Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 30: Làm phản




Lúc gặp lại ánh sáng, ta nhìn thấy con đường quen thuộc.

Vách tường kéo dài nguy nga, ngọn núi chìm trong mây, khóa sắt liên hoàn, tà dương đỏ rực phủ kín bầu trời, chiếu đến núi đá cũng thành màu đỏ.

Hắc Mộc Nhai gần ngay trước mắt.

Ở trên đường đi nhanh vài ngày, thay đổi ba con ngựa, ngày đêm không nghỉ, ta vẫn bị điểm huyệt như cũ, toàn thân không thể động đậy, tay bị bắt chéo sau lưng, dây thừng thô to cột lấy tay chân. Người cưỡi ngựa mặc một thân bố y lam lũ, trên mặt đeo vải, nhìn không rõ bộ dạng, đã nhiều ngày nay gã chưa từng mở miệng.

Nhưng ta đã đoán ra gã là ai.

Người này là một trong “Hoàng Hà lão tổ” – “Tổ tông” Tổ Thiên Thu, lúc Nhậm Ngã Hành còn tại phái gã làm thân tín cho Nhậm Doanh Doanh sai sử, một thư sinh nghèo túng lại cực yêu rượu.

Một đường gã chuyên chọn sơn đạo hẻo lánh, trái quải tám cong mới tới Hắc Mộc Nhai, mà lúc ta bị trùm bao tải thấy một người khác nhưng không đi theo, bây giờ nghĩ lại, tám phần là một người khác trong Hoàng Hà lão tổ——lão nhân “Ông đây”.

Ngựa ngừng lại dưới Hắc Mộc Nhai, Tổ Thiên Thu một tay xách sau cổ của ta, tùy ý kéo ta đi nhanh về phía bờ sông chảy xiết, nơi đó đã chuẩn bị sẵn thuyền. Hoàng hôn trời bắt đầu tối, đầu thuyền treo một chuỗi đèn lồng màu đỏ nhỏ, một người chờ ở đầu thuyền, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, thân thuyền bị nước sông vọt tới va chạm lay động mọi nơi, nhưng người này vẫn không nhúc nhích.

Đến gần, ta mới hoảng sợ phát hiện, người nọ đúng là Cổ Bố.

Hai mắt gã xông ra, cả người đều là máu, mười ba mũi tên xuyên qua thân thể gã, đinh chặt gã vào cột buồm ở đầu thuyền. Tổ Thiên Thu cũng không dự đoán được, dừng bước lại.

Lúc này, trong khoang thuyền có một người đi ra, thân hình cao lớn, một khuôn mặt chữ điền, mày rậm Ưng Nhãn, khoác một cái áo choàng thêu thanh long.

Tổ Thiên Thu ném ta xuống mặt đất, chắp tay hành lễ: “Thượng Quan Đường chủ.”

Ta hung hăng mà trừng Thượng Quan Vân, bởi vì ta phát hiện, áo choàng thêu Bạch Hổ trên người hắn đã thay đổi, giống như kiếp trước. Khi đó hắn cùng Cổ Bố phụng mệnh đi Hằng Sơn tróc nã Lệnh Hồ Xung, nhưng cuối cùng hắn lại tin Nhậm Doanh Doanh nói, cãi mệnh lệnh Đông Phương, vì mục đích riêng của bản thân mà đoạt vị trí Đường chủ Thanh Long đường của Cổ Bố, còn mang theo Lệnh Hồ Xung Nhậm Ngã Hành vây công Hắc Mộc Nhai.

Hiện giờ xem ra, sở tác sở vi của hắn không kém kiếp trước là bao.

“Người này là Dương Liên Đình?” Hắn liếc ta một cái.

“Phải, ” Tổ Thiên Thu cười nhạo một tiếng, “Đông Phương giáo chủ coi trọng chính là mặt hàng như vậy, thật là làm người ta bất ngờ.”

Thượng Quan Vân liếc gã một cái: “Cái gì mà Đông Phương giáo chủ, Tổ lão đệ, nói chuyện phải cẩn thận.”

“Đúng đúng, là ta thất ngôn… Thượng Quan Đường chủ, Đông Phương Bất Bại làm việc âm hiểm độc ác, y thật sự sẽ vì người này mà dấn thân phạm hiểm?” Tổ Thiên Thu vội sửa miệng, đánh giá ta, cảm thấy không thể tin được, “Một nam nhân võ công thấp kém như vậy, nhìn bộ dáng cũng chỉ đoan chính thôi, sao có thể làm vui Đông Phương Bất Bại, thật sự là chuyện lạ.”

