Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao

Chương 24: [Trúng tuyển]




Sau khi đi câu cá trên biển về, bọn họ lại tổ chức một bữa tiệc hải sản thịnh soạn khác.

Con cá lớn do Tống Kinh Hi câu được đặt ở chính giữa bàn ăn, đầu bếp dùng phương thức nướng để chế biến, nhìn qua rất ngon và hấp dẫn, bữa ăn vừa kết thúc thì con cá cũng bị quét sạch.

Bởi vì hôm nay mọi người cùng ăn tối nên Tống Kinh Hi không dám uống rượu, cơm nước xong cô đi tản bộ trên bãi biển một lát rồi cùng Hứa Thanh quay về phòng.

Phòng Tống Kinh Hi có một ban công, trên ban công còn có ghế đu, sau khi hai người trở về phòng thì ngồi trên ghế đu nhàn nhã ngắm phong cảnh, đột nhiên nghe thấy cửa ban công của tầng bên cạnh cũng mở ra.

Quay đầu lại nhìn, chợt thấy là Điền Viện.

Khoảnh khắc nhìn thấy hai người họ Điền Viện cũng khá là bất ngờ, sau đó cô ta đi tới, đứng cách lan can nói: “Ăn đồ ăn vặt không, em gái?”

Hai ngày nay Tống Kinh Hi không tiếp xúc với Điền Viện nhiều, nhưng không thể không thừa nhận rằng cô ta rất biết cách đối nhân xử thế.

Hứa Thanh nhìn Tống Kinh Hi vẫn luôn giữ im lặng, bởi vì trong mắt cô ấy người này là tình địch của chị em mình, cho nên cô ấy không thể nào thể hiện sự tử tế của mình trước được.

“Được ạ, cám ơn chị.” Tống Kinh Hi nể mặt đứng lên, nhận lấy kẹo dẻo trong tay cô ta, “Chị Điền Viện, chị cũng ăn cái này sao?”

“Sao vậy, bộ nhìn chị không giống với người hay ăn kẹo lắm à? Chị cũng đâu có già lắm đâu nhỉ?”

Tống Kinh Hi tựa vào lan can, nói: “Chị không già. Là em tưởng những người có dáng người đẹp như chị bình thường không ăn đồ ăn vặt thôi.”

Bất kể là kiểu phụ nữ nào thì cũng thích nghe câu nói này, trên gương mặt Điền Viện nhuốm ý cười, nói: “Thỉnh thoảng chị cũng có ăn, buông thả một chút ấy mà. Em gái thì sao, có hay ăn không?”

“Đương nhiên là em có ăn. Có điều em ăn nhiều cũng dễ mập.”

Tống Kinh Hi ăn hai viên kẹo dẻo rồi đưa phần còn lại cho Hứa Thanh.

Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng động, Tống Kinh Hi nhìn thấy Trần Mục Phi và Chu Hoài Ngạn từ trong nhà đi ra ngoài, ánh mắt cô sáng lên, gọi anh: “Anh! Hai người đi đâu vậy?”

Nghe thấy âm thanh, hai người phía dưới ngoái đầu lại nhìn.

Trần Mục Phi đáp: “Bọn anh đi mua chút bia với đồ nhắm.”

Tống Kinh Hi: “Vừa mới ăn cơm tối xong chưa được bao lâu lại ăn nữa ạ!”

Trần Mục Phi: “Chủ yếu là để uống với rượu.”

“Uống rượu gì vậy ạ? Các anh lại uống rượu… em cũng muốn uống.”

Chu Hoài Ngạn ngẩng đầu nhìn cô: “Đi ngủ đi.”

Tống Kinh Hi hừ một tiếng: “Em không uống nhiều đâu, chỉ uống một ly với các anh thôi.”

Trần Mục Phi: “Vậy cũng được, em muốn ăn gì?”

“Em muốn ăn~”

“Đi thôi.”

Tống Kinh Hi còn chưa nói xong thì Trần Mục Phi đã bị Chu Hoài Ngạn lôi đi, hiển nhiên là anh không muốn cho cô tham gia.

“Này! Chu Hoài Ngạn!!”

“Em muốn ăn gì, để chị gọi điện thoại cho Hoài Ngạn bảo lát nữa cậu ấy mua về cho em.” Sau khi người phía dưới đi xa, Điền Viện liếc nhìn cô, nói.

Tống Kinh Hi trầm mặc giây lát rồi cười nói: “Thôi bỏ đi, anh ấy không cho em uống rượu, không được uống rượu thì em cũng không muốn ăn nữa.”

