Cùng Em Ôm Lấy Thời Gian

Chương 3: Chương 3:




 
Chương 3 - Sữa chua
 
Hứa Điển có đôi tay rất đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Vì để thuận tiện làm việc sửa chữa đồ đạc, cậu cũng không để móng tay, móng tay hình bầu dục không có một chút dơ bẩn.
 
Một đôi tay xinh đẹp như thế, độ linh hoạt cũng hơn hẳn người thường.
 
Tay trái Hứa Điển nâng quyển sổ lên, bút bi trong tay phải xoay chuyển như bay, nhanh đến mức còn nhìn thấy tàn ảnh dư lại.
 
"Lâm, Tuệ." Hứa Điển nhẹ giọng nói khẽ, ở trên tờ giấy trắng lưu loát viết xuống mấy chữ.
 
Ngòi bút tiếp xúc với mặt giấy phát ra âm thanh sàn sạt, còn viết khá nhiều nét, nhìn động tác cô cũng có thể bổ ra trong đầu mấy chữ hoàn chỉnh: dọc ngang thẳng
 
Tuệ.
 
Khi còn bé lúc mới học viết chữ, bốn đứa trẻ trong hẻm Yên Đại đã từng luyện tập viết tên của nhau. Bọn họ đều nhất trí đồng ý rằng, chữ Tuệ trong Lâm Tuệ là chữ khó viết nhất, tiếp theo là chữ Huy, đơn giản nhất là chữ Điển.
 
Nhưng Lâm Tuệ không ngại, cô thích tên của chính mình: "Mình sinh ra vào mùa thu, Tuệ đại diện cho mùa thu, Tên của các cậu có hàm nghĩa như mình sao?"
 
Đại Ngư Tiểu Ngư đều lắc lắc đầu. Hứa Điển im lặng một lúc, nói: "Cha của mình đã tra từ điển rất lâu."
 
Lý do đặt tên cực kỳ đơn giản thô bạo, viết lên cũng ít nét, nhưng trong tổ bốn người ấy, thì chữ của Hứa Điển là xấu nhất. 
 
Lâm Tuệ không cần nhón chân xem sổ tên, cũng có thể đoán ra Hứa ĐIển viết tên của cô nhìn xấu thế nào, xiêu xiêu vẹo vẹo giống như chữ của học sinh tiểu học, thậm chí có khi còn không bằng đâu.
 
Viết xong, Hứa Điển lại nói: "Tập trung xếp hàng, không được nói chuyện."
 
Lâm Tuệ hừ nhẹ một tiếng, ghi tên thì ghi tên, có gì ghê gớm chứ.
 
Chờ đến khi nhóm trực nhật đi xa, lão Cẩu mới len lén kéo đồng phục của Lâm Tuệ, cố gắng đè thấp giọng, nói: "Chị Tuệ, chị không lo lắng sao?"
 
Lâm Tuệ không hiểu ý cậu ta: "Có cái gì phải lo lắng?"
 
"Không phải năm nay chị muốn được bình chọn làm học sinh ba tốt sao? Hiện tại bị ghi tên, chỉ sợ đến cơ hội cũng không có đâu." Lão Cẩu nói.
 
Lâm Tuệ: "..."
 
Dựa vào cái gì, sao không nói sớm.
 
Mục tiêu thi đại học của Lâm Tuệ là Bắc Đại. Lấy thành tích ổn định bây giờ của cô thì không thành vấn đề, nhưng muốn vào danh sách trúng tuyển sớm thì có vẻ không cạnh tranh nổi. Nhưng nếu được bình chọn là học sinh ba tốt của trường thì tình thế lại khác.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, phương pháp giải quyết chỉ có một cách: Hứa Điển.
 
Chờ hết giờ chào cờ, Lâm Tuệ lấy cớ trốn vào WC nữ, lấy di động mở QQ ra, tìm được QQ của Hứa Điển.

 
Ảnh đại diện của Hứa Điển là cái cây đa già cao lớn ở nhà họ Hứa. Còn chụp đến thật đẹp, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu xuống, tràn ngập hơi thở của mùa hè giữa trưa nắng, thật không phù hợp với hình tượng khối băng của cậu cho lắm.
 
Nick name ngược lại rất Hứa Điển, là một nét "`"
 
Lâm: "Cậu thật sự ghi tên mình?"
 
Tin nhắn đã gửi đi, cho đến hết tiết thứ nhất mới nhận được hồi âm.
 
`: "Ừ."
 
Lúc này, Lâm Tuệ đang cùng lão Cẩu tránh ở sau bàn chơi chém trái cây (Fruit Ninja). Hai người ngang tài ngang sức, cô lại lơ đãng chém vào quả bom. Boom, Game over.
 
