Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 51: Người trong lòng nàng




"Tìm được chưa?" Trong bóng đêm truyền tới thanh âm.

Sau đó có người trả lời: "Vẫn chưa."

"Tiếp tục tìm, người bên trên nói sống phải thấy người chết phải thấy xác!"

...

Thần trí Tĩnh Nhi thanh tỉnh trở lại, hai mắt căng lớn nhìn ánh lửa loáng thoáng trước mặt. Nàng thầm kêu "Không xong rồi, xem ra những người đó men theo con sông tìm tới đây".

Thu lại suy nghĩ vô vị đó, Tĩnh Nhi cẩn thận suy nghĩ cách chạy trốn.

Xông ra tuyệt đối không được, đừng nói hiện tại bọn họ nhiều người, với sức lực của nàng hiện tại cũng không đối phó được với vài tên võ công cao cường. Ánh mắt nhìn bốn phía, nơi này chỉ có vài cây đại thụ thưa thớt, một khi người bên đó tới gần sẽ dễ dàng phát hiện ra nàng.

Hơn ba trượng chính là bờ sông, muốn trốn, trong nước ngược lại có thể xem là biện pháp hay. Tĩnh Nhi đỡ thân cây đứng dậy, chỉ là miệng vết thương trên đùi quá lớn, máu vẫn chưa ngừng, nếu nàng đi qua khẳng định sẽ để bọn họ tìm ra dấu vết.

Thanh âm bên kia càng lúc càng gần, Tĩnh Nhi cúi đầu nhìn vết thương, cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng.

...

Ánh lửa nhảy múa loạn xạ, người cầm đuốc tiến về phía này tìm người.

"Nhìn kìa, vết máu!"

Bên thân cây là một mảng máu. Đỏ sậm đỏ tươi trộn lẫn vào nhau, vẫn chưa khô hết.

"Vừa rồi có người ở đây!" Xem ra bọn họ đã chậm một bước.

Một người giơ cây đuốc xoay người nhìn xung quanh, mở miệng: "Nhưng xung quanh không có vết máu, hơn nữa là không thấy người?" Hắn bất giác ngẩng đầu nhìn lên trên, thân cây ngoại trừ cành lá chẳng còn gì khác, nơi này sao có thể để người trốn?

Lại có người nói: "Nhất định là đè miệng vết thương lại, trốn chưa lâu đâu, tiếp tục tìm!

Tiếng bước chân cùng ánh lửa dần dần biến mất.

Mặt nước yên lặng bắt đầu gợn sóng, Tĩnh Nhi đột nhiên từ bên dưới chui lên. Nàng dùng sức bò lên bờ, sau đó ngẩng đầu thở hổn hển. Nàng hao tốn hết sức lực cuối cùng ngưng tụ chân khí mà lặn xuống nước, giờ phút này cả người vô lực.

Gió nhẹ thổi tới mang theo cảm giác lạnh lẽo.

Tĩnh Nhi cuộn người, toàn thân bắt đầu run rẩy. Nàng quay đầu nhìn nơi ẩn thân vừa rồi, hộp gấm đựng tuyết liên Thiên Sơn vẫn còn đó. Tĩnh Nhi an tâm hắt hơi, muốn xoay người nhưng chẳng còn sức lực.

Vết thương đau quá, cả người cũng vô cùng khó chịu.

Nàng lớn như vậy chưa từng chịu khổ thế này, nàng nhớ phụ hoàng, còn nhớ hai nha đầu ở Thừa Càn cung.

Cả tẩm cung với giường mềm chăn ấm, có lò sưởi, cái gì cũng có.

Tĩnh Nhi nhịn không được mà cười nhạo, nếu không phải hắn chậm chạp thực hiện lời hứa, nàng sao phải tự mình chạy tới đây đòi hắn tuyết lên Thiên Sơn? Nếu nàng không tới, sao có thể gặp phải tập kích? Tất cả đều là lỗi của Hoàn Nhan Vũ!

Ngây ngốc nghĩ vậy nhưng nàng không hề trách mắng Hoàn Nhan Vũ, trong lòng ngược lại còn cảm thấy buồn cười.

Thân thể tựa hồ đã bớt khó chịu, nhưng nàng vẫn muốn ngủ thêm một lát.

Tĩnh Nhi cố gắng vực dậy ý thức của mình, nhưng mệt mỏi vẫn cứ ập tới, nàng cứ như vậy mà rơi vào hôn mê.

...............

