Trên phố tây, hai hàng liễu vừa cao vừa xum xuê, dây hồng treo đèn dính một chút tuyết, tuyết vừa mới dừng ở trên đèn lồng, bị hun nóng, tan thành nước thấm vào ngọn đèn dầu, nước lênh láng.
Ta mua một cái ô giấy dầu lớn ở ven đường, chọn màu hồng Đông Phương yêu thích nhất, bên trên thêu hình mẫu đơn tinh tế, ta che ô cho y, hai người yên lặng mà chen chúc trong dòng người náo nhiệt, nhìn xiếc trong chốc lát rồi đi dạo đến hơn nửa đêm.
Đông Phương đi bên phải của ta, tay ta còn nắm chặt ngón út của Đông Phương, nó đều bị ta cầm nóng lên. Ta chỉ có thể thực không được tự nhiên gian nan mà dùng tay trái bung dù, Đông Phương nghiêng đầu liếc ta một cái, hơi có chút không còn lời gì để nói, ta mặt dày mày dạn, không buông tay.
Kiếp trước số lần ra ngoài đi dạo với y có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn là ta sẽ tự đi ra tầm hoa vấn liễu, đường phố tây này ta đi thiên biến vạn biến, người bên cạnh thay đổi một đám lại một đám, nhưng chưa bao giờ cùng y nắm tay như vậy, chậm rãi đi dạo.
Vừa muốn đi đến đầu cầu dương liễu, trong gió bỗng nhiên thổi tới một mùi rượu nồng đậm, trong lòng ta vừa động, còn chưa tới kịp nói gì, Đông Phương đã ngừng bước chân, khen ngợi một tiếng: “Rượu ngon.”
Y yêu rượu ngon, ta biết.
Ta nhìn lại bên cạnh, trong một ngõ hẻm tối như mực đầy ấp người, từ đầu hẻm sắp xếp đến cuối hẻm, nhưng tửu quán kia ngay cả cái bảng tên quán cũng không có, biến mất ở bên trong hẻm sâu, trước cửa chỉ có hai cái đèn lồng nhỏ.
“Giáo chủ ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đi mua.” Ta nhìn chung quanh, thấy dưới mái hiên nhà giàu nọ có một bệ đá, dẫn Đông Phương tới đàng kia lau sạch bệ đá, lại bày một đám đồ ăn vặt trong hầu bao ra trước mặt y. Đông Phương trừng ta một cái, nhưng nể tình đám đồ ăn kia nên miễn cưỡng kéo vạt áo ngồi xuống.
Ta đi đến mặt sau đội ngũ thật dài, lại quay đầu xem xét Đông Phương nơi ấy. Ta kiên trì để đèn con thỏ cùng ô hồng lại cho y, đèn thỏ nhỏ nhắn ngây thơ đặt bên tay y, ô khoát lên đầu vai y, y mặt không đổi sắc mà ngồi ở trên bệ đá, hai tay ôm bao giấy dầu hạt dẻ lăn đường từ từ ăn, bên người còn đôi một bao đồ ăn ngon, khiến cho người đi ngang qua sôi nổi ghé mắt.
Ta cúi đầu buồn cười, cuối cùng hiểu được vừa rồi vì cái gì y trừng ta.
Theo tính tình của y, tất nhiên sẽ trực tiếp xông vào khiêng bình rượu ném mấy khối bạc bước đi, nào có nhàn rỗi ngoan ngoãn xếp hàng chờ, nhưng vừa rồi ta nhìn thấy, trong đám người mua rượu có không ít người giang hồ, bọn họ tất nhiên cũng có một thân võ nghệ, nhưng lại cam tâm thủ quy tắt, sợ là lão bản tửu quán kia cũng có mấy chiêu dự phòng.
Tuy nói trên đời này người có thể so với Đông Phương không biết đã sinh ra hay chưa, nhưng làm lớn chuyện, luôn sẽ phá hỏng hưng trí.
Đông Phương không có nhìn những người chăm chú nhìn y đi, y chuyên tâm mà cúi đầu ăn, hai má phình, động lại động, thực nhu thuận. Ta nhìn lại cười, không biết tại sao, trong lòng lại dần dần cô đơn.
Y cách ta chỉ chừng mười bước, trung gian lại cả một biển người, ngọn đèn dầu ố vàng hơi hơi chiếu sáng mặt của y, thanh tú xuất trần, cô độc như thế. Ta không khỏi nhớ tới Đông Phương bị ta cầm tù kia, y cũng thường thường ngồi trên thềm đá như vậy, chờ một tình nhân hư tình giả ý.
Ta tìm con rối thay y tọa trấn điện Thành Đức, quyền to Nhật Nguyệt thần giáo rơi vào trong tay ta. Trong chốc lát đó, ta còn thường đến thăm y, y thấy ta luôn là vui sướng, phục tùng cười nhạt mà kêu: “Liên đệ, ngươi đã đến rồi.”
Ta rất ít rất ít cùng giường với y, ngẫu nhiên một lần cũng chỉ qua loa chấm dứt, ta thích nữ nhân, không có thói quen hoan ái cùng nam nhân, lần đầu tiên uống rượu mới có dũng khí tách hai chân y ra, khi đó ta mới đến tuổi trưởng thành, vừa lỗ mãng lại không hiểu chuyện, chỉ cho rằng nam nhân và nữ nhân không khác nhau mấy, uống rượu lại càng không biết nặng nhẹ, ta nghe thấy y thống khổ rên rỉ, chỉ hỏi một câu: “Ngươi đau lắm hả?”
