Hoàn Nhan Vũ càng nói càng hăng, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt Tĩnh Nhi đã trắng bệch. Nàng nhìn chằm chằm y phục trong tay, bản thân cực lực bảo vệ bí mật thân phận nữ tử mình, hắn lại kêu nàng "Giả nữ tử"!
Nàng vốn là nữ tử, được chưa?
"Có thay không?"
Tĩnh Nhi ngẩng đầu, không biết Hoàn Nhan Vũ đã thay y phục khi nào. Áo thô màu đen hoàn toàn không che mất vẻ tuấn mị của hắn, mắt phượng đặc biệt sáng ngời.
Nàng khó xử cúi đầu, ậm ừ nói: "Mặc nữ trang gì chứ? Thật buồn cười."
Hoàn Nhan Vũ lập tức không vui, hắn giơ tay chống lên xe ngựa, nhìn nàng cười lạnh: "Là ngươi kiên quyết đòi tới Thương Đô gặp Hạ Ngọc mà."
"Ta..." Tĩnh Nhi tự biết đuối lý, giọng nói cũng không còn hùng hồn như lúc đầu, "Ở đây chỉ có Hạ Ngọc mới giúp được chúng ta, ngươi có thể sao?"
Lần này hắn không tức giận, chỉ lắc vai: "Ta không thể, cho nên mới phải cải trang."
Tĩnh Nhi cũng biết lần này không phải Hoàn Nhan Vũ vô cớ gây sự, nhưng vì sao lại bắt nàng mặc y phục của nữ chứ?
Chỉ là nghĩ tới chuyện bản thân đang bị thương, công phu của Hoàn Nhan Vũ không tốt, nàng cắn môi, gằn giọng: "Vậy ngươi không được nhìn lén!"
Nhìn bộ dáng quẫn bách của nàng, Hoàn Nhan Vũ chỉ nghĩ nàng sợ mất hết thể diện, hắn nhịn không được mà bật cười, sau đó xoay người, nói: "Lát nữa không phải ta cũng thấy sao? Người xưa có câu hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ngươi hiện tại đã như vậy còn để ý mặc cái gì trên người sao. Chẳng lẽ người sợ ta đi rêu rao bốn phía sao?"
Bên trong truyền tới tiếng nghiến răng nghiến lợi của Tĩnh Nhi: "Ngươi đang mắng mình là chó hả?"
Hoàn Nhan Vũ vẫn cười: "Đùa thôi mà, cần gì căng thẳng vậy chứ? Ta đây là nói đám chó săn của Yên Khương kia." Hắn không phải kẻ ngốc, sao lại mắng chính mình?
Tâm tình có chút vui sướng, tiểu tử thúi gọi hắn là "Nhan cô nương" không phải một lần hai lần, lần này bắt tiểu tử thúi mặc nữ trang, trong lòng hắn đặc biệt hả giận.
"Đáng tiếc cầm kỳ thư họa ta không tin thông, nếu không ta sẽ vẽ cho ngươi một bức họa, đến lúc đó sẽ tặng cho vị Dao cô nương kia. Tiểu tử thúi ngươi nói xem, nếu để nàng ấy thấy bộ dáng ngươi lúc này, liệu nàng ấy có sợ tới mức không gả cho ngươi không nhỉ?" Nói tới đây, trong lòng hắn càng vui sướng, dường như việc đó thật sự sẽ xảy ra.
"Nếu người trong lòng ngươi giờ phút này đứng ở đây, không biết sẽ xấu hổ thế nào? Nè, tiểu tử thúi..." Hắn còn đang huyên thuyên nói chuyện thì nghe phía sau có tiếng nhấc màn, hắn theo bản năng quay lại.
Tóc đen vốn buộc dựng thẳng này đã buông xuống, uyển chuyển nhẹ nhàng ở phía sau. Gương mặt Tĩnh Nhi hồng hồng, hai mắt đen nhánh, mi thanh mục tú, mặc dù không trang điểm nhưng lại khiến người vừa nhìn liền không dời được ánh mắt.
