Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 66: Cuộc sống mới




Sau khi Tề Nhiễm Nhiễm tỉnh lại, nằm ở bệnh viện ba ngày, mãi cho đến khi kiểm tra cơ thể không có gì đáng ngại, mới được Hạ Chiêu xử lý xong thủ tục xuất viện, sau đó cũng không ở căn phòng thuê nữa, mà trực tiếp bay về thành phố C.

Sau khi bánh bao nhỏ trải qua chuyện nguy hiểm như thế, cảm xúc xem như là ổn định, chỉ là ban đêm đi ngủ không thiếu người được, nếu như không có ai ngủ ở bên cạnh thằng bé, cậu nhóc sẽ gặp ác mộng, sau đó bừng tỉnh, ban đầu Hạ Chiêu phải ở bệnh viện chăm sóc Tề Nhiễm Nhiễm, bảo tiểu Tuyết ngủ cùng thằng bé, chờ Tề Nhiễm Nhiễm xuất viện, cả nhà trở về nhà mới ở thành phố C, bánh bao nhỏ bèn náo loạn muốn ngủ cùng với Tề Nhiễm Nhiễm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thật sự đau lòng cảnh ngộ thằng bé gặp phải, Tề Nhiễm Nhiễm cũng không từ chối, kết quả vừa ngủ chính là ngủ hơn mấy tháng, sau đó Hạ Chiêu không chịu nổi, không thể nhịn được nữa đuổi con trai về phòng của mình, hai người lớn mới tìm lại được không gian hai người quý báu.

Chuyện bánh bao nhỏ bị bắt đi này, thật ra ngày hôm sau đã có người tung tin lên mạng. Dù sao thì ngày hôm đó Tề Nhiễm Nhiễm ở ngoài trung tâm thương mại, dáng vẻ hồn bay phách lạc tìm con, bị không ít người nhận ra.

Tin tức vừa tung ra, lập tức trèo lên hotsearch, có điều phần lớn mọi người nhìn thấy tin tức như thế, cơ bản đều ôm lo lắng thiện ý, sợ bánh bao nhỏ thật sự xảy ra chuyện.

Cùng ngày Tề Nhiễm Nhiễm tỉnh lại, Hạ Chiêu đăng Weibo báo bình an, lúc này cư dân mạng mới sinh động, sau đó bắt đầu có phún tử (1) xuất hiện, nói bọn họ đây là lấy đứa trẻ ác ý xao tác, tranh thủ lấy đồng tình.

(1) Ngôn ngữ mạng chỉ người tính tình trẻ con, chưa trưởng thành.

Dân mạng chính nghĩa tất nhiên không nhìn nổi lũ bôi đen không não này, vì thế nhao nhao đứng lên khô máu với chúng, trận chiến này war đến trời đất mịt mù, nhật nguyệt ảm đạm, thậm chí cũng quên mất bọn họ đang war nhau vì cái gì.

Mà lúc dân mạng war đến muốn ngừng và không ngừng được, Tề Nhiễm Nhiễm lại nắm tay nhỏ của bánh bao nhỏ cùng Hạ Chiêu trở về nhà mới của bọn họ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một tổ ấm thật sự thuộc về ba người bọn họ.

Căn nhà nằm ở trung tâm thành phố, là một căn nhà cũ được trùng tu gọn gàng lại, ba phòng ngủ hai phòng khách, không tính là rất lớn, nhưng trước mắt đủ cho cả nhà bọn họ sống, sở dĩ Hạ Chiêu nhìn trúng nó, bởi vì nó là khu trường học (2), về sau bánh bao nhỏ đi học sẽ tương đối thuận tiện.

(2) Bất động sản vị trí gần các trường học chất lượng, để con em được đi học đúng tuyến ở trường tốt, thường có giá rất đắt đỏ.

Đối với vấn đề giáo dục tương lai bánh bao nhỏ, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu thống nhất suy nghĩ, bọn họ hy vọng bánh bao nhỏ làm một đứa trẻ bình thường, có một tuổi thơ bình thường, vui vẻ trưởng thành.

Trước khi xảy ra chuyện, có lẽ Tề Nhiễm Nhiễm còn chưa có trải nghiệm khắc sâu kia, tuy cô đã đón nhận bánh bao nhỏ, cũng xem thằng bé như con trai ruột của mình mà nuôi nấng, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có một tấm lụa mỏng, suy cho cùng không phải là bản thân cô mang thai 9 tháng 10 ngày sinh hạ.

