Cùng Em Ôm Lấy Thời Gian

Chương 13: Chương 13:




 
Chương 13 - Đánh nhau
 
Chạy, chạy đi đâu?
Cửa ra duy nhất đã bị tụi côn đồ chắn kín mít, bọn cô cũng không phải là A Phiêu, biến thân một cái có thể đi xuyên người?
Nhưng Hứa Điển nắm chặt tay cô, cất bước chạy.
Tốc độ chạy của nam sinh cùng nữ sinh vốn là không đồng đều, Lâm Tuệ thở gấp hít mạnh, cố gắng nhanh chân hơn cũng chỉ mới đuổi kịp Hứa Điển.
Hai bên cách nhau càng ngày càng gần, trong đầu Lâm Tuệ xẹt qua vài cái ý tưởng.
Mà cô cùng với Hứa Điển cũng không có đắc tội mấy tên du côn này nha! Tại sao lại chạy đến hẻm nhỏ bọn cô mà chặn người? Hơn nữa bọn du côn này canh đúng giờ mà ngồi xổm ở đây chờ, chứng tỏ là đã biết được bọn cô sẽ gặp mặt ở hẻm nhỏ này.
Ba cái tên du côn này muốn làm gì bọn cô? Đánh người? Hay là muốn... cướp bóc? Ba tên kia cả người đều là cái khí chất xã hội đen, chặn ở đây nghĩ sao cũng không phải là chuyện tốt.
Còn có ba mét.
Hứa Điển đột nhiên buông tay ra, khuỷu tay đánh về phía tên đầu vàng ở giữa. Tên đầu vàng sớm đã có chuẩn bị, né qua sát vách, cùng hai tên khác hợp lực nhau muốn khống chế Hứa Điển.
Một tên dùng tay đánh tới, Hứa Điển lui về phía sau.Một tên khác muốn nhào lên, Hứa Điển nhấc chân cho hắn một đá.
Hứa Điển linh hoạt né tránh công kích, đột nhiên nói to: "Lâm Tuệ, chạy!"
Đám du côn bị Hứa Điển đột nhiên làm cho thất thần, nhất thời quên mất còn có Lâm Tuệ tồn tại.
Lâm Tuệ phát huy bản năng cá lọt lưới, một hơi lao ra khỏi hẻm nhỏ, chạy một mạch về phía cổng trường Kim Trung.
 "Mẹ nó." Tên đầu vàng thấy thế mắng một tiếng.
 "Đại ca, đuổi theo." Một tên đầu vàng khác nói.
Tên đầu vàng phun ra một miệng nước miếng, hung hắn quát to: "Đuổi cái đầu mày! Bắt lấy thằng quỷ này đánh cho nó lết rồi nói."
Hẻm nhỏ hẹp, dễ thủ khó công.
Sau khi Hứa Điển để Lâm Tuệ ra ngoài an toàn, liền lập tức lui về sau hẻm nhỏ.
Cách khá xa, mới có thời gian để suy nghĩ kỹ. Đối phương có ba người, còn cậu chỉ có một. Ba đánh một, gậy gỗ đánh với tay không, phần thắng thật sự không cao.
Thấy cậu trốn vào ngõ nhỏ, tên đầu vàng cũng án binh bất động, "Này, mày là Hứa Điển phải không?"

