Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 16: Khúc dương




Trời càng về khuya càng tối, trên Hắc Mộc Nhai vẫn đèn đuốc sáng trưng, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Đông Phương đã đi ra ngoài một hồi lâu, y ở trên điện Thành Đức triệu tập các vị trưởng lão thương nghị việc ám sát đêm nay, ta thì bưng nửa bên mặt bị đánh sưng, nhìn ngọn đèn yên lặng xuất thần.

Đối với lần ám sát này, ta vẫn có một chút ấn tượng, kiếp trước cũng từng xảy ra chuyện như vậy. Lúc ấy Hắc Mộc Nhai giới nghiêm vài tháng, thị vệ tuần tra cũng nhiều gấp vài lần ngày thường, ta nhớ rõ khi đó mỗi đêm đều phải làm bạn với tiếng bước chân tuần tra mà đi vào giấc ngủ. Nhưng cuối cùng cũng không thể tìm ra người sai sử đứng phía sau màn, thích khách kia không muốn sống trở về, hắn dấu độc dược trong răng nanh, lúc bị một trong mười hai thị vệ Dạ Kiêu bắt được liền tự sát.

Từ ngày trọng sinh đầu tiên ta luôn lẳng lặng chờ đợi lần ám sát này xảy ra, may mắn hết thảy đều tái diễn như trong trí nhớ.

Ta rũ mi mắt xuống, nhặt lên cây kéo đồng trên bàn, chỉnh đăng. Ngọn đèn theo động tác của ta mà cháy sáng lên, ta nhìn cái bóng của mình phóng đại ở trên tường, nhẹ nhàng mỉm cười, bóng dáng cũng vặn vẹo theo nụ cười.

Chờ Đông Phương trở về đã là sáng ngày thứ hai, cảm giác trên lưng ấm áp, ta xoa mắt tỉnh lại, than thở: “Giáo chủ?”

Cái tay khoác thêm áo cho ta của Đông Phương cứng đờ, vội vàng rụt lại, thấy ta còn buồn ngủ mà quay đầu lại nhìn y, y che dấu đem nắm tay để trên môi ho nhẹ một tiếng: “Sao ngủ ở đây?”

Ta đây mới phát hiện, tối hôm qua ta gục xuống bàn ngủ mất.

Tâm tư âm u mưu hoa cả một đêm làm sao có thể để y biết, không muốn giải thích nhiều hơn, liền xoay xoay cái cổ đau nhức, biết rõ còn hỏi: “Ngày hôm qua… bắt được thích khách sao?”

Sắc mặt Đông Phương trầm xuống: “Người nọ là một tử sĩ, tự sát.”

Ta nghĩ tới lời tối hôm qua y nói, cẩn thận hỏi: “Có liên quan đến phái Tung Sơn?”

“Dùng công phu của phái Tung Sơn, nhưng cũng có thể là tận lực bắt chước, vu oan giá họa.”

Ta gật gật đầu, tâm địa của những danh môn chính đạo đó quá mục nát rồi.

“Việc như thế, người này có thể lẻn vào Hắc Mộc Nhai, tất nhiên có người tiếp ứng.” Ta cúi đầu cầm cái gắp than nhỏ, duỗi tay đảo than đá ở trong đến nấu nước trà, nhẹ giọng nói, “Giáo chủ nhất định không thể khinh thường, người có thể làm được chuyện này tất phải là người có quyền cao chức trọng, dù sao ở trong thánh giáo, người có thể xuất nhập Hắc Mộc Nhai không cần soát người có thể đếm được trên đầu ngón tay.”

Đâu chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Nhật Nguyệt thần giáo từ cao xuống thấp, có thể tùy ý xuất nhập Hắc Mộc Nhai chỉ có ba người, trừ giáo chủ Đông Phương Bất Bại, chỉ còn lại Hướng hữu sử Hướng Vấn Thiên cùng Thánh cô Nhậm Doanh Doanh.

Đông Phương im lặng, như có điều suy nghĩ.

Ta dùng khăn bắt lấy ấm trà đang sôi xuống, lấy ra bình trà ngọc, pha một bình trà. Hơi nước thản nhiên bay lên, ta lặng lẽ dùng khóe mắt đánh giá khuôn mặt lâm vào trầm tư của Đông Phương, hơi hơi nhếch khóe miệng.

Mầm mống hoài nghi, luôn phải gieo xuống trước tiên.

Đi vào phòng bếp bưng điểm tâm tới, Đông Phương đã ngồi ở trước bàn nhìn mật báo bên ngoài mang về, chân mày hơi nhíu lại. Ta bày bát đũa đồ ăn ra, xoa xoa tay: “Giáo chủ, dùng cơm trước đi.”

