Xe ngựa thay đổi phương hướng, chạy trên đường đi tới Giang Nam trước.
Ánh mặt trời mãnh liệt, vó ngựa kích làm cát vàng bay đầy trời, Mộc Thống lĩnh ngồi ở trước càng xe ôm tiểu hài tử vào trong ngực, dùng tay áo của chính mình che miệng mũi của nó. Tiểu hài tử thực ngoan, ôm cánh tay Mộc Thống lĩnh, dường như không nói lời nào, cũng không hỏi đi nơi nào. Trước khi xuất phát chỉ hỏi nó một câu: “Nguyện ý đi theo chúng ta sao?”
Ánh mắt đen thùi của tiểu hài tử nhìn ta trong chốc lát, lại nhìn Đông Phương hờ hững đứng thẳng ở một bên, gật gật đầu.
Ta sợ nó không rõ chính đạo và tà giáo khác nhau chỗ nào, vì thế lại nói nhiều một câu: “Chúng ta không là người tốt, người trên giang hồ đều khinh thường Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, đã từng nghe nói Nhật Nguyệt thần giáo chưa? Bọn họ gọi chúng ta là ma giáo, ngươi có hiểu ma giáo không?”
Tiểu hài tử chỉ rũ mắt nhìn tay ta, sau đó nhẹ giọng nói: “Ta chưa từng gặp gỡ người tốt, cho nên không biết người tốt là dạng gì, nếu ngươi là người xấu, ta cũng đi theo ngươi làm người xấu.”
Ta sờ sờ đầu của nó, nghĩ thầm rằng có khả năng nó không biết rõ tốt cùng xấu, nhưng trên người nó có một loại cố chấp, nếu lúc trước người vươn tay ra trước mặt nó là kẻ khác, nó cũng sẽ không hỏi thị phi mà đi theo đối phương, ta có thể nhìn ra dưới tính tình quái gở của nó là một loại sạch sẽ hiếm có, ánh mắt phá lệ trong suốt, đây là một hài tử sẽ ghi khắc cơm áo chi ân cả đời.
Cổ Bố không đi theo chúng ta, lúc này gã hẳn là trở lại Hắc Mộc Nhai.
Đông Phương ngồi xếp bằng trong xe ngựa lay động, nhắm mắt luyện công, dáng người thẳng tắp, giống một pho tượng phật lù lù không động. Ta như không xương cốt mà lệch qua nằm trên người y, đặt một bàn hạt thông ở trên bụng, chậm rãi lột.
Ta đang chờ, chờ Cổ Bố truyền tin tức.
Tối hôm qua, trong tay của ta nắm lấy cấp báo kia, lần đầu tiên trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Đông Phương Bất Bại.
“Khẩn cầu giáo chủ cấp tốc triệu hồi Đồng Bách Hùng tọa trấn Hắc Mộc Nhai, phái ba vị trưởng lão khác dẫn trăm giáo chúng xuống núi tìm kiếm Hướng Vấn Thiên, hắn là thủ hạ đắc lực của Nhậm Ngã Hành, mà hắn lại mang dị tâm với giáo chủ, cần phải ngăn cản hắn và Nhậm Ngã Hành hội hợp! Nếu phát hiện tung tích của hắn, lập tức vây sát! Mặt khác, khẩn cầu giáo chủ lập tức hạ lệnh thay đổi khẩu lệnh xuất nhập Hắc Mộc Nhai, cũng phái hai vị trưởng lão Cổ Bố, Vương Thành ám sát Bạch Hổ đường đường chủ Thượng Quan Vân! Ngoài ra, còn thỉnh giáo chủ phái vệ Dạ Kiêu bí mật dời Thánh cô Nhậm Doanh Doanh đi, nghiêm mật giam lỏng. Nàng là ái nữ con một của Nhậm Ngã Hành, hiện giờ võ công của nàng mất hết, mất đi hai chân, tuy bút trướng này là tiểu nhân làm, nhưng Nhậm Ngã Hành nhất định sẽ ghi thù trên đầu giáo chủ, chỉ khi nắm Nhậm Doanh Doanh ở trong tay, Nhậm Ngã Hành mới không dám vọng động.”
