Cùng Đông Phương tại thâm cốc đợi ba ngày.
Cánh tay của ta tuy rằng tiếp trở về, nhưng thương cân động cốt phải dưỡng một trăm ngày, tốt nhất vẫn không cần dùng sức. Lúc ta trở thành đại hiệp cụt một tay, ta chỉ huy Đông Phương dùng hòn đá dựng một cái bếp, dùng nó giải quyết một ngày ba bữa cơm. Mỗi ngày sáng sớm thức dậy, cùng đi đến bên thác nước rửa mặt, sau đó tản bộ dọc theo con sông, lục tìm dã quả rau dại cùng cành khô củi gỗ.
Trong huyệt động có tiền tài, quần áo, lương thực, muối, bột mì, ngọn nến, đệm chăn Mạt trưởng lão lưu cho chính mình, thậm chí còn có hai bình nữ nhi hồng. Đông Phương ngẫu nhiên có thể săn đến chim cùng thỏ, năm tháng chúng ta ở sơn cư thực phong phú.
Hắc Mộc Nhai hỗn loạn bất kham, chúng ta thường xuyên có thể nhìn thấy thi thể xuôi dòng trôi xuống, mỗi khi đến lúc này, Đông Phương sẽ đứng ở bên bờ sông ngửa đầu nhìn đỉnh núi trăm trượng phía trên, y chỉ nhìn, không nói ra phải đi về. Ta không biết y tính toán, cũng không muốn hỏi nhiều. Nếu cho ta nói, ta sẽ không cần y làm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, nhưng nếu y muốn lần nữa trở lại vị trí kia, chỉ cần y muốn, ta sẽ nguyện ý theo y đi lấy.
Đêm hôm sau trong thâm cốc, Mộc Thống lĩnh mang theo tiểu hài tử đột nhiên xuất hiện. Ta không biết Đông Phương liên hệ với bọn họ lúc nào, nhìn thấy bọn họ có chút kinh hỉ, nói thật, ta vốn tưởng rằng Mộc Thống lĩnh đã chết ở dưới tay Hoàng Hà lão tổ, không ngờ hắn và Mạnh Tinh Hồn đều không có chuyện gì.
Khi đó, ta đang tại uống cháo Đông Phương nấu cho ta. Cánh tay bên trái không thể động, những ngày ở trong thâm cốc đều là Đông Phương chăm sóc ta, lần đầu tiên nhìn y vụng về tay chân mà nhóm lửa nấu cơm, ta nhìn bóng lưng của y, cùng với mặt nghiêng bị ánh lửa chiếu sáng, trong lòng dâng lên từng cơn lo lắng, nhưng sau khi đối mặt với nồi xanh xanh đen đen, ta chỉ còn biết trầm mặc.
Đông Phương ngồi ở đối diện ta, dùng tay chống cằm, hai con mắt sáng kinh người mà nhìn ta, giống như tại không tiếng động uy hiếp: “Ngươi dám nói một câu không thể ăn liền dùng ngân châm hầu hạ!” Ta bị y nhìn trong lòng phát run, nuốt vài ngụm nước miếng, cắn răng đang muốn nghĩa vô phản cố mà bưng bát lên, bên ngoài huyệt động bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Ta cảnh giác, Đông Phương lại đè ta tay xuống, sau đó chợt nghe thấy bước chân dừng lại bên ngoài huyệt động, có người kéo vạt áo quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!”
Sau này Đông Phương mới nói cho ta biết chuyện sau khi ta bị Tổ Thiên Thu mang đi. Lúc ấy, mới vừa có người tiến vào khách điếm Đông Phương liền phát giác, y đứng dậy tới tìm ta, ta đã không thấy bóng dáng, bên kia lại truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, song phương tranh đấu chính là lão nhân cùng Mộc Thống lĩnh. Vốn võ nghệ của Mộc Thống lĩnh không kém lão nhân, nhưng phía sau hắn còn có một hài tử mười tuổi, vì bảo hộ nó, hắn bị lão nhân đâm một kiếm.
Đông Phương nghe tiếng đuổi đi qua, liền thấy một màn như vậy, mà lão nhân thấy Đông Phương tới liền cuống quít chạy trốn, chỉ để lại một tờ giấy. Bất đắc dĩ, Đông Phương chỉ có thể ra lệnh tiểu hài tử lưu lại chăm sóc Mộc Thống lĩnh bị trọng thương, đơn độc một mình tới cứu ta.
Nghe xong, ta nhìn về phía Mộc Thống lĩnh, quả nhiên thấy sắc mặt hắn còn rất tái nhợt, một bộ bệnh nặng mới khỏi.
Có lẽ hắn đuổi đường thực dài, phong trần mệt mỏi, cả người càng tiều tụy. Hắn cùng với tiểu hài tử đến đã là đêm khuya, hắn vừa kể rõ với Đông Phương động tĩnh trên giang hồ, vừa ôm hài tử mệt mỏi muốn ngủ vào trong ngực, tay còn nhẹ nhàng vỗ tấm lưng gầy của hài tử, như một từ phụ.
