Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao

Chương 27: [Huấn luyện quân sự]




Tống Kinh Hi đang đứng trong phòng thay đồ đưa ra quyết định cuối cùng.

Lúc này, bên trái cô là hai chiếc vali 28 inch đựng đầy quần áo, mỹ phẩm và nhu yếu phẩm hằng ngày… bên phải là một túi lớn đựng chăn ga gối đệm.

Mấy phút sau, khóa kéo vali được kéo lên, Tống Kinh Hi mỗi bên kéo một chiếc vali rồi đi về phía cửa.

Dì giúp việc thì xách chiếc túi lớn kia lên, đi theo cô xuống lầu.

Tống Kinh Hi biết Chu Hoài Ngạn làm việc rất nhanh, người do anh sắp xếp chắc đã ở gara chờ cô, cho nên cô đi thẳng về hướng bãi đậu xe.

Trong gara bình thường có rất nhiều xe, cô không thấy người đâu cả, cũng không biết người nọ sẽ ở trong chiếc xe nào, bèn lấy di động ra định gửi tin nhắn hỏi thử.

Đúng lúc này, cửa sau của một chiếc xe Mercedes – Benz đỗ cách đó không xa đột nhiên mở ra. Đầu ngón tay Tống Kinh Hi hơi dừng lại, ngước mắt lên, nhìn thấy Chu Hoài Ngạn đã lâu không gặp từ bên trong bước xuống.

Cô không nhắn tin nữa, cứ thế nhìn anh bước tới đón lấy hai chiếc vali của cô.

Lão Dương cũng vội vàng xuống xe xách hành lý, Chu Hoài Ngạn đứng bên cạnh xe, quay đầu lại: “Lên xe.”

Tống Kinh Hi khựng lại một lúc lâu: “Sao lại là anh?”

“Tiện đường nên đưa em đến trường luôn.” Chu Hoài Ngạn lại ra hiệu cho cô lên xe, “Lên đi.”

Tống Kinh Hi: “…Ồ.”

Sau khi đặt hành lý xong, lão Dương lái xe ra khỏi tầng hầm.

Dọc theo đường đi, trong xe rất yên tĩnh, Tống Kinh Hi và Chu Hoài Ngạn mỗi người ngồi một bên, không ai mở miệng nói chuyện trước.

Chu Hoài Ngạn không nói lời nào là bởi vì bình thường anh vốn kiệm lời, Tống Kinh Hi thì lại càng không bình thường.

Đương nhiên không phải vì cô cảm thấy xấu hổ nên mới không nói lời nào, cô chỉ là không muốn để ý đến anh thôi!

Đừng tưởng rằng bây giờ đưa cô đến trường là có thể bù đắp khoảng thời gian anh không về nhà vừa rồi… Chẳng phải cô chỉ tỏ tình thôi sao, có cần thiết phải như thế không!

Không bao lâu sau, xe dừng lại trước cổng trường đại học Minh Hải.

Hôm nay trước cổng trường có rất nhiều xe, hầu hết đều là phụ huynh đưa con đến trường. Vì lý do an toàn nên hôm nay xe bên ngoài không được phép vào trong, Chu Hoài Ngạn bảo lão Dương đỗ xe bên đường rồi lấy hành lý xuống.

Lão Dương cầm túi đồ lên, đưa tay định đẩy luôn cả chiếc vali. Nhưng Chu Hoài Ngạn đã ngăn lại, nhận lấy hai chiếc vali, nói: “Để tôi làm cho.”

Tống Kinh Hi liếc nhìn anh, không thèm để ý, đi thẳng tới cổng ra vào.

Sau khi bước vào cổng trường đại học Minh Hải sẽ gặp một con đường rợp bóng cây. Lúc này, bên cạnh đường là từng sạp hàng đến từ các khoa khác nhau, thấy tân sinh viên ngơ ngác bước vào bọn họ sẽ lập tức chạy đến hỗ trợ chỉ đường hoặc là xách hành lý giùm.

