Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao

Chương 25: [Chúc mừng]




Sau khi có thành tích không lâu thì đến khâu điền nguyện vọng.

Tống Kinh Hi không chút do dự điền vào tờ nguyện vọng ngành Quản trị kinh doanh của đại học Minh Hải, mấy nguyện vọng dự bị cũng là chuyên ngành Quản lý kinh tế của đại học Minh Hải.

Nửa tháng sau, Tống Kinh Hi nhận được thư thông báo trúng tuyển, tuy đã sớm có linh cảm nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng phấn khích khi thực sự nhìn thấy thông báo ở ngay trước mặt.

Để chúc mừng cô trúng tuyển vào đại học Minh Hải, Trần Mục Phi xung phong đứng ra nói muốn sắp xếp cho cô một bữa tiệc chúc mừng, địa điểm là ở câu lạc bộ M1 cô từng đến trước đây.

Trước đây Chu Hoài Ngạn không cho cô đến đó, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, lại thi đậu vào trường học lý tưởng, cô làm nũng nói muốn đến đó chơi nên anh cũng đành đồng ý.

Thế là Tống Kinh Hi quay sang gọi Hứa Thanh, mời bọn họ buổi tối cùng đến chơi.

Hứa Thanh vui vẻ đồng ý, trong kỳ thi tuyển sinh đại học lần này cô ấy cũng thể hiện rất tốt, thành tích được xem là xuất sắc, tuy không đỗ vào đại học Minh Hải nhưng đã được nhận vào học viện Ngoại ngữ. Học viện Ngoại ngữ này cũng ở cùng một khu với đại học Minh Hải, sau khi lên đại học các cô có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.

Ngoài Hứa Thanh ra thì kết quả thi của Chu Tự Nam và Trình Tiếu Khải cũng nằm trong phạm vi hài lòng của bọn họ.

Chu Tự Nam thì đương nhiên không cần phải nói, thành tích của cậu ta vẫn luôn xuất sắc và ổn định, thi đỗ vào trường đại học Minh Hải là chuyện chắc như ván đã đóng thuyền. Cậu ta cũng chọn chuyên ngành giống như Tống Kinh Hi, hai người học sát lớp nhau.

Về phần Trình Tiếu Khải, mặc dù chỉ đậu trường nguyện vọng hai nhưng đó cũng đã là thành tích tốt nhất của cậu ấy trong tất cả các kỳ thi thử. Khi nhận được kết quả, cậu ấy hào hứng gọi điện cho Tống Kinh Hi, cảm ơn cô về tất cả bài thi tiếng Anh mà cô đã chỉ cho cậu ấy trong năm lớp 12.

Tống Kinh Hi cũng rất muốn cảm ơn cậu ấy, không chỉ cậu ấy mà còn có Chu Tự Nam và Hứa Thanh.

Dù sao năm lớp 12 của cô cũng rất buồn chán tẻ nhạt, có ba người họ ở bên khiến cô cảm giác như vẫn còn người kề vai chiến đấu với mình mỗi khi buồn chán và yếu đuối.

Buổi tối hôm đó, Tống Kinh Hi gặp mặt Hứa Thanh trước, hai người đi ra ngoài mua quần áo mới, làm tóc và cả móng tay. Hứa Thanh làm màu vàng nhạt thích hợp với mùa hè, Tống Kinh Hi thì làm màu xanh sương mù điểm xuyết ánh bạc láp lánh. Cô vốn muốn dùng màu xanh dương để thể hiện sự phóng khoáng của mình, cuối cùng lại hóa ra có chút dịu dàng, nhưng cũng rất hài lòng với nó.

Sau khi hai người kết thúc, Chu Hoài Ngạn lái xe tới cửa đón họ.

Lúc ở sau lưng Hứa Thanh có thể chỉ cho Tống Kinh Hi tám trăm ý tưởng để hạ gục Chu Hoài Ngạn, nhưng lúc đối mặt trực tiếp với anh thì chỉ biết im lặng như gà, ngoan ngoãn chào Chu Hoài Ngạn rồi tự giác ngồi vào ghế sau, Tống Kinh Hi thì kéo ghế lái phụ ra ngồi vào.

