Edit: Đầm♥Cơ
Đông Phương nằm ở dưới thân ta, ta xoay người đứng dậy, hai đùi khóa ngồi ở trên người y, một bên hôn y một bên đưa tay vào cổ áo y. Y uống rượu nên cả người nóng lên, vuốt ve cực nóng làm thân mình Đông Phương cương một chút, mở mắt nhìn ta, trong nháy mắt đó y giống như thanh tỉnh, nhưng thực nhanh y lại nhắm hai mắt lại lần nữa.
Ta dời tay đến trước ngực y, dùng ngón cái vuốt ve đầu v* của y, thân thể của y run rẩy, hai tay nâng lên ôm cổ ta, để ta cúi đầu, cùng y hôn càng sâu, nùng liệt thân thiết hôn môi như vậy làm ta hưng phấn, ta vuốt ve khuôn mặt đỏ hồng của Đông Phương, đầu lưỡi chậm rãi liếm đôi càng trên.
“Ưm… a…” Y phát ra tiếng thở dốc không rõ.
Ta hôn dần dần chuyển qua bên tai y, ngậm lấy vành tai mềm mại, sau đó đi xuống liếm liếm cổ của y. Đông Phương hô hấp dồn dập một chút, y hơi hơi ngẩng đầu lên, có lẽ không muốn đối mặt với bản thân như vậy, nghiêng đầu qua một bên, từ từ nhắm chặt hai mắt, tóc bị cọ loạn phũ xuống, che trên mặt của y.
Động tác này lại làm cho y có vẻ càng hấp dẫn, ta nhìn y ngửa cổ lên cùng với nửa ngực lộ ra ngoài, miệng khô lưỡi đắng, ta cúi thân mình xuống nhìn y, y thở hổn hển, tiếng hít thở dồn dập trầm trọng làm ta dường như khống chế không được dục vọng bừng bừng phấn chấn trong thân thể, ta đột nhiên rất muốn thô bạo mà xé y phục của y, nghe y rên rỉ kịch liệt mà ý loạn tình mê.
Ta duỗi tay ra sau lưng của y, kéo y lên, quần áo vốn nửa mở của y trực tiếp chảy xuống đến khuỷu tay, bả vai gầy trắng nõn cùng tấm lưng rắn chắc hoàn toàn bại lộ ra.
Ấn thắt lưng y, mở hai đùi của y ra, để y hơi cúi người, để kiều mông ngồi ở trên người của ta, một bàn tay của ta cách vải lụa vuốt ve cái mông của y, bởi vì hàng năm tập võ, cái mông y mượt mà mà rất kiều, y bị ta sờ có chút phát run, ta há mồm cắn xương quai xanh của y, đầu lưỡi chậm rãi liếm, cuối cùng ngậm lấy đầu v* của y.
“Dương… Dương Liên Đình…” Y bỗng nhiên bối rối, thân mình ngửa ra sau, “Đừng…”
Ta dùng răng nanh nhè nhẹ cắn đầu v* đang cứng lên, lời nói còn lại của y liền biến thành tiếng hừ có chút run rẩy. Ta ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt của y như đang ngập nước, nhưng không có thần sắc mê loạn, ta nói: “Không giả vờ nữa?”
Thân thể y cương một chút, áp sát lại đây hôn ta.
Ta tùy ý để y ngốc vụng mà hôn môi, tay từ dưới quần áo y vói vào, ngón tay để ở khe mông của y. Hô hấp của y đình trệ, thân thể bật người cứng ngắc, trầm mặc nửa ngày, Đông Phương chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta, ta cũng trầm mặc mà nhìn y.
“Dương Liên Đình…” Đông Phương rũ mắt xuống, “Ta không phải không nguyện ý…”
Ta ngẩn người, không biết vì sao y nói như vậy.
Đông Phương đột nhiên chôn đầu vào hõm vai của ta, giọng nói nhẹ giống như là tùy thời sẽ bị gió thổi tán, y nói với ta. “Ta chỉ cảm thấy mình thực ghê tởm.” Lúc y nói những lời này khuôn mặt vặn vẹo theo, đó là một loại ghét cay ghét đắng cùng bi ai phát ra từ nội tâm.