Hai người vừa nói vừa lên thuyền, Tổ Thiên Thu ném ta vào trong thuyền liền không quản, tùy theo ngồi chung với Thượng Quan Vân. Thượng Quan Vân nghe gã nói, khóe miệng trồi lên một nụ cười xem thường: “Người này coi như có chút thủ đoạn, sẽ a dua nịnh hót, ngươi không biết, vốn hầu hạ bên người Đông Phương Bất Bại là một tỳ nữ tên Tố Vân, nàng rất mỹ mạo, còn cứu tánh mạng của Đông Phương Bất Bại, năm đó, Đông Phương Bất Bại phụng mệnh xuống núi giết Lộ Đông Thất Hổ gặp ám toán, thân chịu trọng thương, là nàng truyền tin cho Đồng Bách Hùng, Đông Phương Bất Bại mới tránh được một kiếp, bởi vậy rất được Đông Phương Bất Bại tín nhiệm, không ngờ, nửa tháng trước, Đông Phương Bất Bại lại vì nàng ra mặt chỉ ra và xác nhận Dương Liên Đình mưu hại Thánh cô, ở trước mặt mười vị đại trưởng lão, một chưởng chụp chết nàng.”

Trong lòng ta chấn động, Tố Vân cư nhiên chết.

“Còn có, ngươi chỉ sợ cũng không biết…” Thượng Quan Vân khinh bỉ mà cười cười, vẫy tay với Tổ Thiên Thu, hai người để sát vào, Thượng Quan Vân mới thấp giọng nói, “Đông Phương Bất Bại xưa nay không cho người gần, mấy ngày liên tiếp lại cùng người này nằm ngủ, còn ở trước mặt mười vị đại trưởng lão thừa nhận có quan hệ nhận không ra người với người này, vì hộ tính mạng của hắn, càng phái thống lĩnh Dạ Kiêu tự mình đi theo, dọc theo đường đi thân mật không tị người chút nào, Đông Phương Bất Bại cùng hắn ở chung như vợ chồng, đây đều là bộ hạ cũ của Nhâm giáo chủ ở Định châu tận mắt nhìn thấy, Đông Phương Bất Bại sủng ái người này vô cùng, dùng người này áp chế, nhất quyết không sai.”

Dừng một chút, Thượng Quan Vân lại cười nói: “Dù Đông Phương Bất Bại xem Dương Liên Đình là một món đồ chơi không đáng giá nhắc tới, y cũng nhất định sẽ đến, Nhâm giáo chủ sớm đã nhìn thấu y, người như y lòng dạ cực cao, hiện giờ y đỉnh tên tuổi đệ nhất thiên hạ, lại ăn mệt Nhâm giáo chủ từng thua dưới tay y, sao có thể không tức giận? Vả lại ngươi hãy chờ xem, không đến hai ngày, Đông Phương Bất Bại tất sẽ hiện thân ở Hắc Mộc Nhai!”

Lúc này Tổ Thiên Thu mới thở dài lắc đầu: “Đáng thương Thánh cô bị người này làm hại, nếu không phải Nhâm giáo chủ đúng lúc trở về, chỉ sợ đã bị Cổ Bố cùng Đồng Bách Hùng ám hại.”

Trong lòng ta kinh hãi vô cùng, Nhậm Ngã Hành đã trở lại Hắc Mộc Nhai?!

Không có khả năng! Cấp báo ông ta phá xuất địa lao mới thu được mấy ngày trước, sao ông ta có thể từ Giang Nam chạy về Hắc Mộc Nhai nhanh như vậy? Trong đầu óc ta có vô số suy nghĩ hiện lên —— không không, cấp báo có lẽ là giả, Nhậm Ngã Hành sợ là đã sớm lấy được tự do, tận lực giệt trừ tứ hữu cấp báo ở Giang nam, cho đến khi ông ta trở về Hắc Mộc Nhai mới thả ra, vì thiết hạ thiên la địa võng, dẫn Đông Phương chịu chết!

Nghĩ như thế, Giang Nam tứ hữu chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.