Tống Kinh Hi bước chậm trên đường, trong tay trống trơn, nhưng dáng vẻ của cô rất bắt mắt. Thế là chẳng mấy chốc đã hai chàng trai tiến tới, nói: “Là đàn em đúng không? Có cần bọn anh giúp em chuyển hành lý không?”

Tống Kinh Hi khó hiểu liếc nhìn cậu ta: “Anh xem trên tay tôi có hành lý không?”

Chàng trai: “Hahaha, đúng là không có. Vậy chẳng lẽ em không phải là tân sinh viên? Không thể nào, anh chưa từng gặp em bao giờ.”

Trường đại học mặc dù rất lớn, người cũng đông đúc, nhưng người đẹp thì lúc nào cũng nổi bật hơn, đặc biệt là những người có ngoại hình giống như Tống Kinh Hi. Không có lý nào mà người trong đại học Minh Hải không biết đến cô.

“Vậy, em học năm mấy? Chuyên ngành gì?”

Chu Hoài Ngạn và tài xế đi phía sau Tống Kinh Hi, từ xa anh đã thấy cô bị hai chàng trai ngăn lại. Anh khẽ cau mày, đi lên phía trước: “Sao vậy?”

Hai chàng trai chưa nghe Tống Kinh Hi trả lời đã nhìn thấy một anh chàng đẹp trai xuất hiện. Bọn họ thoáng sửng sốt, hết nhìn Chu Hoài Ngạn lại nhìn sang Tống Kinh Hi, lắp bắp nói: “Bọn em giúp chuyển hành lý….”

Chu Hoài Ngạn từng học ở đại học Minh Hải bốn năm nên biết rõ nơi này như lòng bàn tay, đương nhiên cũng biết chuyện mỗi năm khi tân sinh viên nhập học sẽ có một nhóm người đến hỗ trợ, hơn nữa trong đó luôn có những người chuyên ‘săn bắt’ các đàn em xinh gái đáng yêu như thế này.

“Không cần, cám ơn.” Chu Hoài Ngạn thản nhiên nói.

Hai chàng trai thấy hai người đi chung với nhau thì vội vàng lùi lại phía sau: “Được rồi được rồi.”

Chu Hoài Ngạn kéo hành lý tiếp tục đi về phía trước, Tống Kinh Hi nhìn bóng lưng của anh, đuổi theo.

“Vừa rồi hình như có thể nhờ bọn họ giúp đỡ, thuận tiện chỉ đường luôn, em cũng không biết em ở đâu.” Tống Kinh Hi nói.

“Em sống ở tòa nhà nào?”

“Tòa nhà số 6 dành cho nữ.”

“Anh biết rồi.”

Chu Hoài Ngạn cố ý đi vòng qua ven đường, lúc này Tống Kinh Hi sực nhận ra có ‘đàn anh’ là anh ở đây thì còn cần gì người khác dẫn đường nữa. Chẳng mấy chốc hai người đã đến dưới lầu tòa nhà số 6, phòng ký túc xá của Tống Kinh Hi nằm ở lầu ba, sau khi bước vào mới phát hiện ba người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá đã có mặt, trong đó có một người hình như cũng vừa tới, bố mẹ vẫn chưa đi.

Lúc hai người bước vào cửa, người trong phòng ký túc xá cũng đồng thời nhìn qua. Vừa nhìn sang, nhất thời ai nấy đều sửng sốt đến quên cả chào hỏi. Tống Kinh Hi không để ý đến mấy chi tiết nhỏ này, cô nhìn quanh tìm kiếm chỗ ở của mình rồi đi qua đó, cau mày nhìn chiếc giường mà mình sẽ nằm trong hai tuần tới.

“Xin chào.” Chu Hoài Ngạn đặt hai chiếc vali xuống bên cạnh Tống Kinh Hi rồi quay lại chào hỏi mọi người.

Anh mặc áo sơ mi quần đen, tuấn tú lịch sự, dáng người cao ráo, ước chừng phải 1,85m, có khi còn cao hơn thế một chút.

Tuy anh ăn mặc đơn giản, trên quần áo không thấy logo gì, nhưng chất liệu quần áo rất vừa người, ngay cả một nếp nhắn nhỏ nhất cũng khiến anh trở nên quý phái, nhìn thoáng qua cũng biết được đây là một người không tầm thường.