Ta ngẩng đầu nhìn y, y cũng vừa lúc nhìn ta, trong ánh sáng hôn ám ánh mắt của y tối nghĩa không rõ, lần thứ hai ta nhấn mạnh: “Cuối cùng, khẩn cầu giáo chủ lập tức thay đổi tuyến đường, giao chuyện phái Tung Sơn cho Tang Tam Nương xử lý, tiểu nhân nguyện bồi giáo chủ tự mình đi Giang Nam điều tra rõ chuyện Nhậm Ngã Hành phá lao đào thoát!”
Biết Nhậm Ngã Hành chạy ra, ngay từ đầu ta thực kinh hoàng, Nhậm Ngã Hành không nên được cứu vào lúc này, nếu ký ức của ta không sai, như vậy rốt cuộc sai chỗ nào? Khúc Dương chưa chết, Lưu Chính Phong còn chưa rửa tay chậu vàng, Nhậm Ngã Hành ít nhất còn ở Tây hồ ba bốn mùa lạnh mới có thể bị Hướng Vấn Thiên nghĩ cách cứu viện.
Nhưng giờ Hướng Vấn Thiên còn tại ngàn dặm ở ngoài, thậm chí còn không biết Nhậm Ngã Hành đã thấy ánh mặt trời, như vậy người cứu gã là ai? Giang Nam tứ hữu chỉ truyền đến vài lời liền vô tin tức, bọn họ còn sống không?
Từ khi trọng sinh ta liền chuẩn bị tốt phải vùng vẫy giành dật sự sống, lúc nào cũng như lâm đại địch, nhưng ta không ngờ kiếp này lại bất tri bất giác sinh ra biến hóa, đến tột cùng là sở tác sở vi của ta làm nhiễu loạn thiên mệnh, hay là có chuyện xấu khác? Ta không có cách nào xác định, điều duy nhất có thể xác định chính là không thể cúi đầu, kiếp này là trộm tới, cái gì ta cũng không muốn, chỉ có một người là không bỏ xuống được, dù dùng hết mệnh này, ta cũng phải bảo hộ y chu toàn.
Vì thế trong khoảnh khắc toàn bộ bối rối thối lui, trong mắt trong lòng chỉ còn lại người đang cúi đầu chăm chú nhìn ta.
Đông Phương nhìn ta, sau đó thực bình tĩnh mà nói với Mộc Thống lĩnh: “Liền làm theo lời Dương Liên Đình đi, ngươi giao hắc mộc lệnh cho Cổ Bố, cũng truyền lệnh cho vệ Dạ Kiêu lưu thủ trong giáo. Đi xuống chuẩn bị đi, sáng sớm ngày mai khởi hành, lập tức thay đổi tuyến đường đi Giang Nam trước.”
“Vâng.”
Mộc Thống lĩnh rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta, Đông Phương không kéo ta lên, mà chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm bả vai ta, nói: “Ngươi phản chiến hướng về ta, Hướng Vấn Thiên sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
Ta sửng sốt một chút mới ý thức được y đang nói cái gì —— ta đã từng vô căn cứ nói mình là thủ hạ của Hướng Vấn Thiên. Lời nói dối trăm ngàn chỗ hở như vậy y còn nguyện ý tin tưởng, y khẳng định đã từng hoài nghi nhưng tìm không thấy lý do khác, dù thông tuệ như Đông Phương Bất Bại, y cũng không có cách nào tưởng tượng ta là một người từng chết một lần.
Ta càng không có cách nào nói ra chân tướng với y, cũng không hoàn toàn vì chuyện này quá mức kinh thế hãi tục, mà là ta chột dạ thôi, kiếp trước ta đối xử với y như vậy, nếu y biết, từ nay về sau liệu có chán ghét ta không?
Chỉ có thể tiếp tục nói dối.