Nhưng qua chuyện lần này, sự hoảng loạn luống cuống cực độ kia cùng sự đau lòng sâu tận trong cốt tủy khiến cô ý thức được, cô và đứa trẻ này đã là một chỉnh thể buộc chặt vào với nhau, tình yêu của cô với đứa trẻ, đã được cơ thể Thẩm Vũ đồng hóa, bánh bao nhỏ đã trở thành đầu quả tim cô không cách nào cắt bỏ.

Hiện giờ, Tề Nhiễm Nhiễm thật sự có thể thản nhiên tiếp nhận thân phận của mình, đó là vợ của một người đàn ông cùng với là mẹ của một đứa bé.

“Diện tích thực dùng 100 mét vuông, vẫn có hơi nhỏ.” Hạ Chiêu nói với cô, “Có điều không sao, chúng ta cố gắng kiếm tiền một chút, có lẽ rất nhanh có thể đổi căn nhà lớn.”

Trước khi hai người xuyên qua đều là người quen ở nhà lớn, 100 mét vuông đối với bọn họ mà nói quả thực không tính là lớn, nhưng dựa theo sự thay đổi của tâm tình và thân phận, bọn họ đã không còn quá theo đuổi vật chất nữa.

“Rất tốt, dù sao chỉ có ba người chúng ta ở.” Tề Nhiễm Nhiễm nói.

Bánh bao nhỏ nhìn thấy phòng của riêng mình, là chủ đề siêu nhân điện quang, suýt chút nữa sướng đến phát rồ, vừa vào đã không muốn đi ra, có điều đến buổi tối, cậu bé vẫn ôm gối của mình qua đây tìm mẹ ngủ cùng.

Hạ Chiêu cố gắng nói đạo lý với cậu nhóc, nhưng thua trong một câu nói mềm mại “Con sợ lắm” của bánh bao nhỏ, tuy anh không nói gì nhưng hiển nhiên cũng đau lòng cho con.

Buổi tối đầu tiên vào ở nhà mới, một nhà ba người ngủ trên giường lớn, may mắn kích thước giường đủ lớn, ba người nằm song song cũng không chen chúc.

Bánh bao nhỏ nằm ở chính giữa, vừa bắt đầu còn tràn ngập phấn khởi tìm mẹ nói chuyện, nhưng chưa nói được bao lâu đã ngủ mất.

Hạ Chiêu thở dài, “Bóng đèn lớn như vậy.”

Tề Nhiễm Nhiễm cười khẽ, không nói gì thêm.

Lại một lát sau, Hạ Chiêu lặng lẽ đứng dậy đi về phía Tề Nhiễm Nhiễm, nhỏ giọng nói: “Vợ ơi, thân mật thân mật chút nào.”

Tề Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nói: “Anh không sợ đánh thức thằng bé sao?”

“Động tác của chúng ta nhẹ chút.” Hạ Chiêu dỗ cô, sau đó liền bắt đầu động thủ.

Hai người nằm trên sàn nhà cạnh giường, lén lút vụng trộm, Tề Nhiễm Nhiễm cười nói cảm giác giống như đang yêu đương vụng trộm, Hạ Chiêu nghe xong càng giống như bơm máu gà, nói là thế này càng có cảm giác.

Làm liên tiếp hai lần, Hạ Chiêu mới buông tha cho Tề Nhiễm Nhiễm, hai người cũng không vội trở lại trên giường, mà ôm nhau nhỏ giọng nói chuyện, Hạ Chiêu nói chuyện công ty, lại nói kế hoạch sắp tới.

Hạ Chiêu nói với cô: “Anh Tạ bên kia bắt đầu tranh thủ tài nguyên cho em, chờ hết năm, có lẽ em sẽ bận rộn.”

Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, “Ở thế giới trước kia, bận rộn mới là trạng thái bình thường.”

Hạ Chiêu cọ trán với cô, nói: “Công ty vừa mới bắt đầu, còn phải làm phiền em vất vả một thời gian, chờ sau khi đi vào quỹ đạo, em muốn lùi khỏi màn ảnh cũng không vấn đề gì.”

Tề Nhiễm Nhiễm cười, “Vậy thì nhàm chán cỡ nào chứ, em rất thích đóng phim.”

Một lát sau, Tề Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Có phải chúng ta không trở về được nữa không.”

