Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 51: Thẳng thắn




“Chỉ có ngươi… Hức!”

Nói còn chưa nói xong, y liền nấc một cái.

Ta: “…”

Cả người y bị cái nấc rượu này làm run lên một chút, sau đó lại mơ mơ màng màng ngồi dậy trên người của ta, mở to hai mắt sương mù say lờ đờ, ngồi dại ra trong chốc lát, giống như quên kế tiếp mình muốn nói cái gì.

“Đông Phương, ngươi uống say.” Ta nói.

“Ta không có say!” Y lớn tiếng phản bác, nói rất dùng sức, thân mình nghiêng một chút, lại ngã xuống, đánh vào trong ngực của ta, mùi rượu nồng đậm phun lên cằm của ta, y đạp nước vài cái, nâng đầu lên gặm một phát ngoài miệng ta, nghiêm túc lặp lại lần thứ hai, “Ta không có say, ta… Hức!”

Ta: “…”

Thiết liên vang lên rầm nha, ta lao lực nâng cánh tay lên, ôm y vào trong ngực, bất đắc dĩ nói: “Được được được, ngươi không say, giáo chủ của chúng ta ngàn chén không ngã. Cái này khoan nói, ngươi thả ta ra trước được không? Như vậy ta khó chịu.”

“Không thả!” Y lại bắt đầu kích động, “Ngươi đừng nghĩ chạy đến nơi ta tìm không thấy! Cũng đừng hòng thành thân! Nghĩ đều đừng nghĩ!” Nói xong, y thở phì phì mà đẩy cánh tay ta ra, ngồi xuống trên người của ta, ta thiếu chút nữa bị y ngồi đến phun ra, sau đó chỉ thấy đôi mắt y tỏa sáng trong bóng đêm, “Dương Liên Đình, ta hỏi Bảo Đại rồi, hắn nói mỗi khi tức phụ chọc hắn tức giận, hắn không nỡ động thủ, liền… Liền ném nàng lên giường làm, ngày hôm sau liền… hức… Ngoan!”

“…” Ta bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng lạnh run.

“Dương Liên Đình, ngươi rất không thể chấp nhận được!” Đông Phương vô cùng đau đớn mà giáo huấn ta, “Rất không thể chấp nhận được!”

“Sao ta lại không thể chấp nhận được? Ta đối xử với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Ngươi đối với ta có tốt như vậy sao!” Ta làm bộ tức giận, rống lớn trở về, lại mượn cơ hội này lặng lẽ bắt tay dấu ở phía sau, sau đó từ dưới gối tìm được hòm ngân châm của y.

Đông Phương bị ta đột nhiên cất giọng rống chấn một chút, đầu choáng váng, nghiêng nghiêng đầu, hai con mắt xem xét ta, bĩu môi, không nói. Y uống rượu không biết đã ủ bao nhiêu năm, cũng không biết tự chuốc chính mình bao nhiêu, lúc này tác dụng hòa toàn nổi lên, cả người chỉ dựa vào cảm xúc bản năng làm ra phản ứng, biểu cảm ngơ ngác, mặt cũng đỏ bừng, thế nhưng càng mê người hơn bình thường. Ta vừa phân thần mở xiềng xích, vừa dùng giọng mềm mại dỗ dành người trên thân: “Ta đối xử với ngươi không tốt sao? Ngươi thích ta đối xử với ngươi thế nào? Ngươi nói cho ta biết, ta sửa, được không?”

“Ngươi gạt ta… Cái gì ngươi cũng không nói cho ta…” Đông Phương say khướt nói, “Ngươi còn muốn đi…”

Ngân châm chậm rãi để lên cái lỗ khóa thứ ba, ta vặn vặn, trên đầu đã toát mồ hôi, nghe thấy y nói như vậy, khẽ thở dài một hơi: “Đông Phương, ngươi thả ta đi, ta không đi…”

“Không được!” y trừng mắt, “Ta muốn làm ngươi!”

“…”

Răng rắc một tiếng, gông cùm xiềng xiếc trên tay mở, ta lắc lắc cổ tay, tránh thoát.

“Đêm nay… Làm ngươi…” thân mình Đông Phương lui về phía sau, hai tay sờ xuống một chút, miệng mơ hồ nói không rõ, “Về sau ngươi liền… hức… Liền ngoan…”

Ta liếc mắt nhìn y.