“Trông đẹp không!?” Cô vừa lên xe đã khoe với anh bộ móng tay của mình. Cô không đắp móng tay, là móng nguyên thủy ban đầu, chiều dài bình thường, đầu ngón tay tròn trịa. Chu Hoài Ngạn không hiểu mấy thứ này của con gái, chỉ vui vẻ nói: “Khá đẹp.”

“Chỉ khá thôi à? Em thấy rất đẹp mà!”

Chu Hoài Ngạn: “Đi lâu như vậy mà chỉ làm mỗi cái này thôi sao?”

“Đâu có mỗi cái này, em còn uốn tóc nữa, anh không nhận ra ạ?”

Tóc của cô vốn đã dài và xoăn, nhìn thoáng qua cũng không thể phân biệt được.

Trong lúc anh đang do dự, Tống Kinh Hi khẽ hừ một tiếng, cà khịa: “Đàn ông các anh không nhận ra những thay đổi nhỏ ở con gái bọn em cũng là chuyện bình thường. Đây gọi là thẳng nam, đúng không Hứa Thanh?”

Hứa Thanh ở ghế sau không dám đáp lời này, đổi đề tài nói: “Ừm… nhóm Chu Tự Nam đến chưa nhỉ?”

“Tớ không biết, cậu gửi tin nhắn hỏi thử xem.”

“Được.”

Nửa tiếng sau, bọn họ đến nơi.

Trần Mục Phi biết bọn họ đã đến thì từ một phòng bao khác đi tới, theo chân anh ta còn có Mạnh Vũ và một chiếc bánh ngọt khổng lồ.

“Hôm nay đâu phải sinh nhật của em, sao anh lại đặt bánh cho em?”

Trần Mục Phi: “Anh Chu của em đặt đấy.”

Tống Kinh Hi kinh ngạc nhìn Chu Hoài Ngạn, lại thấy anh nói: “Không phải sinh nhật thì không thể ăn bánh ngọt à? Coi như ăn mừng đi.”

“Ồ! Đương nhiên là được, cảm ơn anh nha~”

Chu Hoài Ngạn nở nụ cười: “Đi chơi đi.”

Không lâu sau, Chu Tự Nam và Trình Tiếu Khải cũng đến. Trước đây hai người họ vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên nên cũng giống như Hứa Thanh, đã từng nghe qua nơi này nhưng từng đến đây.

Chu Tự Nam hiểu sâu biết rộng, sau khi tò mò qua đi thì không còn thấy mới lạ nữa, nhưng hai người kia lại thấy rất mới mẻ, ăn xong đồ ăn do nhà hàng đưa đến là chạy ngay ra ban công ngắm nghía.

Ngoài ban công có bày biện nhiều loại rượu đặc biệt, nhưng Chu Hoài Ngạn đã dặn dò, chỉ được làm những loại rượu trái cây có nồng độ cồn khá thấp.

Bọn họ đều cầm mỗi người một ly, vừa uống vừa chạy đến bể bơi bên kia tán gẫu và ngắm cảnh đêm.

“Uống thêm một ly nữa đi, cái này ngon quá!” Hứa Thanh nói.

Trình Tiếu Khải tỏ vẻ đồng ý, đi theo cô ấy đến quầy rượu lấy rượu, Tống Kinh Hi nhấc chân định đi theo thì bị Chu Tự Nam ngăn lại.

“Cậu đừng uống nữa.”

Tống Kinh Hi: “Vì sao?”

“Cậu quên lần trước mình uống say xong như thế nào rồi à?”

Tống Kinh Hi trợn mắt: “Tối nay tôi mới uống ly đầu tiên, đô uống của tôi không tệ đến vậy.”

Sau cái hôm bị Chu Hoài Ngạn mắng cho một trận ở ngoài bãi biển, Chu Tự Nam đã có chút sợ hãi, đáng ra tối hôm đó cậu ta không nên dẫn các cô ra bãi biển.

“Được rồi, vậy tối nay cậu uống ít thôi.”

“Chậc, Chu Tự Nam, từ lúc nào cậu trở nên dong dài như thế?”

Chu Tự Nam nghẹn lời: “Mẹ kiếp, chẳng qua là tôi có lòng tốt thôi!”

