Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 7: Tâm ma




Gió từ bên ngoài thổi vào, ánh nến lay động khiến không khí càng thêm căng thẳng.

Thiếu Huyên thở dài: "Ngày đó không muốn nạp phi cũng vì thân phận của con, hiện tại người đó là công chúa Yên Khương, con định cưới thế nào?"

Tĩnh Nhi bật cười: "Hiện giờ phụ hoàng còn thời gian suy xét tới việc này sao?" Tại sao thời điểm muốn nàng làm Thái tử y không nghĩ tới?

Ý niệm này đột nhiên dâng lên trong lòng, sắc mặt Tĩnh Nhi lập tức thay đổi, nàng chột dạ nắm chặt góc áo, kỳ thật nàng không muốn trách y đâu.

Không khí càng trở nên xấu hổ, qua một lúc lâu, Thiếu Huyên mới trầm giọng: "Con vẫn còn trách phụ hoàng."

Những lời này, từng câu từng chữ đều đang nói cho y nghe, y làm sao không hiểu?

Tĩnh Nhi nghiêng mặt, bướng bỉnh đáp: "Không có."

Trong lòng vô cùng mâu thuẫn, nàng không đành lòng trách cứ phụ hoàng, nhưng chẳng lẽ một chút suy nghĩ cũng không có sao? Nàng và phụ hoàng ai cũng có suy nghĩ của mình, điểm xuất phát có lẽ đều giống nhau, nhưng lựa chọn cuối cùng lại hoàn toàn khác biệt.

Nhiều ngày không gặp phụ hoàng, nàng cố ý không đi gặp y, hồi tưởng lại mấy năm phụ hoàng vất vã, còn thêm sự sủng ái của y dành cho mình, Tĩnh Nhi thật sự không muốn phụ tử bọn họ duy trì hiềm khích thế này. Nhưng không ngờ hôm nay gặp nhau, tình hình vẫn thế.

Thỉnh thoảng nàng lại nghĩ, nếu mẫu hậu còn sống thì thật tốt biết bao.

Chuyện của Yên Khương chắc chắn không đơn giản như vậy, rước công chúa Yên Khương tới Tây Lương, Tĩnh Nhi cũng không thể bỏ mặc. Nếu nàng ta bị Tĩnh Nhi xa lánh, Yên Khương Vương sẽ có lý do gây sự. Tới lúc đó, đại thần trong triều sẽ ép nàng viên phòng với công chúa Yên Khương, việc này nàng làm sao làm được?

Suy xét của phụ hoàng kỳ thật trong lòng Tĩnh Nhi đều rõ, chỉ là nàng không muốn mặc kệ phu phụ Hạ Ngọc như vậy.

"Phụ hoàng về trước đi."

Tĩnh Nhi sợ nói thêm sẽ khiến y đau lòng.

Thiếu Huyên thấy vậy cũng không tiếp tục.

Tô Hạ thấy y ra ngoài, vội tiến lên, nhỏ giọng: "Chủ tử, Thế tử tới, đang ở ngoài chờ."

Thiếu Huyên buột miệng hỏi: "Hoàng Thượng muốn gặp Thế tử?"

"Dạ không, Thế tử muốn gặp ngài."

Tô Hạ vừa dứt lời, Thiếu Huyên đã thấy Bạc Hề Li lại gần. Hắn nhìn thần sắc Thiếu Huyên, trầm giọng: "Xem ra ngài cũng khuyên không được." Hắn cũng muốn vào trong, nhưng Hoàng Thượng lại không cho phép.

Mấy ngày nay, Bạc Hề Li mỗi lúc một thành thục ổn trọng, Thiếu Huyên nhìn cũng cảm thấy vui mừng. Đi thêm một đoạn, bốn bề vắng lặng, Thiếu Huyên mới lên tiếng: "Tĩnh Nhi là đứa quật cường, khuyên cũng vô dụng."

Bạc Hề Li nhíu mày: "Vậy... Dứt khoát dùng lý do Hoàng Thượng bệnh nặng mà từ chối." Hắn biết lý do này không ổn, cho dù có thoái thác nhưng sẽ duy trì được bao lâu? Bị bệnh cũng phải có ngày khỏe lên.