Đông Phương đặt đồ vật xuống đi tới, nhưng biểu cảm vẫn là mây đen dày đặc, tùy ý động mấy đũa liền cho người đi tìm Đồng Bách Hùng lại đây nghị sự, y súc miệng, dùng khăn lụa xoa xoa tay, còn dặn dò ta một câu: “Mấy ngày này ngươi đường đi ra ngoài, mấy việc đó ngươi cũng không cần làm, chỉ cần ở trong phòng dưỡng thương là được.”

Ta sờ sờ mặt mình, bên phải một con mắt xanh tím, bên trái là một vết sẹo dài, bộ dạng này thật không nên đi ra ngoài làm mất mặt xấu hổ. Liền bất đắc dĩ mà đáp ứng: “Vâng.”

Vừa nghĩ tới con mắt bên phải vì sao lại bầm tím, ta không khỏi xấu hổ, trộm nhìn Đông Phương.

Ngày hôm qua giáo chủ đại nhân tốt bụng bôi thuốc cho ta, ta thế mà lại sinh ra dục vọng với y, như vậy thật xấu. Ta vừa nghe thấy y nghiến răng liền biết xong đời, lúc ấy cũng không biết có phải não đã bị hủy rồi hay không, nghĩ thầm rằng dù sao cũng chết, không bằng chiếm thêm một ít tiện nghi.

Nghĩ như vậy, vẻ mặt của ta liền bi tráng hy sinh mà cắn Đông Phương một cái.

Ừ, không sai, chính là cắn trúng nơi nhô ra trước ngực, cắn xong, ta lại sợ ta hạ miệng rất nặng, cắn đau Đông Phương, còn vội vàng vươn đầu lưỡi ra liếm hai cái.

Sau đó ta liền phát giác, điểm đỏ kia chậm rãi cứng, còn đứng thẳng lên.

Ta liền sôi máu, bụng dưới càng lửa nóng, nhưng ta chưa kịp làm gì đã bị một bàn tay nhéo lấy áo kéo lên, cùng với tiếng gió phần phật, giống một cái cầu thêu bay ra khỏi phòng giáo chủ, nhưng bởi vì ngày thường ta cũng thuộc dạng người cao mã đại, cửa không đủ cao, liền nghênh diện đánh lên khung cửa.

Sau đó hai mắt liền tối sầm.

Chờ tỉnh lại, Đông Phương đã đi rồi, ta liền rầm rì đứng lên, nhìn ngọn đèn phát ngốc một đêm.

Nghĩ đến đây, ta vừa thu dọn bát đũa vừa nhìn lén y. Đông Phương dùng tay chống cằm, tư thái tùy ý biếng nhác mà lật xem một phong mật báo, nhưng trên mặt vẫn ủ dột.

Nhưng thái độ của y đối với ta lại giống như chuyện gì cũng không xảy ra.

Ta không biết trong lòng y đang suy nghĩ gì, nhưng y không truy cứu nữa, ta cũng vui vẻ làm bộ như không có việc gì.

Thở ra một hơi, ta giống như thường ngày kéo một cái ghế, ngồi bên chân y, cầm một cái đĩa, dùng cái kìm nhỏ răng rắc răng rắc kẹp hạch đào cho y. Chờ ta kẹp đầy một đĩa, liền đặt ở trên thượng.

Đồng Bách Hùng còn chưa tới, ánh mắt của Đông Phương chỉ đặt ở trên mật báo, ngẫu nhiên vươn tay lấy một viên bỏ vào miệng.

Vừa ăn hai cái, y bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, biểu cảm có chút cổ quái. Ngoài cửa không có một bóng người, y lại giương giọng nói: “Tam Nương, chân của ngươi đứng không mỏi sao? Nếu đến, vì sao không tiến vào?”

“Nhĩ lực của giáo chủ thật tốt.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nữ tử dịu dàng nói, nghe sơ qua phảng phất như chỉ cách ngoài bước, một chữ cuối cùng vừa ra, rèm cửa rủ xuống đã bị một cánh tay mảnh khảnh kéo lên.

Ánh nắng chói lọi ngoài phòng tiến vào, chiếu ra một bóng dáng yểu điệu, y phục không quá cầu kỳ, Tang Tam Nương đi đến trước mặt Đông Phương kính cẩn thi lễ, đợi Đông Phương hơi hơi gật đầu, nàng mới cẩn thận ngồi xuống.

Sau khi Tang Tam Nương ngồi xuống, cầm lấy ấm trà còn tràn đầy trên bàn, quơ quơ, ngoắc ta nói: “Đi pha một ấm trà ngon đến đây.” Cái gì ta cũng chưa nói, thực mau trở lại, nàng lại nói: “Ngươi đi xuống trước đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ.”