Cái mông trơn bóng của y an vị ngay tại hạ thân của ta, thế mà lại nói cho ta biết, y muốn làm ta?

“Đông Phương a…” Ta nhẹ giọng gọi y.

Động tác của y dừng một chút, nâng ánh mắt lên xem ta.

“Không phải ngươi vẫn luôn muốn biết ta giấu diếm ngươi chuyện gì sao?” Ta nhìn vào ánh mắt của y mà nói, hai tay lặng lẽ đỡ lấy hai bên thắt lưng y. Ánh mắt vẫn luôn có chút tan rã của y vì những lời này của ta chỉ một chớp mắt đã ngưng tụ lại một chút.

“Ta cho ngươi biết, tất cả đều nói cho ngươi biết, ngươi nguyện ý nghe sao?”

Mắt y sáng rực lên: “Được.”

Hít sâu một hơi, ta nhìn y. Ta nhìn y thời gian thật dài, vẫn luôn không thể phát ra âm thanh. Đích xác ta quyết định muốn nói tất cả mọi chuyện cho y biết, nhưng không biết nên bắt đầu nói từ nơi nào. Thật ra ta vẫn luôn biết, tuy rằng y không ép hỏi ta, nhưng trong lòng vẫn không buông xuống khúc mắc này. Ta giấu diếm luôn làm cho tâm của y không có cách nào yên ổn, ta hiểu được, nhưng vẫn do dự, không chịu nói ra.

Đây không phải là một chuyện có thể thoải mái kể ra.

Chần chờ nửa ngày, Đông Phương thấy ta nãy giờ không nói gì, thực không vui vẻ. Bàn tay ta để phía sau lưng y, để y dựa vào trong ngực ta, y tựa như một hài tử to xác cuộn mình ở trên người ta, ta bị y ép tới ngực có chút đau, lại vui vẻ chịu đựng.

Nhìn ánh mắt của y, khóe mắt còn hơi hơi phiếm hồng, không khỏi vươn tay đi xoa, nước mắt sớm đã khô, y chớp chớp đôi mắt, lông mi thật dài cọ vào lòng bàn tay ta.

Trong lòng ta sụp xuống một chút, rốt cục tối nghĩa mở miệng: “… Ta từng làm rất nhiều chuyện thực xin lỗi ngươi.”

Mày y hơi hơi nhăn lại.

“Ngươi tin tưởng sao, người sau khi chết sẽ trở lại quá khứ… như Bạch nương tử trong thoại bản ngươi đọc ngày đó, hóa hóa luân hồi trọng hóa hóa, sinh sôi chuyển biến tái sinh sinh… Đông Phương, ngươi tin tưởng sao? Ta đã từng chết một lần, bởi vậy mà trở lại bên cạnh ngươi. Ta trở về để trả lại tội nghiệt của ta, ta thiếu tình của ngươi, thiếu nợ ngươi.” Ta nhẹ nhàng vuốt ve lưng y, Đông Phương ở trong ngực ta thực an tĩnh lắng nghe, ta không nhìn y, hoặc có lẽ là không dám nhìn, vì thế hai con mắt vô thần nhìn chằm chằm hoa văn trên màn, thật ra tối như mực thấy không rõ lắm.

“Ta là kẻ ti tiện thấp hèn. Vì được đến quyền tài, ta mượn danh nghĩa tên tuổi của ngươi giết rất nhiều người, ngươi giao tất cả mọi thứ của ngươi cho ta, ta vẫn cứ lòng tham không đủ, còn nuôi nữ nhân ở sau lưng ngươi, cuối cùng mang theo Nhậm Ngã Hành tới giết ngươi. Ta vốn tưởng rằng ngươi nhất định sẽ hận ta, nhưng ngươi không có. Ngươi không chỉ không hận ta, trước khi chết còn vùng vẫy giành sự sống vì ta, đáng tiếc, chúng ta ai cũng không sống sót…” Ta nhắm mắt, cho dù trọng sinh đã lâu rồi, ta vẫn chán ghét hồi ức đoạn này, “Ngươi bị ta hại chết.”

Đông Phương lẳng lặng nghe.