Vốn dĩ mọi người trong phòng còn cảm giác xa cách, nhưng anh vừa mỉm cười chào hỏi như vậy nhất thời lại khiến cho bọn họ cảm thấy thoải mái trở lại.

Phụ huynh là những người đầu tiên hoàn hồn trước, nhanh chóng đáp lại: “À, chào cậu chào cậu, là sinh viên sống ở giường số 4 đúng không?”

“Đúng vậy.” Chu Hoài Ngạn quay đầu lại vỗ nhẹ vào đầu Tống Kinh Hi, “Em chào hỏi mọi người đi.”

Tống Kinh Hi còn đang lo lắng về điều kiện chỗ ở thì thình lình bị cắt ngang, cô ngước mắt nhìn anh.

Chu Hoài Ngạn dùng ánh mắt ra hiệu, lúc này cô mới nhìn sang những người có mặt trong phòng, hé miệng nói: “Chào mọi người, cháu tên là Tống Kinh Hi.”

“Ầy! Cô bé này xinh thật đấy, nhìn da dẻ trắng trẻo nõn nà kìa!” Mẹ của bạn cùng phòng đối diện nói.

Tống Kinh Hi: “Cảm ơn cô.”

“Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, đây là con gái cô, tên Từ Phỉ Nhi, sau này các cháu đều là bạn học. Phỉ Nhi, con cũng chào hỏi đi.”

Cô gái tên Từ Phỉ Nhi có chút ngượng ngùng, hai má ửng đỏ: “Xin chào….”

Hai người bạn cùng phòng khác thấy vậy cũng tự giới thiệu, người rất hoạt bát nói chuyện lớn tiếng tên là Đổng Trinh. Người đeo cặp kính tròn, lúc cười rộ lên đôi mắt giống như trăng lưỡi liềm tên là Hạ Phương Phương.

Vừa giới thiệu xong thì lão Dương cũng bước vào phòng ký túc xá, đặt túi đồ lớn kia xuống.

Mẹ Từ Phỉ Nhi hỏi thăm một câu, dù sao ở tuổi của chú Dương quả thật đã có thể làm bố của Tống Kinh Hi.

Tống Kinh Hi còn chưa kịp trả lời, chú Dương đã vội vàng phủ nhận: “Không phải không phải, tôi là tài xế của cô Tống.”

Tài, xế.

Người trong ký túc xá sửng sốt, trong nhà còn có tài xế, quả nhiên không phải người bình thường!

“Chú Dương, chú ra xe chờ tôi đi.” Chu Hoài Ngạn nói.

Chú Dương gật đầu: “Vâng thưa sếp.”

Mới tới một hoàn cảnh xa lạ nên Tống Kinh Hi vẫn đang lo lắng không biết xử lý những thứ này thế nào, cô nhìn Chu Hoài Ngạn: “Anh cũng sắp đi rồi à?”

Chu Hoài Ngạn cúi đầu nhìn ba túi hành lý: “Em biết trải giường không?”

Tống Kinh Hi sửng sốt, lẩm bẩm: “Trải giường có gì khó đâu chứ..”

Trải giường không có gì khó, vấn đề là Chu Hoài Ngạn biết cô chưa từng tự trải giường bao giờ.

Chu Hoài Ngạn: “Có cần anh hỗ trợ không?”

Tống Kinh Hi chỉ ước gì có người xử lý hết những việc này giúp cô, quanh co một hồi cô vẫn nói: “Vậy tốt nhất là anh giúp em đi.”

Chu Hoài Ngạn khẽ nhếch môi: “Em đi lấy khăn sạch lau qua chỗ này trước đã.”

“…Ồ.”

Hai người bắt đầu dỡ hành lý ra và xử lý, những người khác trong ký túc xá thì lẳng lặng quan sát.

Bọn họ nhìn cô gái tên Tống Kinh Hi cầm khăn lông lau chùi, nhưng cô hiển nhiên là một đại tiểu thư sống sung sướng đã quen, hành động rất trúc trắc, cũng chỉ làm cho có lệ. Lau được một hồi, dường như người đàn ông cao lớn bên cạnh tự thấy chướng mắt, bèn lấy đi khăn lông trên tay cô, giúp cô lau lại giường và bàn học một lần nữa.