“Hắn sẽ không bỏ qua cho ta, ” ta nghiêng người ôm lấy y, “Cho nên ta chỉ có ngươi.”
Đông Phương nghe xong, lại cười khẽ một tiếng: “Chỉ có ta sao? Như vậy không thể tốt hơn, ta vốn không muốn ngươi để ý tới những người khác, yên tâm, ta sẽ che chở ngươi, Nhậm Ngã Hành thì thế nào, gã muốn giết ta, không dễ dàng như vậy!”
Nụ cười của y làm trong lòng ta rất không dễ chịu, ta trầm mặc mà tựa đầu vào trên vai y, hai tay ở phía sau lưng y càng ép chặt. Đích xác giống y nói, nếu đơn đả độc đấu, ngay cả một góc áo của Đông Phương Nhậm Ngã Hành cũng sờ không tới, đời trước ta cũng cho là như thế, võ công của Đông Phương đại thành, sâu không lường được, chỉ bằng vài người Nhậm Ngã Hành Hướng Vấn Thiên sao có thể làm gì được y?
Trong lòng ta khinh miệt vô cùng, đơn giản dẫn bọn họ vào khuê phòng, để Đông Phương giết bọn họ, xong hết mọi chuyện, ta cũng không cần bị mấy người kia tra tấn. Ba năm qua, lần đầu tiên ta dẫn người tiến vào gian hoa viên kia, ai cũng không ngờ, một lần kia cũng thành một lần cuối cùng.
Cứ chết như vậy, thậm chí ta không biết ta và Đông Phương có một chỗ giống phần mộ hay không, ta nghĩ Nhậm Ngã Hành không hảo tâm như thế, chỉ sợ tùy ý ném ngoài bãi tha ma để chó hoang quạ đen gặm đến xương cốt.
Ta thì không sao, nhưng khi còn sống Đông Phương yêu sạch sẽ như vậy, chết đi lại có khả năng ngay cả cái chiếu bọc thi thể cũng không có.
…
Đuổi một ngày đường, trời dần dần tối sầm, xe ngựa xóc nảy lợi hại, chạy như điên trên sơn đạo nhỏ hẹp, tiếng vó ngựa làm kinh đến chim chóc, cạc cạc mà kêu, hốt hoảng mà bay.
Màn xe thỉnh thoảng bị nhánh cây kéo lên, bên ngoài tối đen một mảnh.
“Dừng xe nghỉ ngơi đi, ” ta nhìn Đông Phương luyện công xong, chậm rãi mở mắt ra, “Mệt không?”
Đông Phương lắc đầu, tầm mắt dừng ngoài màn xe: “Mộc Thống lĩnh, tìm một chỗ, ở ngọn núi này qua đêm đi.”
“Vâng.”
Ngựa cũng mệt mỏi, hí dài một tiếng, dùng chân không ngừng bào đất.
Mộc Thống lĩnh nhảy xuống trước, cột ngựa vào một thân cây, mang theo tiểu hài tử đến phụ cận nhặt nhánh cây, đôi cùng một chỗ đốt lửa. Ta đem đồ ăn từ trên xe xuống, bốn người vây quanh bên lửa an tĩnh ăn lương khô, ta rót rượu vào trong bát, đặt ở bên đống lửa hâm nóng, đêm trên núi có chút lạnh.
Mượn đao của Mộc Thống lĩnh, xuyên qua bánh màn thầu đặt trên lửa nướng, trong bánh màn thầu bao nhân thịt, theo nhiệt khí phát ra, tiểu hài tử thực đạm mạc, lại không chớp mắt mà nhìn chằm chằm, yết hầu ngẫu nhiên hoạt động một chút. Cảm thấy buồn cười, có khi cảm thấy đứa bé này và Đông Phương có chút giống, bọn họ đều không quen biểu lộ tình cảm,luôn che dấu, cũng rất ít nói muốn cái gì, không phải ai cũng có thể lý giải bọn họ, có đôi khi thoạt nhìn có chút cô đơn.