“Có khi ta sẽ nghĩ, đây có phải là một giấc mộng dài hay không, nhưng một ngày chưa tỉnh mộng, ta sẽ ở bên cạnh ngươi một ngày, nếu như vậy, cả đời ở trong mộng ta cũng cam nguyện. Đông Phương, ta từng chết một lần, trong trí nhớ có rất nhiều chuyện đều mơ hồ, rất nhiều người đều trở nên khác, nhưng chỉ có ngươi ở trong lòng ta là vĩnh hằng không thay đổi, cho nên trên đời này, ta cũng chỉ có mình ngươi. Tâm lý của ta, không còn có ai hay chuyện gì quan trọng hơn ngươi, ta vì ngươi mà sống, nếu ngươi không ở, cuộc đời của ta sẽ kết thúc. Ngươi cần gì phải lo lắng ta sẽ rời khỏi ngươi? Trên đời này cái gì ta cũng không quan tâm, ánh mắt thế tục có quan hệ gì tới ta đâu? Bần cùng phú quý cũng không xem nặng, ta chỉ muốn ngươi là đủ rồi.”

“Sở dĩ ta không nói cho ngươi, không phải vì một ngày kia phải rời khỏi ngươi, ta chỉ là…” Ta cúi đầu chua sót cười cười, “Ta chỉ sợ ngươi không cần ta a…”

Ta thở dài một tiếng: “Ta đã từng làm tất cả mọi chuyện không xong nhất với ngươi, ta đã từng phụ lòng ngươi, ta vĩnh viễn quên không được ánh mắt của ngươi, ta làm nhiều chuyện sai như vậy, nếu không giấu diếm chuyện đã từng thẹn với ngươi, ngươi còn liếc mắt nhìn ta sao? Ta vẫn luôn là một kẻ ti tiện ích kỷ, kiếp trước như thế, kiếp này cũng thế, thật ra, ta vốn có cơ hội không tới gần ngươi, có thể ở xa xa bảo hộ ngươi, như mỗi một người hầu trung thành. Nhưng ta không có, cuối cùng ta vẫn cứ nghe theo dục vọng muốn độc chiếm ngươi. Đông Phương, ta chính là loại người mà bọn họ nói, ta tận lực tiếp cận ngươi, lấy lòng ngươi, còn có rất nhiều chuyện ta đã lừa gạt ngươi, ta còn thấp hèn, vô sỉ, dơ bẩn bất kham hơn những gì bọn họ nói, Khởi Song nói đúng, loại người như ta, phải xuống địa ngục. Nhưng mà, ngươi kéo lại ta, ngươi cứu vớt ta…”

Ta không nói gì nữa, bởi vì Đông Phương dùng sức ôm chặt ta, y hô hấp nặng nề, còn có chút men say, cắn chữ mơ hồ không rõ, nhưng ánh mắt y nhìn ta sạch sẽ đơn thuần giống hài tử, y nghiêm túc nói: “Dương Liên Đình, ta cũng không phải người tốt, ngươi hư hỏng như vậy, vừa khéo.”

Ta bị y nói đùa mà nhìn y nhẹ nhàng mỉm cười. Đúng vậy, chúng ta đều không phải người tốt, hợp lại vừa lúc, miễn cho tai họa người khác. Ta cũng dùng sức ôm lại y, hai chúng ta ôm chặt cùng một chỗ, không ngừng hôn môi, giống như cành cây tứ chi quấn quanh, dùng khí lực toàn thân, cho đến khi hai chúng ta đều sắp thở không nổi.

Y không nói có tin tưởng hay không, ta nghĩ ta không cần hỏi nữa, y ôm chầm đã nói sáng tỏ mọi thứ.

Ánh trăng thản nhiên từ cửa sổ tiến vào, chiếu vào thân thể không hề che lấp của chúng ta, ta không biết ban đêm cũng có thể dịu dàng như thế.

Đông Phương ngủ an ổn trong ngực ta.

Ta lẳng lặng ngưng mắt nhìn khuôn mặt khi ngủ của y, cúi đầu hôn lên chóp mũi y.

Đông Phương, ngươi có thể sẽ không tin tưởng.

Ta từng có một đoạn thời gian thật dài như đi trong bóng tối, đi như thế nào cũng không thể ra ngoài.

Mà ngươi là ánh sáng ở trong cuộc sống không có thiên lý của ta, chỉ cần nhớ tới sẽ cảm thấy ấm áp.