Tống Kinh Hi vỗ vai cậu ta: “Cảm ơn cậu. Vì để cảm ơn cậu, tôi quyết định uống thêm hai ly nữa.”

“Cậu…”

“Đi thôi.” Tống Kinh Hi đi về phía Hứa Thanh, đi được vài bước lại quay đầu nói: “Đi theo tôi nào, cậu thật sự không uống được nữa đâu.”

Gió đêm chầm chậm thổi qua, mái tóc dài của cô bay phấp phới theo động tác quay đầu, nụ cười rạng rỡ như hoa.

Ánh mắt Chu Tự Nam thoáng dao động, rốt cuộc cũng không có cách nào từ chối cô: “Cậu đúng là….đến đây!”

Mấy người họ ở ngoài ban công chơi đùa một lát, sau đó tiếp tục đến KTV hát hò.

Chu Hoài Ngạn và những người khác cũng đang ở đây, có điều phong bao này rất lớn, bọn họ đang ngồi ở quầy bar phía trước trò chuyện.

Sau đó, những người ở phòng bao khác biết Chu Hoài Ngạn tối nay cũng ở đây nên thỉnh thoảng lại có người qua đây mời rượu, tiện thể trò chuyện mấy câu.

Tống Kinh Hi thấy bên đó càng lúc càng đông người, còn Chu Hoài Ngạn thì vẫn tỏ ra điềm tĩnh, chắc là vì anh đã quen với kiểu nịnh nọt xã giao này, nhưng cô lại có chút khó chịu.

Tối nay là bữa tiệc của cô, cô không muốn người khác tới quấy rầy anh.

“Anh, đi ăn bánh ngọt đi!” Cô đi thẳng tới nắm lấy cánh tay anh, hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.

Chu Hoài Ngạn quay đầu nhìn cô.

Tống Kinh Hi nói: “Anh có đi không?”

Anh thấy cô không vui, bèn nở nụ cười: “Sao vậy?”

Cô liếc nhìn người bên cạnh: “Không có gì, hôm nay em là lớn nhất, anh đi ăn bánh ngọt với em đi.”

Chu Hoài Ngạn nhìn thái độ của cô thì biết cô đang tức giận điều gì, nhưng vẫn chiều theo ý cô, hỏi: “Bánh ngọt đâu, các em đẩy đi đâu rồi?”

“Vừa rồi để ngoài ban công chụp ảnh.”

“Được, vậy đi ăn thôi.”

Anh đứng dậy, những người bên cạnh cũng rất thức thời, để anh đi làm việc của mình.

Nhưng sau khi Chu Hoài Ngạn và Tống Kinh Hi rời đi, bọn họ vẫn không nhịn được hỏi Trần Mục Phi.

“Cô gái này là ai thế? Nhìn xinh phết.”

Trần Mục Phi liếc người nọ: “Làm gì đấy làm gì đấy? Chỉ là một em gái thôi.”

“Aiza, đâu có, tôi nào dám làm gì. Tôi chỉ muốn nói là anh Chu tốt với cô ấy quá thôi… Giữa họ có quan hệ gì vậy?”

Trần Mục Phi vỗ đầu anh ta: “Nghĩ gì thế, không phải đã nói rồi sao, là em gái.”



Nhóm Hứa Thanh vẫn đang hát, ngoài ban công cũng không có ai khác, chiếc bánh vẫn nằm im ở đó, chỉ là đã thiếu đi một miếng.

“Sao không ai ăn bánh ngọt? Không ngon à?” Sau khi đi ra ngoài ban công, Chu Hoài Ngạn hỏi.

Tống Kinh Hi: “Không phải là không ngon, chẳng qua là vừa nãy em ăn linh tinh đủ thứ rồi nên không thấy đói bụng thôi, bây giờ có thể nếm thử một miếng.”

Chu Hoài Ngạn cầm con dao ở bên cạnh lên, cô tự nhiên đưa đ ĩa qua: “Em muốn miếng dâu tây bên kia.”

“Ừ.”

“Mấy người đó đi rồi sao?”

“Chắc là vậy.”

“Sao vừa rồi anh còn xã giao với người ta?”