Trang phục màu hồng nhạt làm tô lên làn da của nàng, càng nhìn hắn càng ngây người.
Vừa rồi còn thao thao bất tuyệt đùa giỡn nhưng giờ khắc này, một chữ "Tiểu tử thúi" Hoàn Nhan Vũ cũng không phun ra được.
Nàng thật đẹp, tiểu tử thúi thật đẹp.
Hoàn Nhan Vũ chưa từng gặp người đẹp như vậy, muội muội hắn Thanh Nhã là đệ nhất mỹ nhân Đông Việt, nhưng vẻ đẹp của tiểu tử thúi hoàn toàn khác hẳn muội ấy.
Thanh Nhã đẹp ôn nhu, nhưng nàng lại trong nhu có cương.
Thanh Nhã đẹp mị hoặc, nhưng nàng lại trong mị có cường.
Người vì mất máu nên bề ngoài tái nhợt nhưng lại khiến trái tim Hoàn Nhan Vũ dịu xuống.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, nỉ non: "Nếu ngươi có muội muội, nàng ấy chắc hẳn sẽ đẹp như thần tiên."
Tĩnh Nhi giật mình, giống như bí mật của mình bị người ta phát hiện. Nàng ném quần áo dơ ra, cắn răng: "Lên đường!"
Tầm mắt bị y phục nàng ném lại che khuất, Hoàn Nhan Vũ đột nhiên hoàn hồn, một loại cảm giác kỳ lạ từ chân xông thẳng lên đầu khiến hắn không nói nên lời. Hắn xoay người lên xe, lồng ngực càng không thể bình tĩnh trở lại.
Đáy lòng cười thầm, hắn còn đang nghĩ vị Dao cô nương kia đẹp như thế nào, sao bản thân lại tự mình cuốn vào trước chứ?
Tĩnh Nhi mặc nữ trang vào tâm thần cũng không yên, màn xe buông xuống. Nàng không biết vừa rồi Hoàn Nhan Vũ nhìn chằm chằm mình, nàng thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn nhìn ra sao?
Hắn có phải đang nghi ngờ mình không?
Tĩnh Nhi bất giác cắn ngón tay, nàng thật sự hối hận, sao bản thân lại mơ hồ mặc nữ trang chứ? Trong lòng nàng mỗi lúc một thấp thỏm, không biết xe ngựa chạy được bao lâu, nàng thấp giọng: "Nè, Hoàn Nhan Vũ... Ta muốn thay đồ lại."
Giọng trào phúng của Hoàn Nhan Vũ từ bên ngoài truyền tới: "Thay cái gì, quần áo vứt rồi." Vừa rồi thời điểm Tĩnh Nhi vứt quần áo cho hắn, hắn liền thuận tay ném đi. Hiện tại đồ đâu để nàng thay lại?
Tĩnh Nhi sửng sốt, nàng hồ đồ rồi.
"Nhưng... Hoàn Nhan huynh, ta cảm thấy không được tự nhiên."
Hoàn Nhan Vũ nhíu mày, mỗi lần nghe nàng gọi "Hoàn Nhan huynh" hắn lại cảm thấy xa cách vậy? Hắn muốn cười nhưng lại nghẹn họng. Khẽ khụ một tiếng: "Nghỉ ngơi đi, ngủ rồi lấy đâu ra tự nhiên với không tự nhiên chứ?"
Tĩnh Nhi còn bệnh, nhưng nghĩ đến bộ nữ trang trên người, nàng nào có tâm tư ngủ?
Nàng thở dài, ánh mắt dừng trên bộ y phục thay ra của Hoàn Nhan Vũ, chần chờ một lát, nàng cầm tới khoác lên người.
Chạng vạng, có đội thị vệ chạy qua.
Tĩnh Nhi bất giác nhấc màn xe lên, sau đó nhíu mày: "Xem ra Yên Khương Vương đã hành động."