Nhìn Thượng Quan Vân cùng Tổ Thiên Thu một hơi một cái Nhâm giáo chủ, chỉ sợ Đông Phương rời giáo không lâu, điện Thành Đức đã đổi chủ! Nhưng sao lâu nay vẫn không thấy Hướng Vấn Thiên, nếu không, theo Nhậm Ngã Hành cẩn thận đa nghi, nhiệm vụ tiếp ứng trọng yếu như thế, nhất định sẽ phái Hướng Vấn Thiên tiến đến, xem ra, Hướng Vấn Thiên còn chưa trở lại Hắc Mộc Nhai, như vậy người cứu Nhậm Ngã Hành đến tột cùng là ai?

Con sông chảy xiết, thuyền đi nhanh, thực nhanh liền đến cửa sắt thứ nhất. Thượng Quan Vân đưa ra hắc mộc lệnh, Tổ Thiên Thu tha ta theo sát sau, sơn đạo hẹp hòi, vách đá khảm một ngọn đèn gió, ngọn đèn dầu u ám mơ hồ làm ta nghĩ tới kiếp trước bị Thượng Quan Vân nâng xuống thông đạo dưới đất.

Ta nhắm mắt, chẳng lẽ kiếp này vẫn chạy không khỏi cái chết sao?

Ông trời đến tột cùng vì sao phải cho ta sống lại! Ta đã dùng hết toàn lực cải mệnh, nếu mệnh tránh không thoát, đoạt không đến, vì sao phải cho ta sống lại? Dựa vào cái gì Nhậm Ngã Hành lại trọng đăng đại vị, dựa vào cái gì ta và Đông Phương phải chết! Dựa vào cái gì!

Cửa sắt thứ hai cũng mở, gió núi gào thét, thổi làm người ta dường như thẳng không nổi thắt lưng.

Tổ Thiên Thu đi vội về phía Thượng Quan Vân hai bước, đột nhiên hỏi: “Thượng Quan Đường chủ, không biết ngươi có phải cũng ăn Nhâm giáo chủ cho… Tam thi não thần đan?” Thượng Quan Vân nghiêng đầu liếc gã một cái, không đáp nói.

Tổ Thiên Thu vội vàng giải thích: “Ta và lão nhân cũng ăn, nên mới hỏi.”

Lúc này Thượng Quan Vân mới khẽ gật đầu: “Thập đại trưởng lão trong giáo đã có sáu vị trưởng lão phục theo, nếu ta không thuận Nhâm giáo chủ, cũng sẽ giống Cổ Bố, Đồng Bách Hùng tang mệnh dưới hút tinh đại pháp của Nhâm giáo chủ, thân tín của Đông Phương Bất Bại ở Hắc Mộc Nhai chỉ còn lại Tang Tam Nương đang ở bên ngoài tránh được một kiếp, đi theo Nhâm giáo chủ đã là chiều hướng phát triển, Thượng Quan Vân ta đương nhiên cũng nguyện ý nghe Nhâm giáo chủ cùng Thánh cô sai sử, muôn lần chết không từ chối.”

Đồng Bách Hùng cũng đã chết, tất cả Nhật Nguyệt thần giáo đã bị Nhậm Ngã Hành khống chế… Ta không rõ, ta thật sự không rõ, trong lòng sóng to gió lớn hò hét dường như muốn lao ra khỏi huyết mạch, vì cái gì cả đời này lại khác đi? Đến tột cùng là sai chỗ nào?

Tổ Thiên Thu gật gật đầu, cũng thở ra một hơi, giáo trung đột nhiên đại biến, hiện giờ một trận chiến giữa Nhậm Ngã Hành và Đông Phương đã không thể tránh né, đến tột cùng nên đứng ở bên nào, vấn đề sống còn, hiện giờ trong lòng hai người suy nghĩ nhất trí, suy nghĩ của những người trong giáo chắc cũng đại đồng tiểu dị. Không hề nghi ngờ, Hắc Mộc Nhai đã thành một cái bẫy lớn, chờ Đông Phương đến.

Ta một đường thống khổ suy nghĩ, từ trọng sinh ngày đầu tiên bắt đầu, một ngày ngày đều suy nghĩ, trừ hạ độc Nhậm Doanh Doanh, mặt khác mình không có làm chuyện gì, ta cũng không có lộ ra dấu vết, Nhậm Ngã Hành rơi xuống càng chưa từng lộ ra nửa điểm, Đông Phương càng sẽ không nói với người khác, mặc dù là ta, y cũng chưa từng nói.