Hứa Điển: ".."
 "Đừng hiểu lầm, hôm nay tao tới không phải muốn làm bạn bè cái móc gì với mày." Tên đầu vàng li3m li3m môi, hai tên kế bên cũng hổn hển cười rộ lên. "Đại ca tao là muốn xác nhận một chút, không lại đánh sai người."
Hứa Điển cười nhẹ không trả lời.
 "Aida, còn dám cười lạnh." Đầu vàng quơ quơ cây gậy dài, "Vậy đừng có trách mấy anh em tao không khách khí."
Một tên khác ồn ào lên: "Đánh cho mày nhập viện bọn tao không chịu trách nhiệm nha!"
Hứa Điển vẫn im lặng như cũ, đứng ở trong bóng tối âm thầm quan sát.
Đối thủ là ba người, hai tên đầu vàng dáng người trung bình, tên còn lại dáng người mập mạp. Nói cách khác, bọn họ không có cách tiến vào hẻm nhỏ song song, chỉ có từng tên bước từng bước đến.
Vũ khí là gậy gộc, dài hơn một mét, so với gậy đánh bóng chày nhỏ hơn một vòng. Khuyết điểm nhìn thấy rất rõ ràng, không thể đánh hết sức, cây gậy ở trong hẻm nhỏ chật hẹp này căn bản không thể phát huy được tác dụng, thậm chí có thể còn sẽ bị kẹt vào vách tường làm vướng víu.
 "Nhóc con, nếu mày chịu quỳ xuống kêu tao một tiếng ông nội, tao cùng mấy anh em còn có thể suy xét lại mà xuống tay nhẹ một chút." Đầu vàng tiếp tục mở mồm hung ác.
Tên mập mạp cười đến rung rung mấy thớ thịt mỡ, "Đại ca, không cần dông dài với nó, tay không còn đòi đánh thắng chúng ta chắc."
Hứa Điển: "Phải không?"
Cậu duỗi tay vào túi quần, móc ra một cây tua vít, còn cực kì nhẹ nhàng tự nhiên xoay xoay mấy vòng vào giữa tay, "Ai nói là tao tay không?"
Nếu muốn đổ máu, sắt so với gỗ dùng còn tốt hơn.
 "Đại ca..." Mập mạp cùng tên đầu vàng liếc nhìn nhau, có chút do dự.
 "Còn thất thần làm gì! Đánh!" Tên đầu vàng đại ca nhấc một chân đá lên cái mông của tên mập mạp, lại đem tên còn lại xách lên phía trước, dùng sức đẩy mạnh vào trong ngõ nhỏ, chính mình thì phụ trách cản trở phía sau.
Hứa Điển xoay xoay tua vít, nhắm mắt lại hít thật sâu.
Sắp bắt đầu rồi.
Tên đầu tiên xông lên là tên mập mạp.
Tên mập mạp chạy rất chậm, động tác cồng kềnh không nhanh nhạy. Tuy rằng cầm gậy gộc trên tay, nhưng thân thể hắn đã chiếm hơn nữa cái hẻm nhỏ, căn bản là không có không gian để quơ lên.
Hứa Điển lui về phía sau, dụ tên mập mạp đi vào sâu bên trong.
Chờ tên mập mạp đến gần, Cậu đột nhiên phi đến dùng đầu gối đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn.
Tên mập mạp đau đến cả khuôn mặt quặn quẹo, che lại của quý, nằm thẳng liệt trên mặt đất, trợn mắt nhe răng mà mắng: "Mày, thằng nhóc mày giở trò hèn hạ! Aassoooo"
Tên mập mạp vừa ngã, tên tiếp theo liền bắt đầu sợ.
Hắn nhìn tên anh em mặt mũi đau khổ nhăn nhúm thân hình cuộn lại như một cục mỡ, lại nhìn đến Hứa Điển. Thiếu niên lớn lên trắng nõn đẹp trai, áo khoác đồng phục to rộng mặc ở trên người, thân mình mảnh khảnh lại không lộ ra một phần yếu đuối.

 "Phi, đồ mặt trắng." Tên đầu vàng mặt tràn đầy ghét bỏ, hắn ghét nhất là cái đồ nam sinh có làn da non mịn như tên này.
Hứa Điển yên lặng xoay xoay chiếc tua vít trong tay, đưa tay ra phía trước.
Tên này cho rằng cậu muốn tấn công, liền đánh đòn phủ đầu, cầm lấy gậy gỗ đánh về phía trước, hắn ta quơ cây gậy cong thành hình nửa vòng cung. "rầm" một tiếng, người không đánh tới được, ngược lại còn bị dính lên vách tường, bật ra sau.
Cơ hội tốt.
Hứa Điển dùng tay trái ngăn cản gậy gỗ quăng lại lần nữa, tay phải thọc một thọc vào bụng tên này. Tiếp theo tên này liền ngã xuống mặt đất, nước mắt đều ứa cả ra.
 "Mày mẹ nó còn giỏi lắm!"
Tên đầu vàng đại ca hùng hổ vọt qua tên mập mạp cùng tên đầu vàng còn lại, cây gậy dài mạnh mẽ quăng tới. Gậy gỗ của hắn không biết từ khi nào lộ ra một nửa cái đầu đinh sắt rỉ sét.
Hứa Điển đang lui về sau không để ý, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền ăn một gậy.
Đau!
Không chỉ có đau, mà còn có cảm giác đầu váng mắt hoa. Hứa Điển cảm giác được bên má phải có một dòng nước ấm đáng chảy ra, mùi máu tươi ngày càng rõ ràng, đổ máu.
Hứa Điển không biết bản thân bị thương ra sao, vừa định giơ tay che lại miệng vết thương, liền ăn tiếp một đạp của tên đầu vàng.
Cậu lảo đảo lùi về sau vài bước, trước tiên muốn dùng tay vịn tường lại bắt hụt, khuỷu tay quét ở trên tường một đường dài, cuối cùng đứng không vững té ngã thẳng xuống mặt đất.
Đau, cả người đều thật đau.
 "Mày không phải rất mạnh sao?" Tên đầu vàng đã xuống vào đá bên hông cậu, "Đứng dậy! Không phải mày muốn đánh nhau sao! Lão tử đây là đang tiếp mày đây!"
Nói xong, lại giơ gậy gỗ lên.
Ngay lúc này, nhắm ngay đỉnh đầu của Hứa Điển.
Trong nháy mắt gậy gỗ rơi xuống, Hứa Điển nhào tới ôm lấy chân trái của hắn, dùng sức đẩy ngã.
 "Phanh!"
Tên đầu vàng ngã xuống đầu đập vào vách tường, nằm thẳng trên mặt đất thành hình chữ đại, bất tỉnh. Trong lúc ý thức mơ hồ, tên đầu vàng thấy Hứa Điển chậm rãi đứng dậy, nữa quỳ ở bên tay phải của hắn.
Tua vít trong tay thiếu niên thay đổi phương hướng.
Đầu trùy nhọn nhọn, nhắm ngay trong lòng bàn tay của tên đầu vàng.
Phần đầu miệng vết thương còn đổ máu ra bên ngoài, Hứa Điển nhắm lại một mắt phải, còn mắt trái lạnh lùng liếc xéo tên đầu vàng đã nằm bại trận dưới đất, nói: "mày không phải muốn đánh tao lết đi sao?"
Biểu tình của cậu đã không còn hơi thở thiếu niên.