Hạ Chiêu giống cô, ánh mắt thâm trầm, thở dài nói: “Chắc là vậy.”

Thấy cô không lên tiếng nữa, Hạ Chiêu duỗi tay ôm cô thật chặt, nói: “Đừng đau buồn, em còn có anh.”

Tề Nhiễm Nhiễm duỗi tay ôm lấy anh, thật chặt thật chặt.

Ngay từ đầu, Tề Nhiễm Nhiễm cho rằng bọn họ là kẻ thù trong số mệnh của nhau, là đối thủ một mất một còn như nước với lửa, nhưng hôm nay, bọn họ lại thành duy nhất của nhau, trở thành người nhà thân mật nhất, thứ như duyên phận, luôn khiến người ta bất ngờ.

Bởi vì quan hệ của Tạ Thanh, rất nhiều tài nguyên tốt lần lượt giao đến tay Tề Nhiễm Nhiễm, mà năng lực của cô cũng rõ như ban ngày, cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, từng tác phẩm mới đẩy ra, nhân khí và giá trị con người của Tề Nhiễm Nhiễm liên tục tăng lên, rất nhanh đã thăng cấp lên tuyến một giới giải trí, mà công ty Hạ Chiêu và Tạ Thanh chung vốn, nghiệp vụ cũng phát triển không ngừng.

Gia đình sự nghiệp đều tốt đẹp, hai người cũng xem như là hoàn toàn dung hợp với thế giới này, cũng không hề cảm thấy bản thân là kẻ ngoại lai hoàn toàn xa lạ.

Theo như lời Hạ Chiêu nói, chính là cảm giác an toàn tuyệt đối.

Mặc kệ thế giới này hay là thế giới kia, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần là thế giới mà bọn họ sống thì đó chính là thế giới chân thật.

Một ngày nào đó, Tề Nhiễm Nhiễm hiếm khi có được ngày nhàn rỗi, cũng bánh bao nhỏ trải qua ngày cuối tuần, nhìn thấy Hạ Chiêu bên cạnh cầm di động nói chuyện công việc với Tạ Thanh, Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy đột nhiên lanh trí, chờ Hạ Chiêu cúp điện thoại, cô bèn hỏi anh: “Từ lúc bắt đầu tiếp cận Tạ ảnh đế, anh đã có mục đích phải không? Anh muốn ôm đùi anh ấy, thuận tiện cho anh lập nghiệp!”

Hạ Chiêu quay đầu lại nhìn cô, cười nói: “Thật không dễ dàng gì, em cũng có thể nghĩ đến điều này.”

Tề Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn anh, nói: “Em chỉ không thích động não, không có nghĩa là em ngu ngốc.” Chỉ có lão hồ ly như anh mới cả ngày động não tính kế người khác.

Hạ Chiêu cười hào phóng thừa nhận, “Lúc đó chúng ta vừa qua đây, nghèo rớt mồng tơi, muốn đứng vững chân trong giới giải trí rất khó, có cơ hội ôm đùi vì sao không ôm, hơn nữa bây giờ xem ra, chúng ta cùng hợp tác với anh Tạ là cả hai cùng có lợi.”

Tề Nhiễm Nhiễm im lặng, lát sau mới hỏi: “Vậy anh Tạ biết không?”

Hạ Chiêu nhướng mày, “Em có thể nghĩ đến chuyện này, anh ấy sẽ không nghĩ đến được sao? Suy nghĩ của anh ấy có lẽ giống với anh, đôi bên cùng có lợi.”

Tề Nhiễm Nhiễm: …

Hai người đang nói chuyện, bánh bao nhỏ cầm máy tính bảng chạy chậm qua, cậu nhóc đang video call với Tạ Du Du, “Mẹ ơi, mẹ ơi, chị Du Du nói muốn qua đây tìm con chơi, hôm nay còn muốn ở nhà chúng ta.”

Tề Nhiễm Nhiễm ôm cậu nhóc ngồi trên đùi mình, cúi đầu thơm má cậu bé, “Được chứ, vậy chú Tạ có đến không?”

Bánh bao nhỏ: “Đến ạ.”

Tề Nhiễm Nhiễm: “Ok, vậy tối nay để bố con làm đầu bếp chính nha.”

Bánh bao nhỏ: “Được ạ!”

Hạ Chiêu: …

Ngoài nhà ánh mặt trời xán lạn, trong nhà tiếng cười không ngừng.