Cũng Được Tính Là Thanh Mai Trúc Mã

Chương 8




Sóng gió ngầm đang xảy ra giữa

“hai người đàn ông chân chính”, cuồn cuộn gào thét, vậy mà đồng chí Khánh bên cạnh có vẻ như không cam lòng nhìn hai người chỉ liếc mắt đưa tình với nhau còn mình thì bị đẩy ra khỏi cuộc, nói:

“A! Minh này, cậu cãi nhau cũng không tồi đâu nha! Có cần mình dạy thêm cho không vậy?”Minh nghe vậy liền quay ngoắt sang lườm cô:

“Tớ mà thèm mấy câu nói vớ vẩn của cậu á?”Tuấn nghe thế liền nhảy vào, ra tay hiệp nghĩa giúp Khánh, cậu đẩy người lùn hơn mình cả mười mấy xăng – ti, trắng trẻo như cái bánh bao hấp kia ra:

“Đàn ông con trai sao lại mắng bạn nữ được cơ chứ! Cậu quá đáng vừa thôi nhé!”Rồi cậu quay sang nói với Khánh:

“Khánh đừng sợ! Thằng này cứ để tớ giải quyết cho! Từ nay ai bắt nạt cậu, cậu cứ bảo tớ nhé, tớ sẽ bảo vệ cậu!”A! Khánh thầm nghĩ, Tuấn

“học bài” nhanh thật đấy, đây là lời thoại trong cái phim vớ vẩn gì đó mà hôm qua cả bọn vừa mới xem mà bây giờ đã thuộc rồi! Cô dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tuấn.Tuấn đương nhiên nghĩ rằng cô nhóc bị lời nói này của mình làm cho cảm động lắm rồi, đang lâng lâng thì nghe thấy tiếng hét quen thuộc của mẹ mình:

“Lại đi chơi la cà à! Tuấn, về nhà ngay lập tức!”Ai... Mọi người cũng chẳng lạ lẫm gì cảnh tượng này nữa, trăm phần trăm là Tuấn lại bắt nạt con cái nhà ai, bị phụ huynh nhà người ta bắt đền chứ gì. Chỉ có Minh là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây chắc hẳn là mẹ của Tuấn, vậy thì sao mà cô ấy lại dữ vậy nhỉ?Quay trở lại với Khánh và

“đồng bọn”, nhìn thấy Tuấn bị mẹ xách tai lôi về, thành thường lệ mà chạy theo xem náo nhiệt, tất nhiên là Minh cũng lẽo đẽo theo sau.Vừa đến cổng nhà đã nghe thấy tiếng phụ nữ phàn nàn:

“Chị nhìn con tôi này, bị đánh cho tím hết cả đầu gối, sứt xát hết cả tay chân ra này, về nhà nó còn giấu giấu giếm giếm, tôi thấy nó lạ lạ mới bắt phải cho tôi xem, thế nên tôi mới nhìn thấy đấy, chứ không thì cũng chẳng biết được!”Cả bọn đều nhận ra đây là thằng nhóc cùng hội, mới đến, tên là cái gì ấy nhỉ, hình như là Phong.

“Lũ chuối” lại nhịn không được tức giận bất bình, trừ Khánh và Minh ra thì có ai mà không biết: hôm qua Phong vừa vào hội, nhìn thấy Tuấn quan tâm đến Khánh thì liền biết ngay tình cảm đơn phương của

“bạn nào ý”, nhân lúc Khánh đã về, cậu liền tiến đến cười cợt với Tuấn:

“Hê hê... Tao biết rồi đấy nhá! Thích con Khánh kia đúng không? Ôi dào, không cần phải căng mặt lên thế, có gì đâu mà phải ngại! Mà này, sao mắt của mày lại tệ hại như thế được cơ chứ, con kia vừa đen lại còn...”Sau đó nhận ngay một cú đấm từ Tuấn, thế là đánh nhau! Chẳng phải có mỗi Phong bị đau mà cả Tuấn cũng đau không kém, chẳng qua cậu không khoe ra như Phong.Mẹ Tuấn hỏi cậu:

“Vì sao con lại đánh bạn?”Tuấn không đáp, cậu làm sao mà nói ra được là vì Phong nói xấu Khánh cơ chứ.

“Sao con không trả lời? Mẹ nuôi con để con làm côn đồ à? Có phải không?”Bác Ninh – mẹ Tuấn trước giờ luôn thẳng thắn lại thật thà, luôn muốn con mình ngoan ngoãn, vậy mà cứ năm lần bảy lượt đánh nhau làm người ta trách móc liên tục, cô khổ tâm vô cùng.

“Không ạ. Nhưng tại nó tự ngã ấy chứ! Con...”Không đợi Tuấn nói hết, mẹ Phong đã quát tháo:

“Con tôi tự ngã mà thế này à! Mày nhìn xem này, đúng là con nhà vô học...”Đúng lúc này, Khánh lên tiếng, chắn ngang giữa Tuấn và mẹ Phong:

“Bác ơi, lời nói không thể cứ nghe từ một phía đâu ạ. Bác nghe các bạn chứng kiến thử xem đã.”