Chỉ còn lại khí thế đen tối, hung ác nham hiểm.
Đầu vàng sợ rồi. Hắn cảm thấy mặt đất sao lại quá lạnh lẽo, xương sống lưng của hắn kề sát như ngăm trong nước đá, hắn lạnh đến cả người nổi da gà, lạnh đến run bần bật.
Hắn muốn xin giúp đỡ, nhưng hai tên kia đã sớm bại trận.
Hắn lại muốn mở miệng xin Hứa Điển tha thứ, miệng lại run run, nữa ngày không nói được một chữ.
 "Ai sai mày tới?"
Giọng điệu Hứa Điển không nhanh không chậm, có một loại khí thế áp bách như phỏng vấn phạm nhân.
 "Tao đếm tới ba." Cậu cầm tua vít chơi đùa, nhưng mỗi một lần xoay đều nhấn mạnh đầu xuống, "Mày không nói ra, bàn tay phải này cũng không cần sử dụng nữa."
Đầu vàng sợ tới mức tru lên.
Hứa Điển không để ý, bắt đầu đếm ngược.
 "Một"
 "Hai"
 "Ba..."
Đột nhiên, phía sau giọng nữ kêu to truyền đến: "Hứa Điển."
-
Kim Trung, phòng y tế.
Hứa Điển ngồi ở bên cạnh giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền tùy ý để y tá hỗ trợ rửa sạch vết máu trên mặt. Lúc cục bông cồn lạnh lẽo chạm đến vết thương bên má phải, cậu đau đến mức nhếch miệng hít một hơi lạnh.
 "Biết đau còn đánh nhau?" Cô y tế mặt không biểu tình, giọng điệu cũng cực kì vô tình, "xuống tay cũng thật tàn nhẫn, thịt đuôi mắt đều bị xẻo ra, chắc chắn là để lại sẹo."
Hứa Điển im lặng, gật đầu tỏ ý đã biết.
Cô y tế lấy đèn pin ra, soi về phía dưới hai mí mắt của Hứa Điển, "Trợn mắt lên."
Hứa Điển làm theo, đồng thời cũng nhìn về phía Lâm Tuệ và Lâm Khải Phùng đứng sóng vai ở phía sau, vẻ mặt lo lắng nhìn chăm chú vào cậu.
Đèn trắng chiếu vào dưới con ngươi soi soi, y tá nói: "Được rồi, còn may là không đụng chạm đến đôi mắt. Nhấc quần áo lên cho tôi nhìn xem, chỗ khác có bị thương hay không."
Hứa Điển đứng lên, cởi áo khoác đồng phục ra, lại đem áo thun trắng bên trong cởi tiếp.
Trừ khủy tay trầy da một chút, phần eo có hiện lên vết bầm ở bên ngoài, các chỗ khác cũng không bị tổn hao gì.
Cô y tế cười lạnh, "Kéo bè kéo lũ tôi đã thấy nhiều, một đánh ba cũng là lần đầu tiên. Cậu có thể thắng, vừa là may mắn vừa là mạng lớn."
Hứa Điển không lên tiếng.
Nếu không phải vị trí địa lý tốt, có thể thắng hay không còn không biết đâu. Còn tốt, tuy rằng cậu ăn một gậy đổ máu, nhưng cậu đã kiên trì tới khi Lâm Tuệ trở lại.
Giáo y giúp Hứa Điển xử lý miệng vết thương xong, xoay người nói với Lâm Khải Phùng: "Thầy Lâm, chuyện này tôi sẽ báo cáo cho phòng Giáo Vụ đúng sự thật. Học sinh đánh nhau bị thương đều không phải việc nhỏ, tôi không có quyền giấu giếm."
Lâm Khải Phùng hiểu lí lẽ gật đầu.