Điền Viện: “Cũng phải, ở độ tuổi của em không nên uống nhiều rượu quá.”

Ngoại trừ Chu Hoài Ngạn ra thì Tống Kinh Hi không hề thích người khác quản thúc cô. Cô xoay người định trở về phòng: “Nóng quá, chúng ta vào trong thôi.”

“Kinh Hi.”

Tống Kinh Hi dừng bước, quay người lại: “Sao vậy ạ?”

“Thấy em thân thiết với Hoài Ngạn như thế, cho chị hỏi thăm một câu được không?” Điền Viện cười khẽ nói, “Em có biết bên cạnh anh ấy có cô gái nào không? Kiểu thích anh ấy đó?”

Tống Kinh Hi giật mình: “….Không ạ.”

“Vậy em có thể giúp chị để ý được không, nếu sau này có cô gái khả nghi nào xuất hiện thì nói cho chị biết một tiếng?”

Sắc mặt Tống Kinh Hi rõ ràng đã lạnh xuống: “Chuyện này thì không được.”

Điền Viện chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô: “Vì sao?”

“Bởi vì đây là chuyện riêng tư của anh ấy. Hơn nữa chị Điền Viện, không phải anh ấy đã từ chối chị từ lâu rồi sao?” Nói xong, Tống Kinh Hi xoay người kéo Hứa Thanh vẫn đang hóng hớt đi vào trong phòng.

Gió đêm thổi tung mái tóc của Điền Viện, cô ta nhìn cánh cửa ban đóng kính bên cạnh, hồi lâu sau mới cười khẽ một tiếng.

Quả nhiên.

——

Hai ngày sau, đoàn người trở về thành phố Minh Hải.

Buổi tối sau khi về tới nhà, Tống Kinh Hi chạy đến thẩm mỹ viện mua gói dưỡng trắng và dưỡng ẩm da, sử dụng xong thấy rất dễ chịu, còn dùng thẻ phụ Chu Hoài Ngạn cho để tính tiền.

Mấy ngày tiếp theo cô không ra ngoài nữa, chỉ yên lặng ở nhà chờ điểm thi.

“Gần đây Chu Hoài Ngạn hay ở nhà lắm, thỉnh thoảng buổi tối có ra ngoài xã giao…… À, đương nhiên là không có Điền Viện, bởi vì bọn họ không làm việc chung. Tớ đâu có hoảng gì, anh ấy đã từng từ chối chị ta rồi, mấy ngày đi biển chơi đó cũng không thấy gì cả.”

Bên ngoài ánh nắng chói chang, Tống Kinh Hi ở trong phòng mở điều hòa đắp chăn, gọi điện thoại cho Hứa Thanh, “Nhưng tớ không ngờ chị ta vẫn chưa hết hy vọng, lần trước còn bảo tớ để ý giúp chị ta.”

Hứa Thanh: “Cho nên cậu phải hành động nhanh lên. Cậu định khi nào thì tỏ tình?”

Tống Kinh Hi hạ thấp giọng: “Từ từ đã… Ít nhất cũng phải chờ có kết quả thi, lấy được thư thông báo trúng tuyển.”

…..

Sau khi nói chuyện với Hứa Thanh xong, Tống Kinh Hi ra khỏi phòng nhưng không thấy Chu Hoài Ngạn đâu. Cuối cùng cô nghe thây tiếng động, bèn đi đến phòng thay đồ.

Anh đang ở bên trong thay quần áo, trông như đang chuẩn bị đi ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy?” Nhìn cô thò đầu vào, Chu Hoài Ngạn hỏi một câu.

Tống Kinh Hi đi tới: “Không có gì, anh muốn đi đâu à?”

“Công ty.”

“À.” Tống Kinh Hi đứng sang bên cạnh nhìn anh thắt cà vạt, “Ngày mai là có điểm thi rồi.”

“Ừm, em hồi hộp à?”

Nói không hồi hộp là giả, dù sao cô cũng đã chăm chỉ bao lâu nay.

“Có một tí ti.” Tống Kinh Hi nói, “Chẳng may em làm bài thi không tốt thì làm sao bây giờ? Lỡ như không đỗ đại học Minh Hải thì hỏng bét hết.”

“Cứ phải là đại học Minh Hải à?”

“Đúng vậy, em muốn làm đàn em của anh.”

Chu Hoài Ngạn thắt cà vạt, nở nụ cười: “Vậy chúc em may mắn nhé.”

Chắc chắn phải may mắn thôi, bởi vì cô không chỉ muốn làm đàn em của anh mà còn muốn làm bạn gái anh nữa.