"Còn không phải đang tìm ngươi sao? Đã vậy còn muốn tới Thương Đô!" Hắn trước sau luôn có khúc mắc với Hạ Ngọc, nhưng tiểu tử thúi lại một hai muốn đi, hắn chỉ đành theo cùng. Ai kêu công phu của hắn không ra gì? Không tìm Hạ Ngọc, quả thật bọn họ không có cách khác an toàn rời khỏi Yên Khương!
.....................
Hạ phủ ở Thương Đô.
Tiếng vó ngựa dừng trước phủ, sau đó có bóng người vội vàng đi qua hành lang dài.
Cửa mở, giọng của Khinh La truyền tới: "Đại nhân, Vương thượng triệu kiến, Hưng công công đang ở trong phòng chờ."
Quần cờ trắng trong tay Hạ Ngọc rơi xuống, hắn nhíu mi: "Biết rồi, ra ngoài trả lời công công, nói ta lập tức qua đó."
Khinh La lập tức lui xuống.
Hưng Bình công chúa ở trước mặt cũng khác quân cờ xuống, cùng Hạ Ngọc đứng lên, qua giá bên cạnh cầm triều phục. Hạ Ngọc khẽ cười: "Chuyện này để hạ nhân làm là được."
Hưng Bình công chúa không cười, chờ hắn cởi áo ngoài, nàng tiến lên giúp hắn mặc triều phục, nhẹ giọng: "Từ lần đó từ Tây Lương trở về, vương huynh chưa từng gặp ngài, hiện tại đột nhiên truyền triệu, ngài còn cười được sao?"
Lần đó trở về, Hạ Ngọc đã sẵn sàng tinh thần chuẩn bị nhận trừng phạt, nhưng ai ngờ mọi thứ ở Yên Khương đều bình thường. Vương thượng không trách phạt, chỉ kêu hắn ở phủ nghỉ ngơi, không cần thượng triều.
Hạ Ngọc cúi đầu thắt nút, vẫn cười: "Có thể có chuyện gì, vương thượng là nhớ tới người bạn cũ, có lẽ muốn tìm ta chơi cờ."
Hưng Bình công chúa phẫn nộ: "Ta đi cùng ngài."
"Công chúa." Hắn giữ chặt ống tay áo nàng, lắc đầu, "Tính tình của vương thượng nàng không hiểu sao? Hơn nữa, lần này quả thật là lỗi của ta. Ta là thần tử của Yên Khương nhưng lại quên bổn phận của thần tử."
Hưng Bình công chúa ngẩn ra, thì ra hắn vẫn là Hạ Ngọc, là thần tử trung thành của Yên Khương. Nàng thở dài một tiếng, tình cảm dành cho Toàn Cơ, dù có qua bao nhiêu năm cũng không thay đổi.
Trong lòng nàng không chút ghen ghét, chỉ là đau lòng. Nàng và hắn đều mất đi người mình yêu, nhưng ít ra nàng còn hạnh phúc hơn Hạ Ngọc, bởi vì nàng đã từng có được.
Thái giám thấy Hạ Ngọc ra ngoài, cười thúc giục: "Đại nhân đi thôi, vương thượng chờ ngài lâu rồi."
Hạ Ngọc cũng không hỏi chuyện gì, chỉ nâng bước ra ngoài.
Đường từ Hạ phủ tới vương cung thỉnh thoảng thấy mấy đội thị vệ đi qua. Trong khoảng thời gian ở phủ nghỉ ngơi này, Hạ Ngọc cơ hồ không để ý tới chuyện bên ngoài, mà hiện tại nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc.
Yên Khương Vương ngồi ngay ngắn trong đình của hoa uyển, cúi đầu uống, mười ngón tay gõ gõ trên bàn như đang suy nghĩ gì đó.
Thái giá dẫn Hạ Ngọc vào vườn hoa, bên kia sớm đã cung nhân nhìn thấy, vội vàng bẩm báo cho Yên Khương Vương.