Dù như thế nào ta cũng không nghĩ ra làm sao Nhậm Ngã Hành sẽ chạy ra Mai trang trước, đang lúc ta nghĩ phá đầu cũng nghĩ không ra thì Tổ Thiên Thu lại hỏi: “Thượng Quan Đường chủ, Dương Liên Đình này cũng giam ở địa lao sao?”

Thượng Quan Vân đáp: “Nhốt hắn ở đó trước đi, chờ Nhâm giáo chủ phân phó muốn gặp hắn lại nói, ngày gần đây Nhâm giáo chủ lo lắng thương thế của Thánh cô, nếu không phải còn muốn dùng Dương Liên Đình áp chế Đông Phương Bất Bại, Nhâm giáo chủ đã sớm thiên đao vạn quả hắn!”

Tổ Thiên Thu lên tiếng, lúc này đã qua cửa sắt thứ ba, bước chân đạp lên đất bằng, lên Hắc Mộc Nhai, hai người sóng vai đi một đoạn, Thượng Quan Vân muốn tới điện Thành Đức bẩm báo cho Nhậm Ngã Hành, liền cùng Tổ Thiên Thu mỗi người đi một ngả.

“Lúc ngươi đi địa lao dặn người trông coi một tiếng, chớ bạc đãi vị Diệp công tử kia. ” Trước khi đi, Thượng Quan Vân nhắc nhở. “Hắn chính là ân nhân cứu mạng giáo chủ, giam lỏng hắn cũng là bất đắc dĩ, Diệp công tử võ công cực cao, đáng tiếc làm người quá mức kiệt ngạo, vô luận giáo chủ khuyên bảo thế nào cũng không muốn trợ giáo chủ đoạt được nghiệp lớn, thống nhất giang hồ, nhưng giáo chủ vẫn tiếc tài, cho nên ngàn vạn không thể đắc tội hắn, cho người đưa đến đồ ăn ngon đi.”

“Biết.” Tổ Thiên Thu sờ sờ đầu, chờ Thượng Quan Vân đi rồi mới nói thầm. “Đã nhốt người ta còn nói đắc tội hay không đắc tội cái gì, đây không phải là bức người đi vào khuôn khổ sao!”

Diệp công tử?

Hắn cứu Nhậm Ngã Hành? Nhưng vị Diệp công tử này là người nào? Ta cố gắng sưu tầm trong đầu, hắc đạo bạch đạo, chính đạo ma giáo, cả Đường môn cùng Ngũ Tiên giáo đều nghĩ qua, như thế nào cũng nhớ không nổi trong chốn giang hồ có nhân vật như vậy.

Tổ Thiên Thu lập tức mang theo ta đến địa lao.

Ta bị gã tha giống như tha một túi gạo kéo trên mặt đất, nghe bọn họ đối thoại, trong lòng dần dần sinh ra một ý niệm, Hắc Mộc Nhai đã không có thân tín của Đông Phương, cũng không có bất luận người nào cho Đông Phương sử dụng… Kiếp trước, Nhậm Ngã Hành liền không đơn đả độc tấu với Đông Phương, không chiến đấu đến cùng. Năm đó, Hướng Vấn Thiên, Lệnh Hồ Xung, Thượng Quan Vân còn có Nhậm Ngã Hành và mình, hơn một cái Nhậm Doanh Doanh giảo hoạt, một đám đều là võ công cực cao cao thủ giang hồ, mang theo nhiều giúp đỡ như vậy, Nhậm Ngã Hành mới dám cùng Đông Phương đối đầu, có thể thấy được trong lòng ông ta cực kỳ kiêng kị Đông Phương luyện 《 Quỳ Hoa bảo điển 》.

Ta nghĩ kiếp này cũng sẽ không đổi, không phải thì ông ta sẽ không mang ta về—— hiển nhiên, Nhậm Ngã Hành chưa bao giờ nghĩ muốn dùng phương thức chân chính quang minh chiến thắng Đông Phương. Ta hại nữ nhi của ông ta thành như vậy, ông ta còn không giết ta, có thể thấy được lão cáo già này tất có mưu kế rất ác độc, vừa có thể đưa Đông Phương vào chỗ chết, lại có thể vì Nhậm Doanh Doanh báo thù.

Đến lúc đó dùng xong ta, cũng chính là lúc tử kỳ của ta đến.