Tống Kinh Hi mỉm cười, thấy cà vạt của anh hơi lệch bèn tiến lên một bước đưa tay chỉnh lại: “Bị lệch rồi, để em giúp anh.”

Bóng người bên cạnh bỗng nhiên nhích tới, Chu Hoài Ngạn còn chưa kịp phản ứng thì hơi thở của cô đã đột ngột đến gần. Một mùi hương trái cây tựa như mùi dầu gội đầu thoang thoảng bỗng chốc bao trùm xung quanh anh.

Chu Hoài Ngạn sửng sốt, cụp mắt xuống, chợt thấy cô gái trước mặt đang nhìn chằm chằm vào cổ áo anh, hàng lông mi cong dài khẽ chớp chớp, khuôn mặt vốn hơi tròn trịa đáng yêu nay đã có những đường nét rõ ràng và thanh tú hơn.

“Được rồi.” Cô nhanh chóng thu tay lại, ngước mắt nhìn anh, trong mắt đầy ý cười.

Có thể là do vừa rồi bọn họ đột nhiên sát lại quá gần, hoặc có thể là mùi hương trái cây thoang thoảng kia đã đánh thức điều gì đó, Chu Hoài Ngạn bỗng nhiên phát hiện Tống Kinh Hi đúng là đã trưởng thành, không chỉ về mặt chiều cao.

——

Ngày hôm sau, Tống Kinh Hi thức dậy rất sớm, dù lo lắng cho thành tích thi cử nhưng cô vẫn cố gắng không khiến mình quá hoảng loạn. Cô bật TV lên, chuyển đến chương  trình giải trí bình thường thích xem nhất.

Xem nguyên một ngày trời, cuối cùng cô cũng đợi được đến buổi tối. Chu Hoài Ngạn về nhà, mang cho cô bữa tối.

Cô ăn cơm trong tình trạng không mấy tập trung, sau khi ăn xong lại vùi vào sô pha trong phòng khách, tiếp tục xem chương trình giải trí.

Thời gian kiểm tra thành tích thi ở thành phố Minh Hải là tám giờ tối. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến bảy giờ năm mươi lăm phút, Chu Hoài Ngạn ra khỏi phòng, trong tay còn cầm theo máy tính bảng, ngồi xuống sofa.

“Gần đến giờ đăng nhập rồi, em dùng điện thoại hay là máy tính bảng?”

“Dùng máy tính bảng đi.” Cô nghiêm mặt, cầm lấy máy tính bảng bắt đầu nhập thẻ dự thi vào cổng tra cứu, lần đầu nhập sai, phải làm lại lần nữa.

Chu Hoài Ngạn nhìn thấy vậy thì cười khẽ: “Đừng căng thẳng quá, dù có thế nào thì em cũng đã cố gắng hết sức rồi.”

“….Ồ.”

Nhập xong thẻ dự thi và mật khẩu, Tống Kinh Hi nhìn chằm chằm thời gian, hô hấp dần dần chậm lại.

Bảy giờ năm mươi bảy, năm mươi tám, năm mươi chín……Đúng giờ.

Vẻ mặt cô hơi thay đổi, nhấn nút đăng nhập, trang web lập tức thay đổi.

“Thế nào, bao nhiêu điểm?”

Tống Kinh Hi ôm máy tính bảng ngã xuống sô pha, chỉ để cho mình nhìn thấy điểm số đầu tiên.

Thấy cô nhìn cứ chằm chằm vào màn hình, trong lòng Chu Hoài Ngạn thầm có chút suy đoán. Im lặng giây lát, anh vươn tay vỗ vào cánh tay cô: “Không sao, không nhất thiết phải là đại học Minh Hải. Thành phố Minh Hải vẫn còn rất nhiều trường đại học tốt, hoặc là sang thành phố khác cũng được ——”

“Đậu rồi.”

“Hả?”

“Đậu rồi!!!”

Người vốn đang nằm trên sofa đột nhiên ném chiếc máy tính bảng đi, ngồi phắt dậy rồi lao về phía anh, dùng cả hai tay ôm chặt lấy cổ anh, kéo cả người anh cùng ngã xuống sofa.

“685! Dựa theo điểm xét tuyển năm ngoái của đại học Minh Hải đối với học sinh thành phố thì đủ rồi!”

Chu Hoài Ngạn nghe được vậy thì thật lòng mừng cho cô, nhưng tư thế của hai người lúc này cũng khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng. Tốc độ cô nhào tới quá nhanh, còn ôm quá chặt, nửa cơ thể trưởng thành của cô cứ thế áp vào người anh, anh lập tức giơ tay đỡ lấy cánh tay cô: “Tống Kinh Hi, em đứng dậy đã.”