Quần áo y không chỉnh tề ngồi ở trên người của ta, đai lưng cũng lỏng lẽo, hạ thân không trọn vẹn thoáng lộ ra.
Tâm giống như bị ai đó nhéo, đau nhức nhối, ta rút tay ra, ôm lấy y, sau đó nhìn vào ánh mắt y, nói: “Ta không thấy vậy, một chút ta cũng không thấy vậy.”
Y kéo kéo khóe miệng.
Ta muốn y hiểu được điều ta nói là sự thật, tay đi xuống nắm chắc hạ thể của y.
Mặt của y một chút liền mất đi huyết sắc: “Dương Liên Đình!”
Ta không để ý y, ngược lại buông y xuống, để y mở chân ra ngồi ở trên thảm, ta cúi xuống hôn, kéo đai lưng của y, bới tiết khố của y xuống. Cả người y cứng nhắc giống như một tảng đá, nhưng y không hề động, chỉ mở lớn mắt xem ta, giống như đã dự cảm được ta muốn làm cái gì.
Ta cúi đầu ngậm lấy hạ thân không cương, Đông Phương hoảng sợ, lúc ta vươn ra đầu lưỡi liếm thì y mãnh liệt lui ra phía sau, miệng nói lung tung: “Bẩn… Đừng như vậy…”
Ta vươn tay giữ lấy thắt lưng y, kéo y trở về, mặt triệt để vùi vào hạ thân của y, thật sâu mà ngậm vào đồ vật kia. Toàn thân Đông Phương run rẩy kịch liệt, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ áp lực, ta nghĩ không phải vì y khoái cảm, mà là vì ta làm ra hành động như vậy.
“Đủ… Đủ…” Y muốn đem ta kéo lên, ta bắt lấy cái tay vẫn luôn đẩy ta ra ngoài của y, phun ra hạ thể có chút biến cứng, ta nắm lấy tay y. Tay y thon dài lòng bàn tay thực dầy, có rất nhiều kén, đây là một đôi bàn tay thuộc về nam nhân, nhưng trong lòng ta không muốn tránh né chút nào, ta biết đây chính là đôi tay ta muốn nắm lấy cả đời.
Ta nắm chặt lấy tay y, ngẩng đầu nhìn hai mắt của y, từng câu từng chữ mà nói: “Đông Phương, ngươi thực hảo.”
“Ta sẽ vẫn luôn cùng ngươi.” Ta nói.
Hốc mắt y đỏ lên.
Ta nâng thân mình lên lần nữa, để y nằm ở trên thảm, y thuận theo cực kỳ, ôm cổ ta, chủ động hôn ta. Tay ta xoa cái mông của y, chậm rãi tách chân y ra. Ta dùng một tay nắm chặt hạ thân của y, cao thấp lỗ động, một bên liếm ngực y. Y thấp thấp thở dốc, thanh âm kia dường như làm ta khống chế không được chính mình.
Nhưng ta còn nhớ rõ kiếp trước y đau đến mặt đều trắng bệch, vì thế ta đổ nước còn dư lại trong bình lên tay, thực cẩn thận mà ấn khe mông y, y có chút khẩn trương mà khép chân lại, ta khàn giọng nói: “Đông Phương, đừng sợ.”
Y nhẹ nhàng ừ một tiếng, thực thuận theo mở chân ra.
Ta dùng thời gian rất lâu để khuếch trương phía sau cho y, y vẫn luôn nhẫn nại, lúc ngón tay thứ ba cắm vào phía sau, hai người chúng ta đều đầy mồ hôi, ta không ngừng trấn an y, hôn môi y, sau đó thấy y chậm rãi sa vào hôn môi, ta đưa vật cứng chậm rãi sáp nhập vào phía sau của y, y run rẩy gọi một tiếng, ánh mắt lại thực dịu dàng mà nhìn ta.
Ánh mắt kia làm ta chịu không được, ta ôm chặt thắt lưng y, dùng sức mà động.