Ta nhìn Tang Tam Nương thật kỹ, kiếp trước còn không biết như thế nào, hiện giờ nhìn nàng ở trước mặt Đông Phương như người một nhà, thật không hổ là trưởng lão có công cùng Đồng Bách Hùng ủng hộ Đông Phương đoạt vị năm đó, tự chủ trương như thế, Đông Phương cũng không nói gì. Xem ra hôm nay nàng có chuyện không muốn bị kẻ hạ nhân ta đây nghe thấy, cố ý đuổi ta đi.

Nhưng ta không là tôi tớ của nàng, không cần nghe lời của nàng. Vì thế ta chỉ thi lễ với nàng lại không động, quay đầu nhìn Đông Phương, Đông Phương liếc ta một cái, nói: “Không tất, Dương Liên Đình ngươi tiếp tục lột hạch đào đi.”

Tang Tam Nương có chút kinh ngạc nhíu nhíu lông mày, ánh mắt xem ta có chút trầm.

Ta làm bộ như không phát hiện, nhấc ấm trà rót một ly cho Đông Phương, y nhận lấy không lập tức uống, mà là nhẹ nhàng quơ chén trà, nói với Tang Tam Nương: “Hôm nay không phải là lúc ngươi nên tới đi?”

Tang Tam Nương không trả lời, mà còn đột nhiên đứng lên, sau đó nàng lui về sau một bước, cúi đầu khom người với Đông Phương, trịnh trọng nói: “Lần này thuộc hạ tới mời giáo chủ cứu Khúc trưởng lão một mạng.”

“Khúc Dương nhắc nhở ngươi tới?” Đông Phương không chút để ý hỏi han.

“Không phải.” Tang Tam Nương đáp, lại cúi đầu với Đông Phương, “Là Tam Nương tự mình muốn tới, Khúc trưởng lão mặc dù tương giao với Lưu Chính Phong (Lưu Chính Phong là người của võ lâm chính phái), nhưng Khúc trưởng lão vẫn luôn trung tâm với thần giáo cùng giáo chủ, hiện giờ Lưu Chính Phong muốn rửa tay chậu vàng, nhưng thuộc hạ chiếm được tin của Khúc trưởng lão, nghe nói Tả Lãnh Thiện phái Tung Sơn sớm dự mưu, muốn đuổi tận giết tuyệt Lưu phủ!”

“Hửm?” Đông Phương mỉm cười, “Khéo như thế.”

Ta ở phía sau âm thầm gật đầu, không phải là khéo sao, ngày hôm qua chúng ta này còn bắt thích khách của Tung Sơn.

Tang Tam Nương thấy giáo chủ không có ý giúp, sốt ruột: “Giáo chủ, Khúc trưởng lão sợ là một người khó địch lại bọn họ…”

Đông Phương cúi đầu tinh tế nhấp một hơi trà, không trả lời.

Tang Tam Nương không khỏi khom lưng hành lễ với Đông Phương lần thứ ba: “Thuộc hạ khẩn cầu…”

“Bổn tọa chưa nói thấy chết mà không cứu, ngươi cần gì phải không ngừng khẩn cầu?” Tang Tam Nương nghe vậy vui sướng mà ngẩng đầu lên, Đông Phương mới thản nhiên nói, “Khúc Dương cũng là người của thánh giáo, hắn gặp nạn, bổn tọa sẽ không bàng quan đứng nhìn, nhưng Lưu Chính Phong chết hay sống, không phải chuyện của thần giáo chúng ta, trong lòng ngươi phải có chừng mực.”

Tang Tam Nương quan hệ với Khúc Dương rất tốt, nghe vậy mừng rỡ: “Đa tạ giáo chủ!”

Ta cúi đầu bóc một viên hạch đào, nhưng trong lòng cảm thấy Đông Phương căn bản không phải muốn đi giúp Khúc Dương, y càng muốn tự mình đi một chuyến, biết rõ Tả Lãnh Thiện cùng Ngũ Nhạc kiếm phái đang dự mưu những thứ gì.

Quả nhiên, Đông Phương trầm ngâm trong chốc lát, vươn ngón trỏ tay trái, lúc có lúc không gõ mặt bàn, nói sang chuyện khác: “Lần trước ta cho ngươi đi điều tra chuyện phái Tung Sơn, ngươi hỏi thăm thế nào rồi?”

Ta lập tức vãnh tai, đến!

Có lẽ từ khi mùa xuân bắt đầu, trên giang hồ bắt đầu xuất hiện vài người có hành tung lén lút. Bọn họ nơi nơi hất nước bẩn lên Nhật Nguyệt thần giáo, càng miêu tả Nhật Nguyệt thần giáo giáo đồ cực kỳ hung tàn, nói bọn họ đều là ác đồ tà giáo gian dâm bắt người cướp của không chuyện ác nào không làm, còn ăn thịt người.