Trước khi Đông Phương đến, ta tuyệt không thể chết.

Y đã không còn ai để tin tưởng, chỉ có ta. Cho tới nay, y chỉ có ta một người, kiếp trước ta không có khả năng vì y làm gì, kiếp này tất không thể để y chết ở trước mặt ta.

Trong lòng đã có quyết đoán, lo lắng bất an nhiều ngày đến nay trở thành hư không, chỉ còn lại ngọc nát đá tan nghiêm nghị.

Bị mang xuống địa lao, ta cố gắng chuyển động ánh mắt nhìn thoáng qua. Gió thực lớn, thổi đến lá cây trên đỉnh đầu vang lên sàn sạt từng đợt, phía sau là một con đường nhỏ hẹp, cuối đường là bầu trời u ám, mới vừa rồi bầu trời còn đỏ rực đã trở thành trời chiều ảm đạm, cuối cùng một tia ánh sáng dãy dụa ở trên núi.

Mà trước mặt của ta, là hắc ám, nhìn không thấy con đường, như tương lai của ta.

Trong địa lao chỉ có một người.

Người nọ mặc một thân thanh sam tẩy đến trắng bệch, tuổi rất trẻ, cao cao gầy gầy, lớn lên thực thanh tú, hắn an vị ở bên trong nhà giam tự tại giống như tản bộ trong đình viện nhà mình, giơ tay nhấc chân nhã nhặn, không có nửa điểm khí thế giang hồ, càng giống một phú gia công tử gia đạo sa sút.

Hắn vừa thấy có người xuống dưới liền quay đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt Tổ Thiên Thu, sau đó lại đứng ở trên người của ta, chậm rãi cười: “Nhâm giáo chủ thật sự là tốt bụng, sợ ta ở trong này cô đơn nên đưa người tới làm bạn với ta sao.”

Tổ Thiên Thu từ cao xuống thấp đánh giá hắn, do dự hỏi: “Ngươi là… Diệp Khai Diệp công tử?”

Người trẻ tuổi cười đến rất vui vẻ: “Chẳng lẽ còn có người khác gọi Diệp Khai?”

Tổ Thiên Thu cười ha hả: “Chỉ không ngờ Diệp công tử trẻ tuổi mà võ công đã cao như thế.”

Diệp Khai không để ý tới gã nịnh hót, mà là nhìn về phía ta đang quỳ rạp trên mặt đất, vẫn cười như cũ: “Người này cũng là người cứu giáo chủ của các ngươi, sau đó được ‘Mời’ đến đây sao?”

Mặt Tổ Thiên Thu đỏ lên, nói: “Người này hại Thánh cô của chúng ta, còn…”

Nói còn chưa nói xong, bên ngoài liền có hai thị vệ vội vàng đến, nói: “Tổ lão ca, giáo chủ cho mời.”

Tổ Thiên Thu đành phải vội vàng ném ta vào nhà tù bên cạnh Diệp công tử, vội vàng đi rồi, vừa đi còn nghe thấy gã dặn dò thị vệ phải đối xử tử tế với Diệp công tử.

Chờ gã đi xa, ta mới nhắm mắt lại vận nội lực, nửa giờ sau, ta phá tan huyệt đạo trên người, dọc theo đường đi ta không tìm được cơ hội chạy trốn, mặc dù chỉ một cái Tổ Thiên Thu, ta cũng đánh không lại gã.

Ta mấp máy làm cho mình ngồi dậy, sau đó quay lưng về phía vách tường thô ráp, dùng sức chà dây thừng buộc chặt.

Diệp công tử kia chống cằm, đầy hứng thú mà nhìn ta, không ngăn cản, cũng không có ý hỗ trợ. Ta sớm đã nhìn ra, địa lao này vốn nhốt không nổi hắn, nếu hắn muốn đi, tùy thời có thể.

Một khắc đồng hồ sau, dây thừng trên tay đứt một nửa, ta dãy dụa một cái, hai tay bị ma sát đến huyết nhục mơ hồ khôi phục tự do, ta cởi bỏ dây thừng trên chân, rốt cục thoát vây.

