Cố Điềm Điềm ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách không nói lời nào, xấu hổ đến mức tay chân co quắp lại, mồ hôi túa ra, cô ôm chặt hai hộp chocolate mà Ngụy Hoán vừa đưa cho.
Một lúc lâu sau cô mới rụt rè ngẩng đầu lên, “Anh Hoán, tôi không có chìa khoá lẫn điện thoại di động, anh có thể gọi cho bên bất động sản kêu thợ đến mở cửa được không?”
Nguỵ Hoán thong thả mở tủ lạnh ra lấy một chai nước khoáng, sau đó lấy cốc giấy dùng một lần trong ngăn tủ ở phòng khách ra lại vào bếp lấy nước nóng hòa với nước khoáng.
Anh chậm rãi đi tới, đưa cốc nước ấm cho Cố Điềm Điềm, “Không vội, tôi sẽ gọi điện cho bên bất động sản ngay, cô uống nước trước đi.”
Nói xong, anh cầm điện thoại di động đứng ra ban công, gọi điện cho dịch vụ phá khóa.
Cố Điềm Điềm nôn nóng nhìn anh, hy vọng cô có thể gặp chút may mắn, hoặc ít nhất là có thể về nhà ngủ sau khi ăn tối,
“Điềm Điềm, tôi đã hỏi công ty phá khoá”, Nguỵ Hoán từ ban công đi vào nhà, xoay người đóng cửa ban công, “Công ty có một thợ phá khóa,nhưng hôm nay anh ta có việc không về nhà, sợ là ngày mai mới có thể đến,” anh dừng lại rồi nói tiếp, “Những người mở khoá kiểu này thường không được đi vào khu, quản lý sợ họ không an toàn.”
Cố Điềm Điềm vừa nghe liền nhụt chí. Cô biết không được làm trái quy định nhưng vẫn muốn thử lại xem sao.
Vậy cô bất đắc dĩ hỏi lại, “Vậy thì hôm nay tôi không về được sao?”
“Đúng vậy, hôm nay thợ mở khoá không đến được.” Nguỵ Hoán gật đầu, quả quyết trả lời cô.
Tâm của Cố Điềm Điềm suy sụp.
Không chỉ vậy, bụng cô còn phát ra mấy tiếng rột rột.
Cô chỉ hi vọng Nguỵ Hoán đột nhiên điếc trong 3 giây, cái việc bụng cô kêu rột rột như vậy, anh không biết thì càng tốt.
“Cô đói bụng sao? Có muốn ăn gì không?” Người đàn ông đi đến phía cô, loạt xoạt tiếng dép đi trong nhà.
“Cô muốn ăn gì? Tôi có thịt bò, còn có cả bún ốc, không biết cô có thích ăn không?”, Nguỵ Hoán gặng hỏi cô, không biết nghĩ gì mà hỏi thêm, “Cô không phải ngồi cười khúc khích như thế, sợ chết khiếp đi được.”
Bún ốc! Cô đang ngồi trên mây hay sao? Lòng Cố Điềm Điềm nở hoa, vì thế ngoan ngoãn bắt tay sau lưng đi sau người đàn ông đến phòng bếp, hỏi anh, “Tôi có cần giúp gì không?”
Cố Điềm Điềm nhìn anh lấy một tô thịt bò đã được tẩm ướp đầy đủ cùng với bốn gói bún.
“…. Tôi không ăn nhiều như vậy mà.” Cô nói như sắp khóc đến nơi, hoá ra trong lòng anh tôi là con heo à?!
“Tôi ăn ba gói, còn cô một gói.” Ngụy Hoán liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt biểu tỏ không nói nên lời.
“À à, vậy thì tốt, tốt quá”, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cố Điềm Điềm cảm thấy mình nói quá nhiều, ảnh hưởng đến Ngụy Hoán, nên lẳng lặng bước ra khỏi phòng bếp, thản nhiên ngồi vào bàn ăn, nghịch mấy quả bông trên bộ đồ ngủ.
Không tới hai chục phút sau, Nguỵ Hoán bê ra hai cái bát lớn. Nói cách khác, nó là một cái tô bình thường và cái thau khổng lồ.
Cố Điềm Điềm vội vã đẩy ghế ra để lấy đũa, cô cảm thấy tư thế của mình rất buồn cười, hệt như tiểu thái giám đang cố nịnh nọt bên cạnh hoàng đế thời cổ đại.
Điều khiến cô choáng váng là tô bún này quá nhiều.
Cố Điềm ĐIềm bình thường ăn cũng không nhiều, một tô bình thường còn không ăn hết thì nói gì đến đống thịt bò ú ụ bên trên.
Cô ăn mấy miếng nhỏ, cảm thấy mình ăn đã no, Ngụy Hoán bên kia đã ăn gần hết bát bún, một miếng của anh bằng mấy miếng của cô, nhất thời sững sờ.