"Thôi thì cưới đi!" Đến lúc Hoàng đế băng hà, công chúa Yên Khương kia chẳng qua sẽ trở thành thái phi không có chỗ dựa mà thôi!

Bạc Hề Li và Tô Hạ đều cả kinh, cùng nói: "Chủ tử..."

Y giơ tay ý bảo bọn họ không cần khuyên nhủ, chỉ phân phó: "Tô Hạ, kêu Trường Dạ tới gặp ta."

......................

Phong thư Yên Khương Vương gửi tới Tĩnh Nhi đã suy xét nửa tháng, hắn hào phóng như vậy rõ ràng là vì kết luận Tĩnh Nhi sẽ mềm lòng đồng ý.

Mấy ngày nay, không khí trong Càn Thừa cung vẫn vô cùng nặng nề. Bệnh tình của Tĩnh Nhi không có tiến triển, thái y nhìn cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói là tâm bệnh.

Cung nhân trên dưới đều lo lắng, nhất thời cũng không biết tại sao Hoàng Thượng lại như vậy. Tôn Toàn biết thân phận của Tĩnh Nhi, trong lòng thầm nghĩ, Hoàng Thượng không phải không từ chối được, tại sao phải làm khó bản thân mình thế?

Chua xót, đau khổ cũng chỉ có mình Tĩnh Nhi biết.

Sau lần đó, Thái Thượng Hoàng chưa từng tới Càn Thừa cung, Tô Doanh và Mạnh Ninh có tới mấy lần nhưng đều bị Hoàng Thượng từ chối. Tôn Toàn đứng bên ngoài hầu hạ than ngắn thở dài, sắc mặt của hai cung nữ cũng không được tốt.

Hoàng hôn, gió từ bên ngoài thổi vào làm màn lụa không ngừng tung bay.

Nghe tiếng bước chân đi vào, Tĩnh Nhi ngẩng đầu nhìn Tôn Toàn tiến lên, nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng phái người tới truyền lời, hỏi Hoàng Thượng có muốn tới biệt viện tĩnh dưỡng không?"

Tĩnh Nhi cảnh giác ngồi dậy, phụ hoàng muốn nàng xuất cung hay sao?

Thấy sắc mặt nàng thay đổi, Tôn Toàn vội tiếp tục: "À, Thái Thượng Hoàng nói, nếu Hoàng Thượng muốn cưới công chúa Yên Khương thì phải nhanh chóng hồi phục sức khỏe. Biệt viện thanh tĩnh, thích hợp cho việc tĩnh dưỡng."

Thần sắc khó coi hòa hoãn một lát, xem ra phụ hoàng biết tính tình nàng, biết nàng cho dù suy xét lâu ngày vẫn sẽ đồng ý yêu cầu của Yên Khương Vương. Tĩnh Nhi hít vào một hơi thật sâu, tới biệt viện vài ngày cũng tốt, ở đây nàng thật sự cảm thấy phiền lòng.

Thấy nàng gật đầu, Tôn Toàn mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người ra ngoài chuẩn bị.

Hôm sau, Tương Tầm và Liên Vũ vào hầu hạ Tĩnh Nhi xuống giường, động tác vô cùng cẩn thận, sợ khiến nàng không được thoải mái.

Tĩnh Nhi đột nhiên lên tiếng: "Trước nay không thấy hai người an tĩnh như vậy, dạo gần đây bị sao thế?"

Tay Tương Tầm run lên, hai mắt liền hồng hồng. Liên Vũ nức nở nói: "Hoàng Thượng bị bệnh, bọn nô tỳ sao còn cười được?"

Tĩnh Nhi bật cười: "Trẫm sẽ nhanh khỏi thôi, chỉ là mấy thứ thuốc đó có uống thế nào cũng có tác dụng, thật không biết là do ngự y bất tài hay trẫm thật sự không thể khỏe lên được."

"Hoàng Thượng!" Tương Tầm cuống quýt che miệng nàng lại, la lên: "Ngài không được nói bậy!"