Chu Hoài Ngạn đưa bánh ngọt đã cắt xong cho cô: “Có mấy người bên phía đối tác tới chào hỏi vài câu.”

“À, vậy lát nữa anh chơi với bọn em đi, đừng nói chuyện với họ nữa.”

Bữa tiệc tối nay là để chúc mừng Tống Kinh Hi, cho nên Chu Hoài Ngạn cũng dễ nói chuyện: “Anh biết rồi, để anh bảo Trần Mục Phi cản mấy người đó lại.”

“Vâng!”

Cắn một miếng bánh ngọt vào miệng, vị sữa đậm đà hòa quyện với những miếng dâu tây, cả khoang miệng đều tràn ngập hương vị ngọt ngào, tâm trạng của Tống Kinh Hi cũng y hệt như vậy. Cô nhìn Chu Hoài Ngạn: “Anh không ăn à?”

Chu Hoài Ngạn nói: “Em ăn đi.”

“Nhưng ăn rất ngon.”

Chu Hoài Ngạn không mấy hứng thú với những món bánh kem quá ngọt này, anh liếc nhìn chiếc bánh ngọt, tựa như đang cân nhắc xem có nên cắt thử một miếng không.

Tống Kinh Hi cong môi, dùng ngón trỏ nghịch ngợm lấy một miếng bơ rồi phết lên khóe miệng anh.

“Anh nếm thử trước đi, thử xem có hợp khẩu vị của anh không!”

Chu Hoài Ngạn bị bất ngờ, chưa kịp né tránh đã cảm giác được khóe miệng bị trét bơ, hương vị ngọt ngào vờn quanh chóp mũi, cố gắng chạm tới đầu lưỡi.

“Tống Kinh Hi.” Anh trừng mắt nhìn cô.

Tống Kinh Hi bưng đ ĩa bánh ngọt, khom lưng cười lớn: “Anh ăn đi, ăn ngon lắm!”

Chu Hoài Ngạn có chút bất đắc dĩ: “Em được đằng chân lân đằng đầu đúng không?”

“Đâu có! Em chỉ muốn cho anh nếm thử thôi mà.” Tống Kinh Hi ngước mắt nhìn anh, anh giơ tay muốn lau lại ngại dính vào tay nên ngừng lại, hình như đang tìm khăn giấy.

Tống Kinh Hi vô cùng vui vẻ, cảm thấy trên mặt anh bị dính bơ cũng rất đáng yêu. Nhưng dưới ánh mắt của Chu Hoài Ngạn, cô vội vàng kiềm chế lại: “Được rồi được rồi, em sai!”

Dứt lời, cô đứng thẳng người dậy, đi tới.

Lúc này Chu Hoài Ngạn đang muốn vào trong tìm giấy ăn để lau đi, nhưng giây tiếp theo, anh chợt nhìn thấy Tống Kinh Hi đi tới trước mặt, hai người vốn đã cách nhau rất gần nên cô chỉ cần đi hai bước là đã tới trước mặt anh.

Anh khẽ nhướng mày, tưởng rằng cô còn muốn nghịch ngợm, đang định bảo cô là ‘Đừng lộn xộn nữa’ thì bỗng dưng cô vươn tay tới.

Nhưng lần này trên đầu ngón tay của cô không có bơ, cũng không phải đến chọc anh.

Chu Hoài Ngạn hơi ngẩn ra, cảm thấy khóe miệng bị đầu ngón tay ấn xuống, giây tiếp theo đã nhìn thấy bơ dính trên đầu ngón tay cô.

“Anh không ăn thì thôi, để em ăn.” Bởi vì đã uống chút rượu nên gò má cô hơi ửng đỏ. Lúc nói câu này, ánh mắt cô sáng ngời như những vì sao tỏa sáng trên bầu trời đêm. Cô cũng không kiêng nể gì, dường như không hề cảm thấy có gì không hợp lý, thẳng thừng đưa ngón trỏ vào miệng.

Đồng tử Chu Hoài Ngạn co rụt lại, lập tức nắm lấy cổ tay cô, sức mạnh rất khác biệt. Cổ tay cô như bị khảm vào lòng bàn tay anh, anh dễ dàng khống chế mọi động tác của cô.