Hoạt động một chút tay chân cứng ngắc, ta lắc lắc đi đến cạnh cửa lao, từ trong hài rút ra một cây châm thêu hoa, nhìn cây châm thêu hoa này, ta không khỏi lộ ra nụ cười hoài niệm. Đông Phương thường thường dùng kim đâm ta, nhưng cây kim lấy tánh mạng người ta mỗi khi dừng ở trên người ta đều không đến nơi đến chốn, đồ vật y dùng qua phần lớn sẽ không thu hồi lại, nhưng ta luôn không nỡ, mỗi một thứ có dấu vết của y, ta đều không nỡ, vì thế luôn trộm y nhặt trở về.

Ta ngồi xổm xuống, bắt tay vươn ra khỏi khe hở song sắt, thật sự là nhờ trước kia ta trà trộn phố phường, cái tốt không học, phá hư học một sọt, hãm hại lừa gạt trộm cắp, cái gì cũng biết. Kiếp trước ở trong viện Mạt trưởng lão kiến thức không ít cơ quan tinh khóa, kiếp trước ta nhớ kỹ những cơ quan trong viện Mạt trưởng lão mềm rục với tâm, kiếp này mặc dù ta vẫn không có võ công, nhưng không phải cái gì cũng không biết.

Lúc sắp mở ra, Tổ Thiên Thu lại bỗng nhiên đi mà quay lại, ta cả kinh, vội vàng giấu châm thêu hoa vào giầy lần nữa, làm bộ kiệt lực té trên mặt đất, vì mạnh mẽ phá tan huyệt đạo mà bị thương.

Diệp công tử nhìn ta chăm chú, đem hết thảy thu vào mắt, chỉ nhíu mày, cái gì cũng chưa nói.

Ta thấy vậy, suy đoán trong lòng càng rõ ràng, Diệp công tử này không phải người của Nhậm Ngã Hành. Trong lòng ta thở ra một hơi, người thanh niên này võ công cao, cao đến nhìn không thấu, trong chốn võ lâm từ khi nào có một vị cao thủ như vậy, không có người biết, may mắn hắn không bị Nhậm Ngã Hành thu vào dưới trướng, không thì tình cảnh của Đông Phương sẽ rất xấu.

Tổ Thiên Thu thấy ta tránh thoát, giận dữ, hung hăng đánh ta một chưởng, ta bị gã đánh đập vào tường, phun ra một mồm máu. Gã kéo tóc ta, hung tợn nói: “Nếu ngươi còn mưu toan chạy trốn, đừng trách tổ tông ta không khách khí!”

Lần thứ hai gã tha ta đi, lúc này là đến điện Thành Đức.

Trong đại điện sâu rộng, cho lui thị vệ cùng người hầu, chỉ có một người ở bên trong. Ông ta ngồi trên ngai vàng giáo chủ ở cao cao, đầu tóc đen rối tung, mặt trắng bệch như quỷ, ánh mắt sắc bén như đao.

Tổ Thiên Thu ném ta xuống đất, quỳ hô to: “Tham kiến giáo chủ!”

“… Đây là tình nhân của Đông Phương Bất Bại?” Nhậm Ngã Hành sâu kín hỏi.

“Vâng.”

Ta nghe thấy ông ta đề cập đến ta, lập tức giãy dụa đứng lên, đầu gối đi hai bước, quỳ xuống nịnh nọt Nhậm Ngã Hành: “Tiểu nhân Dương Liên Đình, tham kiến giáo chủ! Giáo chủ văn thành võ đức, ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!”

Nhậm Ngã Hành ngẩn người, bỗng nhiên cười ha ha, trong miệng khoái ý nói: “Đông Phương Bất Bại a Đông Phương Bất Bại! Ngươi thật đáng thương! Vậy mà lại nhìn trúng một tên chuột nhắt sợ chết như vậy! Thật sự là đáng thương!”

Ta càng ti tiện lếch đầu gối: “Nhâm giáo chủ mới là chủ nhân của Nhật Nguyệt thần giáo, tiểu nhân sớm đã ngưỡng mộ anh danh của giáo chủ đã lâu, Đông Phương Bất Bại kia vốn không thể so với giáo chủ, tiểu nhân là một nam tử, vốn không muốn ở bên cạnh y, hiện giờ giáo chủ trở về, đương nhiên vui mừng quá đỗi!”

Nhậm Ngã Hành cúi đầu nhìn ta.

Ta dập đầu thật mạnh, giấu hai tay nắm chặt vào trong tay áo, cao giọng nói.

“Tiểu nhân nguyện trợ Nhâm giáo chủ đoạt lại đại vị, tru diệt Đông Phương Bất Bại!”