Tĩnh Nhi gạt tay nàng ra, cười cười: "Biết vì sao trẫm nói vậy không?"

Một câu khiến Tương Tầm không biết trả lời thế nào.

Liên Vũ lấy áo choàng khoác cho nàng, nói nhỏ: "Bị bệnh nhiều ngày như vậy, Hoàng Thượng lại gầy rồi."

"Đó là vì đồ ăn của Ngự thiện phòng không hợp khẩu vị."

Mọi người đều biết không phải, nhưng Tĩnh Nhi đã nói như vậy, các nàng cũng không cãi lại.

Chuyển tới biệt viện, sau phòng ngủ của nàng là hồ nước, ở giữa có dãy hòn non bộ, rêu xanh mọc đầy, bên dưới là những đàn cá đủ màu sắc khiến tâm tình người nhìn cũng tốt hơn.

Tĩnh Nhi không có gì làm chỉ biết tựa vào cửa sổ, ngơ ngác nhìn cá trong ao, có khi thất thần tới một hai canh giờ.

Liên Vũ có học chơi cờ khi nhỏ, muốn rũ Tĩnh Nhi chơi nhưng mỗi lần đề cập, nàng đều nói không có hứng thú.

Sáng nay trời đổ mưa, không khí sau giờ ngọ đột nhiên trở nên mát lạnh. Tôn Toàn từ bên ngoài trở về, bộ dáng vô cùng vui vẻ. Tương Tầm không khỏi lên tiếng hỏi: "Chuyện gì khiến công công vui vẻ vậy?" Từ sau khi Hoàng Thượng bị bệnh, bọn họ chưa từng tươi cười như thế.

Tôn Toàn hành lễ với Tĩnh Nhi, mới trả lời: "Nghe người bên ngoài nói hoa đinh hương ở thành Tây, ta thấy Hoàng Thượng ở trong phòng lâu rồi nên định rủ qua đó ngài ấy tới đó."

Tĩnh Nhi còn tưởng chuyện gì, kêu nàng đi ngắm hoa sao? Nàng xoay người: "Có gì đẹp chứ? Trẫm không đi."

"Hoàng Thượng đi thử đi, thật sự rất đẹp! Đặc biệt là sáng nay trời vừa đổ mưa, cánh hoa còn đọng lại nước, chắc chắn là mỹ cảnh đẹp động lòng người!"

Hai cung nữ thấy Tôn Toàn ra sức như vậy nên cũng khuyên Tĩnh Nhi ra ngoài. Đang bị bệnh lại nhốt mình trong phòng, sức khỏe sẽ ngày đi xuống. Nghĩ như vậy, mỗi người một câu lần lượt thay phiên.

Bất đắc dĩ, Tĩnh Nhi chỉ đành đồng ý.

Xe ngựa sớm đã chờ bên ngoài, Liên Vũ cẩn thận đỡ nàng lên xe, sau đó mới lên cùng. Tôn Toàn đột nhiên quay đầu nhìn Tương Tầm, nói: "Không cần đi theo nhiều người như vậy, Tương Tầm cô nương ở lại kêu phòng bếp chuẩn bị điểm tâm ngon cho Hoàng Thượng, chờ chúng ta trở về là được."

Tĩnh Nhi dựa vào đệm, nghe Tôn Toàn dặn dò tỉ mỉ, nàng nghiêng đầu xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài.

Tôn Toàn đánh xe, nỗ lực chọc Tĩnh Nhi cười. Bên ngoài đột nhiên an tĩnh một lát, Liên Vũ liền giục hắn tiếp tục kể chuyện, lại bị Tĩnh Nhi kéo ống tay áo, nhỏ giọng: "Đừng làm khó hắn, chuyện cười lấy đâu ra nhiều như vậy?"

"Hoàng Thượng mệt sao?" Liên Vũ thấy nàng uể oải, sắc mặt tái nhợt.

Tĩnh Nhi nhắm hai mắt: "Trẫm đã nói không mình không muốn đi, các ngươi vẫn kiên quyết kéo trẫm ra đây."