Trong mơ, nàng gặp rất nhiều người, còn cảm thấy có bóng người đè lên, nhìn chằm chằm mình. Tĩnh Nhi cả kinh, theo bản năng duỗi tay bóp cổ người tới.

"Các ngươi..."

Tĩnh Nhi vốn muốn hỏi ai phái bọn họ tới giết nàng, nhưng đợi đến khi nhìn rõ người trước mặt, nàng lại nhịn không được mà ngẩn ra.

Nam tử chống hai mắt ngơ ngác nhìn nàng, đây không phải Hoàn Nhan Vũ sao?

Một khắc đó, tất cả phòng bị trên người Tĩnh Nhi lập tức biến mất, nàng thở phào một hơi, đầu đập mạnh vào ngực hắn. Gió mát thổi tới, nàng thoải mái cười: "Là ngươi!"

Nàng không hỏi hắn sao lại tới đây, cũng không hỏi những thứ khác, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên kiên định, sự kiên định trước nay chưa từng có.

Hoàn Nhan Vũ tới được biên quan thì trời đã tối, hắn cho ngựa dừng ven đường, sau đó men theo con sông tìm người. Lúc này đã là chính ngọ ngày thứ hai, hắn thấy nàng lẳng lặng nằm ở đây, quần áo dơ bẩn, bên cạnh là một vũng máu, trên mặt không chút huyết sắc.

Hoàn Nhan Vũ ngơ ngác đứng một lúc lâu mới hoàn hồn, hắn không tới gần, nhưng tim hắn đập nhanh quá.

Hắn tưởng nàng chết rồi.

Quỳ cạnh nàng, ánh mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm, vậy mà hắn không biết nàng còn sống hay đã chết. Vài lần muốn duỗi tay kiểm tra hơi thở của nàng, nhưng hắn lại không có dũng khí.

Mà lúc nào, trán nàng đâm tới làm hắn rất đau, nhưng trong lòng lại vô cùng cao hứng.

Tiểu tử thúi chưa chết! Tiểu tử thúi thật sự chưa chết!

Hắn động môi định nói gì đó, nhưng lại thấy Tĩnh Nhi khẽ cười: "Sợ cái gì? Ta đâu phải muốn giết ngươi." Vừa rồi tưởng những kẻ đó quay lại, nàng mới vội vàng ra tay như thế, hắn sao lại nhát gan vậy?

Lời nàng nói khiến Hoàn Nhan Vũ giật mình, lúc này mới thật sự hoàn hồn. Hắn nào sợ nàng giết hắn chứ? Hắn chẳng qua sợ nàng đã chết!

Nhịp tim mỗi lúc một nhanh, nhưng lần này không phải khẩn trương, hắn là vì quá cao hứng.

Hắn thấp giọng: "Ta không phái người giết ngươi."

Tĩnh Nhi ngẩn ra, lập tức bật cười: "Ta biết."

Hắn đột nhiên ngồi dậy, cúi đầu chăm chú nhìn nàng: "Ngươi... Không nghi ngờ ta sao?"

Chưa từng nghi ngờ.

Tĩnh Nhi nhìn hắn, lại chuyển đề tài: "Đỡ ta." Gặp hắn, nàng thật sự vô cùng yên tâm, để mặc hắn dìu mình, "Kêu người kéo xe ngựa lại đây đi, ta thật sự không đi được."

Hoàn Nhan Vũ nhíu mày, sao nàng lại nói chuyện nhẹ nhàng như vậy? 

Hắn thấp giọng: "Không có xe ngựa, chỉ mình ta tới."

Tĩnh Nhi không khỏi chấn động, lúc này mới để ý y phục bình thường trên người của hắn. Lướt qua bờ vai nhìn ra sau, quả thật không có một người!

Hoàn Nhan Vũ nhận được tin này ngay trên buổi lễ thành hôn của Từ Nhất Thịnh, hắn vội vàng tới nên không mang theo ai. Nghe xong Tĩnh Nhi có chút thất vọng, nàng lập tức trở nên cảnh giác: "Vậy rời khỏi nơi này trước." Một mình Hoàn Nhan Vũ tới đây, nếu những kẻ đó quay lại, hai người bọn họ đừng hòng nghĩ tới chuyện giữ được mạng sống.

Hoàn Nhan Vũ chua xót cười, thì ra trong mắt nàng, hắn là người khiến người khác bất an như vậy. Hít một hơi thật sâu, hắn xoay người: "Lên đi."

"Cái gì?"