Yên Khương Vương quay đầu thấy Hạ Ngọc hành lễ, chỉ cười, thấp giọng: "Lại đây ngồi đi, trà vừa mới pha."
Hạ Ngọc tạ ơn tiến lên, Yên Khương Vương lại liếc hắn, khóe miệng cong lên ý cười: "Nghe gì chưa?"
Một câu khiến Hạ Ngọc sửng sốt, hắn giật mình ngẩng đầu: "Vương thượng nói chuyện gì?"
Yên Khương Vương bật cười, gác chén trà trong tay xuống: "Trẫm kêu ngươi đóng cửa ăn năn, ngươi thật không quan tâm chuyện gì hết sao? Xem ra lần này trẫm phải nhắc nhở ngươi rồi." Dừng lại, nhìn đáy mắt Hạ Ngọc hiện lên một tia kinh ngạc, ông ta nhấp môi tiếp tục, "Đông Việt có người xâm nhập địa giới Yên Khương."
Sắc mặt Hạ Ngọc thay đổi, bật thốt lên: "Đông Việt phạm biên cảnh của ta?" Trách không được trên đường tới hắn thấy nhiều thị vệ như vậy.
Nụ cười trên mặt Yên Khương Vương chưa từng biến mất, lời nói cũng vô cùng bình tĩnh: "Không phải người Đông Việt, mà là Hoàng đế Tây Lương."
Thời điểm nói chuyện, ánh mắt ông ta lẳng lặng quan sát Hạ Ngọc, quả nhiên đáy mắt hắn từ sốt ruột biến thành kinh ngạc. Hắn bất giác đứng lên, sau một lúc lâu mới hỏi: "Sao lại như vậy?"
Hoàng đế Tây Lương không phải nên ở Tây Lương sao? Sao lại tới Yên Khương? Càng đừng nói tới việc từ Đông Việt tới!
Việc này căn bản không có khả năng, thời điểm hắn rời đi Tĩnh Nhi không phải vẫn êm đẹp ở Tây Lương sao?
Yên Khương Vương thu lại ý cười, ông ta cũng đứng lên, lạnh giọng: "Trong lòng ngươi thật không có trẫm sao?"
Lúc này Hạ Ngọc mới nhận ra bản thân đi quá giới hạn, liền quỳ xuống nói: "Thần đáng chết, mong vương thượng thứ tội!"
"Trẫm thật muốn xem trong lòng Hạ Ngọc ngươi rốt cuộc còn Yên Khương, còn trẫm không?"
"Vương thượng..."
"Ở bên ngoài trẫm còn quản không được ngươi, huống chi khiến ngươi nghe lời của mình."
Lời nói của Yên Khương Vương mang theo phẫn nộ, Hạ Ngọc cúi đầu, chuyện lần đó vương thượng quả nhiên vẫn giữ trong lòng. Ngài ấy không tìm mình không có nghĩa đã quên.
Nghe ngữ khí đó, chẳng lẽ Tĩnh Nhi thật sự tới Yên Khương sao?
Trái tim Hạ Ngọc siết chặt, vội giải thích: "Thần kháng chỉ vào Dĩnh Kinh là vì con trai của Toàn Cơ." Chuyện đó hoàn toàn không liên quan tới triều đình.
Yên Khương Vương trách mắng: "Nhưng hắn ta là con trai của Bạc Hề Diễm!" Nếu không phải y, Toàn Cơ đã là phi tử của mình! Mối hận đã mười mấy năm, hiện giờ nhớ lại ông vẫn cảm thấy bị sỉ nhục.
"Vương thượng..."
Ông ta lạnh giọng cắt ngang Hạ Ngọc: "Yên Khương chẳng lẽ không thắng nổi một tên tiểu tử? Lần này hắn tự mình xông vào Yên Khương, trẫm nhất định sẽ bắt được."
Đây là tiếng chuông cảnh báo cho Hạ Ngọc, mười mấy năm an bình khiến hắn sắp quên đi dã tâm của vương thượng, nhưng thì ra, mọi thứ chưa từng thay đổi.