Không biết tại sao, khoảng thời gian này nàng cảm thấy bản thân không được thoải mái, thuốc cho dù uống đúng giờ cũng không thấy khỏe, trong lòng tích tụ quá nhiều chuyện, ngay cả đêm cũng không thể yên giấc.

Cũng không biết đi được bao lâu, cảm giác xe ngựa dừng lại, Tĩnh Nhi mở mắt, chỉ thấy màn xe bị nhấc lên nhưng chỉ có Tôn Toàn ở trước mặt. Nàng không khỏi nhíu mày, hỏi: "Liên Vũ đây?"

"À, bên ngoài gió lớn, Liên Vũ cô nương trở về lấy áo khoác cho Hoàng Thượng, lập tức quay lại ngay."

Tĩnh Nhi giật mình: "Sao không nói với trẫm một tiếng? Nếu trời đã nổi gió, vậy thì về thôi."

Tôn Toàn vội khuyên: "Hoàng Thượng khó mà ra ngoài một chuyến, hay là đi xem đi. Ngài nghỉ ngơi thêm một lát, chờ Liên Vũ cô nương quay lại, nô tài sẽ gọi ngài." Nói xong, hắn cẩn thận buông màn che xuống.

Tĩnh Nhi vốn chẳng muốn cái gì là hoa đinh hương kia, nhưng thấy màn đã hạ xuống, nàng cũng không muốn nói nhiều, chỉ dựa vào đệm nhắm hai mắt lại.

Bên ngoài có tiếng gió gào thét, không biết qua bao lâu, trong mơ hồ, nàng nghe có tiếng bước chân truyền tới.

"Tôn Toàn." Tĩnh Nhi thấp giọng gọi.

Màn xe bị nhấc lên, nhưng giọng nói truyền vào nào phải của thái giám!

"Dao Dao." Hoàn Nhan Vũ lẳng lặng nhìn Tĩnh Nhi, hắn nhìn suốt một canh giờ, nhưng có nhìn thế nào cũng không đủ. Trong khoảng thời gian này, nàng rốt cuộc bị gì mà bản thân lại tiều tụy hốc hác như thế? Bàn tay bất giác nắm chặt màn xe, Hoàn Nhan Vũ hận không thể lập tức nhảy lên xe ngựa, ôm nàng và lòng.

Tĩnh Nhi giật mình, hai mắt lập tức mở to, nàng còn tưởng đây là mộng!

Mãi tới khi hắn duỗi tay tới cầm lấy tay nàng, Tĩnh Nhi mới thật sự hoàn hồn.

"Ngươi... Sao ngươi lại ở đây? Tôn Toàn, Tôn Toàn đâu?" Thấy hắn ở đây, nàng như con nai nhỏ bị kinh hoảng.

Hắn đau lòng nhìn nàng, nhưng vẫn cười cười: "Tôn công công không có ở đây, nhưng vẫn còn có ta cùng nàng ngắm hoa."

Nàng đẩy tay hắn ra, lạnh giọng: "Lần trước không phải ta đã nói rõ ràng rồi sao, nếu ngươi không hiểu, ta có thể lặp lại lần nữa!" Giọng nàng run run, nếu đã trở về, vì sao lại còn tới đây?

Hắn không sợ mà nắm chặt tay nàng, bế nàng đi về phía trước. Cảnh sắc trước mặt thật khiến người ta say mê, hắn mặc nàng giãy dụa, vẫn dùng sức ôm.

Bị bệnh nhiều ngày như thế, sức lực của nàng rốt cuộc cũng không bằng hắn.

Hoàn Nhan Vũ thấp giọng: "Nếu ta không tới, nàng định tiếp tục tra tấn bản thân thế sao?"

"Ngươi nói bậy!"