Ký túc xá đã bày sẵn giường trên bàn dưới, sau khi lau qua, anh mang ga trải giường lên rồi giúp cô trải ra. Tống Kinh Hi ngồi trên ghế, lúc thì nghịch điện thoại di động, lúc thì ngẩng đầu nhìn anh vài lần.

“Anh bạn trẻ, có cần giúp đỡ gì không?” Mẹ của Từ Phỉ Nhi có thể nhận ra hai người này ở nhà không phải làm việc nhà, nên ân cần hỏi thăm.

“Không cần đâu ạ, cám ơn cô.” Không phải Chu Hoài Ngạn không biết trải giường, chỉ là anh thân cao chân dài, ở trong một chỗ chật hẹp như vậy không thể co dãn thoải mái.

Mấy phút sau, anh bày biện xong rồi đi xuống: “Những thứ khác em tự xử lý được không?”

Tống Kinh Hi gật đầu.

“Không sao đâu, có vấn đề gì thì có thể nhờ Phỉ Nhi giúp đỡ, đều là bạn cùng phòng, nên giúp đỡ lẫn nhau.” Mẹ Từ nói.

Chu Hoài Ngạn khách sáo gật đầu với mọi người.

Mẹ Từ tiếp tục bắt chuyện: “Này anh bạn trẻ, các cháu đến từ đâu?”

“Bọn cháu là người thành phố này.”

“Ồ! Nhà cô là người thành phố Giang, thị trấn Minh Dương của thành phố Giang, cháu biết không?”

Chu Hoài Ngạn cười nhạt: “Cháu biết, đó là một thị trấn cổ rất đẹp.”

“Đúng vậy đúng vậy, sau này có cơ hội các cháu có thể tới đó chơi, nhà cô sẽ chiêu đãi. Ở bên đó có rất nhiều đồ ăn vặt đặc sắc, ngon lắm.” Mẹ Từ nói xong hơi ngừng lại giây lát rồi lại hỏi tiếp, “À đúng rồi, hai cháu là ——”

Câu hỏi kéo dài giây lát nhưng chỉ nhận được sự im lặng ngắn ngủi.

Chu Hoài Ngạn không trả lời ngay, Tống Kinh Hi cũng vậy. Cô liếc nhìn anh, anh cũng đang nhìn sang cô, tầm mắt hai người chạm nhau trong không khí rồi đông cứng lại một cách kỳ lạ.

Sau đó, khóe miệng Tống Kinh Hi khẽ nhếch lên, Chu Hoài Ngạn cuối cùng cũng lên tiếng.

“Cháu là anh trai của cô ấy.”

“À ra là anh trai, hèn gì cô thấy cháu tốt với em gái cháu như vậy.”

….

Buổi tối đầu tiên nhập học, mỗi lớp đều tổ chức họp lớp và phát trang phục huấn luyện quân sự, ngày hôm sau cấp tốc triển khai hoạt động huấn luyện quân sự.

Đêm đầu tiên Tống Kinh Hi ngủ không ngon giấc, cô không quen chiếc giường này, cũng không quen nhà vệ sinh chung trong ký túc xá. Nhưng kỳ huấn luyện quân sự ở đại học Minh Hải có nội quy nghiêm ngặt, nếu không có lý do đặc biệt thì không thể vắng mặt, cũng không thể tùy ý xin nghỉ.

Ngủ không ngon giấc dẫn đến ngày hôm sau cô không có tinh thần làm việc, lại bị đứng tư thế quân đội và chạy bộ cả một ngày trời, cảm giác như bản thân sắp rã rời đến nơi.

Buổi tối trở về ký túc xá, tắm rửa xong cô nằm trên giường dùng di động nhắn tin cho Hứa Thanh.

Bên trường Hứa Thanh khai giảng muộn hơn nên hiện tại cô ấy vẫn đang nằm trong nhà.