Lúc phân bánh màn thầu, ta để cho Đông Phương cái lớn nhất có nhiều nhân nhất, y hiển nhiên phát hiện động tác nhỏ của ta. Ta nhìn qua nháy mắt với y mấy cái, y không thể nhận ra mà nhếch khóe miệng, cúi đầu cắn một ngụm.
Ánh lửa vàng chiếu trên mặt một người, đêm tối như vậy, gió lạnh thổi qua, rượu ở bên trong bát sôi trào, ngồi ở bên người Đông Phương, trong lòng có cảm giác an bình kỳ dị, giống như đã cùng y tương thủ vài thập niên, hai người răng lỏng, đầu bạc, sau đó rúc vào trong phòng đèn đuốc sáng trưng, trên chân mang giầy giống nhau như đúc, đều mặc áo lót nhung bên trong, là Đông Phương tự mình làm. Chỉ ngẫm lại đã cảm thấy ấm áp.
Buổi tối phải có người gác đêm, ta thủ nửa đêm trước, Mộc Thống lĩnh thủ nửa đêm về sáng. Phân xong, Mộc Thống lĩnh liền ôm tiểu hài tử mệt mỏi muốn ngủ tìm một gốc cây tráng kiện bay lên, tựa vào trên cành cây nghỉ ngơi.
Ta nói Đông Phương tiến xe ngựa nghỉ ngơi, y không chịu, tiến tới bên ta: “Ta cùng ngươi.”
Cũng tốt, ta đứng dậy từ ôm thảm trong xe ngựa ra, run rẩy mở ra đắp lên người, vẫy tay với y. Đông Phương nâng cốc ôm lại đây, dịch đến bên cạnh ta, ta giang hai cánh tay ôm chầm lấy y, dùng tấm thảm bọc hai người lại. Y xoay xoay thân mình, lui càng chặt vào trong ngực ta, đặt đầu lên vai ta.
Thảm vô cùng dầy, bên chân còn có lửa, màn trời đêm yên lặng, ta lại tuyệt không cảm thấy lạnh. Bốn phía chỉ có tiếng côn trùng kêu vang mỏng manh, ta có thể nghe thấy tiếng tim đập của Đông Phương, một chút một chút như tiếng gõ mỏ chùa, có lực lượng làm người an tâm. Y ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, có lẽ cảm thấy mùi vị không tệ, lại ừng ực uống một chút, mới đưa cho ta, ta không yêu rượu giống y, coi như giải khát mà uống một hơi, nhưng thân thể liền như bị hỏa thiêu mà nóng lên.
Có chút nghi hoặc đây là rượu gì, vào miệng mềm mại, sức lực lại lớn như vậy. Có lẽ Đông Phương cũng hiểu không thích hợp, lấy rượu kia lại ngửi ngửi, ta cũng thấu qua, mũi dùng sức ngửi ngửi, cảm thấy mùi vị có chút quen thuộc, có chút giống rượu hợp hoan làm người động tình lúc đến thanh lâu kiếp trước…
Trái tim của ta lộp bộp một chút.
Mặt Đông Phương đã ửng hồng, con ngươi vốn trong sáng lợi hại như phủ một tầng hơi nước, ngơ ngác mà nhìn ta. Y dùng ánh mắt ngây ngô sau khi say rượu nhìn ta trong chốc lát, thân mình tựa vào vai ta từng chút từng chút trượt xuống, nửa người trên dựa vào đùi ta.
Ta vội vàng dùng tay vịn đầu của y, y lại nắm lấy tay ta, dán lên mặt, thì thào tự nói: “Dương Liên Đình, ta có chút nóng…” Ta không biết nên trả lời y như thế nào, cơ thể của ta cũng có tà hỏa tán loạn, rượu này sợ là còn bá đạo hơn rượu hợp hoan ta uống kiếp trước, hiển nhiên là chuyên môn bán cho người giang hồ, nếu không phải người có nội lực thâm hậu như Đông Phương thì dù không phòng bị mà trúng chiêu cũng sẽ không mất đi khống chế nhanh như vậy.