Vì lựa chọn của Toàn Cơ năm đó, trong lòng vương thượng có oán có hận, hiện giờ tất cả đều muốn phát tiết trên người Tĩnh Nhi. Đây chẳng qua chỉ là cái cớ, vương thượng thực chất là muốn phát binh, đạp đổ giang sơn Tây Lương.
Hạ Ngọc lúc này mới tin chuyện Tĩnh Nhi vào Yên Khương là sự thật. Trên mặt không còn huyết sắc, giữa vương thượng và Tĩnh Nhi, hắn rốt cuộc phải lựa chọn thế nào?
.........................
Ngày xe ngựa tới Thương Đô thì trời đổ mưa.
Người trên đường thưa thớt, cửa thành đóng chặt.
Xe ngựa bị ngăn lại, Tĩnh Nhi ngồi trong xe nghe bên ngoài có tiếng người nói: "Trong xe là ai?"
Sắc mặt Hoàn Nhan Vũ vô cùng kỳ quái, do dự thật lâu mới cắn răng trả lời: "Nương tử ta... Bị bệnh." Hắn suy nghĩ thật lâu, trên đường nếu có người kiểm tra sẽ nói như vậy. Nhưng không biết vì sao, lời tới bên môi lại khó nói như thế!
Thị vệ mất bình tĩnh quát: "Bị bệnh cũng phải xuống đây, những ai muốn vào Thương Đô đều phải kiểm tra hết." Hắn vừa nói vừa dùng đầu thương nhấc màn xe, thấy Tĩnh Nhi bên trong, hắn ngẩn ra, sau đó lại nói, "Mời cô nương xuống xe."
Hoàn Nhan Vũ mặc dù không đành nhưng vẫn dìu nàng đi xuống, một mặt hỏi: "Đại nhân muốn điều tra gì thế?"
Thị vệ đắc ý kể: "Triều đình đang truy nã hai gả nam tử, sau đó có tin bọn họ cải trang giả dạng, biết đâu dưới váy vị cô nương này lại là một thân thiếu niên cũng không biết chừng." Thời điểm nói chuyện ánh mắt hắn không ngừng nhìn Tĩnh Nhi, lời tuy nói vậy nhưng hắn vẫn không nghĩ nữ tử mỹ lệ này lại là nam tử? Chỉ là hoàng mệnh trong người không thể không kiểm tra.
Có một cung nữ tiến lại kéo Tĩnh Nhi rời đi.
Hoàn Nhan Vũ cả kinh muốn tiến lên, lại bị thị vệ ngăn cản. Hắn vội vã gọi: "Mấy ngài làm gì vậy? Nàng ấy là nương tử của ta, sao có thể tùy tiện nghiệm thân chứ?"
Thị vệ cười: "Lo gì chứ? Nàng ấy đâu phải do huynh đệ bọn ta kiểm tra. Hơn nữa, mỗi ngày cũng có rất nhiều hoàng hoa khuê nữ kiểm tra như vậy. Các ngươi nếu muốn vào thành thì phải kiểm tra, nếu không đừng hòng mơ tưởng!"
"Ngươi..." Hoàn Nhan Vũ xanh mặt, hai tay siết chặt thành quyền.
Tĩnh Nhi bị mang đi một lúc còn chưa có tin tức, trái tim Hoàn Nhan Vũ bất giác đập nhanh. Dọc đường cải trang giả dạng được tính là thuận lợi, hắn đâu ngờ Yên Khương Vương kia lại biến thái như vậy, ông ta còn nghĩ ra cách bọn họ giả nữ lên đường! Tiểu tử thúi lại không phải nữ tử, ải này chắc chắn qua không được. Ánh mắt hắn đảo qua thị vệ bốn phía, xông vào chắc chắn không được, nhưng dù không có phần thắng cũng phải xông vào.