Cảm nhận được ánh mắt thẫn thờ của Cố Điềm Điềm, Ngụy Hoán đang ăn thì dừng lại, ngẩng đầu lên, “Sao cô không ăn? Đồ ăn không ngon à?”
“Không có không có”, Cô nhanh chóng lắc đầu, như một con mèo bị bắt quả tang, cô nhanh chóng cúi đầu gắp bún trong bắt, còn nói thêm, “Anh Hoán, anh ăn nhanh quá, đây là lần đầu tiên tôi thấy người ăn nhanh như vậy.”
“Cô đừng nịnh hót tôi”, anh cười đáo, nhân tiện húp một thìa nước.
Nguỵ Hoán ăn xong bát mì cũng không rời bàn ăn, khoanh tay dựa vào ghế, nhìn Cố Điềm Điềm ăn, khoé miệng nhoẻn cười.
Cố Điềm Điềm thật sự ăn không vô.
Cô biết rằng thời khắc này sẽ đến, nhưng nó đến quá nhanh.
Cố Điềm Điềm cố gắng ăn bún, nhưng ăn càng lúc càng chậm.
Lúc này cô mới bắt đầu nghĩ, nếu nói cô đã ăn xong thì có vẻ không lịch sự lắm, nhưng còn thừa lại tận nửa bát, nói thật là làm thế nào thì cô cũng không ăn hết được.
Suy xét mất ba phút, Cố Điềm Điềm quyết định từ bỏ.
“Anh Hoán, tôi ăn không hết”, Cố Điềm Điềm phiền muộn nhìn anh, tay véo khăn trải bàn.
“Không sao, cô ăn xong cứ để bát đấy.” Nguỵ Hoán là một người dễ nói chuyện, “Tôi chưa chuẩn bị đồ ăn cho phụ nữ bao giờ, không biết cô ăn thế nào.”
Cố Điềm Điềm ngượng ngùng xoa tay, giúp anh dọn dẹp bàn, đẩy ghế, sau đó dựa vào cửa phòng bếp xem anh rửa chén.
“Anh Hoán, cái đèn chùm trong bếp của anh đẹp quá.”
“Anh Hoán, lần trước tôi nhìn thấy một con chó, luôn thích nằm dài trên cầu thang phơi nắng, giống như sắp sinh con, lần này về nhà lại không thấy nó, không biết nó bây giờ thế nào.
“Anh Hoán, tôi phát hiện lầu trên có một nhà rất thích trải khăn trải giường ra ngồi dưới gốc cây uống trà.”
“Anh Hoán, có một bà cụ hay ngồi cạnh mấy cái máy tập, hình như không thích tôi cho lắm, hôm nay tôi về bà ấy nói thẳng ra là tôi đen đi rồi, không hiểu sao lại thế.”
Cô và Nguỵ Hoán tán gẫu một hồi, đôi khi cô giống như đang tự lẩm nhẩm một mình, Nguỵ Hoán lâu lâu mới đáp lại cô.
Cố Điềm Điềm đi theo Nguỵ Hoán từ phòng bếp đến phòng khách, trong lúc anh ngồi tìm sách, Cố Điềm Điềm chán nản ngồi trên ghế sô pha, cơn buồn ngủ dần dần lấn chiếm tâm trí.
Cho nên sau khi Nguỵ Hoán tìm được quyển sách thì đã thấy Cố Điềm điềm dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.
Hoá ra con mèo nhỏ dính người cũng có lúc buồn ngủ. Trên mặt Nguỵ Hoán hiện ý cười.
Nguỵ Hoán đi vào bên trong phòng cho khách, lấy một cái chăn bông thật dày, đi về phía Cố Điềm Điềm vẫn đang hôn mê bất tỉnh trên sô pha.
Anh nhấc một tay của cô lên, cẩn thận để cô gái nằm xuống ghế, sau đó nhẹ nhàng đắp cho cô cái chăn bông, nhìn cô co trong lại, rồi nhẹ nhàng duỗi ra, bàn tay nắm chặt chăn bông từ từ buông lỏng.
Nguỵ Hoán ngồi cách đó hai mét, nhìn chằm chằm vào Cố Điềm Điềm không nhúc nhích.
Anh nghĩ đến bản “The Cat Duet” của dàn hợp xướng Nam sinh ở Paris, lúc đầu như tia nắng chói chang, khi quên chìa khoá lại bày ra vẻ mặt tiếc hùi hụi, tâm trạng có lúc vui vẻ nhanh nhẹn, ăn thì chậm, sau khi chơi thỏa thích thì ngủ yên.
Tại sao một cô gái gần hai mươi tuổi lại như một con mèo sữa nhỏ nhỉ? Nguỵ Hoán hoàn toàn không hiểu.