[Mệt chết đi được, vậy mà vẫn còn mười ba ngày nữa, chắc tớ chết mất thôi.]

Hứa Thanh ở đầu dây bên kia an ủi cô: [Không đến nỗi đâu, huấn luyện quân sự là như vậy mà, sau này tớ cũng phải trải qua. Đại tiểu thư, cậu phải kiên trì hơn một chút, lúc nào kết thúc tớ sẽ mời cậu đi ăn một bữa ngon.]

Tống Kinh Hi nở nụ cười: [Được, lúc nào xong chúng ta gặp nhau.]

[Đúng rồi, hôm nay cậu có gặp Chu Tự Nam không, không phải cậu ấy học sát lớp cậu à?]

[Hôm nay mọi người đều mặc quần áo giống nhau nên tớ không thấy cậu ấy đứng ở đâu cả.]

[Ồ vậy thôi, tớ đang định bảo là các cậu có thể học chung một trường như thế vui biết bao, nhưng tiếc là sau này tớ không thể kè kè bên cậu nữa rồi.]

[Trường chúng ta cũng gần nhau mà, muốn gặp nhau lúc nào chẳng được.]

Sau khi tán gẫu về một ngày huấn luyện quân sự ở đại học Minh Hải, Hứa Thanh lại hỏi tình hình của cô và Chu Hoài Ngạn, Tống Kinh Hi kể cho cô ấy nghe chuyện hôm qua anh đưa cô đến trường.

Hứa Thanh nói: [Anh Chu vẫn đối xử với cậu rất tốt.]

Tống Kinh Hi đương nhiên biết Chu Hoài Ngạn rất tốt với cô, nhưng đáng chết là kiểu đối xử tốt này thiếu đi sự mập mờ giữa nam nữ nên có!

Hứa Thanh: [Tớ cảm thấy anh ấy cứ xem cậu như một đứa trẻ, muốn phá vỡ cục diện bế tắc này chỉ có một cách thôi.]

Tống Kinh Hi: [Cách gì?]

Hứa Thanh: [‘Giải mẫn cảm’ cho anh ấy. Phải làm cho anh ấy ngừng xem cậu là một đứa trẻ con, khiến cho anh ấy hiểu được cậu đã trưởng thành, có thể yêu đương.]

Tống Kinh Hi nhìn chằm chằm những lời này như có điều suy nghĩ.

Lúc này cũng vừa đến giờ kiểm tra phòng ký túc xá, chuẩn bị tắt đèn.

[Để tớ suy nghĩ đã… có điều bây giờ tớ phải ngủ sớm để ngày mai dậy sớm.]

Hứa Thanh: [Được, vậy ngày mai lại nói tiếp.]

[Ừm.]

Trong mấy ngày huấn luyện quân sự kế tiếp, Tống Kinh Hi gần như bị lột đi một lớp da, cuộc sống thế này đối với cô thực sự quá thảm thiết. Điều duy nhất khiến cô thấy dễ chịu là mấy người người bạn cùng phòng của cô khá tốt bụng, có thể trò chuyện tán gẫu với nhau.

Nhất là Đổng Trinh, rất thích buôn chuyện, có vài phần giống với Hứa Thanh.

“Kinh Hi, Kinh Hi, cậu xem, video có cậu đã đạt được hơn hàng chục nghìn lượt like rồi!” Một buổi chiều một tuần sau, sau khi trở về phòng ký túc xá, Đổng Trinh đột nhiên vui mừng nói.

Hai ngày trước, trong lúc nghỉ ngơi trên sân thể dục, Đổng Trinh buồn chán quá nên đã quay video huấn luyện quân sự của các bạn cùng phòng. Nhận được sự đồng ý của mọi người, cô ấy đã đăng video vào một kênh nào đó. Không ngờ ngày hôm sau đoạn video có Tống Kinh Hi đã nổi tiếng, nhận được hơn mười nghìn lượt like.

Đến hôm nay thì càng dữ dội hơn, bẵng đi có nửa ngày không để ý đến mà đã hơn hàng chục nghìn lượt like.

Tống Kinh Hi liếc mắt nhìn: “Ồ… dữ dội vậy.”