Nhưng tay cô không thể động đậy, còn đầu thì chưa chắc.

Chu Hoài Ngạn trơ mắt nhìn cô hơi cúi đầu xuống, lè lưỡi ra li3m đầu ngón tay, sau đó ngậm cả vào trong miệng. Dưới ánh trăng, đầu ngón tay dính đầy nước bọt.

“Tống Kinh Hi!” Hơi thở của anh hơi ngưng trệ.

Cô ngước mắt, đối diện với ánh mắt tức giận của anh: “Sao thế ạ?”

Lồ ng ngực Chu Hoài Ngạn phập phồng: “Bỏ xuống, em làm gì vậy?”

“Ăn bánh đó.”

“Em…”

Bôi bánh ngọt lên miệng anh vốn chỉ là trò đùa, nhưng lau đi rồi lại cho vào miệng thì mùi vị đã thay đổi.

Nhưng nhìn vẻ mặt của cô, dường như cô không hề nhận ra ăn bánh kem trên môi đàn ông là có gì không thích hợp.

Huyệt thái dương Chu Hoài Ngạn giật giật, cảm thấy hành vi này quá mức đốt lửa, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nói như thế nào.

“Em không ngại bẩn à?” Im lặng một lát, anh nói.

Tống Kinh Hi thả tay xuống, đôi mắt cụp xuống hơi lấp lóe, lúc ngước mắt lên lại nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo ý cười: “Đâu có bẩn, miệng của anh sao lại bẩn được.”

“….”



Sau khi Trần Mục Phi và Mạnh Vũ tiễn nhóm người đến từ phòng bao khác đi thì anh ta cũng đến khu vực ca hát, chuẩn bị chơi với mấy bạn trẻ kia.

Vừa ngồi xuống đã thấy Tống Kinh Hi và Chu Hoài Ngạn một trước một sau từ ngoài ban công đi vào.

Trần Mục Phi nói: “Kinh Hi, qua đây hát đi.”

“Ồ.”

Tống Kinh Hi đi tới khu vực ca hát, Trần Mục Phi lại giơ tay chào hỏi Chu Hoài Ngạn, nhưng chỉ thấy sắc mặt của anh rất nhạt nhẽo. Anh cũng không ngồi xuống mà đi thẳng đến quầy bar.

“Anh tôi không tới hát à?”

Trần Mục Phi cũng không có gì ngạc nhiên: “Cậu ấy không thích nghe người ta la hét.”

“À, cũng đúng.” Chu Tự Nam tự thấy mình hát cũng không đến nỗi nào, nhưng Trình Tiếu Khải thì ôi thôi, lần nào hát cũng rống rất to, tốt nhất là đừng để anh trai của cậu ta nghe ở khoảng cách gần.

Không ai cảm thấy Chu Hoài Ngạn không tham gia là có vấn đề gì, chỉ có Tống Kinh Hi chọn bài hát xong trở về mới liếc nhìn anh một cái.

“Kinh Hi, còn uống nữa không?” Lúc vừa hát vừa chơi game Hứa Thanh đã uống không ít, cô ấy chạy đến hỏi cô.

Tống Kinh Hi cười với cô ấy: “Uống đi.”

Hơn một tiếng sau, mấy người họ hát hò chơi đùa cũng đã mệt mỏi.

Tống Kinh Hi cố gắng không uống nhiều, nhưng cũng đã hơi say.

“Để anh bảo người đưa Hứa Thanh và Tiếu Khải về nhà, Tự Nam, trong nhà em có người tới đón đúng không?” Trước khi tan cuộc, Trần Mục Phi hỏi.

Chu Tự Nam gật đầu: “Đúng ạ.”

“Được, vậy chúng ta ai về nhà nấy thôi, chúc cho các em có một cuộc sống đại học vui vẻ nhé.”

“Cảm ơn anh Mục Phi.”

Sau khi ra khỏi cửa, Tống Kinh Hi đi thẳng vào xe Chu Hoài Ngạn.

Chu Tự Nam và Trình Tiếu Khải vẫn chưa biết hai người sống chung nhà, nhưng cũng không cảm thấy có gì không ổn, dù sao hai đều ở cùng một khu chung cư, về cùng nhau cũng là chuyện bình thường.