“Em thi đậu rồi! Em đã biết em nhất định sẽ thi đậu mà!” Cô không để ý đến lời anh nói, dụi loạn xạ vào cổ anh giống như một chú chó con, mái tóc mềm mại của cô cọ vào ngực, cổ và má anh.

Sắc mặt Chu Hoài Ngạn thoáng cứng đờ, anh cảm giác được mùi hương trái cây thoang thoảng kia đang cách anh cực kỳ gần.

“Chu Hoài Ngạn, em thông minh lắm đúng không? Lúc còn học lớp 11 thành tích của em vẫn còn kém một bậc, thế mà chỉ mới một năm em đã đuổi kịp rồi!”

Cô siết chặt vòng tay khiến Chu Hoài Ngạn không thể làm gì được, cũng bị giọng nói vui vẻ của cô ảnh hưởng: “Ừm, thông minh lắm, em đứng lên trước đã.”

“Nhưng em cũng đã rất cố gắng, cả đời này em chưa bao giờ cố gắng như vậy.” Cô thấp giọng nói.

Chu Hoài Ngạn thoáng khựng lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng. Anh biết Tống Kinh Hi từ nhỏ đã được nuông chiều, mọi thứ đều nằm trong tầm với của cô, cũng chưa bao giờ cô phải nỗ lực như vậy.

Cho nên khoảng một năm trở lại đây, anh không ngờ là cô lại kiên trì được như thế.

“Ừm, em thật sự rất giỏi.”

Trên TV vẫn đang phát chương trình giải trí, âm thanh lớn đến mức gần như lấn át cả giọng nói của bọn họ, nhưng Tống Kinh Hi hiện tại dường như có thể chặn lại hoàn toàn, ngoại trừ bản thân và Chu Hoài Ngạn ra thì cô không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.

Ôi… Làm sao bây giờ, cô lại hơi muốn khóc rồi.

“Đã nghĩ ra chọn chuyên ngành gì chưa?” Trong lúc cô đang ngẩn người, Chu Hoài Ngạn rút tay cô ra khỏi cổ anh.

Hơi thở và cơ thể tách rời, anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Tống Kinh Hi ngồi dậy, mái tóc của cô rối bù, mắt hơi đỏ hoe.

Chu Hoài Ngạn nhìn cô, khẽ nhướng mày: “Sao thế, kích động đến mức muốn khóc nhè à?”

“Em nào có.” Tống Kinh Hi hất tóc về phía sau, nói, “Chắc là em sẽ chọn chuyên ngành Quản lý kinh tế.”

Chu Hoài Ngạn có chút bất ngờ: “Tại sao?”

“Bởi vì em muốn biết chính xác gia đình em đã gặp phải vấn đề gì, cũng muốn biết cách quản lý và điều hành một doanh nghiệp. Những gì ông ấy không làm được, em có thể làm được.”

Đã lâu lắm rồi Tống Kinh Hi mới nhắc tới Tống Lập Thanh.

Chu Hoài Ngạn: “Ông ấy biết năm nay em thi đại học, cũng biết em sắp có kết quả thi, nếu ở bên kia không có vấn đề gì lớn thì chắc là ông ấy sẽ liên lạc với em sớm thôi.”

Ánh mắt Tống Kinh Hi hơi lóe lên, cô nói: “Em không quan tâm, dù sao cũng đã lâu lắm rồi ông ấy không liên lạc với em. Có đứa con gái này hay không đối với ông ấy cũng đâu có quan trọng gì.”

Chu Hoài Ngạn: “Chắc là có chuyện khó nói.”

“Bất kể thế nào thì cũng không nên cắt đứt liên lạc một thời gian dài như thế. Thôi bỏ đi, em không muốn nghĩ đến nữa. Bây giờ điều quan trọng nhất là em đã thi đậu đại học Minh Hải.” Tống Kinh Hi không muốn nhắc tới chuyện khiến mình mất hứng, cô hít nhẹ một hơi, đưa tay về phía Chu Hoài Ngạn: “Đúng rồi, phần thưởng của em đâu?”

Tốc độ lật mặt đúng là rất nhanh.

Chu Hoài Ngạn khẽ bật cười, nói: “Em muốn thưởng gì?”

Tống Kinh Hi chần chờ giây lát, đột nhiên thu tay lại: “Chuyện này, phải để em suy nghĩ thật kỹ đã.”