Nếu có thể, ông cũng muốn giấu xuống. Nhưng khi đem Hứa Điển vào phòng y tế, bảo vệ coi cửa cũng đã thấy, bọn học sinh tan học cũng thấy. Muốn giấu, cũng không giấu được!
 "Bạn học Hứa Điển." Cô y tế nhìn Hứa Điển, "Tuy rằng em là học sinh được đặc cách, nhưng phạm quy chính là phạm quy, em phải chuẩn bị tâm lý tốt."
Lâm Tuệ nóng nảy, "Là bọn họ vô duyên vô cớ tới trước chặn người!"
Giáo y: "Ai có thể làm chứng?"
Lâm Tuệ: "Em có thể!"
Lâm Khải Phùng quát lớn: "Lâm Tuệ!"
 "Em cũng là đương sự trong việc này, tự thân cũng khó giữ." Cô y tế thái độ cực kì lạnh nhạt, "Mặc kệ sự việc có ngon ngành ra sao, đánh nhau bị thương chính là việc ai ai cũng thấy. Đừng trách tôi không nhắc nhở các em, nội quy Kim Trung cực kỳ nghiêm khắc, đứng đây cãi cọ với tôi, còn không bằng nghĩ lại làm sao nói rõ ràng cho phòng Giáo Vụ."
Nói xong, cô thu dọn đồ đạc rời đi.
Lâm Tuệ gấp đến mức dậm thẳng chân, "Ba! Con cùng Hứa Điển thật sự không có trêu chọc tới bọn họ."
Lâm Khải Phùng tin tưởng con gái, nhưng lời của giáo y cũng nói không sai, chuyện này đã là kết cục định trước, ông chỉ có thể an ủi nói: "Được được được, ba biết. Thứ hai phòng Giáo Vụ chắc chắn sẽ xử lý chuyện này, đến lúc đó ba sẽ giúp đỡ nói vài lời."
 "Ba!"
Lâm Khải Phùng không để ý nữa, xua xua tay, Lâm Tuệ cũng chỉ có thể không cam lòng mà câm miệng.
Không khí liền rơi vào im lặng.
Lúc này, một giọng không nắm bắt được cảm xúc gì ngoài bình tĩnh vang lên: "Thầy Lâm. Nếu có chuyện gì, thì cứ để em gánh trách nhiệm. Người là chặn em, đánh nhau cũng là em, Lâm Tuệ chỉ là bị em liên lụy mà thôi."
 "Cậu căn bản là không biết bọn họ!" Lâm Tuệ giận đến to giọng.
Hứa Điển: "Thế thì sao."
Lâm Tuệ liền nổ mạnh, chỉ kém một thân cháy lên ngọn lửa.
Bọn cô không sai, vì cái gì lại phải nhận sai!
Hứa Điển đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào Lâm Tuệ, nói: "Cậu muốn thi vào Bắc Đại, không thể bị ghi tội."
Lâm Tuệ một bụng lời nói đã vọt tới cổ họng, hiện giờ lại cứng đờ.
Một cái ghi tội sẽ gây ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện. Ảnh hưởng đến bình chọn học sinh ba tốt, ảnh hưởng đến thi đua kế tiếp, ảnh hưởng đến kì thi đại học.
Nhưng dựa vào cái gì người vô tội lại phải nhận tội, dựa vào cái gì muốn một mình cậu tới gánh vác!
Lâm Tuệ khẽ cắn môi, đông cứng nói: "Tớ không thi Bắc Đại, cậu quan tâm cái rắm."
 "Dù sao cậu cũng không thể bị ghi tội." Hứa Điển tiếp tục cố chấp.
Lâm Tuệ: ".."
Được lắm, cậu thích làm gì thì làm đi.