“Anh, vậy em về nhà trước nhé.” Chu Tự Nam đứng ngoài xe chào hỏi Chu Hoài Ngạn.

Chu Hoài Ngạn gật đầu: “Trên đường chú ý an toàn.”

“Vâng ạ.” Chu Tự Nam cúi thấp người, lại nói với Tống Kinh Hi, “Này, cậu không say chứ?”

Tống Kinh Hi khoát tay đáp lại, nghiêng người sang một bên không nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chu Tự Nam nghĩ tối nay cô uống ít hơn lần ở bãi biển, hẳn sẽ không bất tỉnh nổi, bèn quay về xe của mình.

Tất cả mọi người giải tán, cửa sổ xe đóng lại, Chu Hoài Ngạn bảo tài xế xuất phát.

Nói xong, anh cũng không nói gì, trên đường trở về anh hơi ngả người về phía sau, giống như đang ngủ nghỉ ngơi vậy.

Tống Kinh Hi ngồi im tại chỗ, đầu óc choáng váng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn anh muốn nói gì đó, nhưng ngại vẫn còn tài xế ở phía trước nên đành nhịn xuống.

Mãi cho đến khi xe dừng ở gara, hai người xuống xe, Tống Kinh Hi mới mở miệng nói: “Em hơi choáng.”

Tài xế đã rời đi, hai người đứng trước thang máy gara.

Vừa nãy ở trong xe Chu Hoài Ngạn đã ngửi thấy mùi rượu: “Trước đó anh đã bảo em là uống có chừng mực mà đúng không?”

“Đúng vậy.” Tống Kinh Hi nhích một bước tới bên cạnh anh, “Nhưng hôm nay em vui, vui thì nên uống nhiều một chút.”

Tối nay cô mặc một chiếc váy màu trắng bạc, kiểu dáng vừa vặn, cũng khá mỏng manh, vừa dính sát vào cánh tay anh là anh gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp sau váy.

Đồng tử của Chu Hoài Ngạn hơi co lại: “Đứng vững nào.”

“Nhưng em đứng không vững, anh đỡ em chút đi…”

Thang máy đến, Chu Hoài Ngạn đi vào trước, sau khi quay đầu lại thì thấy Tống Kinh Hi nghiêng đầu đứng yên tại cỗ, đáng thương nhìn anh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Chu Hoài Ngạn hít sâu một hơi, sợ cô ngã nên vẫn bước lùi lại, nắm lấy cánh tay cô rồi kéo cả người cô vào thang máy.

“Em không thể khiến cho người khác bớt lo được sao.”

“Em khiến người khác lo lắng đến vậy sao… Nhưng em đâu có làm gì?” Thang máy từ từ đi lên, Tống Kinh Hi ngẩng đầu, cằm đập vào vai anh, “Em chỉ hơi chóng mặt thôi mà.”

“Biết sẽ chóng mặt thì đừng uống nhiều như thế.”

“Nhưng lần này em thật sự không uống nhiều, đầu óc của em vẫn có thể suy nghĩ được rất nhiều chuyện.”

Đinh, thang máy tới nơi.

Chu Hoài Ngạn đi ra ngoài, dẫn theo Tống Kinh Hi đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo: “Em có thể nghĩ được chuyện gì?”

“Nghĩ… nghĩ vì sao vừa rồi anh lại tức giận như vậy.”

Cửa mở, đèn ở cửa trước sáng lên, Chu Hoài Ngạn đứng dưới ánh đèn, cúi đầu nhìn cô. Anh đứng ngược sáng làm cho ánh mắt càng trở nên tối tăm, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt: “Em nói xem.”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức Tống Kinh Hi cảm giác giờ phút này rượu đã tan đi hết, cô có thể nghe thấy rõ nhịp tim thấp thỏm của mình.

Cô cảm thấy anh đã nhận ra điều gì đó.

Nhưng cô không sợ anh phát hiện ra.

Thế là Tống Kinh Hi đứng thẳng người lên, cũng mặc kệ mình không có tính toán cẩn thận gì, đón lấy ánh sáng chói mắt, không chút kiêng dè nói: “Nhưng em thấy việc đó không có gì sai trái cả.”