Thua game không có gì phải ngại, nhưng nhìn đến câu trả lời ngắn gọn của Hứa Điển, Lâm Tuệ cảm thấy mình thật sự muốn nổ tung.
 
Ừ cái em gái ngươi!
 
Tình cảm thanh mai trúc mã mười bảy năm trời, cậu lại không cho cô một chút mặt mũi nào! Như vậy còn là người sao!
 
Lâm: "Xóa đi!!!"
 
Lâm Tuệ dùng đến ba dấu chấm than, ý đồ muốn Hứa Điển cảm thấy quan trọng. Đáng tiếc, vô dụng.
 
`: "Không."
 
Lâm Tuệ có một loại cảm giác bị người ta bóp chặt yết hầu không thể hô hấp nổi.
 
Cô biết Hứa Điển có khuynh hướng thích gây khó dễ với cô. Từ sau khi biết ý thức giới tính, hai người đi trên đường cách nhau ngày càng xa. Trước mặt gia đình hai bên còn có thể giả vờ hài hòa, nhưng ngấm ngầm nhìn nhau không thuận mắt.
 
Được rồi, học sinh ba tốt không cần nghĩ đến nữa.
 
Lâm Tuệ tự an ủi chính mình, sau này còn có thi tiếng Anh, thi được kết quả cao có thể vượt qua học sinh ba tốt. Giây tiếp theo, di động rung liên tiếp vài lần.
 
`: "Còn chưa nộp danh sách."
 
`: "Tên có thể xóa, trước khi tan học lấy sữa chua ra đổi."
 
Lâm Tuệ nhìn chằm chằm hai chữ sữa chua, không thể không lâm vào trầm tư.
 
Lâm Tuệ hoài nghi có phải Hứa Điển vụng trộm luyện được thuật phong nhĩ, trước khi chào cờ lão Cẩu mới nói sẽ dùng sữa chua hối lộ cô, hiện tại Hứa Điển lại nói với cô muốn sữa chua.
 
Cách tiếng chuông vào học vang lên còn có một phút đồng hồ. Tiết cuối cùng là tiết tiếng Anh.
 
Lâm Tuệ quay đầu gõ gõ bàn sau, "Này, lão Cẩu.”
 

Lão Cẩu còn đang chém trái cây, ngón tay đang điên cuồng trên màn hình vạch tới vạch lui. Cậu ta cũng không ngẩng đầu lên, "Nói."
 
Lâm Tuệ: "Một lọ sữa chua nguyên vị hiệu Sĩ Tạ, 30 câu trắc nghiệm, đồng ý không?"
 
Ở tại loại thành thị nhỏ tuyến mười tám của bọn họ, Sĩ Tạ đã được xem như thương hiệu sữa chua cao cấp. Một chai năm đồng rưỡi, là tiền của một bữa cơm.
 
Lão Cẩu bớt thời gian liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường một cái, còn có 30 giây sẽ vào lớp.
 
Cậu ta nắm tay, làm thành quyền. "Thành giao."
 
-
 
12 giờ, chuông tan học vang lên, Lâm Tuệ dùng bút đỏ tự chấm đáp án đã có, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên lầu một trận loảng xoảng loảng xoảng vang lên, một dòng người mênh mông cuồn cuộn từ trên cầu thang chạy xuống, ở tầng cuối cùng tụ tập như sóng biển, lao thẳng đến nhà ăn.
 
Diệp Thanh Thanh ngồi cùng bàn trợn mắt há hốc mồm, "Này..."
 
"Có nhớ một bài thơ học lúc tiểu học hay không, tên là >?" Lâm Tuệ đã thấy nhiều lần nên cũng không lạ, "Nếu hiện tại cậu đứng ở khu dạy học nhìn về phía nhà ăn, giống như thân đang ở sông Tiền Đường."
 
Các lớp khác như sói đói xổng chuồng, chỉ có lớp 2 ban tự nhiên, luôn luôn là kiểu năm tháng yên bình.
 
Diệp Thanh Thanh lo lắng, "Chờ lát nữa chúng ta còn có cơm mà ăn không?"
 
"Đừng nghĩ nữa, cũng không nhìn xem trên bục giảng là ai." Lão Cẩu ở sau lưng chém một câu.
 
Tiết cuối cùng buổi sáng của lớp 2 ban xã hội là lịch sử. Giáo viên lịch sử là một cô giáo mập mạp, cận đến năm độ, cười rộ lên đặc biệt giống một nữ diễn viên thời xưa ở Hongkong, bởi vậy bọn học sinh đều thích gọi cô ấy là Chị Phì.
 
Chị Phì nổi danh với câu nói: "Cho cô thêm hai phút nữa, cô giảng xong đề này chúng ta sẽ tan học".
 
Hai phút, lấy hai đốt ngón tay nhân với năm. Đề này, các ngón khác cho các đề khác. 
 