Hoàn Nhan Vũ cắn răng, đang muốn tiến lên tập kích thì thấy Tĩnh Nhi thong dong từ doanh trước đi lại. Hắn không khỏi ngẩn ra, chỉ thấy Tĩnh Nhi tiến lên, cười khanh khách: "Đi thôi, phu quân."
Một tiếng "Phu quân" ngọt ngào khiến cảm xúc căng chặt của Hoàn Nhan Vũ căng chặt cũng mềm thành bùn đất.
Vết thương trên đùi còn chưa khỏi, Tĩnh Nhi đi lại cũng còn bất tiện. Hoàn Nhan Vũ cẩn thận đỡ nàng lên xe, sau đó rời đi.
Thị vệ vừa rồi duỗi cổ nhìn cả nửa ngày, thấy cung nữ nghiệm thân đi ra, không khỏi tấm tắc: "Ta sống lâu như vậy thật đúng là chưa thấy cô nương nào như thế! Y phục tuy bình thường nhưng lại có phong tư xuất chúng, nếu trang điểm lên thì... Thật tiện nghi cho tên tiểu tử kia."
Cung nữ đưa mắt nhìn theo xe ngựa, nhíu mày: "Trên đùi nàng ta có vết thương phù hợp với kẻ đang bị truy nã, chỉ là thật đúng là nữ tử!"
Tĩnh Nhi thu hồi ánh mắt, khóe miệng lộ ra ý cười.
Xe ngựa tăng tốc, bọn họ tìm người hỏi Hạ phủ ở đâu rồi lập tức chạy tới.
Xe dừng trước cửa Hạ phủ, Hoàn Nhan Vũ xoay người nhấc màn xe lên, chỉ nhíu mày hỏi: "Vừa rồi thoát hiểm thế nào vậy?" Cả đường hắn vẫn thể tìm ra đáp án cho câu hỏi này.
Tiểu tử thúi rõ ràng làm nam tử, sao có thể thuận lợi qua mắt cung nữ nghiệm thân chứ?
Tĩnh Nhi bị hắn hỏi mà nghẹn lời, kỳ thật căn bản không có gì nguy hiểm, cung nữ Yên Khương kia muốn kiểm tra thế nào thì kiểm tra thế ấy, bởi vì nàng không phải kẻ giả dạng nữ nhi. Nhưng chuyện này đương nhiên không thể nói cho Hoàn Nhan Vũ.
Nghĩ nghĩ, nàng mới cười nói: "Việc này có gì khó?"
"Cách nào chứ?" Hắn thật sự tò mò.
Tĩnh Nhi cười rộ lên: "Ta câu dẫn cung nữ kia."
"Cái gì?" Hoàn Nhan Vũ cơ hồ sắp nhảy dựng lên, "Ngươi... Sao ngươi có thể làm ra chuyện như thế?"
"Sao lại không? Nếu không làm, ngươi và ta còn bình yên vô sự đứng đây à?"
"Vậy ngươi cũng không thể.... Không thể..."
Hai mắt Hoàn Nhan Vũ bất giác căng lớn, hắn nhìn chằm chằm Tĩnh Nhi, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói vừa rồi của nàng.
Nàng hôn cung nữ kia sao?
Đáng chết!
Nực cười!
Cả đoạn đường này, đối với "nương tử" xinh đẹp này, mỗi giờ mỗi khắc hắn đều phải áp chế cảm xúc của mình, mỗi lần gặp nàng, hắn đều sợ. Có trời mới biết thời gian qua hắn vất vã thế nào!
Cung nữ hạ tiện kia là cái thá gì mà để tiểu tử thúi chủ động hôn chứ!
Hoàn Nhan Vũ tức giận, một khắc đó không biết lấy dũng khí từ đâu, hắn kéo Tĩnh Nhi qua, áp đôi môi xuống.
Tiểu tử thúi ngay cả cung nữ cũng không buông tha, hiện tại bọn họ là "phu thê", hắn hôn nàng mới là danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại!
Quà Valentine nhé!! Chúc mọi người có một ngày vui vẻ