“Là cậu dữ dội mới đúng. Nói chính xác là gương mặt của cậu quá ăn điểm.”

Gần đây các trường đại học đều đang huấn luyện quân sự, thế nên từ khóa ‘người đẹp huấn luyện quân sự’  rất hot, và Tống Kinh Hi đã nổi bật nhất trong số những chủ đề nóng hổi này.

Vài ngày sau đó, bởi vì đoạn video nổi tiếng này được nhiều tài khoản marketing đăng lại, Tống Kinh Hi nhanh chóng trở thành người nổi tiếng trong giới sinh viên năm nhất, có rất nhiều người chạy đến lớp của cô để xem người thật, đương nhiên cũng có nhiều người đến xin phương thức liên lạc.

Tống Kinh Hi còn đang khổ sở với khóa huấn luyện quân sự nên hoàn toàn không có tâm tư kết bạn gì, sau khi xị mặt từ chối vài người mới dần dần ít người đến hơn.



Hai tuần huấn luyện quân sự dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc.

Buổi chiều ngày kết thúc, Tống Kinh Hi thay sang quần áo của mình, nhìn người trong gương mà thật sự rất muốn khóc!

Vừa mệt vừa đói không nói, cô còn đen đi mấy tông….

“Phỉ Nhi, cuối tuần cậu về nhà à?”

“Ừm… Bố tớ nói đến đón tớ.”

“Thành phố Giang cách Minh Hải rất gần, cuối tuần cũng có thể về nhà.” Đổng Trinh nói, “Kinh Hi, cậu cũng về nhà sao?”

Tống Kinh Hi đang vội đến spa tút tát lại bản thân nên đương nhiên phải về nhà.

Đổng Trinh: “Vậy anh cậu tới đón cậu hay thế nào?”

Tống Kinh Hi định gọi điện thoại cho Chu Hoài Ngạn, cô đã chịu khổ hai tuần, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng về nhà thôi.

“Chắc thế.”

“Mẹ kiếp! Vậy là bọn tớ được gặp anh trai của cậu sao? À đúng rồi, anh ấy không thể lên phòng ký túc xá. Nhưng mà phải công nhận là các cậu quả nhiên là anh em, anh cậu cũng đẹp trai quá trời!” Đổng Trinh kích động nói, “Lần trước gặp anh ấy, mắt tớ như muốn rớt ra ngoài. Sao anh cậu không đi làm diễn viên hay người mẫu gì đi? Đúng không Phương Phương? Đúng không Phỉ Nhi!”

Hai người bạn cùng phòng khác không thẳng thắn như Đổng Trinh, nhưng cũng gật đầu tán thành.

“Quả nhiên là anh em…” Tống Kinh Hi nở nụ cười, “Cậu thấy bọn tớ giống nhau lắm sao?”

Đổng Trinh thoáng khựng lại: “Ừm… giống thì cũng không giống lắm, nhưng đều đẹp như nhau!”

Tống Kinh Hi giật giật khóe miệng, cũng không nói gì nữa. Cô vừa thu dọn đồ đạc của mình, vừa gọi điện cho Chu Hoài Ngạn. Ở một bên khác, Chu Hoài Ngạn đang ngồi nói chuyện với nhóm Trần Mục Phi, sau khi nhận được điện thoại của cô thì đi sang bên cạnh, đến một khu vực yên tĩnh.

Tống Kinh Hi: “….Anh đang làm gì vậy?”

“Đang ở bên ngoài, chuẩn bị ăn cơm. Hôm nay em kết thúc huấn luyện quân sự chưa?”

“Kết thúc rồi.”

Im lặng giây lát, nhất thời hai người đều không ai nói gì.

Tống Kinh Hi ngồi trên ghế, khom lưng gõ nhẹ cằm lên mặt bàn, rầu rĩ nói: “Sao anh không nói gì nữa? Bây giờ anh có rảnh không, tới đón em với.”

Anh vừa mới nói đang ở bên ngoài, chuẩn bị ăn cơm, hiển nhiên sẽ không rảnh.

