắc mặt bình tĩnh, hai mắt sâu trầm lẳng lặng nhìn cô.

Hô hấp Trịnh Cẩn Dư cứng lại, đây là duyên phận quái quỷ gì vậy chứ?

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Trịnh Cẩn Dư lại vờ như hai mắt không thấy gì, đưa tay sờ sờ, hỏi một cách không được tin tưởng lắm: “Là Lục thiếu sao?”

Xuỵt – –

Lục Tư Sâm phát ra một tiếng động rất nhỏ, nhàn nhạt đáp: “Không phải.”

Giọng nói này, không phải Lục Tư Sâm mới là lạ?

Trịnh Cẩn Dư im lặng vài giây, giả vờ vô tội hỏi: “Anh cũng đến xem mắt sao?”

Lục Tư Sâm giễu cợt đáp: “Không phải!”

Trịnh Cẩn Dư khó hiểu hỏi: “Vậy anh đến làm gì?”

Lục Tư Sâm thong thả đáp: “Xem người ta xem mắt.”