"Lên đi, ta cõng ngươi." Hắn lặp lại lần nữa.

Tĩnh Nhi ngơ ngác nhìn, sau đó vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, ta tự mình đi." Không ai rảnh rỗi nghi ngờ Hoàng đế Tây Lương là nữ tử, nhưng nam nữ rốt cuộc vẫn có khác biệt, hắn cõng nàng sẽ biết ngay, bởi vì nàng chỉ có thể trọng của một nữ tử.

Hoàn Nhan Vũ quay đầu: "Hiện tại là lúc nào rồi? Chân ngươi đi được sao?"

"Ngươi đỡ ta là được."

"Tiểu tử thúi, ngươi lên cho ta!" Hắn muốn kéo nàng lên, vừa chạm tới bàn tay nóng bỏng thì hai mắt liền căng lớn.

Tĩnh Nhi cắn răng: "Hai nam tử dính sát nhau còn ra thể thống gì?"

Hoàn Nhan Vũ lập tức ngây ngốc ra, không biết tại sao, lời nói này như muốn châm chọc hắn.

Rõ ràng tất cả mọi người đều bình thường, chỉ có mình hắn khác biệt!

Hắn vậy mà động lòng với người trước mặt.

Không nghĩ Hoàn Nhan Vũ lại đột nhiên thất thần, Tĩnh Nhi nhíu mày nhìn hắn: "Hoàn Nhan Vũ..."

Hoàn Nhan Vũ hoàn hồn, bàn tay chạm vào đồ vật lạnh lẽo cất trước ngực, hắn khẽ cười, thấp giọng hỏi: "Vì nàng sao?"

"Ai?" Tĩnh Nhi khó hiểu nhìn hắn.

Hắn đưa đồ vật trong tay tới, thì ra ngọc bội phụ hoàng tặng nàng nằm trong tay hắn. Tĩnh Nhi kinh hãi, vội vàng giật lấy: "Sao lại nằm trong tay ngươi?" Nắm chặt trong tay, miếng ngọc bội còn lưu lại nhiệt độ cơ thể hắn, sự ấm áp khiến người ta cảm thấy an tâm.

Nàng còn tưởng mất rồi, không ngờ lại bị Hoàn Nhan Vũ nhặt được!

Nhìn người trước mặt trân trọng miếng ngọc bội như vậy, Hoàn Nhan Vũ đột nhiên cảm thấy đau đớn.

Thì ra chỉ có mình hắn tự lừa gạt bản thân.

Miếng ngọc bội này hắn từng thấy nàng đeo, nhưng tối qua mới nhìn rõ dòng chữ khắc bên trên.

"Là nữ tử thế nào?" Hắn lẩm bẩm hỏi.

Tĩnh Dao Tĩnh Dao, rốt cuộc là nữ tử thế nào lại có thể khiến tiểu tử thúi khắc tên hai người chung với nhau, lúc nào cũng mang trên người!

Chỉ trách hắn lúc trước không phát hiện!

Hoàn Nhan Vũ càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật buồn cười, Từ Nhất Thịnh thành thân, ngay cả tiểu tử thúi cũng có người trong lòng!

Trái tim tại sao lại đau đớn như vậy?

Càng hít thở hắn càng cảm thấy đau.

Tĩnh Nhi không ngờ ngọc bội lại khiến hắn như thế, đối với nàng chẳng qua là một cái tên, nhưng trong mắt Hoàn Nhan Vũ lại thành hai người. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì Hoàn Nhan Vũ tự như phát điên, hiện tại bọn họ còn đang thương lượng rời khỏi đây thế nào, đâu ra thêm một nữ tử?

Nàng "A" một tiếng mới đem hồn Hoàn Nhan Vũ thu về, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, chỉ duỗi tay đỡ nàng, nói: "Đi thôi."

"Vừa rồi ngươi hỏi cái gì?" Nữ tử gì chứ?

Hắn lại nhấp môi: "Không có gì."

"Hoàn Nhan Vũ..."

"Rời khỏi nơi này trước rồi nói, ngươi còn đang sốt!" Hắn hung hăng cắt ngang lời nàng, cho dù nàng đã có người trong lòng nhưng giờ phút này cũng đừng nói với hắn. Hắn chỉ muốn nàng mau khỏe, nhanh chóng trở về Tây Lương. Sau đó, nàng muốn cưới ai cũng không liên quan tới hắn, hắn không muốn tìm hiểu quá nhiều về nàng.