Tin tức truyền đến, Đồng Bách Hùng tức giận một chưởng chụp nát một cái bàn gỗ hoàng hoa lê, chửi ầm lên: “Bà nội hùng, cháu chắt ở chỗ nào tới, quá quắt thật! Dám làm mấy chuyện không đứng đắn như thế! Nhìn ông đây có rút lưỡi của hắn hay không!”

Nói xong, lúc này hắn liền mang theo một cây đao chạy xuống núi, thỉnh thoảng bắt sống hai người đang nói ẩu nói tả trở về, bị Đồng Bách Hùng đánh đến giống đầu heo, nằm ở dưới đất dập đầu cầu xin tha thứ không ngừng, không cần ai hỏi liền nói sạch sẽ đến nơi đến chốn.

Thì ra những người này đều là đệ tử ký danh của phái Tung Sơn, không có địa vị gì, bị dặn dò nói mấy câu liền đuổi xuống núi, cái gì cũng không hiểu được. Không biết Tả Lãnh Thiện lại đang dự mưu cái gì.

Tang Tam Nương nghe y hỏi, thần sắc buồn bã, cúi đầu hồi đáp: “Thuộc hạ theo giáo chủ phân phó, đầu tiên là phái Lỗ trưởng lão Thanh Mộc đường cùng hơn mười đệ tử đi thăm dò, sau đó phái Mạt trưởng lão Huyền Vũ đường đến tiếp ứng.”



“Tra ra cái gì?”

Tang Tam Nương nghe vậy không khỏi vừa giận vừa buồn, nước mắt lưng tròng, nàng đau lòng nói: “Mới vào cảnh nội Tung Sơn, vài vị trưởng lão liền gặp phải ám toán, chạy vào một khu rừng, toàn bộ đều chết ở nơi đó!”

Động tác uống trà của Đông Phương ngừng lại: “Một người cũng không còn sống?”

Tang Tam Nương cố nén nước mắt, gật đầu thật mạnh.

Đông Phương biến sắc, hơi hơi nhíu mày lại: “Kỳ lạ như thế, phái Tung Sơn từ khi nào có bản lãnh như vậy?”

“Nghe nói kiếm pháp Tung Sơn tổng cộng có mười bảy lộ, khí thế sâm nghiêm, giống trường thương đại kích, quét ngang ngàn quân, Tả Lãnh Thiện mặc dù là tiểu nhân, nhưng vẫn có vài phần võ học tạo nghệ, kiếm pháp Tung Sơn ở trong tay gã đã hoàn mỹ, trong Ngũ nhạc là một kiếm pháp có uy lực cực mạnh, nói như vậy, cũng không phải không có khả năng…” Tang Tam Nương lau nước mắt, phân tích nói.

Đông Phương lắc đầu, trong lòng ta cũng có chút giật mình, người phái đi là hai trong mười bị trưởng lão của thần giáo! Tuy rằng ta sớm biết Mạt trưởng lão cùng Lỗ trưởng lão đều chết vào lúc đó, nhưng không biết chết như thế nào. Không nói đến công phu của hai vị trưởng lão này, hai người bọn họ một là lão luyện thành thục, làm việc ổn thỏa; một người nơi chốn cẩn thận, am hiểu dụng độc. Đều là người từng trải, có thể sống đến bây giờ không chỉ dựa vào một thân quyền cước, sao lại dễ dàng chết như vậy?

Đông Phương nghiêm túc nói với Tang Tam Nương: “Việc này chỉ sợ không đơn giản, ngươi suốt đêm khởi hành tới nói với Khúc Dương, mười lăm ngày sau bổn tọa tự mình đi một chuyến!”

Tinh thần Tang Tam Nương rung lên: “Vâng!”

Mười lăm ngày sau… Ta yên lặng nhớ kỹ, thầm nghĩ, Đông Phương rời đi Hắc Mộc Nhai là lúc ta nên động thủ.

Đang nghĩ thì bỗng nhiên lại nghe Đông Phương kêu: “Dương Liên Đình.”

Ta vội vàng đáp: “Giáo chủ phân phó.”

Đông Phương liếc ta một cái, thản nhiên nói: “Mười lăm ngày sau, ngươi theo ta xuống núi.”

Ta cứng đờ.

Lúc này bên ngoài có người thông báo Đồng Bách Hùng đến, Đông Phương liền đứng dậy đi thiên thính nghị sự.

Ta nhìn bóng dáng Đông Phương dần dần rời đi, nắm chặt nắm tay.

Xem ra phải xuống tay với Nhậm Doanh Doanh trước.