“A… Nha…” Y đau đến rụt lại một chút, nhưng không chống đẩy ta, ngược lại cố gắng nâng thân mình lên đón hợp ta, hai tay ôm cổ ta, ở bên tai ta thở dốc rên rỉ, ta có thể cảm thấy hô hấp của y cũng đang biến nóng, phun bên tai ta thật nùng liệt, ta không khỏi kịch liệt ra vào trong cơ thể y.
“A… A…” Đông Phương bất giác kêu ra tiếng, nhưng lập tức lại thẹn mà cắn môi, y bị động tác kịch liệt của ta đỉnh đến khóe mắt đỏ lên, cả người run rẩy. Ta có thể cảm thấy y cũng có cảm giác, y rên rỉ ngửa cổ hôn môi ta, giống như mỗi một lần hôn môi ta kiếp trước, dịu dàng lưu luyến, thâm tình đến dường như làm ta hoảng hốt.
Ta có chút nhớ không rõ trận tình sự này tiến hành bao lâu, lúc phun vào trong cơ thể y thì toàn thân Đông Phương đã nhũn ra, nhắm mắt, ta vẫn chôn sâu vào trong cơ thể lửa nóng chặt chẽ của y, không muốn rời đi.
Mái tóc dài của Đông Phương rủ xuống mặt ta, thật lâu thật lâu mới dịu đi, ta sợ y sinh bệnh, chậm rãi rời khỏi thân thể y, y hô nhỏ một tiếng, thân thể run rẩy một chút, ta cúi đầu nhìn, giữa hai chân của y chậm rãi chảy ra bạch dịch, theo bắp đùi thon dài chảy xuống một đường làm hô hấp của ta lại dồn dập.
Ta dùng nước uống ngày mai tẩy rửa cho ta, lúc bàn tay tiến vào phía sau y, y thiếu chút nữa lấy cái động chôn mình xuống. Ta cảm thấy y như vậy thực là mới mẻ, cũng thực tốt, chuẩn bị cho tốt mọi thức, ta ôm y đang trần trụi vào xe ngựa, tìm một cái thảm sạch sẽ bọc y lại, chúng ta đều không mặc quần áo, cứ như vậy da thịt dán lấy nhau, ta cảm thụ thân thể ấm áp trong ngực, nghe tiếng tim đập của y dần dần quy về bình tĩnh, nội tâm chưa bao giờ thỏa mãn như vậy.
Y lẳng lặng nằm ở trong khuỷu tay ta, ta cúi đầu nhìn y, vươn tay vén tóc y ra sau gáy, sau đó ta cầm tay y, mười ngón chặt chẽ đan lấy nhau. Giờ khắc này ta bỗng cảm thấy gió núi như ngừng thổi, hai kiếp người chậm rãi dung hợp, ta bỗng nhiên thực hy vọng có thể nói gì đó với Đông Phương, những lời kiếp trước y vẫn luôn chờ ta nói, nhưng đến lúc chết cũng không chờ được.
Ta dùng sức ôm lấy y, ghé vào lỗ tai y nói: “Ta yêu ngươi.”
Đông Phương quay đầu lại, trên mặt còn đỏ ửng, môi y hơi hơi giật, có lẽ cũng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không phát ra âm thanh, vì thế y dùng sức ôm lấy cổ ta, khẽ hôn nhẹ lên khóe miệng ta một cái.
Ta cong ánh mắt cười cười.
Y nhìn ta như vậy, khóe miệng cũng nhếch lên theo, nhưng bỗng nhiên lại trừng nhìn ta một cái.
Ta bị y trừng chẳng hiểu ra làm sao.
“Dương Liên Đình…” Y dựa đầu vào vai ta, giọng nói nghe rầu rĩ, “Về sau… Ngươi muốn mà muốn muốn… Tưởng… Làm chuyện như thế này… Có thể trực tiếp nói với ta, không cần lấy loại rượu này cho ta uống, dù có uống… Ngươi cũng thấy đấy… Tuy có động tình… Nhưng thật ra không dùng được… Ta sợ ngươi thất vọng… bộ dáng đó… Hơn phân nửa là dỗ ngươi…”
Ta: “…”
Hiểu lầm thật thâm.