Mọi người trong lớp đã đói đến không chịu nổi, chị Phì lại bày ra câu danh ngôn bất hủ, "Cho cô thêm hai phút."
 
Vừa nghe đến hai phút, một loạt giọng hát như rên của các nam sinh nổi lên, "Cho ta hai phút nữa, để ta mang trí nhớ kết thành băng ~"
 
Chị Phì không đoán được đám học sinh còn có chiêu này, dở khóc dở cười, "Được rồi, mau đi ăn cơm đi".
 
Lớp 2 ban xã hội vất vả lắm mới được tan học, lớp 2 ban tự nhiên còn chưa được bước ra.
 
Lâm Tuệ vừa mới bước ra khỏi phòng học, thấy Dư Bắc Huy đang đứng bên lớp kế bên nhíu mày, "Bọn họ còn chưa tan lớp à?"
 
Trên bục giảng của lớp 2 ban tự nhiên, một người đàn ông vóc dáng thấp bé vẫn còn đang siêng năng mà giảng hình học không gian.
 
Lâm Tuệ liếc mắt một cái, "Là Mario, bình thường thôi."

 
Chị Phì ban xã hội, Mario ban tự nhiên, được xưng là Hai đại vương dạy quá giờ của Kim Trung, có thể kéo dài đến lúc nhà ăn không còn cơm ăn, chỉ có thể qua quầy bán quà vặt thay phiên nhau uống nước lạnh ăn mì gói.
 
Ánh mắt Lâm Tuệ chạy một vòng trong lớp học, dừng lại ở vị trí hàng cuối cùng bên cửa sổ ----
 
Hứa Điển đang cúi đầu, không nghe giảng. Ngón tay cậu di chuyển rất nhanh, khối rubik trên đầu ngón tay cũng xoay chuyển theo một cách nhanh chóng.
 
Dư Bắc Huy chờ đến không nhịn nổi nữa, nói: "Chúng ta đi nhà ăn trước, lát nữa cậu ấy sẽ tới."
 
Diệp Thanh Thanh: "Cậu ấy?"
 
"Chờ lát nữa cậu sẽ biết".
 
Ba người ở nhà ăn cùng Tiểu Ngư gặp mặt, lại chờ thêm năm phút mới nhìn thấy Hứa Điển.
 
Nhóm đầu tiên cơm nước xong đã đi rồi, người còn ngồi lại ở nhà ăn không nhiều lắm, nhưng Hứa Điển xuất hiện vẫn dẫn đến một làn sóng triều hoa si không nhỏ.
 
Hứa Điển đi đường rất chậm, cô đơn một mình. Rõ ràng là cơ hội tốt để tiến lại gần nhưng lại không có nữ sinh nào dám bước lên trước.
 
Tâm tình cậu dường như không được tốt, đầu vai có chút uể oải mà gục xuống, cả người lộ ra hơi thở người sống chớ đến gần.
 
Trước mắt bao người, Hứa Điển chậm rì rì mà đi đến bàn bên cạnh, lại chậm rãi ngồi xuống bên người Dư Bắc Huy. Trùng hợp là ngồi đối diện với Lâm Tuệ.
 
Lâm Tuệ vừa nhìn thấy gương mặt này thì máu nóng bốc lên đầu. Ghi tên, còn muốn uống sữa chua mới bằng lòng bỏ qua, thế cơ đấy!
 
Lâm Tuệ im lặng không lên tiếng mà nâng chân ở dưới gầm bàn lên, đẩy về phía trước nửa mét, dùng hết sức dẫm xuống.
 
Mi mắt Hứa Điển run lên, khẽ cắn môi nỗ lực giữ bình tĩnh, "Bạn học, cậu giẫm lên chân mình."
 
"Vậy sao?" Lâm Tuệ giả vờ không biết, âm thầm tăng thêm lực ở mũi chân, vẻ mặt lại vô tội, "Rất xin lỗi, mình không phải cố ý."
 
Hứa Điển: "..."
 
Lời này mà tin có là đồ ngáo. Nếu không phải cậu có sức chịu đựng tốt, nước mắt cũng có thể rớt ra rồi. Rõ ràng là nữ sinh, sức lực lại lớn như vậy!
 
Hứa Điển nhìn về phía Lâm Tuệ, Lâm Tuệ chớp chớp mắt.
 
Cậu nắm tay lại, "Đủ chưa?"
 
Lâm Tuệ cười đến mắt cong thành hình trăng non, nhấc chân ra, tư thế đoan chính, "Xin lỗi nha ~"
 
Đều là những đứa trẻ cùng lớn lên trong hẻm Yên Đại, đùa giỡn đánh đấm đối với bọn họ là chuyện thường ngày, duy chỉ có mình Diệp Thanh Thanh trừng lớn đôi mắt.
 