Ta nhìn hắn thật lâu, nhìn đến nam nhân nghiêm túc ngay thẳng này thẹn thùng đứng lên, ta mới rũ mắt xuống cười. Mộc Thống lĩnh thấy ta không nhìn hắn nữa, có lẽ thở ra một hơi, chuyên tâm bẩm báo với Đông Phương:
“Hướng Vấn Thiên đã về tới Hắc Mộc Nhai, nghe nói Nhậm Ngã Hành trọng thương nằm tại giường, mỗi ngày đều yêu cầu Bình Nhất Chỉ dùng bát súp cùng châm cứu giữ mệnh, chúng trưởng lão liền mời hắn tạm đương chức giáo chủ. Mặt khác, ngày hôm trước Tang Tam Nương đưa tin tới cho thuộc hạ, Ngũ Nhạc kiếm phái tề tụ ở Hành Sơn, mặt ngoài là được Lưu Chính Phong mời, thực tế là muốn kết thành võ lâm minh, đề xuất một minh chủ võ lâm thảo phạt Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta.”
Đông Phương không chút để ý mà nghe, nghe xong liền gật gật đầu, không nói gì thêm.
Mộc Thống lĩnh thấy thế, trong lòng có chút không rõ, do dự mãi, vẫn nhịn không được hỏi: “Giáo chủ, Hướng Vấn Thiên cho người truyền ra bên ngoài tin giáo chủ đã bị Nhậm Ngã Hành giết chết, hiện giờ người trên giang hồ đều nghĩ rằng ngài đã chết, Nhật Nguyệt thần giáo đổi chủ. Tả Lãnh Thiện càng cho rằng đó là một thời cơ tốt để vây công Hắc Mộc Nhai, chẳng lẽ chúng ta không hoàn thủ sao?”
Đông Phương cười ảm đạm: “Còn không phải thời điểm.”
Mộc Thống lĩnh còn không rõ lí do, ta lại hiểu được ý Đông Phương.
Hiện giờ Nhật Nguyệt thần giáo bị bộ hạ cũ của Nhậm Ngã Hành nắm giữ, mặc dù mạng ông ta không còn lâu nhưng vẫn còn Hướng Vấn Thiên mưu hoa thay ông ta, lúc này trở về, không thể miễn một hồi ác chiến. Đông Phương tự nhiên sẽ không sợ chiến, nhưng nếu không cẩn thận giết sạch thập đại trưởng lão rồi, đến lúc đó Ngũ Nhạc kiếm phái đến công kích Hắc Mộc Nhai, chẳng phải là làm mục tiêu cho người khác sao?
Còn không bằng chờ chính đạo dã tâm bừng bừng vây công Hắc Mộc Nhai, làm cho bọn họ trai ngọc tranh chấp, chúng ta đến làm ngư ông đắc lợi. Nếu Hướng Vấn Thiên cùng những trưởng lão nguyện trung thành với Nhậm Ngã Hành bất hạnh hy sinh ở đó thì đỡ phải làm ô uế tay đi bài trừ. Cuối cùng bọn họ lưỡng bại câu thương, Đông Phương liền xuất hiện trong thời khắc nguy cấp, lấy một người ngăn cơn sóng dữ, thần giáo cao thấp còn không ủng hộ y sao?
Hiểu được bài bố nhân tâm, mới là mưu thuật thượng vị giả nên có, phương diện này, Nhậm Ngã Hành xa xa không kịp Đông Phương.
Ta càng nghĩ càng thông, nhịn không được dùng tay xoay mặt Đông Phương “Bẹp” hôn một cái, khen: “Lòng dạ của giáo chủ nhà chúng ta rất sáng tỏ, thật là tuyệt.”
Mộc Thống lĩnh nhanh chóng thuần thục che mắt, Đông Phương thấy thế, lỗ tai bật người liền đỏ, còn trừng mắt liếc ta một cái.
Ta cười hì hì.
Sau đó, Mộc Thống lĩnh lại nhớ ra cái gì, nhưng lại sợ ta và Đông Phương làm ra chuyện phi lễ chớ nhìn, hắn liền từ từ nhắm hai mắt hỏi: “Giáo chủ, như vậy chúng ta có tính toán gì không?”
Đông Phương trầm ngâm trong chốc lát, ta nhân cơ hội xen mồm: “Không bằng đi Hành Sơn giúp vui đi, tuy rằng có khả năng không kịp ‘rửa tay chậu vàng ‘, nhưng không phải bọn họ còn muốn mở đại hội võ lâm sao, tuyển minh chủ võ lâm gì đó, chúng ta cũng đi xem bọn họ có thể tuyển ra minh chủ gì, không chừng còn có thể theo bọn họ đồng thời vây công Hắc Mộc Nhai, chẳng phải chơi thật vui?”
Đông Phương liếc ta một cái, liền nói với Mộc Thống lĩnh: “Nếu giáo chủ phu nhân có ý, liền đi Hành Sơn đi.”