"Nếu không phải, vậy vì chuyện gì mà bệnh tới giờ này chưa khỏi? Trong lòng rõ ràng đang khó xử, vì sao còn làm khổ chính mình như vậy? Nàng cho rằng bản thân muốn làm Hoàng đế, nhưng sự thật không phải như vậy! Nàng chẳng qua là không muốn vứt bỏ trách nhiệm mà thôi. Trong lòng của nàng, nàng mãi mãi là Hoàng đế Tây Lương, mãi mãi là đứa con ngoan của phụ hoàng, nàng không thể buông bỏ Tây Lương, không thể để phụ hoàng nàng thất vọng. Nàng muốn mẫu hậu mình ở dưới suối vàng yên tâm, cho nên nàng muốn bảo vệ giang sơn mà phụ hoàng và mẫu hậu nàng vất vả lắm mới có được. Tất cả là suy nghĩ của nàng, nàng tưởng ta không biết sao? Nhưng nàng xem nàng của hiện tại đi, tâm ma sâu như vậy, làm sao có thể khỏe lại? Yên Khương muốn nàng liên hôn, nàng chẳng lẽ phải đồng ý sao? Cưới công chúa Yên Khương kia? Cưới thế nào? Nàng cưới được sao?"

Hắn vừa nói vừa cúi đầu nhìn nữ tử tiều tụy nằm trong lòng mình.

Tĩnh Nhi lại cố ý bịt chặt lỗ tay không nghe, chỉ si ngốc hỏi: "Phụ hoàng kêu ngươi tới?"

Nếu không, vì sao Tôn Toàn hôm nay lại khác thường như vậy? Nếu không phải phụ hoàng nhúng tay vào, Tôn Toàn lại cố kỵ Hoàn Nhan Vũ, làm sao có thể an tâm để nàng một mình ở cạnh Hoàn Nhan Vũ, còn bản thân và Liên Vũ lại rời đi?

Hoàn Nhan Vũ ngẩn ra, không hề phủ nhận.

Hắn biết nàng vẫn thông minh như vậy.

"Y không muốn nàng tự chà đạp bản thân như thế."

Trái tim Tĩnh Nhi siết chặt, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống.

Chà đạp bản thân...

Thì ra trong mắt bọn họ, nàng là một người vậy sao?

Nhưng bản thân nàng đã sớm bị cuốn vào, sao có thể dễ dàng thoát khỏi?

Từ khi sinh ra, nàng đã phải gánh vác thân phận Thái tử Tây Lương, Hoàng đế Tây Lương. Theo Tôn tướng quân tới biên cương mấy năm, nàng khắc khổ rèn luyện, chỉ hi vọng có ngày trở về Dĩnh Kinh, nàng có thể trở thành phụ tá đắc lực nhất của phụ hoàng. Nàng làm mọi chuyện đều vì muốn trở thành Thái tử trong lòng phụ hoàng, trở thành đế vương Tây Lương sáng suốt. Nhưng hiện tại, bọn họ lại tới nói với nàng, tất cả nỗ lực trước đây chỉ là trò đùa!

Mạnh mẽ gạt đi nước mắt, nàng lạnh giọng: "Ai nói ta chà đạp bản thân? Ta là Hoàng đế Tây Lương, ngươi muốn thế nào hả?"

Hoàn Nhan Vũ đau xót, hắn biết nàng sẽ nói như thế, mặc cho hắn có khuyên nhủ của nào, nàng đều sẽ kiên định với suy nghĩ của mình. Thái Thượng Hoàng Tây Lương rất hiểu con người của nàng, nếu không phải sợ nàng tiếp tục đi xuống, y cũng không cho người tìm tới Hoàn Nhan Vũ hắn. Hắn tới, nhìn Tĩnh Nhi như vậy, trái tim lại càng đau đớn. Hắn biết tình yêu của mình đã không còn cách nào kiềm chế, hắn không thể mất nàng, cho nên hắn chỉ có thể tàn nhẫn thêm lần nữa.

Cánh tay ôm nàng khẽ buộc chặt, hắn nghiến răng: "Nếu nàng không bỏ được, vậy thân phận của nàng ta sẽ nói ra bên ngoài, để người thiên hạ biết nàng là nữ tử! Nếu nàng không bỏ được, ta sẽ tự mình dẫn quân tiêu diệt giang sơn Tây Lương này!"

Hắn thất hứa vì không muốn nàng bị sợi xích kia càng trói càng chặt!