Nhưng cô lại chẳng thèm để ý, nói thẳng: “Em sắp nghẹn chết rồi, anh đến nhanh lên đi.”

Chu Hoài Ngạn: “Sao vậy?”

“Anh thử bị nhốt hai tuần huấn luyện quân sự xem sẽ biết thế nào.”

Chu Hoài Ngạn khẽ bật cười: “Hồi đại học anh cũng từng huấn luyện quân sự mà.”

“…. Sao anh có thể so sánh anh với em được?” Tống Kinh Hi nhíu mày, “Nhanh lên nhanh lên…. Em không chỉ sắp nghẹn chết mà còn sắp đói chết rồi.”



Nửa tiếng sau, Tống Kinh Hi xuống lầu đi về phía cổng trường.

Mặt trời chiều ngã về tây, trên sân trường người đến người đi tấp nấp, cô đứng bên gốc cây đợi một lát thì nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc dừng trước mặt mình.

“Em gái! Đã lâu không gặp!”

Cửa sổ ghế lái phụ hạ xuống, khuôn mặt Trần Mục Phi từ từ xuất hiện, vui vẻ chào hỏi cô.

Tống Kinh Hi nghiêng đầu nhìn vào bên trong, chợt thấy Chu Hoài Ngạn ngồi ở ghế lái, bình tĩnh nhìn cô.

Được, được lắm, còn kéo cả Trình Mục Phi tới đây.

Bây giờ đến cả ăn cơm riêng với cô mà anh cũng không muốn đúng không? Sợ cô ăn tươi nuốt sống anh hay gì!?

“Ồ, đã lâu không gặp.” Tống Kinh Hi kéo ghế sau ra, lên xe.

Trần Mục Phi: “Quả nhiên huấn luyện quân sự rất vất vả, em gái của chúng ta héo úa luôn rồi.”

Chu Hoài Ngạn nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện cô gầy đi rất nhiều: “Em muốn ăn gì.”

Tống Kinh Hi tức giận nói: “Đồ Trung ngon nhất.”

“Biết rồi.”

Xe hòa vào đường lớn, khuôn viên trường đại học Minh Hải sôi động dần mờ đi trong gương chiếu hậu, những dãy nhà cao tầng san sát nhau ở trung tâm thành phố từ từ lọt vào tầm mắt.

“Em gái, em không chống nắng kỹ à? Nhìn mặt đen hết rồi kìa.”

Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến là muốn bùng nổ ngay lập tức.

Tống Kinh Hi liếc anh ta một cái, ánh mắt hung dữ.

Trần Mục Phi vội vàng nói: “Nhưng không sao, kiểu cháy nắng này sẽ sớm trắng lại thôi! Đúng rồi, mấy hôm trước anh có lướt thấy video ngắn của em, anh còn chia sẻ cho anh em xem nữa. Được đấy nhỉ, vừa mới nhập học đã hot rần rần.”

Tống Kinh Hi nhìn Chu Hoài Ngạn, anh vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, gương mặt góc cạnh rõ ràng.

Cô hơi nâng cằm lên, cao giọng nói: “Đương nhiên rồi, ai bảo em xinh đẹp chứ.”

Trần Mục Phi: “Vậy có ai muốn xin Wechat hoặc đến bắt chuyện với em không?”

“Có chứ ạ.”

Trần Mục Phi vui vẻ nói: “Thế nào, em có thích ai không?”

Vốn chỉ là thuận miệng hỏi ra câu này, dù sao tính tình Tống Kinh Hi cũng rất xoi mói, Trần Mục Phi hoàn toàn không cho rằng cô bé này sẽ thích người khác nhanh đến vậy.

Ai ngờ sau khi anh ta hỏi xong, Tống Kinh Hi im lặng giây lát rồi gật đầu.

“Có vừa mắt với một người.”

Trần Mục Phi: “Hả?”

Chu Hoài Ngạn khẽ nhíu mày, lại mượn kính chiếu hậu liếc nhìn người ngồi phía sau, chợt thấy cô mỉm cười, dùng giọng điệu vui vẻ nói: “Là một cậu bạn trong lớp bọn em, rất dễ thương.”