Cô ấy không mù, rõ ràng thấy Lâm Tuệ cố ý chen chân vào dẫm Hứa Điển, "Hai cậu quen thân lắm à?"
 
Hứa Điển: "Không thân."
 
Lâm Tuệ: "Bình thường."
 
Cùng lúc nói ra, cùng lúc nhìn về phía người kia.
 
Lâm Tuệ cười yếu ớt: "Cậu ta ghi tên mình, mình dẫm cậu ta cho hả giận."
 

Lời giải thích có chút yếu ớt. Trong mắt Diệp Thanh Thanh, thay vì nói là hả giận, không bằng nói là v3 vãn đánh yêu.
 
Hứa Điển lười diễn trò, dứt khoát tìm cái cớ đứng dậy, "Mình đi mua mấy chai coca."
 
Cuối cùng vẫn là Dư Bắc Huy đến hòa giải.
 
"Em út của tôi." Cậu ta chỉ vào Lâm Tuệ. "Anh em của tôi". Cậu ta trở tay chỉ về Hứa Điển phía xa xa. "Em gái của tôi". Cậu ấy duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi Dư Nam Âm. "Quan hệ đơn giản như vậy, hiểu chưa?"
 
Diệp Thanh Thanh gật đầu, "Hiểu". Cô ấy vốn cũng không phải người thích dò hỏi tới cùng, hớn nữa mới đến, dò hỏi quá nhiều sẽ mất cảm tình, đề tài như vậy nên cho qua.
 
Sau đó gần hai mươi phút thời gian ăn cơm,  bầu không khí cũng không lúng túng như lúc đầu nữa.
 
Lâm Tuệ rất biết quan tâm người khác, nói đủ chuyện phiếm trên trời dưới đất với Diệp Thanh Thanh, tránh cho người mới lại ngồi một cục không thể tham gia cùng. Đáng tiếc Diệp Thanh Thanh cũng không phải người giỏi nói chuyện, khó khăn tiếp lời xong lại im lặng.
 
Cũng may Hứa Điển cũng ít nói như vậy, toàn bộ quá trình đều nói không quá ba câu.
 
Những người khác mở miệng, Hứa Điển còn sẽ cố gắng nâng đôi mắt lên nhìn, nhưng một vòng đến Lâm Tuệ nói chuyện, cậu ta nếu không phải im lặng ăn cơm thì cúi đầu di chuyển khối rubik.
 
Nhìn dáng vẻ, là thật sự không quen thân.
 
-
 
Cơm trưa xong, các bạn nữ về phòng học trước, Hứa Điển và Dư Bắc Huy đi theo phía sau vòng qua quầy bán quà vặt mua hai lon Sprite.
 
Hai vị soái ca giá trị nhan sắc số một số hai Kim Trung đứng cùng một chỗ, rất khó không chọc người chú ý. Bọn họ ngồi vào ghế dài ở cửa quầy bán quà vặt vài phút, dẫn tới quá nhiều ánh mắt, không thể không đổi nơi khác ngồi.
 
"Tháng sau là sinh nhật của Tuệ Tuệ, cậu đã quyết định tặng gì chưa?" Dư Bắc Huy hỏi.
 
Hứa Điển ném lon rỗng vào thùng rác, "Chưa."
 
Dư Bắc Huy đứng ở đầu cầu thang, chân phải bước lên bậc thứ hai trên cầu thang, "Nếu không tớ đi hỏi Tiểu Ngư một chút, xem bọn con gái thích cái gì."
 
Hứa Điển nhẹ xì một tiếng, "Cậu thật sự coi cậu ấy là con gái?"
 
Dư Bắc Huy cười cười, "Cũng đúng."
 
Thời gian nghỉ giữa trưa, khu dạy học đều vô cùng yên tĩnh.
 
Hứa Điển đi vào phòng học lớp 2 ban tự nhiên, lớp trưởng ngồi phía trước xoay đầu xuống nói: "Điển ca, lại có nữ sinh tặng đồ cho cậu."
 
Trên bàn học hàng cuối cùng sát cửa sổ, có một hộp nhỏ Ferrero, còn có một hũ sữa chua Sĩ Tạ.
 
Hứa Điển cầm hộp chocolate lên, ném vào trong ngực lớp trưởng, "Cho cậu."
 
"Cảm ơn Điển ca." Đây cũng không phải lần đầu, lớp trưởng nói lời cảm ơn đến cực kỳ quen thuộc. Cậu ta nhìn chằm chằm lọ sữa chua trên bàn Hứa Điển, "Sữa chua kia..."
 
Hứa Điển cầm sữa chua bỏ vào ngăn bàn, "Cái này là của mình."

 
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính phát ra tín hiệu cảnh cáo