Bây giờ ta thực hối hận khi cầm vò rượu trong trù phòng tòa nhà, thật muốn mệnh, sao ta lại quên kiếp trước tiểu tử Cổ Bố này cũng như ta, là loại đêm đêm miên hoa túc liễu.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Đông Phương không được ta đáp lại, nửa chống đỡ đứng dậy, dùng đôi mắt sương mù xem ta.
“Dương Liên Đình…”
Giọng nói của y vô cùng nhẹ, khi nói như vậy, như cố ý thổi khí bên tai ta, ta chịu đựng cả người xao động, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hai tay của Đông Phương bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng của ta, sau đó ta trực giác lòng bàn tay Đông Phương toát ra một đạo phong khí, mãnh liệt xẹt qua lưng ta, “Xoẹt” một tiếng, đai lưng liền hóa thành nhiều mảnh nhỏ.
Vạt áo theo đó mở ra, Đông Phương uống rượu xuống tay phân không rõ nặng nhẹ, áo lót của ta dường như cũng bị xé mở, ngực liền loã lồ, Đông Phương híp mắt, mặt của y đã đỏ toàn bộ, trên mặt có nụ cười cổ quái.
Nụ cười này giống như khách nhân đi phiêu kỹ gặp được nữ nhân thoát y trước mặt hắn.
Ta sắp điên rồi. Ta chỉ uống một ngụm nhỏ lại cảnh giác trước, tuy rằng thân thể khô nóng, ít nhất lý trí còn tại, Đông Phương hiển nhiên chưa bao giờ đi dạo kỹ viện, phương diện này hoàn toàn như một tờ giấy trắng, thực nhanh liền sa vào.
“Dương Liên Đình…”
Đông Phương nhẹ nhàng gọi ta, vươn tay sờ ngực ta, y xem ta là nữ nhân mà nắm mà xoa, ta hoảng vội vàng bắt lấy tay y, y không có cách nào đắc thủ, thực không vui vẻ mà giãy dụa. Ta dường như áp không được, khí lực của y cực lớn, chẳng được bao lâu, ta bỗng nhiên đã bị y áp té trên mặt đất.
Trên ngọn cây giật giật, trong lá cây có một cái đầu dò ra, ta đang muốn gọi Mộc Thống lĩnh, kết quả còn không ra tiếng, chợt nghe thấy tiếng sột xoạt, có lẽ Mộc Thống lĩnh nhìn thấy chúng ta dây dưa, sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên cây rơi xuống, vẻ mặt phi lễ chớ nhìn mà nhắm mắt lại, vội không ngừng ôm lấy tiểu hài tử, một chút liền bay vút ra mấy chục trượng.
Ta: “…”
Mặt Đông Phương cọ lên bụng ta, môi mềm mại như có như không mà hôn thắt lưng ta. Ta bị y cọ đến phía dưới đều ngạnh lên, sợ y biết ta có phản ứng, dùng sức đẩy y, y không chịu, lại càng dùng sức áp chế.
“Đông Phương!” Ta dùng một tay lấy cái bát bên cạnh hất nước lên mặt y, “Thanh tỉnh một chút!”
Y bị ta hất nước sửng sốt, thân mình ngừng ở nơi đó, ánh mắt rốt cục có chút tụ lại.
Ta thở ra một hơi, cái tay vốn đang đẩy y liền buông lỏng, ai dè y còn đang ngẩn người, tay ta vừa buông, cả người y liền ngã mạnh xuống, mặt thẳng tắp mà đánh vào người của ta, môi vừa vặn đụng phải đũng quần ta cố dời đi.
Ta: “…”
“Hửm?”
Y không quá thanh tỉnh, chống đỡ đứng dậy, nghiêng đầu nhìn nhìn, vươn tay bắt một chút.
Trên đầu ta nổi gân xanh, liền xoay người áp đảo y trên mặt đất.
“Đông Phương, là ngươi trêu chọc ta…”
Ta nhắm mắt lại, hôn xuống.