Nhưng không có gì không tốt, ta yên lặng mà nghĩ, lười giải thích.
Thực nhanh trời liền sáng, Đông Phương còn ngủ say trong ngực ta. Không khí trên núi thanh lương mang theo mùi cỏ cây, nắng sớm mơ hồ tiến vào mành cửa, chim chóc uyển chuyển kêu. Ta tỉnh lại lại lười biếng, động cũng không muốn động, chỉ thoả mãn ôm lấy người trong ngực, trong lòng tràn ngập vui sướng. Phần vui sướng này thậm chí hòa tan lo lắng Nhậm Ngã Hành gây ra cho ta.
Nhưng vừa nghĩ tới Nhậm Ngã Hành, ta càng phát giác kiếp trước ta trúng tà, vì những đồ vật chết không thể mang theo mà phí cả một đời, phụ một người si tâm với ta, còn vì thế mà bồi mệnh.
Ngoài xe truyền đến tiếng bước chân vô cùng cẩn thận, ta xốc rèm cửa sổ xe lên nhìn, Mộc Thống lĩnh biến mất một đêm rón ra rón rén trở lại, nhìn thấy ta ở trong xe dò đầu ra nhìn, hắn mãnh liệt cứng đờ, sau đó gương mặt đoan chính nháy mắt đỏ bừng, ngay cả cổ cũng hồng rực.
Ta cũng có chút xấu hổ, bởi vì ta phát hiện quần áo của ta và Đông Phương xé phá hư còn rơi rụng bên cạnh đống lửa, Mộc Thống lĩnh ngơ ngác nhìn những y phục rách rưới đó, mặt càng ngày càng hồng, càng ngày càng hồng, tiểu hài tử trong lòng ngực của hắn nhìn mặt y sắp bạo đến nơi, do dự một chút, vươn tay lên trán của hắn, hỏi: “Mộc thúc, thúc sinh bệnh sao?”
Mộc Thống lĩnh suy yếu mà lắc đầu, ánh mắt né tránh không nhìn ta, sau đó hỏi: “Giáo chủ…”
Ta vội vàng nói: “Không bằng để sau buổi trưa lại khởi hành đi.”
Mộc Thống lĩnh cứng ngắc mà gật đầu.
Da mặt ta có dày cũng có chút chống không nổi ánh mắt của Mộc Thống lĩnh, vì thế ra vẻ trấn định gật gật đầu với hắn, vội vàng buông rèm xe xuống, mở hành trang lấy quần áo mặc vào, lại tìm ra quần áo của Đông Phương.
Đông Phương mơ mơ màng màng bị ta gọi tỉnh, mở mắt nhìn nhìn ta, lại nhắm mắt, mềm nhũn ngã vào người ta, tiếp tục ngủ. Ta nhẹ nhàng xoa mặt y, dỗ dành: “Giáo chủ, mặc quần áo trước đã, có được không?”
Y ừ một tiếng, sau đó không chút nghĩ ngợi mà chui chui vào trong ngực ta, dừng lại, không động.
Ta: “…”
Phí nửa ngày mới mặc xong quần áo cho Đông Phương, y vẫn luôn nhắm hai mắt, tùy tiện để ta kéo cánh tay kéo chân, xong xuôi, y lại cọ cọ ngực ta, ôm cổ ta, nhỏ giọng hừ hừ: “Eo mỏi.”
Ta vội vàng xoa bóp.
“Dùng sức.”
Ta vội vàng dùng sức.
“Bên trái.”
Ta vội vàng đi phía trái.
Y vừa lòng hừ hừ hai tiếng, kéo qua một chân của ta làm gối đầu, ngủ tiếp.
Ta: “…”
Chờ y tỉnh lại lần thứ hai, mặt trời đã lên tới đỉnh, Mộc Thống lĩnh ở bên ngoài nướng hai con thỏ, mùi thơm xông vào mũi, sau đó Đông Phương liền tỉnh. Ta vắt khăn lau mặt cho y, châm trà súc miệng, ăn xong thịt thỏ nướng, chúng ta xuất phát tới Giang Nam lần thứ hai.