Khóe miệng Mộc Thống lĩnh co rút, nói tiếng vâng. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ta xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, muốn đi Hành Sơn là vì kiếp trước ta nghe nói ở đó có một thêu nương cực kỳ xuất sắc, chuyên thêu giá y khăn voan cùng làm hỉ phục tân lang. Nhậm Ngã Hành đã không đủ gây sợ hãi, lợi kiếm vẫn luôn treo ở đỉnh đầu ta xem như được tháo xuống, Đông Phương sẽ không chết thảm như kiếp trước, lo lắng trong lòng ta tùy theo tán đi, liền cân nhắc việc này.
Ta muốn thành thân cùng Đông Phương.
Ta muốn bồi thường cho y một đêm động phòng hoa chúc, muốn nhanh chóng cho y một gia đình một ngôi nhà.
Ta rũ mắt, cầm cổ tay của mình.
Cách ngày thần đan tam thi não phát tác còn hơn hai tháng, thuốc này chỉ có Nhậm Ngã Hành có thể giải, ông ta đương nhiên sẽ không đưa giải dược của ta, dù giải được lúc này còn có tiếp theo, lại một lần một lần, thuốc này chỉ có thể áp chế, không thể trị tận gốc, có lẽ một ngày kia ta sẽ hành động như quỷ như yêu, mê thất tâm trí mà chết…
Hiện giờ không có biện pháp khác, chỉ có thể cùng Đông Phương một ngày là một ngày, có một mộng liền tạo một mộng.
Buổi chiều, ta ôm Đông Phương, hô hấp của y nhẹ nhàng dừng ở bên cổ ta, bình yên ngủ say, ta lại không thể đi vào giấc ngủ. Nghe thấy tiếng vang rất nhỏ, ta quay đầu, liền nhìn thấy Mộc Thống lĩnh ôm tiểu hài tử, buổi tối tiểu hài tử ngủ không thành thật, một lần đá bay chăn, Mộc Thống lĩnh liền một lần đắp lại cho nó.
Ta nhỏ giọng bảo: “Thật mệt ngươi tận tâm tận lực với đứa nhỏ này.”
Mộc Thống lĩnh lắc đầu: “Chỉ là một lòng báo một lòng thôi.”
Hắn nói đến chuyện tiểu hài tử chăm sóc hắn. Khi đó Đông Phương đuổi theo ta, hắn vì kiếm thương mà phát sốt cao, ý thức thủy chung hôn mê mơ hồ, bệnh đến nói không ra lời. Tiểu hài tử một mình cõng hắn đến y quán, một hài tử mười tuổi, cõng một người lớn, không biết ngã bao nhiêu lần, đến y quán, thầy thuốc đều ham giàu có, thấy Mộc Thống lĩnh là một người giang hồ, không có tiền tài gì, vẫn là tiểu hài tử móc ra túi tiền Đông Phương lưu lại, y quán mới bằng lòng thu lưu, nhưng cũng không phái người chăm sóc hắn.
Vì thế chỉ có tiểu hài tử tự mình động thủ, mỗi ngày dốc lòng chăm sóc hắn. Tiểu hài tử chỉ có mười tuổi, người nhỏ gầy, mỗi ngày đều nấu thuốc cho hắn, sợ hắn bị khói xông liền cầm cái quạt hương bồ nhỏ ra ngoài phòng ngồi xổm nấu thuốc, xuân hàn se lạnh, tiểu hài tử ngồi xổm một hai canh giờ ở bên ngoài, lạnh đến cái mũi, hai má cùng hai tay đều đỏ rực.
Thương thế của Mộc Thống lĩnh không tốt lên, sốt cao lúc nào cũng không lùi, cả người kịch liệt gầy yếu xuống, tiều tụy. Cuối cùng, tiền Đông Phương để lại bọn họ đều tiêu hết, tiểu hài tử mang y phục, vỏ đao trên người hắn cầm hết, nhưng tiền bạc vẫn xài hết thực nhanh, người trong y quán vẫn không để ý đến hắn. Chỉ có tiểu hài tử canh giữ ở bên giường, bên chân đặt một cái bồn gỗ đựng nước, buổi tối mệt ghé đầu vào mép giường ngủ gà ngủ gật một chút, cách mỗi một canh giờ đều đúng giờ bừng tỉnh, xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ thay khăn mặt đắp lên trán giải nhiệt cho hắn.
Mộc Thống lĩnh từng tỉnh lại chốc lát, nhìn thấy tiểu hài tử từ ngoài cửa tiến vào, trong tay bưng một chén thuốc tràn đầy, thật cẩn thận mà bước qua cánh cửa, nhưng chén thuốc cực nóng, nước thuốc đen kịt có hơn phân nửa đều đổ lên vạt áo của hài tử, tiểu hài tử vừa hà khí vừa nói với hắn: “Mộc thúc, thúc uống trước, ta lập tức đi nấu một chén.”
Trên tay nhỏ bé của tiểu hài tử đều là bọng nước, đau đến sắp khóc vẫn ôm chặt bát không buôn.
Mộc Thống lĩnh thấp thấp nói: “Vĩnh viễn đều quên không được.”