Y cố gắng chống đỡ nói, không đau, Liên đệ, ta không đau.
Ngày hôm sau tỉnh lại, sắc mặt y tái nhợt mà nằm ở trong ngực ta, dưới thân là một mảng máu ám sắc khô cạn.
Làm sao lại chảy nhiều máu như vậy, ta có chút dọa, ta chưa thấy qua y yếu ớt như vậy, nhưng y tỉnh lại thấy biểu cảm của ta, có lẽ càng sợ ta ghét bỏ y, vội vàng nói: “Không có gì đáng ngại, vết thương nhỏ mà thôi, mấy ngày nữa… Ngày mai thì tốt rồi!”
Ta không biết làm thế nào cho phải, tìm kim sang dược cho y, nhưng cũng không biết dùng hợp hay không. Y chỉ nói không có việc gì, không có việc gì. Ngày đó trôi qua ta rất chột dạ, đã lâu không dám đi tìm y. Sau này lại gặp y, chỉ cảm thấy y gầy rất nhiều, lại không biết y sốt cao ba ngày, vết thương phía sau ước chừng bảy tám ngày mới tốt.
Mà cái gì y cũng không nói, lần thứ hai gặp ta, còn thở ra một hơi.
Mấy ngày y phát sốt, trong lòng còn thấp thỏm bất an mà chờ ta, càng chờ tâm càng lạnh, càng tuyệt vọng, nhưng y không tuyệt vọng ta vô tình, y chỉ sợ ta vì thế mà chán ghét y, cũng sẽ không tới nữa.
Sau đó, y giữ ta lại qua đêm, lúc tắm rửa tự mình duỗi tay ra sau làm chuẩn bị, sau khi làm xong, y cũng tự mình đi tắm rửa, chờ y cả người toàn hơi nước trở về, phần lớn thời gian ta đã ngủ rồi. Ngẫu nhiên thấy ta tỉnh, y sẽ thực quý trọng mỗi một canh giờ, nói với ta chút chuyện không có ý nghĩa gì.
Có một lần, y thực nhỏ giọng hỏi ta, “Liên đệ, ngươi sẽ yêu ta sao?” Bạn đang �
Ta nửa ngủ nửa tỉnh, có lệ mà ừ một tiếng.
Chỉ một tiếng không ai sẽ cho là thật, nếu đổi lại là mấy tiểu thiếp ta nuôi ở bên ngoài, đã sớm yểu điệu nháo vào lòng ta muốn một lời chắc chắn, hoặc là làm nũng nói không tin, không tin, ngươi hôn ta ta mới tin.
Cái gì y cũng không nói, chỉ rũ mắt xuống, cười nhẹ, thực thỏa mãn.
Sau này ta mới nhớ y hỏi ta như thế nào.
Y không hỏi ngươi yêu ta sao. Y hỏi là ngươi sẽ yêu ta sao. Trong lòng y rõ ràng hơn ai khác, ta không yêu y.
Còn có một lần, y hỏi ta, nếu đến kiếp sau, muốn làm nam nhân hay là nữ nhân.
Y mới mấy tuổi a, đã nghĩ đến kiếp sau, giống như đời này đã không còn gì để lưu luyến nữa.
Ta vẫn chưa trả lời, y liền nói: “Ta muốn làm nữ nhân.”
Ta biết, sau khi y luyện 《 Quỳ Hoa bảo điển 》, liền có suy nghĩ này. Ta nghĩ ta biết đáp án, nhưng không biết làm sao, đành hỏi y: “Vì sao?”
Y cúi người dựa vào đầu vai của ta, ta thuận tay ôm lấy đầu vai lỏa lồ gầy gò của y, chợt nghe thấy giọng nói của y bỗng nhiên biến nhẹ: “Không tại sao, chỉ nghĩ, như vậy có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ với ngươi thôi…”
Những lời này, ta vẫn luôn không thể quên được.
—
Đêm đã khuya, tiếng sáo trúc ở bờ bên kia truyền tới, trầm thấp mà hòa tan vào trong gió. Ta mua xong rượu, hơi hơi quay đầu, chuyện cũ quá mức vướng lòng người, ta muốn đi về phía trước, chỉ có thể dằn nó xuống đáy lòng, nhưng chèn ép thời gian dài, ta giống như càng lún càng sâu.
Chậm rãi đi ra ngỏ nhỏ, Đông Phương còn ngồi ở chỗ kia, nam nhân mặc hồng y trương dương, ngọn đèn dầu thản nhiên mà vẽ lên vệt vàng trên lông mày y, cả người nhìn có vẻ vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, cự nhân ngàn dặm ở bên ngoài. Nhưng y như vậy, lại làm ta thoải mái, ta hy vọng y có thể vĩnh viễn cao ngạo cường đại như thế, mắt không vươn bụi trần, không cần tươi cười vừa chua sót vừa cô đơn như kiếp trước.
Mang theo hai hũ hạnh hoa nhưỡng (rượu quả hạnh), ta đi về phía Đông Phương, có lẽ y nghe thấy tiếng bước chân của ta, ngẩng đầu lên. Ta đang muốn mỉm cười với y lại thấy hoa mắt, một đám người nhanh chóng vây quanh lấy Đông Phương.
Chỉ nghe một người nam nhân đáng khinh cười nói: “Tiểu mỹ nhân, cười một cái cho gia xem nào!”